Chương 135: Đơn độc đến nhà.
Diệp Ngô thị đương nhiên yêu cầu Diệp Văn Thư hỗ trợ, nhưng thế lực của Dương cử nhân cũng không phải là một nhân viên nha môn tay trắng có thể so sánh được. Người trên kẻ dưới của Diệp văn thư hoạt động cũng chẳng có kết quả gì. Một phản ứng đáp lại có thiện ý nhất cũng chỉ là bản thân mình thương lượng với Dương cử nhân.
Một Diệp văn thư ngay đến công danh cũng chẳng có, đem so sánh với Dương cử nhân chỉ là trên trời dưới đất, ngay đến cửa nhà đối phương cũng không vào được.
Diệp văn thư làm sai nhân trong nha môn đã nhiều năm, cũng hơi có cách riêng của mình, nhờ người tìm đến quản gia của Dương cử nhân, muốn ngầm đưa đối phương mười lạng bạc. Sau đó người quản gia kia dàn xếp mua nhà của Diệp Ngô thị theo giá thị trường. Không ngờ là bên kia căn bản không thèm để ý, còn hồi âm lại một câu:
- Gã cũng chẳng chịu soi gương, xem xem mình là cái đồ gì.
Không có cách nào khác, Diệp Văn Thư vốn cũng không muốn nhúng tay vào cũng nổi trận lôi đình, bị kích phải đấu đến cùng.
Diệp Văn Thư suy trước tính sau, Dương cử nhân thân phận cử nhân cũng là một tấm biển bằng vàng nghe rất kêu. Càng khỏi phải nói gã còn có Vân Sơn tự đang hậu thuẫn, hy vọng duy nhất có thể giúp đỡ là người của Triệu Tiến
- Tiến thiếu gia, chuyện này người thím số khổ kia của ta thiếu một chút lý. Ta cũng chẳng muốn tìm Tiến thiếu gia, nhưng họ thực sự là quá khinh người, làm việc đâu có cái kiểu tuyệt hậu như thế.
Diệp văn thư nghiến răng nghiến lợi nói.
- Cái khế ước kia không thể bổ sung sao?
Triệu Tiến cười hỏi. Diệp văn thư là người của phòng hộ nha môn, khế ước các loại hẳn là không khó.
Vừa nói câu này, sự cáu giận trên nét mặt Diệp văn thư càng thêm nặng nề:
- Tiến thiếu gia ngươi không biết đó thôi, muội muội của Trương thư biện phòng hộ gả cho Dương Trung Bình làm thiếp, căn bản không cho dàn xếp.
Triệu Tiến gật gật đầu. Vương Triệu Tĩnh ở bên cạnh lắc đầu cười, lại giở sách ra xem. Nhìn thấy Triệu Tiến trầm ngâm, Diệp văn thư vội nói:
- Tiến thiếu gia, nếu ngươi giúp được tại hạ việc này, tại hạ bằng lòng đưa mười lạng bạc.
Nghe thế, Triệu Tiến cười ngẩng đầu lên nhìn gã một cái. Diệp văn thư hơi đỏ mặt. Thời gian vừa rồi gã giúp đỡ Triệu Tiến bên này chiêu mộ gia đinh, kiếm lời cũng chỉ khoảng mười lạng bạc. Diệp văn thư cắn chặt răng, lại mở miệng nói:
- Tại hạ đưa hai mươi lạng, chỉ mong Tiến thiếu gia giúp việc này cho.
Diệp Ngô thị đứng bên cạnh nghe đến câu này giật mình, vội nói:
Cháu à, chúng ta không cần nhà cửa nữa.
- Thím, cháu nuôi thím đến già cũng là việc nên làm. Nhưng cơn giận này chúng ta nhất định phải đấu. Bằng không sau này ở thành Từ Châu này chẳng còn cách nào để mà đặt chân nữa.
Diệp văn thư kiên quyết nói.
Triệu Tiến nhìn nhìn Diệp Văn Thư, cười hỏi:
- Ta là con của bộ khoái, quá lắm sau này có thể làm thân phận bách hộ. Diệp văn thư ngươi cảm thấy ta có thể đi nói gì với một tên cử nhân sao?
