Chương 131: Giết gà dùng đao mổ trâu.
Nói tới đây, Vương Triệu Tĩnh cũng mỉm cười, mọi người cũng đã chuẩn bị xong vũ khí, cùng Triệu Tiến ra ngoài.
Nhìn bọn họ trang bị vũ trang đầy đủ rời khỏi, những người đến đăng kí đều xì xào bàn tán, đều nhộn nhịp bàn tán về phương hướng và Triệu Tiến đi.
Lúc bọn Triệu Tiến đến gần chỗ của Sát Trư Lý, sắc mặt của Sát Trư Lý và thủ hạ đều thay đổi. Mấy người Triệu Tiến thân thể cao to, cường tráng, duy chỉ có Trần Thăng và Tôn Đại Lôi là mập mạp một chút, thân hình mang đến cho người khác cảm giác bức bách vô tận.
Hơn nữa, mấy người bọn họ mấy hôm nay tàn sát không ít người, chỉ hơi giơ tay nhấc chân một chút cũng bộc lộ được sát khí trên người, phối hợp cùng đống binh khí trong tay, đương nhiên sẽ có khí phách áp chế người khác.
- Tiến gia thật là uy vũ!
Sát Trư Lý nịnh hót một câu, nhưng vừa mở miệng lại không thể nào nói lưu loát được.
- Rốt cuộc là người nào không phục?
Triệu Tiến trầm giọng hỏi.
Lúc trả lời câu hỏi, Sát Trư Lý bất giác khom người giải thích, để tư thế của mình cúi xuống rất thấp.
Đầu mục của Trình Đồng Đầu có Đại Đầu Hoàng, Nhất Toát Mao. Thủ hạ của Nghiêm mặt đen được gọi là Tứ Đại Kim Cương, quản từng bến của mình.
Có một hộ pháp là Hoa Tử Đầu, cũng chính là quản những tên ăn mày ở trong thành, người này di chuyển nhanh nhất, đã nhập vào môn hạ của Sát Trư Lý, ba người còn lại lần lượt trông coi đất đai, tiền bạc, vay nặng lãi, sòng bạc, kĩ nữ, còn có mấy chỗ kinh doanh trong và ngoài thành, tiền nhiều như nước. Lúc Nghiêm Mặt đen còn ở đây, bọn họ ngay đến cả Trình Đồng Đầu và Sát Trư Lý cũng đều khinh thường.
Đến nay, Sát Trư Lý bảo thu hồi những thứ này lại, bọn họ đương nhiên không cam tâm, theo lời những người đến đầu nhập nói, ba người này cả ngày tụ tập với nhau, đã lôi kéo đi không ít thuộc hạ của Nghiêm Mặt đen, chuẩn bị tự tạo ra giang sơn của riêng mình.
Sát Trư Lý muốn một phen sống chết với bọn họ, nhưng nhân thủ không đủ, không nắm chắc phần thắng trong tay, nhân lúc này liền đi mời Triệu Tiến.
Triệu Tiến nghe rất cẩn thận, hắn cũng biết Sát Trư Lý có dự định của riêng mình, lời nói trên cũng chưa chắc là lời nói thật, nhưng Triệu Tiến cũng cần một cơ hội để thiết lập thêm uy phong, hoàn toàn áp đảo thành nam.
Nơi để hàng kì thực ở ngay tại nơi giao hàng mới của Thành Tây, không cần đi quá xa đã đến miếu Hắc Hổ, thông tin trên đường đi được truyền ra thật nhanh, Trần Nhị Cẩu sớm đã đứng chờ ở cửa, phía sau còn dẫn theo hai mươi mấy người, vừa nhìn thấy Triệu Tiến đến, liền lập tức chạy đến hành lễ, mở miệng nói:
- Tiến gia, tiểu nhân dẫn theo thủ hạ đến để hỗ trợ người.
Triệu Tiến gật gật đầu nói:
- Ngươi thật là có tâm.
Giọng điệu bình thản, Trần Nhị Cẩu lại cảm thấy đó là điều đương nhiên, liền lập tức nói:
- Không dám.
