Chương 132: Uống rượu.
Triệu Tiến còn chưa đi được xa, Trần Nhị Cẩu đã chạy đuổi theo, cung kính nói phía sau:
- Tiến gia, tiểu nhân đi theo ngài lâu nhất, cũng là người không có tâm tư gì nhất. Những người khác trông giữ sản nghiệp kinh doanh của Tiến gia nhất định có tâm tư, tiểu nhân nhất định sẽ trung thành làm việc, nhất định sẽ không cắt xén tiền của Tiến gia.
Nghiêm Mặt đen là thủ lĩnh lớn nhất của thành Nam, nhưng bây giờ lại bị Sát Trư Lý tước đoạt tất cả, Trần Nhị Cẩu đương nhiên không cam lòng. Hắn tự cảm thấy mình có quan hệ lâu dài với Triệu Tiến nhất, cho nên chạy qua cầu khẩn một chút.
Triệu Tiến cười cười, vừa đi vừa nói chuyện:
- Mấy ngày trước đây ngươi toàn trốn tránh ta, có phải cảm thấy số bạc đã giao là đủ rồi không? Cảm thấy công việc mình làm cũng đã đủ, sợ ta quản quá nhiều, cho nên đến một người cũng không phái đến, chỉ muốn tự mình quản bến của mình. Ngươi không đến chỗ của ta, ắt sẽ đến chỗ của Sát Trư Lý.
Bên này nói một câu, Trần Nhị Cẩu liền rùng mình một cái, y không nghĩ tới việc Triệu Tiến nói hết tâm tư của y ra, một chút cũng không sai. Đến cuối cùng, sắc mặt của Trần Nhị Cẩu trắng bệch, bước nhanh vài bước, tiến đến ngăn trước mặt Triệu Tiến, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu nói:
- Tiểu nhân hết mực trung thành với thiếu gia, mấy ngày hôm nay bận nhiều việc nên không qua được, làm trễ nải việc qua lại, chứ hoàn toàn không có tâm tư nào khác.
Triệu Tiến vẫn không ngừng bước chân, trực tiếp vượt qua người y, thản nhiên nói:
- Ngươi kinh nghiệm nông cạn, áp chế không nổi người khác. Trước hết trông chừng Sát Trư Lý cho ta, nếu như chỗ của hắn bị bại lộ, thì sẽ chia cho ngươi một ít cục diện của Nghiêm Mặt đen.
Lúc này sắc mặt của Trần Nhị Cẩu mới chuyển từ trắng sang đỏ, không dám đứng dậy, quỳ trên mặt đất luôn miệng nói:
- Xin Tiến gia cứ việc yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ trông trừng cho kĩ lưỡng, tiểu nhân nhất định trông trừng cho kĩ lưỡng.
Triệu Tiến đi nhanh không ngừng, bọn Trần Thăng còn quay lại liếc mắt nhìn, sau khi tiến ra đường lớn, Trần Thăng mới nghiêng đầu nhìn Triệu Tiến, vẻ mặt giống như của người xa lạ, khẽ mở miệng nói:
- Triệu Tiến, ngươi học điệu bộ này từ ai vậy? Nhìn chẳng giống ngươi một chút nào.
Đổng Băng Phong ở bên cạnh trầm ngâm, có chút không hiểu, mở miệng nói:
- Triệu đại ca, Trần Nhị Cẩu kia xem chúng ta như người một nhà, Triệu Ca nghiêm khắc đối với y như vậy, liệu có làm y căm hận không?
Không đợi Triệu Tiến trả lời, Tôn Đại Lôi đã cười nhạo, mở miệng nói trước:
- Trần Nhị Cẩu luôn toan tính nhỏ mọn, đến chuyện giao tiền cũng không muốn, đến tin tức cũng đề phòng chúng ta. Mấy ngày nay, Lôi Tử đều không nói chuyện có ích gì, còn không phải là Trần Nhị Cẩu đang đề phòng chúng ta sao? Không dọa hắn, hắn còn thật sự tưởng rằng cục diện của hắn là tự mình làm nên.
