Chương 136: Tri thức quét rác.
- Đánh người rồi.
Tên giữ cửa giọng the thé hô to lên. Lập tức có sáu, bảy người có dáng vẻ là gia nô vây quanh lại.
Dù là bên này Dương gia người đông thế mạnh, nhưng nhìn thấy Triệu Tiến thân thể cao to, tự nhiên tự tại đứng ở giữa, mọi người nhất thời cũng không rõ lai lịch, cũng không dám tiến lên.
- Hắn đánh người rồi, tiến lên đập hắn đi.
Tên giữ cửa lùi vào trong đám người hô to lên. Lúc này một gã trung niên mặt tròn từ bên trong bước ra. Mấy người trong sân nhìn thấy người trung niên này cũng đều không để ý đến Triệu Tiến, vội vàng chào hỏi, đều gọi:
- Đại quản gia.
- Có chuyện gì vậy? Không biết lão gia cần nghỉ ngơi sao?
Người trung niên mặt tròn kia cau mày hỏi.
- Đại quản gia, tiểu tử này đột nhiên muốn gặp lão gia, tiểu nhân thấy hắn lai lịch không rõ ràng, không có thiếp, liền không cho hắn vào. Không ngờ hắn đột nhiên đánh người.
Tên giữ cửa kia vội vàng nói.
Quản gia kia lập tức sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Triệu Tiến hỏi:
- Ngươi là ai, dám ở Dương phủ làm càn vậy sao?
Thân là quản gia, làm việc so với tên gác cổng kia ổn thỏa đôi chút. Nhân vật dám nghênh ngang đánh người nhà của cử nhân, không phải là kẻ điên thỉ là có người trông cậy, nhất định phải hỏi rõ rồi mới so đo.
- Ta là Triệu Tiến, muốn gặp Dương Trung Bình
Lần này Triệu Tiến ngay cả xưng hô khách khí cũng tiết kiệm.
Quản gia nét mặt tối sầm hẳn lại, lập tức dáng vẻ như muốn động chân động tay, nghe đến cái tên này liền sững người, vội vàng truy hỏi:
- Triệu Tiến, có phải là Triệu Tiến nhà Triệu gia bộ đầu.
- Bảo Dương Trung Bình ra ngay.
Triệu Tiến không tiếp câu này, ngược lại còn cao giọng lên.
Mấy tên gia nô trong sân vẻ mặt lộ rõ sự phẫn nộ, đều nhìn quản gia, chỉ cần lệnh ra một tiếng là bọn họ chuẩn bị ra tay. Một thiếu niên choai choai như vậy, không ngờ tự phụ tới cửa. Tên giữ cửa lại ở trong sân sờ soạng cây côn cầm ra tay.
Không hề nghĩ gã quản gia kia mặt hơi biến sắc, quay ngoắt đầu đi vội vào bên trong.
Những gia nô nhà Dương gia chuẩn bị động thủ đều ngẩn người ra, mọi người đều chẳng ngu ngốc, đương nhiên hiểu ra tại sao quản gia làm như vậy. Nhất định là danh tiếng của người trẻ tuổi này rất lớn, khiến cho quản gia chỉ có thể mời lão gia đi ra. Ngay cả đối phương mạo phạm không một chút khách khí cũng chẳng dám để ý.
- Triệu Tiến?
Một tên gia nô đột nhiên hạ giọng nói.
- Có phải là cái người giết sáu tăng nhân, tàn sát đao khách, một câu khiến trăm tên hoảng sợ giản tán kia không.
Có người nhỏ tiếng lẩm bẩm.
Nói đến đây, mọi người đều nhìn về phía Triệu Tiến. Tên giữ cửa kia nét mặt càng sợ hãi nhăn nhó, trắng bệch ra. Nghĩ như vậy, mọi người đều có thể xác nhận. Mấy hôm nay, vị anh hào lan truyền ồn ào, huyên nào trong thành chính là vị ở trước mặt này. Ngoài những người đã gặp rồi, mọi người nhìn thấy Triệu Tiến, sau khi nghe đến tên sẽ không lập tức nghĩ ngay ra. Ai cũng không ngờ là một kẻ mạnh như thế thật sự là quá trẻ thế này.