Lúc này y mới đứng dậy, dẫn người đi sau lưng Triệu Tiến.
Nhìn thấy thái độ cung kính như vậy của Trần Nhị Cẩu, Sát Trư Lý đi chậm lại, để mình đi sau Triệu Tiến một chút, không dám đi ngang bằng.
Vừa mới đi một đoạn, người của Sát Trư Lý cũng bước tới, ước chừng có hơn bốn mươi người, vốn dĩ vô cùng huyên náo, nhưng nhìn thấy đại ca của mình cung kính đứng sau Triệu Tiến, bọn họ liền tự giác hạ thấp giọng, đứng ở đằng sau.
Dưới sự dẫn đường của Sát Trư Lý, đoàn người trùng trùng điệp điệp đến nơi, rồi tụ tập tiến vào.
So với cái sòng bạc ở Hắc Hổ Miếu Thần Tài, cái sòng bạc đổ nát này lại tập trung nhiều khí phái hơn, nhìn thì có vẻ chỉ là một căn viện nhỏ hai gian, gạch xanh ngói đen, đầy đủ tiện nghi, trước cửa có một mảng đất trống, có một cái cọc để buộc ngựa, kiến trúc tan hoang như vậy đặt ở thành Nam rất không hợp lí. Nhìn sự trang bị trước cửa như vậy, làm không tốt không chỉ người trong thành đến đây cược tiền.
Bình thường nơi này chắc chắn rất náo nhiệt, nhưng hôm nay lại rất yên tĩnh, trước cửa cũng có hơn sáu mươi người, những người này đều cầm mộc côn, đao, búa, bày trận sẵn sàng để đón kẻ địch.
Nhìn thấy bọn Triệu Tiến xuất hiện, bọn người tụ tập trên bãi đất trống bắt đầu cất giọng mắng to. Những người đứng phía sau lưng Triệu Tiến bắt đầu xôn xao, nhưng Triệu Tiến lại đi về phía trước, bọn họ cũng bị áp chế đến nỗi không dám mở miệng.
Đợi Triệu Tiến đến sát trước mặt, nhìn rõ những tên giang hồ đang to mồm mắng mỏ, điều khiến Triệu Tiến có chút không ngờ tới là, những đám lưu manh này lại là những tên mà hắn từng gặp rồi. Rất nhanh hắn đã nhớ ra đã gặp bọn họ ở đâu, hôm đó giết mười mấy tên đao khách liều mạng, những tên lao ra đường phố cùng những tên ở trước mặt hiện giờ có rất nhiều điểm tương đồng.
Đều là thủ hạ của Nghiêm Mặt đen, điều này cũng không kì lạ cho lắm.
Bọn côn đồ đang chửi ầm ở kia dần dần an im lặng, mặc dù Triệu Tiến chỉ có chút ấn tượng với bọn họ mà bọn họ lại nhớ rất rõ Triệu Tiến.
Ngày đó bọn họ bị phái đến chỗ Đại Đầu Hoàng là để đánh tan đoàn nhân mã của Trần Nhị Cẩu. Có một số ít người không phận sự cũng qua đó, những người bị phái đi đó cũng nhìn thấy mười mấy tên đao khách phải bỏ mạng ở lại, nhìn thấy từng thanh đao nặng trịch trong tay đối phương, còn có bộ dáng hung tàn cực độ, bọn họ đều biết đây là người không dễ chọc vào, biết được đây là kẻ mạnh được mời đến.
Nhưng điều không thể ngờ rằng lại là, người giết mười mấy tên khỏe mạnh, lực lưỡng đó lại là những thanh niên này. Bọn chúng đều nhớ rõ bộ dáng Triệu Tiến mồ hôi và máu chảy đẫm trên người đang lao người chạy tới. Bọn chúng cũng vẫn còn nhớ ánh mắt mà Triệu Tiến từng nhìn qua, ánh mắt đó dường như là ánh mắt muốn giết tất cả mọi thứ.
- Là cái sát thần đó.
