Chương 130: Ra mặt.
Bố trí xong, lúc sắp đi còn cố ý nói, ngày mai bọn họ sẽ đến lấy hộp đồ ăn.
Vốn dĩ gọi hai món mặn, một bình rượu, kết quả là quán rượu mang tới những sáu món và một vò rượu, còn đặc biệt cso cả bánh rán hành nướng.
Đợi cho đến khi tiểu nhị đi khỏi, Hà Thúy Hoa nhìn bàn rượu và thức ăn đến ngẩn người, Triệu Chấn Đường giơ tay tháo nắp bình rượu, tự rót cho mình, sau đó cười nói:
- Bà xem đi, con của bà gây chuyện thì gây chuyện, nhưng vẫn để lại một chút cục diện. Khi xưa nó ở ngoài, người ngoài đều nói nó là con trai của Triệu đại đao, bây giờ ta ở ngoài, người ta đều nói đây là cha của Triệu công tử, ngược lại rồi.
Hà Thúy Hoa vô cùng kinh ngạc, nhất thời không có phản ứng gì. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Triệu Tiến đến bây giờ cũng được xem như là có tiền đồ rồi.
- Tiểu Tiến, nếu như con đã bước chân lên con đường này, hay là muốn đi nha môn làm bộ khoái? Có khởi đầu như vậy làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Sau phút giây thất thần, Hà Thúy Hoa mới nói ra những lời này.
Nghe thấy thế, Triệu Tiến xém chút phun hết thức ăn trong miệng ra, nhưng sau đó lại nghĩ, mẫu thân nói cũng không sai, chỉ là cảm thấy cực kì không quen.
Triệu Chấn Đường chỉ cười cười, ngửa đầu uống cạn một chén rượu, hà một hơi thỏa mãn, nói:
- Rượu ngon, Tiên Khách Lai thật là cam lòng, lại có thể tặng một vò Lão đao tử ủ ba năm.
- Lão đao tử ba năm?
Những từ này làm Triệu Tiến phải chú ý đến. Rượu này hình như giống với bình rượu được cho là ngon lúc trưa nay.
Triệu Chấn Đường thấy Triệu Tiến chú ý tới, cười cười rồi rót một chén đưa cho Triệu Tiến, mở miệng nói:
- Thèm rượu à? Uống một chén không?
Triệu Tiến nhận lấy. Hà Thúy Hoa nhướn mày, nhưng không nói gì, sau khi biết đến trận huyết chiến ở thành nam, bà càng cảm thấy đứa con trai Triệu Tiến của mình đã trưởng thành. Triệu Tiến không nghiện rượu, nó uống vì mục đích khác, chỉ nhấp nhấp môi, sau đó trả chén lại cho Triệu Chấn Đường.
Mùi rượu quá bình thường, hơn nữa con không tinh khiết, bên trong có không ít tạp chất. Bình rượu trắng rẻ nhất của đời trước hắn cũng không giống với thế này, nhưng cho dù đến loại rượu này cũng được người khác khen là rượu ngon, Lý Thư Biện và phụ thân đều hay lấy rượu để tiếp khách, bọn họ uống nhiều, chắc chắn không nói sai.
Triệu Chấn Đường ăn cơm chiều trong tâm trạng sung sướng, Hà Thúy Hoa càng về sau càng tươi cười, chỉ có điều cứ cằn nhằn liên hồi nhắc Triệu Tiến phải cẩn thận.
Dù sao thì cũng đã biết chuyện ở thành Nam kia, hai cha con nói chuyện cũng không phải kiêng dè nữa. Triệu Tiến đem mấy chuyện của ngày hôm nay đều kể hết, nghe được tin Như Huệ hòa thượng đến giảng hòa, Triệu Chấn Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Mộc gia nợ chúng ta ân tình, xem ra lần này đã trả hết rồi.
Triệu Chấn Đường xem xét rất rõ ràng.
Nghe đến việc xế chiều hôm nay Triệu Tiến thu được tổng cộng hơn hai ngàn lượng bạc, hai vợ chồng Triệu gia đều giật nảy mình, Hà Thúy Hoa vội vàng nói:
- Mau đem số bạc này về nhà cất giữ, để ở bên ngoài không thể yên tâm được.
