Chương 138: Cao lương và Di Lặc
Triệu Tiến bỗng trở nên nghiêm túc, Lư Hướng Cửu và Tô Đại lập tức rùng mình một cái, trong lòng kinh ngạc, nghĩ thầm lão gia này tuổi không lớn lắm, lại dọa người như vậy. Theo bản năng, bọn họ cảm thấy Triệu Tiến cũng không phải đang phô trương thanh thế.
Tuy rằng sợ hãi nhưng mỗi năm được nhận mấy mươi lượng bạc, bao ăn bao ở cũng là một sự hấp dẫn cực lớn. Lư Hướng Cửu mặc dù có chút điền sản nhưng là phải vất vả làm việc mới có thể nuôi sống cả nhà, Tô Đại trong một ngày lại càng chỉ được lửng dạ, từ vẻ bề ngoài có thể đoán ra bọn họ bị vất vả tàn phá đến cỡ nào.
Hơn thế, mấu chốt chính là, trước kia hai người đã từng trải qua những ngày tháng sung sướng, một người mở tửu phường, một người ở tửu phường làm đến địa vị lớn, vị trí này thuộc loại có thể kiếm được khá nhiều lợi. Từng có những ngày sung sướng như vậy, lại phải trải qua lao khổ chua xót, sẽ cực kỳ hy vọng được trở lại những ngày tháng trước đây.
Lưỡng lự đứng tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc người lớn tuổi hơn hết cơn kích động, Lư Hướng Cửu chần chờ nói:
- Điều kiện của lão gia cho quả thật hậu vô cùng, cho dù làm người hầu ở nha môn cũng chưa chắc có thể nhận được bằng ấy. Chỉ có điều tiểu nhân phải nói trước điều này, nếu tửu phường phải bồi thường tiền, lão gia cũng không nên trách tội thu lại tiền, bằng không tiểu nhân cũng không dám làm.
Tô Đại ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu, Triệu Tiến cười nói:
- Ta là ông chủ, bồi thường tiền là chuyện của ta, chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc, tiền công sẽ không bị khấu trừ.
Có thể thấy Lư Hướng Cửu và Tô Đại do dự thật lâu chứ không lập tức ký vào công văn, chỉ nói phải đi về tìm người trong nhà thương lượng một chút.
Hai người kia vừa đi ra ngoài, Triệu Tiến gọi Trần Hồng đi vào, bảo Trần Hồng lấy ra bốn trăm lượng bạc dự phòng.
Nghe thấy con số “Bốn trăm lượng bạc” này, lúc này Trần Hồng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Tiến, nói:
- Triệu đại ca, chúng ta mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể hao phí lung tung, Triệu đại ca muốn làm cái gì, nếu lầm ẩu, đệ sẽ không lấy ra.
Lúc này vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc khiến Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh đều cười rộ lên. Triệu Tiến mở miệng nói:
- Có Nhị Hồng làm người thu chi, ta rất yên tâm, nhận thức cẩn thận lại có quy tắc.
Vương Triệu Tĩnh cũng gật đầu, Trần Hồng bị khen đến đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Triệu đại ca, ca nhất định phải nói là làm cái gì, không thể phung phí được.
- Ta muốn mở tửu phường, mua đất, tạo dụng cụ, thuê người đều phải tiêu tiền, cho nên mới lấy nhiều như vậy.
Triệu Tiến giải thích cặn kẽ, hắn đã dùng Trần Hồng làm người thu chi, cũng không đối đãi với đối phương như một đứa trẻ mà rất nghiêm túc theo quy tắc.
Nghe vậy, Trần Hồng gật đầu nói:
- Vậy đệ đi lấy, Triệu đại ca phải nhớ rõ cái gì cũng phải có bằng chứng, nếu không sẽ không có cách nào tính toán đâu.
Đợi cho Trần Hồng đi rồi, Vương Triệu Tĩnh nghiêm mặt nói:
- Triệu huynh, vừa rồi tiểu đệ mghe hai vị thợ ủ rượu nói, tính thế nào cũng phải bồi thường tiền. Nếu phải bồi thường tiền, Triệu huynh hà tất phải chịu điều này.
Triệu Tiến cười trả lời:
- Chính vì ta không cần bồi thường tiền nên mới có thể nắm chắc mà làm như vậy
- Nắm chắc mấy phần?
- Tám phần.
Trả lời ngắn gọn, nhìn thấy Triệu Tiến không có ý đùa giỡn, Vương Triệu Tĩnh gật đầu, lại một lần nữa giở sách ra, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Vây tiểu đệ liền mỏi mắt mong chờ, Triệu huynh có thể văn có thể võ, lại còn hiểu được kinh thương ủ rượu, tiểu đệ thật muốn nhìn xem còn cái gì mà Triệu huynh không biết?
Buổi chiều, Sát Trư Lý lại tặng một số bạc đến. Từ thành Nam đến mọi nơi đều xác định Triệu Tiến chính là chỗ dựa của Sát Trư Lý sau này. Tiếp nhận thủ hạ của Nghiêm Mặt đen, quá trình kinh doanh so với trước thuận lợi hơn trước rất nhiều, lúc đầu vốn bị rất nhiều người xem thường thậm chí là âm thầm chống lại, giờ lại đều chủ động đem tiền đưa đến trước.
Theo Tôn Đại Lôi tìm đến phòng thu chi bẩm báo, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý đều không giả bộ. Lui một bước mà nói, mặc dù có chút giấu diếm, nhưng cũng sẽ không vượt qua 1% tổng số, mức độ này cũng thuộc phạm vi có thể bỏ qua, đương nhiên Triệu Tiến cũng hiểu nước sạch thì không có cá.