- Đây chính là Triệu Tiến.
Tiếng nghị luận nho nhỏ bắt đầu truyền tới, đám người đó ngày càng im lặng hơn, không ai dám tiếp tục mắng chửi nữa.
Triệu Tiến trầm mặc quét mắt, hễ ánh mắt của hắn quét tới đâu, đám người ở đó lại nao núng cúi đầu, thậm chí có người còn theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu đứng phía sau hắn không kìm lòng nổi mà liếc nhau, đều bắt gặp được ánh mắt đầy ngạc nhiên của đối phương. Vị thiếu gia này có thể dọa người như vậy, mới chỉ đứng đó mà đã có thể áp đảo được cục diện rồi.
- Nếu không muốn chết, thì bây giờ cút đi.
Triệu Tiến lạnh giọng quát.
Có lẽ bởi vì vừa rồi không khí quá mức áp lực, hắn mới mở miệng nói một câu, những người đứng phía đối diện đã run rẩy, đám người lập tức xôn xao. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết phải thế nào mới được.
Triệu Tiến cười lạnh một tiếng, đối với mấy con gà con chó này, hắn thực sự không có hứng thú. Hỏi một câu không có câu trả lời, hắn đơn giản tay cầm mâu, tiến về phía trước một bước.
Khi bước này được bước tới, không biết ai thốt lên một câu:
- Mẹ ơi.
Không quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa mà chạy đi. Chúng ta đến để đánh nhau, nhưng không phải đến để đi tìm cái chết. Có người ngẩng đầu, những người khác cũng chạy theo, mộc côn, đao búa các loại rơi đầy xuống đất, chạy toán loạn.
Cả đoàn lộn xộn, phía sau Triệu Tiến lại an tĩnh dị thường, Sát Trư Lý và Trận Nhị Cẩu lặng ngắt như tờ, không ai dám thở mạnh. Vị thiếu gia này uy phong thế nào, dũng mãnh thế nào, bọn họ đều chưa từng tận mắt chứng kiến, chỉ là nghe thiên hạ đồn thổi mà thôi.
Một thiếu niên mới có mười lăm tuổi đã có thể được như vậy, bọn họ ít nhiều cũng có vài phần khó tin. Nhưng hôm nay tận mắt thấy được sự uy phong, bọn họ không thể không tin được nữa, nhìn bóng dáng của Triệu Tiến, bọn họ lại cảm thấy hắn cao lớn vô cùng.
Trong nháy mắt, đám người đứng trước cửa chạy sạch sẽ, chỉ còn lại có tám người, nhưng thần sắc đều tràn đầy vẻ khiếp đảm, còn có cả vài phần không tin, không ai nghĩ một câu nói có thể dọa được mấy chục người.
Trong tám người này, có tám người mặc áo khoác dài, chắc là cái gì mà “Tứ đại hộ pháp” rồi, trong đó có một người béo mập, hai người khác lại là những đại hán hung thần ám sát.
- Sản nghiệp của Nghiêm Mặt đen thuộc về chưởng quản Lý A Phổ, đây là do ta sắp xếp, an bài, các ngươi có lời gì muốn nói?
Triệu Tiến lạnh giọng hỏi.
Một người trong đám đại hán đó nhìn thấy Triệu Tiến tách ra khỏi đám người, đứng một mình ở ngoài, lập tức động tâm.
Tên Đại Hán này lấy tay đẩy đồng bạn đang che chắn trước mặt, đột nhiên tăng tốc xông lên, giơ đao trong tay, khoảng cách chưa đến mười bước, chỉ cần bắt được Triệu Tiến hoặc làm hắn bị thương, như vậy là có thể thay đổi được cục diện rồi.
Những người đứng phía sau Triệu Tiến đều giật nảy mình, muốn tiến lên để hỗ trợ nhưng đã quá trễ.
Cười lạnh, giơ tay, đâm thẳng, cười một tiếng, mũi thương đâm xuyên qua bờ vai của tên đại hán kia, trực tiếp chặt bỏ ý nghĩ muốn đánh lén của tên này, đao trong tay cũng không nắm chắc được, rơi xuống mặt đất.