- Tiến gia sau này gọi ta là tiểu Diệp cũng được. Tiểu Diệp cầu đến Tiến gia ngươi ở đây, là cảm thấy Tiến gia ngươi có thể giữ gìn công lý. Tiểu Diệp bằng long đưa ra năm mươi lạng.
Diệp văn thư nghiến răng nghiến lợi nói. Gã một văn thư, dù có giở trò gì đi chăng nữa cũng chẳng kiếm được nhiều lắm, năm mươi lạng này e rằng đã động đến vốn liếng rồi.
Triệu Tiến lắc đầu cười, sau đó thản nhiên nói:
- Ta không cần bạc của ngươi, nói cho ta chỗ ở của Dương cử nhân. Chuyện này ta thay ngươi đi hỏi xem. Song các ngươi cũng đừng có hy vọng nhiều quá, cử nhân quý giá, không thèm để ý đến ta cũng có khả năng.
Nghe được những lời này của Triệu Tiến, Diêp văn thư liền mừng rỡ, vội nói:
- Đa tạ Tiến gia, tiểu Diệp sau này nhất định báo đáp.
Triệu Tiến đứng lên nói:
- Ta không cần ngươi báo đáp, cứ hiếu thuận với thím của ngươi, sẽ có tin cho ngươi.
Diệp Ngô thị bên kia còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy điệt tử của mình cúi đầu khom lưng cảm tạ.
Tiễn hai người này ra về, Triệu Tiến quay trở lại phòng, thay bộ quần áo vải thô đang mặc trên người dùng để huấn luyện ra, mặc bộ quần áo thường ngày vào.
- Triệu huynh, cứ như vậy thay lão ra mặt không cần báo đáp à?
Vương Triệu Tĩnh cười hỏi một câu.
Triệu Tiến cầm thanh trường mâu lên lại đặt xuống, chỉ là thanh đoản đao giắt vào bên hông, cũng cười lại như vậy trả lời:
- Lão sẽ nhớ ân tình này của ta, sau này sẽ dùng đến.
Vương Triệu Tĩnh gât gật đầu, nhìn thấy Triệu Tiến muốn đi ra ngoài, không kìm nổi hỏi một câu:
- Triệu huynh, có cần phải gọi mọi người đi cùng?
- Ta cũng không phải là đi đánh nhau, chỉ là nói lý, nhiều người như thế để làm gì.
Triệu Tiến cười nói lời tạm biệt.
Mấy năm nay, hàng ngày vẫn là luyện tập, nơi đi nhiều nhất là thành nam. Triệu Tiến hiếm khi nhàn nhã thế này đi lên phố.
Suy tàn tan hoang, từ này bị rất nhiều người nói ra. Nhưng đi ở trên đường, nhìn thấy người đi lại hai bên đường, sẽ càng cảm nhận được một cách thấm thía. Cửa hàng mở cửa ít, cửa hàng nào mở cửa thì khách không nhiều, người đi lại ít, cực kỳ ít nhìn thấy người mặc quần áo mới. Trong thành Từ Châu cũng chỉ có một khu vực diện tích nhỏ ở thành bắc là khá hơn một chút. Bên đó đều là nơi ở của quan lại thân sĩ, đương nhiên là khác biệt
Thời gian Triệu Tiến giết sạch mười mấy tên đạo tặc liều mạng cũng đã cách đây hơn nửa tháng rồi. Những nhân vật đủ tư cách trong thành đều đã đến thăm hỏi Triệu Tiến. Các loại chưởng quầy trong các cửa hàng đều đến “Kết duyên vui” để chào hỏi, nhận ra Triệu Tiến.
Chưởng quầy cửa hàng đều là những nhân vật lanh lợi, mắt tinh tai thính, rất quan tâm chú ý đến người đi lại, vừa nhìn thấy Triệu Tiến đi qua, vội vàng cười hì hì chạy ra ngoài cửa chào hỏi, mời Triệu Tiến vào trong ngồi một lát, uống chén trà.
Triệu Tiến cười đáp lại, khách khí đáp lại vài câu, nhưng tốc độ đi đường cũng chậm rất nhiều.