Nhà Dương gia không lớn, chẳng bao lâu sau tiếng bước chân vang lên. Quản gia cùng Dương Trung Bình Dương cử nhân đến, vừa ra tới tiền viện, quản gia kia quát lên:
- Đi làm việc của các ngươi cả đi, đừng có ở đây vướng víu.
Đám gia nô lập tức giải tán. Tên giữ cửa sau khi đi qua người Triệu Tiến, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngã quỳ xuống đất, gắng gượng mãi mới chạy qua được. Đứng ở cạnh cửa mới phát hiện cả người mình đã ướt sũng mồ hôi.
Nét mặt của Dương Trung Bình rất là khó coi. Thân là đại diện của Vân Sơn tự ở trong thành Từ Châu. Gã hiểu biết về Triệu Tiến còn rõ hơn đại đa số người trong thành, lại càng biết Vân Sơn tự phái tri khách Như Huệ giảng hòa với Triệu Tiến rồi.
Nhưng Dương cử nhân cũng không chịu bỏ cái dáng vẻ tự cao tự đại. Gã cảm thấy bản thân mình có công danh cử nhân, đi nha môn ngay cả Tri Châu đại nhân cũng phải sắp xếp chỗ ngồi pha trà. Đối mặt với con trai của bộ khoái, thiếu niên võ phu, chẳng có gì mà sợ cả.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trong lòng rất mạnh mẽ, nhưng vừa mở miệng thấy giọng của mình hơi đuối, chả lẽ giữa trưa trúng gió rồi, Dương cử nhân lạ lùng nghĩ.
Triệu Tiến cười, rồi vòng tay, hòa nhã nói:
- Tại hạ nghe nói Dương cử nhân làm việc thiện, cho nên đặc biệt đến đây ca ngợi Dương cử nhân.
Việc thiện? Dương cử nhân và quản gia ngây người ra. Sau khi trúng cử nhân thì là trên nhiều người. Sau khi dựa vào Vân Sơn tự lại càng hoành hành không kiêng kị ai, thật sự chẳng nhớ đã làm việc thiện gì.
Triệu Tiến cười nói tiếp:
- Dương cử nhân thương cảm hàng xóm Diệp Ngô thị, xuất tiền ra một trăm lạng mua nhà của lão bà. Hơn nữa lại còn mua một căn nhà nhỏ ngăn nắp bên kia ngõ Đào Thụ ở thành tây cho lão nhân ở. Mọi người nghe xong đều ca ngợi thiện tâm của Dương cử nhân.
Dương cử nhân sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, sắc mặt chợt đen sì. Triệu Tiến này không ngờ bắt gã phải mua cho lão bà kia căn nhà ở thành tây, còn phải cho một trăm lạng bạc. Hơn nữa lại còn nghênh ngang tới cửa nói những lời xảo trá này. Thật là ức hiếp người quá đáng.
- Nghe thấy rất nhiều vị sư ở Vân Sơn tự đều nói Dương cử nhân làm việc thiện này. Dương cử nhân, việc này đúng thế sao?
Triệu Tiến cười hỏi.
Dương cử nhân giận sôi sung sục, chỉ cảm thấy người sắp nổ tung ra. Nhưng nhìn thấy Triệu Tiến nét mặt thản nhiên cười, bất giác gật gật đầu.
- Dương cử nhân thật là khiến người khác phải khâm phục. Tại hạ mấy hôm nữa cũng phải sang ngõ Đào Thụ bên kia thăm Diệp Ngô thị, nói với lão bà thiện hạnh của Dương cử nhân.
Triệu Tiến cười nói tiếp.
Nhìn Dương cử nhân và quản gia bộ mặt cứng ngắc, Triệu Tiến gật gật đầu nói:
- Không quấy rầy Dương cử nhân nữa, xin cáo từ.
Sau khi nói xong, Triệu Tiến xoay người nghênh ngang mà đi.
Dương cử nhân và quản gia đứng ở đó, nửa câu cũng không nói. Không biết ai ở bên ngoài làm đổ cái gì, lúc này mới khiến cho hai người phản ứng được. Dưong cử nhân người run bắn lên, chỉ ra cửa không một bóng người nói:
- Xấc xược, kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Giọng nói rất gay gắt, quản gia vội vàng khuyên:
- Lão gia người bớt giận, cái hạng lưu manh này, không đáng để người phải so đo với hắn.
