Chương 128: Chia đều?
Thanh niên đặc biệt có hứng thú đối với chuyện nam nữ, Triệu Tiến và đám bạn đều là những người có gia giáo rất nghiêm khắc, nghiêm cấm đặt chân đến thanh lâu sở quán, nhưng gia giáo nghiêm cũng không cấm được mọi người bàn bạc với nhau về chuyện của thanh lâu, Ngọc Liễu Cư này chính là nơi được nhắc tới nhiều nhất, có vô số những truyền thuyết khác nhau về nơi này.
Mọi người bắt đầu nhướn mày nháy mắt với nhau, Triệu Tiến chỉ ôm quyền đáp lễ, mở miệng hỏi:
- Vương chưởng quỹ có gì chỉ giáo?
Tuổi nhỏ thì có nghĩa là chưa từng trải và hấp tấp, trước khi chưa gặp, Vương Kỷ Trung này cũng chẳng thể nào coi trọng được Triệu Tiến, nhưng nhìn thầy hắn đáp lại một cách lão luyện, sự khinh thường trong lòng cũng bớt đi không ít.
- Ta nào có dám nói tới chuyện chỉ giáo, chỉ là đến để chúc mừng tiệc khai trương của cửa hàng Triệu công tử, cũng mong sau này được Triệu công tử chiếu cố nhiều thêm.
- Vương chưởng quỹ giao du nhiều nơi, làm gì có chuyện mong được tiểu đệ chiếu cố.
Triệu Tiến cười, trả lời một cách cẩn thận mà trôi chảy.
Vị Vương Kỷ Trung kia sửng sốt, nét cười trên mặt càng đậm thêm, gật đầu nói:
- Đều buôn bán làm ăn ở trong kinh thành, chăm sóc, chiếu cố lẫn nhau dù sao cũng là chuyện tốt.
Triệu Tiến có chút phán đoán không rõ ràng đối với ý đồ của vị khách đến từ Ngọc Liễu Cư này. Nói trắng ra, Ngọc Liễu Cư chính là kỹ viện xa hoa trong kinh thành, nhưng đây là nói tụ tập của những nhân vật cao quý nhất trong thành Từ Châu, người có thể làm loại kinh doanh như vậy, có thể thấy thực lực và bối cảnh đều không tầm thường, chí ít cũng là người mà Triệu Tiến không thể đắc tội được, vị Vương chưởng quỹ này không cần phải đối đãi với mình khách khí như vậy, càng chưa nói gì đến chuyện chiếu cố.
- Vương chưởng quỹ khách khí như vậy, làm tiểu đệ tổn thọ mất, bây giờ nơi này đều còn đang bừa bãi, đến một tách trà tiếp khách cũng không có, Vương chưởng quỹ nếu không chê bai, mời vào trong ngồi một chút, để tiểu đệ sai người đi quán nấu nước ngâm trà.
Trong lời nói của hắn có ý muốn đuổi khách, ai nghe cũng hiểu, Triệu Tiến không muốn đôi co với người mà hắn không rõ ý đồ, Vương chưởng quỹ kia sửng sốt, sau đó cười nói:
- Vậy không làm phiền nữa, tại hạ thấy Triệu công tử vất vả ở đây, đến cốc nước mát dưới nắng gắt cũng không có, tại hạ nguyện mỗi tháng giúp đỡ mười lượng tiền nước trà, không biết ý tứ của Triệu công tử thế nào.
Nghe tới đây, Triệu Tiến lập tức hiểu rõ, thanh lâu sở quán giao tiếp với các mặt, mặc dù mục tiêu xu nịnh chính là các quan lại quyền quý, nhưng cũng muốn được hào kiệt trên giang hồ chiếu cố tới, sau khi uy thế trận huyết chiến của mình được lập nên, nhanh chóng nắm bắt thành Nam trong lòng bàn tay, cũng coi như là một thế lực trong thành, Ngọc Liễu Cư này ít nhất cũng không thể không đến chào hỏi.
Dựa vào cấp bậc của Ngọc Liễu Cư, mười lượng bạc cũng không được gọi là gì, có lẽ chính là giá tiền của một bàn tiệc rượu. Ngọc Liễu Cư tự nuôi thủ vệ bảo hộ hậu viện của mình, đương nhiên không cần đến sự hỗ trợ của bọn Triệu Tiến, sở dĩ đưa phần bạc này, chỉ đơn giản là để chào hỏi, bày tỏ tấm lòng mà thôi.