Triệu Tiến liếc mắt nhìn Tôn Đại Lôi, gật gật đầu cười, ghi nhận lời giải thích của y. Điều làm Triệu Tiến ghi nhận là trong đám bạn của mình, Tôn Đại Lôi là người có nhiều tính toán nhỏ nhặt nhất, mấy lần còn không muốn cùng mọi người tiến lùi. Tôn Đại Lôi này nhìn thật thà chất phác, trên thực tế lại rất khôn khéo, có rất nhiều chuyện hắn đều có thể nhìn một cách sáng tỏ nhất.
Trở lại nơi để hàng, đã đến giờ ăn cơm, sạp để thực phẩm của phụ thân Cát Hương đã giao cho đường đệ đi làm, còn mình phụ trách thức ăn ở bên này, bởi vì số tiền một tháng kiếm được ở đây, gấp mấy lần ở cái sạp kia. Theo đám tân đinh mới được chiêu mộ, thu nhập còn có thể tăng lên vài phần.
Ba người Diệp Văn Thư đương nhiên không cần đi theo để ăn, Triệu Tiến sắp xếp người ở gần đấy mang rượu thịt đến cho bọn họ.
Vừa thấy Triệu Tiến trở về, Diệp Văn Thư liền bước lên phía trước hỏi thăm. Nói trong buổi sáng có ba mươi người hợp lệ, bây giờ ở bên ngoài có không ít người đang về ăn cơm trưa, phỏng chừng buổi chiều càng có nhiều người đến hơn. Bởi vì người đến quá nhiều, cho nên muốn hỏi Triệu Tiến một chút, lần này rốt cuộc tuyển bao nhiêu gia đinh.
Đây cũng là ý tốt của Diệp Văn Thư, cửa hàng này của Triệu Tiến nhìn thì thịnh vượng, nhưng gian hàng lại quá nhỏ, chiêu mộ quá nhiều người, nuôi không nổi ngược lại càng gây nên phiền toái.
- Hôm nay ta đã có ba mươi bảy người, chiêu mộ thêm sáu mươi ba người nữa, kiếm đủ một trăm người là được rồi.
Triệu Tiến cười cười, trả lời.
- Đây là con số may mắn.
Diệp Văn Thư cười nịnh nói.
Triệu Tiến trầm ngâm, lại bổ sung:
- Giang thúc, sau khi đã chiêu mộ đủ người, những người hợp lệ khác cũng nên ghi lại tên tuổi và nơi ở, sau này còn cần dùng đến, như vậy sau này cũng không cần phiền đến Giang thúc nữa.
Nghe thấy còn có chỗ tốt có thể kiếm được, Diệp Văn Thư cười đến tít cả mắt, chỉ gật gật đầu.
Bọn gia đinh sắp sửa ăn cơm xong, bọn Triệu Tiến cầm đồ ăn thức uống ra ngoài tiểu viện. Vẫn chưa ăn cơm, Triệu Tiến đã nói với Trần Thăng:
- Cơm nước xong, ngươi cầm hai mươi lượng bạc đi Bộ phòng, cứ nói tiền để các vị thúc bá uống trà. Sau đó nói với cha ngươi, mấy người mà chúng ta giải đến đó, có thể chờ cho chúng ta đi rồi mới tra khảo, nhớ là nói chuyện phải khách khí một chút.
Trần Thăng sửng sốt, buồn bực nói:
- Chúng ta còn phải tốn bạc sao?
- Công việc quan trọng phải xử lí, ngươi đưa bạc cho cha ngươi, để cha ngươi phối hợp là được.
Triệu Tiến cười, giải thích. Trần Thăng gật gật đầu. Trần Hồng vội càng đi lấy bạc.
Đợi hai người vừa cầm bạc đi, Triệu Tiến cười nói với mọi người:
- Nghiêm Mặt đen kinh doanh cái gì ở trong thành, Sát Trư Lý chưa chắc đã nói thật, có điều sau khi tra khảo, chúng ta đều có thể biết hết mọi chi tiết rồi.
Lúc này mọi người mới hiểu được dụng ý. Triệu Tiến ngồi ở đó ăn vài miếng cơm, lại ngẩng đầu nói tiếp:
- Đại Hương, Đại Lôi, chiều nay các người đi làm một chuyện, Nhị Hồng, đệ chi năm mươi lượng bạc cho bọn họ, mua hết tất cả các loại rượu trắng, mỗi loại một vò về đây, chỉ cần là không cùng loại các người hãy mua một vò. Nếu không tiện cầm thì mướn một chiếc xe ngựa để mua về.