Chưởng quầy của cửa hàng này đi ra, cửa hàng này cứ coi như là không để ý đến cũng bị thu hút tới. Vừa nhìn thấy vị thiếu gia này, đâu dám chậm chễ.
Vừa đi vừa dừng, Triệu Tiến thầm cười khổ, rõ ràng là đi làm việc, nhưng chưa biết chừng giống như là đang đi tuần tra lãnh địa.
Người đi đường nhìn thấy thương gia cung kính như vậy, không biết là nhân vật tầm cỡ nào đến đây, nghe đám tiểu nhị nói, mới biết vị này là vị hào kiệt thiếu niên gần đây nhất. Sau đó những người đi đường cũng từ xa giương mắt nhìn, khiến cho Triệu Tiến bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đi qua mấy con phố, Triệu Tiến dứt khoát tìm một quán ăn vào ăn trưa, vừa ngồi xuống, liền bị chưởng quầy của quán ăn nhận ra, cuống quýt muốn sắp xếp cho Triệu Tiến một phòng trang nhã. Có một chỗ ngồi trang nhã cũng tốt, ít nhất cũng không bị người quây lại nhìn, Triệu Tiến đi theo, chỉ gọi một xuất canh nóng, một xuất bánh nướng áp chảo, định ăn nhanh một chút rồi đi.
Chưa từng nghĩ chẳng bao lâu sau, bàn tiệc được mang lên đầy ắp, chưởng quầy cầm vò rượu đi vào, cười hì hì nói:
- Quán này hôm kia vừa nhập rượu ngon từ Tế Ninh bên kia về, biết được Triệu công tử thích uống, riêng biệt đem ra đây thết đãi.
Triệu Tiến đúng là khóc dở mếu dở. Thời gian vừa rồi nhờ người mua rượu nếm rượu, liền bị người cho là nghiện rượu cũng không lạ, hắn cố hắng giọng nói:
- Buổi chiều còn phải làm việc, không uống rượu. Ta đến đây chỉ định ăn uống qua loa, các ngươi chuẩn bị thịnh soạn như thế này mà làm gì, tội gì phải pha phí nhiều như thế. Triệu mỗ không phải loại người bần tiện lợi dụng người khác, để lại một món thức ăn, còn lại đem đi hết.
Chưởng quỹ kia còn tưởng rằng Triệu Tiến khách khí, cho đến khi phát hiện Triệu Tiến nói rất nghiêm túc, liền kính trọng vài phần, vội cười nói:
- Nói để Triệu công tử biết, mâm rượu này Vương viên ngoại đã trả tiền rồi. Quán này phải lần sau mới có thể lấy lòng Triệu công tử được.
Triệu Tiến sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn làm những việc này, cũng chẳng phải là để rêu rao khắp nơi trên phố để người khác phải nịnh nọt.
Sau khi ăn xong, Triệu Tiến không cố tình vờ vịt đòi thanh toán, chỉ là cảm tạ và đi ra cửa.
Lần này đi luôn vào ngõ nhỏ, đi nơi hẻo lánh, tuy là đi đường vòng xa, song tốc độ đi của Triệu Tiến nhanh rất nhiều, chẳng có ai tới ân cần khách sáo nữa.
Nhà cũ của Dương cử nhân ở thành đông bên kia. Thành đông vốn là nơi ở của quan viên, nha dịch trong phân ty hộ bộ, kho tàng và những thương gia tương quan. Nhưng kho lương thực năm đầu Vạn Lịch ở Từ Châu bắt đầu chuyển đi Tế Ninh và Dương Châu bên kia, dần dần trở nên vắng vẻ. Sau đó các quan lại của Từ Châu vệ và Từ Châu tả vệ bắt đầu mua bất động sản ở đây, mới dần dần hồi phục lại hơi người.
Mà nhà cũ Dương cử nhân là nơi ở của người bản địa, đều là dân thường nghèo khổ, xem ra rất rách rưới hỗn loạn. Nhà Dương gia rất dễ tìm, bởi vì trong khu vực cũ nát này có một nhà rất chỉnh tề rất là rõ ràng rồi. Ngay đến cả con đường trước cửa nhà của gã cũng rất khác biệt so với xung quanh.