Dương cử nhân vẫn còn run lẩy bẩy, tiếp tục phẫn nộ nói:
- Ta phải gian khổ học tập mười năm mới có được địa vị ngày hôm nay. Không ngờ lại bị tên ác ôn vô lại như vậy bắt nạt, thật là, thật là…
Gã kích động nói không ra lời, chợt lúc đó một trận gió nhẹ thổi qua. Dương Trung Bình không kìm nổi rùng mình một cái. Gã nhận ra khắp người mình đã bị mồ hôi làm ướt đẫm. Dương cử nhân lúc này mới hiểu ra trạng thái của mình. Run lên căn bản không phải vì phẫn nộ kích động, mà là vì sợ hãi.
Dương cử nhân phản ứng ra. Vừa rồi mình chẳng hề nói gì, cũng không phải vì dè dặt, mà là vì sợ hãi, lo lắng đã bịt lấy cổ họng, căn bản không phát ra được âm thanh.
Quản gia nghe thấy lão gia nhà mình mới nói được một nửa thì im bặt, buồn bã nhìn sang. Phát hiện Dương cử nhân mặt mũi nhợt nhạt, toàn thân run bắn lên, sau lưng không ngờ đã vã mồ hôi ra. Bộ dạng này xem ra giống như là bị bệnh cấp tính. Quản gia vội vàng ghé sát người hét lên:
- Lão gia, lão gia.
Dương cử nhân giật bắn mình, lúc này mới phản ứng lại, quay đầu đi vào trong nhà, bước chân như bị hẫng, đi được mấy bước quay lại nói:
- Diệp Ngô thị kia cũng đáng thương. Ngươi lấy một trăm ba mươi lạng bạc đưa sang. Còn muốn bắt ta đi mua nhà nhiếc gì, thật là hoang đường, có nghĩ cũng chả buồn nghĩ.
Quản gia ngạc nhiên, liền vội vàng gật đầu đáp ứng. Gã phát hiện ra lão gia nhà mình giọng nói cũng run run. Những lời nói vừa rồi rất cứng cỏi, nhưng nghĩ kỹ lại, ngõ Đào Thụ bên kia mua một căn nhà chỉ bỏ ra hai mươi lạng bạc. Điều này trên thực tế càng chịu thua rồi.
Tuy nhiên quản gia rất nhạy bén tin tức, biết được uy danh của Triệu Tiến ngày nay ở trong thành Từ Châu, có thể chi tiền ra để khép lại chuyện này đương nhiên là rất tốt, chỉ hận chính mình không chiếm được ưu thế.
Dương Trung Bình bước nhanh về phòng ngủ của mình, sau khi cởi quần áo, nằm lên giường luôn đắp chăn lên quấn lại. Hôm nay thời tiết nóng hơn, các nhà giàu đều thay chăn mỏng. Dương cử nhân chỉ cảm thấy lạnh, gọi to thiếp đem chăn dày vào.
Về chuyện của Triệu Tiến, Dương cử nhân biết càng nhiều hơn so với người khác. Lần trước sáu tên hòa thượng bị giết chính là gã ra mặt đi nha môn. Sau vài hôm, Vân Sơn tự đột nhiên đưa tin lại, bảo gã đi nha môn một lần, điều Tổng bộ đầu Trần Vũ và đao phủ Triệu Chấn Đường đi chỗ khác. Lúc đó Dương cử nhân đã chuẩn bị đơn kiện, trên đó viết Trần Vũ và Triệu Chấn Đường thật thật giả giả hơn mười tội.
Chưa từng nghĩ buổi chiều cùng ngày Vân Sơn Tự lại có tin tức truyền đến, bảo Dương cử nhân đừng có manh động, tiếp tục chờ tin tức. Liền đó Dương Trung Bình nghe được sự tích Triệu Tiến huyết chiến ở thành nam. Lập tức mọi việc đều rõ rành rành ra, biết rằng đám người liều mạng chưa biết chừng là sự sắp đặt của Vân Sơn tự, càng kinh hãi Triệu Tiến không ngờ dũng mãnh gan dạ đến thế.