- Mẹ, tiền này con muốn giữ lại để làm việc, tuyển được không ít người, quần áo, cơm ăn, tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ đều không ít, số tiền này không duy trì được vài năm.
Triệu Tiến vừa trả lời xong, Hà Thúy Hoa liếc mắt nhìn Triệu Chấn Đường một cái, nói những lời giống như vậy:
- Nhị thúc con rốt cuộc đã dạy con những gì trong mấy năm nay vậy?
- Quản Chấn Hưng dạy nó những gì làm cái gì, dù sao thì lão nhị cũng không dạy hư nó, cứ để nó tự làm khổ mình đi. Trong thành Từ Châu có ta trông nom còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Triệu Chấn Đường nói một câu kết.
Mặc dù phụ thân nói không sao, nhưng Triệu Tiến vẫn cứ cẩn thận khóa cửa sau tiểu viện, để đao đặt dưới gối rồi sau đó mới đi ngủ.
Không biết có phải do uống rượu hay không, đêm nay Triệu Tiến ngủ rất sâu, lúc tỉnh dậy người có chút mềm nhũn ra.
Dậy sớm chạy bộ, chào hỏi bạn bè rồi đến chỗ để hàng, Vương Triệu Tĩnh đã mang mấy hòm sách, chào hỏi với mọi người, nói sau này mỗi ngày y sẽ đọc sách, viết chữ, thời gian luyện võ sẽ bớt đi một chút, vì năm sau có kì thi hương, đêm qua lúc làm văn còn thấy kiến thức của mình vẫn còn thiếu sót.
Vốn dĩ là ba người cùng nhau đồng hành, bây giờ lại có thêm cả Trần Hồng với sức mạnh kiên cường.
Lúc bọn họ đến nơi để hàng, lại bị cảnh tượng ở đây dọa cho một trận. Có gần trăm người đang đứng đó chờ họ, trong đó phần lớn là thanh niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Còn Lưu Dũng thì đang nhìn xung quanh ở chỗ giao lộ.
Nhìn thấy bọn Triệu Tiến, Lưu Dũng vội vàng chạy đến, hưng phấn nói:
- Đại ca, trời còn chưa sáng đã có người chạy đến chỗ của chúng ta, đều muốn đến đây để làm gia đinh, trong thành ngoài thành đều có.
Triệu Tiến sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:
- Xem ra chiều qua tin tức thăm hỏi đã được truyền ra ngoài, bây giờ mọi người đều thấy chúng ta đáng tin cậy, nên mới muốn đến đây làm hạ nhân.
Chuyện tuyển chọn gia đinh vẫn nên chờ mấy người Diệp Văn Thư đến, để bọn họ xử lí chuyện giấy tờ khế ước mới đáng tin cậy, bọn Triệu Tiến tiến vào trong sân.
- Hiện nay, hạ nhân của những nhà giàu có đều khỏe mạnh hơn những nhà bình thường, nhưng nô bộc của những nhà này được truyền theo thế hệ, đời cha làm xong truyền cho đời con, bình thường không tuyển chọn người ngoài. Bây giờ đến trường hợp của đại ca, bọn họ đều muốn được vào để hưởng phúc.
Cát Hương hiểu rất rõ chuyện này, bởi vì mấy lần y cũng muốn được vào nhà giàu làm người hầu nhưng đều không thành công.
Những lời nói này của Cát Hương làm cho Triệu Tiến phải so đo. Hôm nay Diệp Văn Thư đến muộn hơn so với bọn Triệu Tiến tầm một nén nhang, cũng được coi là sớm lắm rồi. Lúc đi vào sân, mọi người đều cười không ngậm được mồm, người đến càng nhiều càng chứng tỏ chỗ họ kiếm được tiền lời càng nhiều, đương nhiên là phải vui mừng rồi.
- Giang thúc, lúc tuyển người phải nói cho rõ ràng, làm gia đinh cho ta phải khổ luyện võ nghệ, phải đi liều mạng. Trận huyết chiến của mấy ngày trước thúc phải nhắc tới một chút, hơn nữa trên khế ước cũng phải viết rõ ràng, nếu bị thương ta sẽ chữa cho, nếu chết ta sẽ trợ cấp. Nếu như không có dũng khí và sự chuẩn bị, ta không cần.