- Ý tốt của quý vị Triệu mỗ xin nhận, quan hệ này ngày tháng còn dài, từ nay về sau, quý vị đã biết được Triệu mỗ là người như thế nào rồi.
Triệu Tiến cười cười, đồng ý.
- Một khi đã như vậy, tại hạ xin được phép quay về. Trước đây còn không tin vào lời đồn thổi, hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy quả thực là danh bất hư truyền, Triệu công tử thật là anh hùng hào kiệt.
Vương chưởng quỹ kia nở nụ cười chân thành, ôm quyền cáo từ.
Từ đầu tới cuối, Triệu Tiến đối đáp đúng mực, ung dung chu đáo. Vương chưởng quỹ cho rằng mình phải đối mặt với một thiếu niên kiêu ngạo, có chỗ dựa là con ông cháu cha, nhưng lại không ngờ rằng mình lại gặp được một người trưởng thành, điềm đạm, lập tức đánh gia hắn cao thêm vài phần.
So với sự kinh ngạc của y, đám bạn của Triệu Tiến lại cảm thấy đấy đương nhiên là việc phải làm, đại ca nhà mình như vậy thật quá xuất sắc.
Sau khi tiễn chưởng quầy của Ngọc Liễu Cư, Triệu Tiến kêu gọi các bạn chuyển rương bạc trên xe ngựa xuống, đây thật là một khoản tiền lớn, chỉ có qua tay người nhà mới cảm thấy yên tâm.
Những vật phẩm mà vị chưởng quỹ này mang đến đều là hàng thông thường nhưng có chất lượng tốt, đều là điểm tâm tinh thế của Quế Nguyên trai trong thành, năm mươi cân thịt bò, còn có sáu cuộn tơ lụa, mười lượng bạc Vương chưởng quỹ cũng trao đến tay của Triệu Tiến.
Ở trong cái tiểu viện kia, Trần Hồng nhìn thấy mấy thùng vàng bạc này mà mặt mày hớn hở, buổi trưa, đám Triệu Tiến ra ngoài một chuyến, lúc trở về lại cầm nhiều đồ về như vậy, tổng số cũng phải đến hơn hai ngàn một trăm lượng.
Trần Hồng ở một bên kiểm lại, Cát Hương ở bên cạnh chăm chú nhìn, khó khăn lắm mới ho khan được một tiếng, thu hồi tầm mắt, có chút gian nan nói với Triệu Tiến:
- Đại ca, số tiền này quá lớn, đại ca vẫn nên mang về nhà thì hơn, như vậy mới yên tâm được.
Triệu Tiến liếc nhìn Cát Hương một cái, cười nói:
- Ta càng tin ngươi, Thạch Đầu còn có Tiểu Dũng nữa, bản thân ngươi không yên tâm về mình sao?
Nghe thấy Triệu Tiến nói như vậy, Cát Hương sửng sốt, lập tức đỏ bừng mặt, kích động nói:
- Xin đại ca cứ yên tâm, số tiền này tuyệt đối sẽ không xảy ra nửa điểm sai sót nào.
Triệu Tiến cười vỗ vỗ bờ vai của Cát Hương, sau đó mở miệng nói:
- Các ngươi ở lại đây tranh thủ luyện tập, ta ra ngoài thay Thạch Đầu và Tiểu Dũng, cho dù là chúng la luyện võ hay là bọn gia đinh thao luyện, tất cả đều không được buông thả.
Nói xong, Triệu Tiến cầm trường mâu định đi ra ngoài. Đúng lúc này, Lưu Dũng chạy nhanh vào, hào hứng nói:
- Đại ca, người của Bành Thành Lương hành cầu kiến.
Từ sau khi Như Huệ hòa thượng của Vân Sơn tự tới, các nhân vật từ các nơi trong thành đều giống như vậy, lũ lượt đến nơi để hàng hóa của Triệu Tiến để cầu kiến.
Trong thành Từ Châu, chỉ có Thành Nam là nơi coi trời bằng vung, từ nơi này có thể tản ra làm ăn, còn những cửa hàng làm ăn ở những nới khác, sau lưng thường có mấy viên quan sĩ, chạm phải sẽ không tránh khỏi phiền toái, thứ mà Triệu Tiến mong muốn ngay từ đầu chính là ổn thỏa, không muốn quá nhiều chuyện, cho nên chỉ lộ ra ở trong Thành Nam.