Triệu Tiến xoay tay một cái, tên Đại Hán kia rú lên một tiếng xé ruột xé gan đầy thảm thương, Triệu Tiến trực tiếp rút cây thương ra, vừa chặn, vừa kéo, cán thương đập mạnh vào ót tên Đại Hán này, đạp gã ngã trên mặt đất.
- Các ngươi còn có lời gì muốn nói?
Triệu Tiến tiến về phía trước, nhìn chằm chằm vào đám người đứng trước cửa, hỏi.
Tiếng bước chân ở sau lưng truyền tới, Trần Thăng rút đao đi lên trước, những người bạn khác của hắn cũng rút vũ khí ra lên theo.
Nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ máu, nhìn cây đao lấp lánh dưới ánh mặt trời, lại nhìn đồng bạn đang ngất trên mặt đất, sắc mặt những người đứng trước cửa dần dần trắng bệch.
- Xin tha mạng!
Tên mập kia trực tiếp quỳ trên mặt đất, những người còn lại sắc mặt cũng xám xịt, buông vũ khí, quỳ rạp trên mặt đất.
Giang hồ dùng binh khí để đánh nhau, có ai nghĩ đến ý muốn giết người?
- Đem những người này trói lại áp giải đến nha môn, nói bọn họ tập kích quan sai.
Triệu Tiến mở miệng nói.
Những người đứng giữa sân đều sửng sốt, điều không nghĩ tới lại diễn biến thành ra như vậy. Triệu Tiến lấy mộc bài chứng minh thân phận, không kiên nhẫn xoay người sang chỗ khác, thúc giục nói:
- Chẳng lẽ chưa nghe rõ sao?
Lúc này mọi người mới có phản ứng, ba chân bốn cẳng tiếng lên, trói người đang nằm trên mặt đất lại, ánh mắt nhìn Triệu Tiến lại kinh sợ thêm vài phần, có thể đánh như vậy đã làm cho người khác phải nể phục lắm rồi, đánh người xong lại có thể mang đến nha môn để trừng trị thì càng làm cho người khác phải kinh sợ hơn.
Triệu Tiến đến ngưỡng cửa còn lười bước qua, dẫn đồng bạn xoay người rời khỏi. Lúc đi ngang qua Sát Trư Lý, Triệu Tiến nói:
- Làm cho rõ ràng khoản mục này, ta chỉ muốn những thứ đã được thỏa thuận, nếu như ngươi muốn gian lận, vậy thì đến một đồng cũng đừng hòng có được.
Nếu như lúc trước nói những lời này, Sát Trư Lý sẽ chỉ cảm thấy Triệu Tiến phô trương thanh thế, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, làm sao dám có một chút tâm tư mưu lợi chứ, đầu y cúi rạp xuống mặt đất, hoàn toàn đồng ý.
Những tên côn đồ đi theo Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý đều tự động rẽ đường. Lúc Triệu Tiến đi qua bọn họ còn xoay người, cúi đầu, hết sức biểu đạt sự cung kính.
Đợi cho đến khi Triệu Tiến đi ra đường, bọn côn đồ mới bắt đầu hưng phấn.
- Chúng ta có chỗ dựa uy vũ như vậy, sau này có thể sống những tháng ngày tốt đẹp rồi.
- Xem xem đám ngoài thành còn dám làm càn với chúng ta không.
Sát Trư Lý lau mồ hôi lạnh trên trán, nghe thấy những lời này y bất giác cười khổ. Y biết từ giờ trở đi, các huynh đệ thủ hạ sẽ cho rằng Triệu Tiến mới chính là đại ca của chúng, còn lời nói của mình sẽ không còn có trọng lượng như xưa nữa. Nghĩ đến đây, Sát Trư Lý vỗ mạnh tay vào sau ót, chỉ nghĩ ngợi lung tung mà quên mất việc tiễn thiếu gia ra ngoài, chỉ mong thiếu gia đừng nghĩ mình quá chậm chễ.
/214
|