Triệu Tiến dặn dò rất rõ ràng.
Nghe thấy những lời của hắn, sắc mặt của Diệp Văn Thư có chút mất tự nhiên. Triệu Tiến cười, bổ sung thêm một câu:
- Có đàm phán được hay không đều tính cả vào, đến lúc đó, Giang thúc báo cho ta nhân số là được rồi.
- Như vậy làm sao được.
Diệp Văn Thư trên mặt nở nụ cười.
Có chiếc bút bạc ngày hôm qua, còn có khoản doanh thu mấy trăm lượng ở các tháng sau, cho cho Diệp Văn Thư chút tiền lẻ này, Triệu Tiến đương nhiên sẽ không để bụng.
Cái bàn phía bên kia được bày ra, từng người được bắt đầu tuyển chọn, Triệu Tiến lại gọi mười mấy gia đình ra chỗ để hàng, đích thân đốc thúc bọn họ tập luyện.
Đám thanh niên đến chiêu mộ đều nhìn một cách đầy kinh sợ, từng mệnh lệnh của Triệu Tiến được hô ra, ba mươi mấy người kia linh hoạt thay đổi đội hình, nhịp nhàng như một.
Kì thực, từng bước thao luyện của bọn gia đình còn xa mới đạt được yêu cầu của Triệu Tiến, nhưng vài ngày đã có những căn bản nhất định, trong mắt người ngoài mà nói đã là tài giỏi lắm rồi.
Đứng lại, đi đều bước, xếp thành hàng, thay đổi đội hình, thấy chẳng có gì kì lạ, nhưng những thanh niêên đứng ngoài đều cảm thấy những người này như vặn thành một sợi dây thừng, hình thành nên một chỉnh thể, nếu như có thể được vào đó, thật sự là uy phong biết nhường nào.
Đám gia đinh đang thao luyện cũng cảm nhận được những ánh mắt đang tràn đầy vẻ ngưỡng mộ kia, bọn họ càng nỗ lực tập cho đúng tiêu chuẩn hơn, sống lưng ưỡn càng thẳng hơn.
Cứ luyện như vậy cho tới một canh giờ, lại có ba đợt người đến, mục đích đều gần giống như hôm qua, tạo quan hệ, tặng lễ phẩm. Nhưng tin tức của bọn họ đều không được nhanh nhạy cho lắm, quy mô gia đình cũng không đáng để nhắc tới, Triệu Tiến để Lưu Dũng ra tiếp đón.
Vừa đến lượt thứ tư, Sát Trư Lý dẫn theo bốn người tới, nét cười trên mặt của Sát Trư Lý rất cung kính và khiêm tốn, nhìn thấy việc huấn luyện của gia đinh, còn có những thanh niên đang xếp hàng chờ chiêu mộ ở phía sau, ánh mắt của y càng thêm cung kính vài phần.
- Triệu công tử, không, phải là Tiến gia, hôm qua cả thành phải chấn động đấy.
Sát Trư Lý miệng nói liên hồi, thay đổi cách xưng hô cho thật cung kính.
Triệu Tiến kêu Thạch Mãn Cường qua huấn luyện gia đinh, để mình đích thân đi tiếp Sát Trư Lý.
Vừa nịnh hót một câu, Sát Trư Lý lại lấy ra một gói nhỏ, khách khí nói:
- Đây là ba mươi lượng bạc, mấy phần tử bên phía Nghiêm Hắc Kiểm lại vừa lấy một ít, đợi đến cuối tháng, nhất định sẽ mang đến đầy đủ cho Tiến gia.
Triệu Tiến nhận bạc, bảo Lưu Dũng đưa Trần Hồng, tất cả mọi việc liên quan đến chuyện thu chi bây giờ đều giao cho Trần Hồng. Thấy thần sắc của Triệu Tiến vô cùng điềm nhiên, Sát Trư Lý mỉm cười nói thêm:
- Tại hạ tự mình làm việc ở bên kia, cuối tháng cũng có thể giao nhiều hơn một chút, đến lúc đó nhất định cấp tốc mang đến cho Triệu gia.