Triệu Tiến nhà mình khiêm tốn, những nhân vật khác trong thành cũng không phải là không thấu được điều ấy, trong thành Từ Châu xuất hiện một nhân vật anh hùng như vậy, cũng không thể lãnh đạm, thờ ơ.
Người làm ăn cả ngày giao tiếp với hết hạng người này đến người nọ, khoảng cách, chuyện riêng đều có liên quan, thông tin nhanh nhạy, tình nghĩa sâu đậm, mọi người đều biết trong thành Nam xảy ra chuyện gì, một mặt cảm thán về sự oai dũng của Triệu Tiến, một mặt khác lại ngạc nhiên, thán phục sự hung tàn của Triệu Tiến.
Chỉ trong chưa vòng nửa tháng, người chết trong tay của vị Triệu công tử này, đã lên đến gần ba mươi người, vậy còn không phải hung tàn thì là gì. Hơn nữa ba mươi mạng người này đều là những tên côn đồ cực kì hung ác, còn đáng sợ hơn mấy tên lưu manh gấp trăm ngàn lần, mọi người ngấm ngầm đều biết, những người chết trong tay Triệu Tiến, đều có quan hệ nọ quan hệ kia với Vân Sơn tự.
Giết nhiều người có liên quan đến Vân Sơn tự như vậy, nhưng vẫn bình yên vô sự, điều này không khỏi làm cho người khác phải kinh sợ.
Người có lòng muốn hiểu rõ hơn một chút, phát hiện thấy phụ thân của Triệu Tiến chính là đao phủ trong thành, cái này được coi là gì, nhưng phụ thân của đám chơi với Triệu Tiến người là tổng Bộ Đầu, người là thương gia giàu có, người là quản sự Thiên hộ của Từ Châu vệ, còn có nhân vật trí sĩ nổi tiếng thanh tao đang an dưỡng ở nhà kia nữa, nghĩ kĩ về những người này, thì mọi người đều hiểu, Triệu Tiến có đủ điều kiện để hoành hành trong thành.
Loại thiếu niên hào kiệt như vậy, mọi người thế nào cũng phải đối đãi thật khách khí, những hành động của Triệu Tiến ở thành Nam không thể giấu diếm được người khác, khiến thế lực của mấy phương bị chế phục, phải bỏ chạy, bây giờ chỉ có Triệu Tiến là duy nhất lớn mạnh. Hơn nữa hắn còn mở Hội buôn Từ An, mặc kệ hắn nghĩ thế nào, trong mắt người khác, Triệu Tiến này được coi là tự lập rồi, sau này Từ Châu sẽ phải chấp nhận nhân vật số một này.
Các nơi mua bán trong thành Nam đều phải nộp tiền cho Triệu Tiến. Mọi người đều biết, cho dù Triệu Tiến có khiêm tốn, không mở miệng tới những nơi khác, nhưng mọi người đều rất biết làm việc, đều chủ động chuẩn bị mỗi tháng để ra chút bạc, coi như là cái tình người, kết chút thiện duyên.
Vốn dĩ, mọi người cũng không nóng lòng như vậy, nhưng hôm nay nhờ vào mối quan hệ trong nha môn mà nghe được tin tức, nói Như Huệ hòa thượng của Vân Sơn tự đến giảng hòa với Triệu Tiến, còn mang đến không ít ngân lượng là quà đáp lễ..
Tin tức này lập tức khiến các nơi chấn động, thế lực của Vân Sơn tự như thế nào, lại có thể cúi đầu trước một thiếu niên như Triệu Tiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mọi người đều không biết.
Người thông minh luôn rất nhiều, sản nghiệp trong thành của Vân Sơn tự bị thiêu hủy, hạ viện ngoài thành gặp tai họa mọi người đều nghĩ đến.
Hóa ra không ngờ vị Triệu công tử này lại mạnh mẽ đến như vậy, vậy mối thiện duyên này của mọi người chi bằng nên đến sớm hơn là đến muộn, sớm đến nhà một khắc, thì càng thể hiện thành ý được nhiều.