Loại tâm tính này Triệu Tiến cũng có thể hiểu, chẳng qua chỉ là ý tứ giàu có không muốn về quê giống như áo gấm đi đêm mà thôi, chẳng qua không muốn tạo phúc cho quê hương, ngược lại mạng họa về cho họ hàng thân thích, nhân phẩm này thực sự rất kém.
Người nghèo khổ một ngày hai bữa cơm. Lúc này đều đang ở bên ngoài bận rộn kiếm ăn. Lúc này ở đây rất là vắng vẻ, chỉ lác đác gặp một vài người đi qua, đều nhìn Triệu Tiến với con mắt lạ lẫm, không như những nhân vật ở ngoài chợ, đương nhiên là không nhận ra Triệu Tiến.
Dương gia quả thực không lớn. Cái nhà tranh vô cũng rách nát kia ở bên phải của tòa nhà lớn này hẳn là của người thím Diệp văn thư, bên trái đã bị dỡ bỏ, đang có một số người ở bên kia bận rộn.
Triệu Tiến đi lên trước gõ cửa mấy cái, bên trong một người có bộ dạng trông giữ cửa mở cửa ra. Vừa nhìn thấy một thiếu niên mới mười mấy tuổi, mặt liền sầm lại, giọng buồn bực nói:
- Gõ cửa có chuyện gì?
- Tại hạ là Triệu Tiến, cầu kiến Dương cử nhân.
Triệu Tiến cao giọng nói.
Vừa nghe thấy cách xưng hô "Dương cử nhân" này, người giữ cửa kia lập tức cau mày lại. Nếu là thư sinh sĩ tử đến thăm, nói chung đều xưng hô” "Tiền bối" , "Tiên sinh". Nếu là người có danh phận, sẽ đưa danh thiếp. Nhìn thấy Triệu Tiến mặc bộ quần áo vải thô, màu da bị phơi nắng ngăm ngăm đen, ngoài sự không kiêu căng cũng chẳng nịnh bợ ra, chẳng nhìn thấy một chút nào dáng vẻ của người có địa vị hay thân phận gì cả. Người giữ cửa nhìn Triệu Tiến từ trên xuống dưới đánh giá, đến lời cũng chẳng buồn nói, đóng luôn cửa lại.
Xưng tên mình ra không ngờ lại chẳng có chút phản ứng gì? Xem ra oai phong của mình cũng chẳng đến mức làm người khác sợ đến thế, Triệu Tiến tự cười giễu mình. Kẻ tôi tớ hậu hạ ở cửa lớn cơ hội ra vào còn không nhiều, càng khỏi phải nói đến ông chủ Dương gia ở trong này.
Triệu Tiến lại dùng sức gõ mạnh cửa, người giữ cửa kia lại mở cửa ra, nhìn thấy vẫn là Triệu Tiến, mặt liền sầm lại, chỉ vào mặt Triệu Tiến nói:
- Ngươi biết đây là nhà của Dương gia, không ngờ vẫn còn liều mạng, làm sao lại to gan như vậy, cha mẹ ngươi làm gì?
- Gia phụ ta là nha môn bộ khoái…
Triệu Tiến cười trả lời, nói mới đến nửa câu đã bị đối phương ngắt lời. Người giữ cửa này giơ tay ra tát mạnh vào mặt Triệu Tiến , lớn tiếng chửi:
- Con chó đen này dám hỗn láo, nhà bên phải kia cũng nói có người trong nha môn, còn không phải bị dạy cho một bài học rồi sao. Ngươi là cái thá gì, biến.
Lời nói của người giữ cửa cũng chỉ mới được nửa câu, Triệu Tiến nghiêng người một cái, bạt một cái thật mạnh, cả bàn tay nặng nề đập mạnh vào ngực người giữ cửa. Người giữ cửa trực tiếp bị đập há hốc mồm, thở không nổi.
Triệu Tiến cười cười, một tay nắm lấy tóc người giữ cửa, kéo vào trong cửa. Sau khi vào rồi, thuận tay quẳng vào trong sân, tên giữ cửa này ngã lăn lông lốc.
/214
|