Nhìn thấy Triệu Tiến gật đầu, Sát Trư Lý theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Tiến phất tay với Tôn Đại Lôi ở bên cạnh, Tôn Đại Lôi dẫn theo một người trung niên tới. Triệu Tiến chỉ người kia nói:
- Đây là người thu chi mà ta mời tới, để ông ấy đem bản mục của ngươi xem xét lại trước, ngươi giúp đỡ ông ấy cho thật tốt, sau này mỗi tháng ông ấy sẽ đến chỗ ông vài ngày, bàn chuyện sổ sách kiểm toán.
Người đàn ông trung niên kia đột nhiên có chút nao núng, nghe thấy Triệu Tiến nói như vậy, liền cười với Sát Trư Lý vài cái. Sắc mặt của Sát Trư Lý lại không được tự nhiên, nhưng vẫn cười đáp lại, nói:
- Tiến gia đây là đang giúp đỡ tại hạ, tại hạ nhất định sẽ làm cho thật tốt.
- Làm cho tốt sẽ không có phiền phức.
Triệu Tiến cười nói vài câu, Sát Trư Lý cũng chỉ gật đầu.
Vốn tưởng rằng nói xong những lời này thì mỗi người sẽ đi làm việc của người đó, Triệu Tiến vừa định quay người đi, Sát Trư Lý lại cười rồi mở miệng nói:
- Tiến gia, thủ hạ của Nghiêm mặt đen có vài tên không phục, ôm hoài bão tự tạo cục diện cho riêng mình, tại hạ suy nghĩ rằng, đây đều là sản nghiệp của Tiến gia, thực sự muốn tìm người diệt trừ hậu họa, ngược lại bồi thường tiền và người. Tiến gia oai vũ, kính mong Tiến gia đi dẹp trừ bọn chúng.
Triệu Tiến nhăn mày, liếc mắt nhìn Sát Trư Lý. Sát Trư Lý lập tức run rẩy, vừa muốn nói gì, Triệu Tiến đã gật đầu nói;
- Ngươi đi triệu tập người của ngươi, sau đó phái người đến nói với mấy tên thủ hạ không chịu phục tùng đó, sau nửa canh giờ nữa ta sẽ đi cùng ngươi.
Sát Trư Lý kinh ngạc, rồi gật đầu liên tục.
Triệu Tiến quay lại sân, sắp xếp cho Lưu Dũng quan sát đám gia đinh, sắp xếp cho Thạch Mãn Cường huấn luyện gia đinh.
Tôn Đại Lôi hôm nay dẫn vị tiên sinh thu chi đến, có còn một vị là chưởng quầy của nhà gã ở thành Từ Châu. Vị này có hiểu biết rất rõ về việc khai trương các cửa hàng, cũng được mời tới để giúp đỡ.
Vì Vương Triệu Tĩnh phải ôn luyện bài vở, cho nên lần này được giữ lại, y làm việc ổn thỏa, chu toàn, vừa vặn phối hợp với các mặt của mọi chuyện.
Lần này, Triệu Tiến chỉ dẫn theo Trần Thăng, Tôn Đại Lôi, Đổng Băng Phong cùng Cát Hương. Hắn bố trí cho mọi người cầm theo vũ khí, chuẩn bị xuất phát. Vương Triệu Tĩnh chạy đến thấp giọng hỏi:
- Triệu huynh, hay là mọi người cùng đi cho chắc.
- Không cần, nếu như đến Vân Sơn tự chúng ta còn giảng hòa được, giữa ban ngày ban mặt thế này, không ai có thể bày mưu tính kế để giết người đâu.
Triệu Tiến trầm giọng nói.
Vương Triệu Tĩnh gật gật đầu, lại đề nghị:
- Triệu huynh, có mang gia đinh theo hay không?
Triệu Tiến liếc nhìn Sát Trư Lý bên cạnh một cái, mỉm cười nói:
- Sát Trư Lý này mời chúng ta qua, chính là để ước lượng chúng ta. Một khi đã như vậy chúng ta phải đi bộc lộ tài năng của mình để hắn thấy, đi nhiều người không thể hiện được bản lĩnh của chúng ta.
/214
|