Tất cả mọi người trong viện đều ngừng ăn cơm, kinh ngạc nhìn Triệu Tiến. Năm mươi lượng không biết có thể mua được biết bao nhiêu rượu về, Triệu Tiến rốt cuộc muốn làm gì.
Vương Triệu Tĩnh nhíu mày, trầm giọng đề nghị nói:
- Triệu huynh, mấy ngày nay tuy rằng doanh thu không ít, nhưng chúng ta vẫn chưa đến ngưỡng mặc sắc tiêu pha. Hơn nữa, luyện võ cần phải tránh xa tửu sắc, cuồng uống như vậy…
Mặc dù những người khác không nói gì, nhưng tất cả đều đồng ý với Vương Triệu Tĩnh. Triệu Tiến bật cười, xua tay, nói:
- Các ngươi nghĩ các gì, không phải là ta ham hố rượu, cũng không thể có cơn nghiện rượu như vậy, ta mua rượu về là có một dụng ý khác.
- Không phải Triệu huynh uống sao?
- Là để ta tự uống.
Trả lời xong câu này, Triệu Tiến cảm thấy mình giải thích vẫn chưa được rõ ràng, cười khổ nói:
- Đến lúc đó các ngươi sẽ rõ.
Tất cả mọi người đều chưa ăn xong cơm, theo sự sắp xếp của Triệu Tiến đã ra làm việc, trước khi Cát Hương và Tôn Đại Lôi la ngoài, Triệu Tiến còn gọi bọn họ lại dặn dò một câu:
- Nhớ mua thêm hai mươi chum rượu trống về đây.
Ánh mắt của mọi người lại tập trung trên người hắn, Triệu Tiến cười khổ, cũng ngại chẳng muốn giải thích nữa rồi.
Trước khi huấn luyện, Triệu Tiến đến kí túc xá đi quanh một vòng. Mặc dù chăn gấp không vuông được như khối đậu hũ, nhưng có thể nhìn ra mọi người đã rất dụng tâm làm nó chỉnh tề, mặt đất cũng sạch lên không ít.
Triệu Tiến đại khái tính toán một chút, lại bảo Thạch Mãn Cường đi tìm phụ thân của y. Gia đinh chiêu mộ thêm nhiều, những thứ như giường chiếu, chăn gối cũng phải thêm nhiều, tất cả mọi thứ phải tăng gấp đôi.
Việc ăn, mặc, ngủ, nghỉ của một trăm tên gia đinh đều phải tiêu tiền, nhưng bây giờ trong tay hắn có rất nhiều tiền, nên tất cả đều không phải lo lắng.
Buổi chiều, việc huấn luyện của gia đinh do Triệu Tiến đích thân đảm nhiệm, ở trước mặt hắn, bọn gia đinh giữ vững tinh thần, luôn e sợ phạm sai lầm, Triệu Tiến cầm cây côn trong tay hoàn toàn không phải để ngồi chơi.
Luyện được chừng nửa canh giờ, Trần Thăng dẫn một chiếc xe ngựa trở về, dừng lại trước chỗ để hàng. Trần Thăng bước đến cạnh Triệu Tiến, nói:
- Cha ta nói khi nào chúng ta muốn đi, nói trước nửa ngày là được. Còn nữa, mười bốn thaanh phác đao đều ở trên xe, gọi mấy người qua đó chuyển vào.
Triệu Tiến chọn vài tên gia đinh, bảo bọn họ đi chuyển đao. Hắn biết đây là hiệu lực của hai mươi lượng bạc kia, thực sự là người nhà thì không cần tốn tiền, nhưng nha môn không chỉ là hai nhà phụ bối của mình làm chủ, cả mọi phương diện đều phải chuẩn bị chu toàn, hai mươi lượng này biếu qua, phụ thân Trần Vũ của Trần Thăng có thể một xu cũng không nhận, những những người khác cũng vẫn phải ý tứ một chút.