Trong đó, ông chủ của Liễu Ngọc Cư là có thông tin nhanh nhạy nhất, chưởng quầy y chạy đến trước, tin tức của các nhà khác chậm hơn một chút cũng có hạn, từng người một cũng đều chạy tới.
Các nhà có nhiều có ít, càng là những nhà buôn bán các mặt hàng, thái độ càng khách khí, thứ mang đến cũng nhiều hơn. Nhưng mọi người cũng đếu có chừng có mực, mỗi tháng mười lượng là hạn mức cao nhất, dù sao thì thế lực của Triệu Tiến cũng chỉ có hạn trong thành Nam, mọi người đến để thiết lập mối quan hệ.
Tuy nhiên, phạm vi chỉ có hạn ở trong thành, chỉ có những nơi làm ăn buôn bán trong thành Từ Châu đến chào hỏi.
Cho đến tận lúc trời tối đen kịt, Triệu Tiến mới rảnh rỗi. Tất cả thời gian của buổi chiều đều phải tiếp đón khách, buổi tối còn có mấy nhà mời Triệu Tiến đến dự tiệc. Lúc hắn chưa đến còn tưởng Triệu Tiến chỉ là một thanh niên gan to lớn mật, đến rồi mới biết từng cử chỉ, hành động của Triệu Tiến đều là của người trưởng thành, sự kính trọng trong lòng cũng không thể không thêm vài phần, mọi người lại càng khách khí thêm một chút.
Triệu Tiến tiếp đãi chủ chưởng quầy ở một bên, làm mấy người ở Diệp Văn Thư buổi trưa chiều mới đến càng thêm kinh sợ. Mặc dù không có nhiều người đến báo danh, bọn họ vẫn quy củ xếp hàng ở bên cạnh, hoàn toàn là thái độ của cấp dưới với cấp trên.
Buổi chiều hôm nay, chỗ để hàng nườm nượp người ra người vào, vô cùng náo nhiệt, kẻ nhàn rỗi cũng có thể nhận ra đó là những nhân vật tai to mặt lớn của thành Từ Châu, nhìn thấy bọn họ khách khí với Triệu Tiến như vậy, đều không khỏi cảm thán, đều càng cảm thấy Triệu Tiến thật không tầm thường.
Không nói đến đám người ngoài, đến tâm khí của bọn gia đinh cũng vô cùng cao, càng ra sức luyện tập. Bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn như vậy đến nhà lão gia, biếu quà biếu tiền, điều này chứng minh lão gia nhà mình thực không tầm thường.
Chờ đến lúc ăn tối, bọn gia đinh ăn tối với khí thế ngất trời, bọn Triệu Tiến lại tụ tập trong tiểu viện kiểm kê lễ vật và tiền, trong tiểu viện được đốt đuốc sáng bừng, chiếu đến rực rỡ như ban ngày.
Mặc dù mỗi nhà tặng không nhiều, nhưng cộng lại cũng phải đến gần 300 lượng vàng. Hơn nữa, điều hiếm có là số tiền này sau này tháng nào cũng có, ngoài ra, còn có thêm cả vài hũ thịt gà, vịt, thịt, cá, và cả tơ lụa nữa.
Trần Hồng ngày hôm nay không nhàn rỗi dù chỉ một lát. Tuổi không lớn lắm, thể lực của cậu lại hữu hạn, nên bây giờ cậu đã đổ mồ hôi đầy người. Cát Hương ít nhiều cũng có kinh nghiệm kiểm tra sổ sách, cũng đang hỗ trợ bên cạnh.
Tất cả thần sắc của mọi người đều rất hưng phấn, tiểu viện tràn đầy một màu sắc rực rỡ, thể hiện cho một tương lai tốt đẹp đang chờ đón, thể hiện cho thành quả của chận huyết chiến mấy ngày nay.
Triệu Tiến nhìn vẻ mặt của mọi người, đứng lên nói:
- Tất cả những đồ vật này đều là thành quả mà mọi người vất vả mới kiếm được, chia đều thành tám phần, mọi người thấy thế nào?
Vẻ mặt của Trần Thăng và Triệu Tĩnh đều không có gì thay đổi, Đổng Băng Phong cười hì hì không nói gì, Tôn Đại Lôi há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải xong cũng cúi đầu trầm mặc, Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Lưu Dũng nhìn nhau nhất thời không nói được gì.
/214
|