Một sát thần như vậy tìm đến cửa, Dương cử nhân lúc mới đầu quên đi sự sợ hãi, hoàn toàn bị sốc, cho đến lúc phản ứng được, càng ngày càng hoảng hốt.
Dương cử nhân đắp cả hai chăn chồng lên nhau, run cầm cập mãi đến tận đêm khuya, sau đó ba ngày không ra khỏi cửa, đối với bên ngoài chỉ nói bị trúng gió lạnh.
Triệu Tiến trở về theo lệ thường huấn luyện đến tối. Trước khi giải tán, Diệp văn thư đưa người thím đi tới bên cạnh Triệu Tiến, vừa gặp mặt liền quỳ xuống khấu đầu. Triệu Tiến vội đỡ dậy, Diệp văn thư rất thành khẩn nói:
- Tiến gia sau này nếu có sai khiến, tại hạ nhất định nghe theo.
Ngày hôm sau, sự tích Triệu Tiến vì người thím quả phụ của Diệp văn thư mà trượng nghĩa ra mặt lưu truyền khắp Từ châu. Dương cử nhân kia dựa vào thế lực của Vân Sơn tự ở trong thành không kiêng nể gì cả. Từ người trên đến kẻ dưới đều chẳng thích thú gì. Gã bị thiệt thòi lần này, rất nhiều người đều cảm thấy sảng khoái, đồng thời lại cảm thấy Triệu Tiến làm việc trượng nghĩa, thực sự có uy phong của bậc hào kiệt.
Nhưng tin này lan truyền tới nha môn Tri châu, Tri châu Từ Châu Đồng Hoài Tổ lại không thấy vui. Đồng Tri châu vốn đang ở hậu đường thưởng trà thư giãn. Sau khi tên trưởng đầy tớ tới nói tin này ra, Đồng Tri châu sầm mặt lại, nói với Vương sư gia đang cùng ngồi uống trà:
- Tên Triệu Tiến này gây chuyện quá mức ngông cuồng. Dương Trung Bình bất kể như thế nào, cũng là một kẻ sĩ có công danh. Hắn sao lại có thể tùy tiện làm nhục như vậy được. Vương tiên sinh, ngươi đi hỏi xem, không thể dung túng cái nếp sống này được.
Quan văn đều là xuất thân từ kẻ sĩ đọc sách, cách nhìn của đôi bên như thế nào là một chuyện khác, nhưng không thể chấp nhận người ngoài động chạm đến sự tôn nghiêm của đoàn thể này.
Vương sư gia lấy tay vuốt vuốt chòm râu, trong lòng lại nghĩ đến Triệu Tiến cho mình năm mươi lạng bạc tiền nhuận bút, còn có những lời hứa về lợi ích sau này. Triệu Tiến tuổi tuy nhỏ, làm việc lại là người dám chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ không quỵt không cho. Ngày dài tháng rộng, lợi ích tất nhiên không ít. Nghĩ đến đây, Vương sư gia mặt mũi tươi hẳn lên nói:
- Sở kiến của Đông ông thật là đúng, học trò sẽ đi khiển trách ngay.
Xoay người đi ra hai bước, Vương sư gia liền vỗ trán một cái, làm ra vẻ như vừa nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nói:
- Đông ông, còn nhớ bảy trăm lạng bạc vài ngày trước không? Là treo giải thưởng chém giết bốn mươi tên đạo tặc liều mạng, do các Nha môn và các thôn trang ở dưới trong một châu bốn huyện của Từ Châu treo giải thưởng đấy.
Bảy trăm lượng bạc không thể coi là con số nhỏ, không duyên cớ rơi xuống một khoản tiền. Đồng Tri châu đương nhiên là nhớ rất rõ, liền gật gật đầu. Vương sư gia ra vẻ bí hiểm nói:
- Đông ông, số bạc này chính là Triệu Tiến đưa đấy. Hắn giết được bốn mươi tên đạo tặc liều mạng, lại chủ động đem số bạc thưởng nộp lên Đông ông bên này.
/214
|