Hơn nữa bản thân chỉ mới nổi danh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nếu để cho bề trên cảm thấy mình ngang ngược, quên hết tất cả, e rằng sẽ không tận lực giúp đỡ. Hai mươi lượng bạc này chính là để bày tỏ thái độ. Nếu không thì mười mấy thanh phác đao kia, mấy ngày trước đã qua để xin luôn rồi, hà cớ gì hôm nay mới đến.
Tâm tư này của Triệu Tiến đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết. Theo tiến trình của việc huấn luyện, những kẻ nhàn rỗi ở ngoài ngày càng nhiều, những những người này đếu không dám to gan để gây ồn ào, mà là chỉ ở một nơi xa xăm mà chỉ chỉ trỏ trỏ, Triệu Tiến đảo ánh mắt ngẫu nhiên qua vài người, bọn họ đều kính cẩn cúi đầu.
Sở dĩ như vậy, Triệu Tiến cũng có thể đoán được nguyên nhân, chuyện buổi sáng đi thành Nam thu phục một phương hẳn là đã bị truyền ra ngoài.
- Đại ca, bọn họ đều nói buổi sáng huynh uy phong lẫy lừng, các huynh đệ nghe xong cũng nhiệt huyết sôi trào.
Buổi tập huấn sắp kết thúc, Cát Hương và Tôn Đại Lôi cùng xe ngựa trở về, đi xuyên qua đám người, vui vẻ nói với Triệu Tiến vài câu.
Trên xe ngựa bày hai mươi mấy vò rượu, điều này làm Triệu Tiến có phần thất vọng. Vốn cho rằng một thành lớn như Từ châu, hẳn là sẽ phải có nhiều loại rượu lắm.
Dựa theo cách nói của Cát Hương và Tôn Đại Lôi, không phải tiêu nhiều tiền, rất nhiều người nghe thấy Triệu Tiến muốn rượu, hơn nữa chỉ cần một chút như vậy, họ liền tặng luôn, dù sao thì cũng là ân tình, tổn thất cũng không phải là quá lớn.
- Rượu này là rượu ngon à?
Triệu Tiến cố ý hỏi, Tôn Đại Lôi rất tinh ý, y cố ý đặt rượu ở phía trước.
Hai mươi vò rượu sứ trắng đặt trong mấy bao quần áo, đều đồng loạt được mang ra.
- Đại Hương, cho người mang hai mươi bình rượu này đi dùng nước sôi nấu một hồi, sau đó gạt vớt, đem mấy bình rượu này dựa theo giá tiền cao thấp để phân ra.
Triệu Tiến dặn dò.
Cát Hương đáp ứng một tiếng, làm theo, bên này lại có vài tên gia đinh giúp đỡ vận chuyển, mặc dù không có ai hỏi, những trên mặt mọi người đều tràn ngập sự nghi hoặc, không biết Triệu Tiến muốn làm gì. Mọi người sống chung với nhau lâu như vậy, tất cả mọi người đều biết Triệu Tiến không phải loại người phóng túng, lần này một lúc mà mua nhiều rượu như vậy, thực sự làm người khác khó hiểu.
Trời đã sắp tối, những thứ mà Triệu Tiến yêu cầu đều đã chuẩn bị xong, Triệu Tiến giải tán đám gia đinh đang luyện tập, sau đó đưa tiền làm việc hôm nay cho Diệp Văn Thư, đến độc viện Kia.
Các bạn đều đang chờ ở đó, Cát Hương còn đang để một cái lò nhỏ ở trong sân, phía trên đun nước, bên bên trên cái mâm gỗ đặt ở bên cạnh còn có mấy đĩa thức ăn dùng để nhắm.
- Cha ta nói rượu lạnh có hại cho cơ thể, đun nóng rồi hẵng uống, bụng rỗng uống rượu cũng không tốt, cho nên mới làm một chút nhỏ nhặt, mọi người đừng chê sơ sài.
Cát Hương vội vàng giải thích.
Triệu Tiến cười gật đầu, đồng bạn xung quanh đều tò mò nhìn, bọn họ đều muốn biết Triệu Tiến muốn làm gì.
- Lấy một ấm nước đun sôi để nguội đến đây.
Triệu Tiến nói tiếp, rất nhanh đã có người mang đến.
/214
|