Hơn nữa Sát Trư Lý vẫn cùng bên này đàm phán buôn bán, định kỳ cửa hàng của y sẽ đưa tới thịt heo và xương lớn, sức ăn bên này quả thật không ít. Lúc gần đi Sát Trư Lý còn cảm thán, nói ai có thể làm người hầu của Triệu Tiến thật là may mắn, ngoại trừ quan thân thế gia, ai cũng không thể cho hạ nhân nhiều lợi lộc béo bở như vậy.
Cách một canh giờ nữa là trời tối, Lư Hướng Cửu và Tô Đại hổn hển đi tới, nhìn bộ dạng bọn họ đầy mồ hôi, rõ ràng là chạy tới đây.
- Lão gia nhìn trúng tiểu nhân, là phúc khí của tiểu nhân, tiểu nhân bằng lòng ký.
Hai người đều đồng thanh nói.
Thái độ của hai người bọn họ so với lúc mới gặp mặt là sợ hãi gấp trăm lần, Lư Hướng Cửu dù sao cũng đi qua chợ một chút, nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu nhân không nghĩ tới lão gia hào kiệt như vậy, buổi sáng còn còn không biết suy xét như vậy, thật là đáng chết.
Người ngoại thành không biết nhưng nghe ngóng người quen ở trong thành, ngay lập tức liền biết những chiến tích của Triệu Tiến, biết Triệu Tiến là anh hào hào kiệt dũng mãnh như thế nào.
Triệu Tiến cười, trấn an vài câu, lại để Lôi Tài bên cạnh đi nha môn mời Diêp Văn Thư đến đây.
Diệp Ngô thị nhận được bạc vào ở trong một ngôi nhà mới, mặt mũi của Diệp Văn Thư trong nha môn cũng tăng lên không ít, vốn tưởng bị Dương cử nhân ức hiếp hoàn toàn, lại không ngờ lật ngược tình thế một cách ngoạn mục, chuyển biến như vậy khiến ai cũng không dám coi thường.
Đương nhiên, Diệp Văn Thư cũng biết mọi thứ tại sao lại có, đã tự cho mình là thủ hạ của Triệu Tiến rồi.
Không mất bao lâu, Diệp Văn Thư liền chạy tới, để hai người kia ký khế ước thuê người. Khế ước được ký, Triệu Tiến tiễn Diệp Văn Thư trước sau đó trở về phòng.
- Tửu phường nhất định phải mở ở trong thành nhưng có thể có chút khó khăn?
Hiện tại quan hệ hai bên cùng vừa nãy đã khác, Triệu Tiến hỏi thẳng vào vấn đề.
Lư Hướng Cửu và Tô Đại còn luống cuống hơn cả hồi nãy. Sở dĩ bọn họ vội vàng trở về ký công văn thuê người này là vì nghe được Triệu Tiến là người như thế nào, biết vị này tuy trẻ tuổi nhưng trên lưng đã gánh hơn chục mạng người. Bọn họ là dân chúng thấp cổ bé họng, làm sao dám cùng nhân vật như vậy bàn cãi, đối phương nói cái gì thì chính là cái đó.
Chưa từng nghĩ sau khi ký xong công văn, lại thật sự nhận được một năm tiền công. Cầm trong tay mấy chục lượng bạc trắng, số bạc này đã bằng tổng số bạc thu vào của bọn họ vài năm, thậm chí là mấy chục năm, trong lòng xúc động vô cùng, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Triệu Tiến lại hỏi một câu, hai người đến bây giờ mới kịp phản ứng. Lư Hướng Cửu vội vàng nói:
- Không có gì khó, tửu phường có tiếng lớn, bán nhà bán đất đều không có giá, hơn nữa, hiện giờ khoảng cách bố trí nhà cửa ở Từ Châu đều nhiều hơn, mấy nhà có đất vẫn sợ không bán đi được, quay về xem xét một chút là được.
Triệu Tiến gật đầu, lại mở miệng nói:
- Ủ rượu cần dụng cụ và nguyên liệu, cần gì thì cứ nói, ta sẽ cho người đi mua đủ. Về phần nhân lực, người có kinh nghiệm hai người các ngươi cứ dùng, những thứ khác đều dùng để học việc.
- Chủ nhân đã nghĩ chu đáo, dụng cụ không cần đặt mua nhiều, bên trong mấy tửu phường đã đóng cửa chắc chắn có hàng tích trữ, đến lúc đó đều mua lại, nồi trời, nồi đất và vại đất. Trong nội đường còn có các dụng cụ khác, mấy đồ này người khác lấy về đều không có tác dụng, chắc là còn khóa ở trong kho, sang mai tiểu nhân đi xem qua rồi báo lại cho chủ nhân.
Tô Đại cướp lời nói.
Công văn lập xong, quan hệ thuê mướn được xác định, Tô Đại và Lư Hướng Cửu còn có chút tranh nhau nói, cướp lời để biểu hiện.
- Học nghề cũng tốt, có mấy tiểu lão nhân ở đây trông coi, cho dù bọn họ không hiểu gì cả cũng không có việc gì, chỉ cần học là có thể thành công.
Lư Hướng Cửu cũng nói lời có hàm ý khác.
- Làm như thế nào các ngươi tự quyết định, chờ đầy đủ hết thảy, ta sẽ đi qua để an bài.
Triệu Tiến cười nói, sau đó thu lại nụ cười:
- Chỗ này của ta có một quy định, việc trong tửu phường không được phép nói với người ngoài, người thân cũng không thể ở bên ngoài mở tửu phường, thậm chí tham gia vào các tửu phường khác cũng không được. Hai người các ngươi cũng nghe nói ta là người như thế nào rồi, đều có thể nghĩ tới hậu quả của việc không làm theo quy định của ta, những lời này các ngươi hiểu không?
Vẻ mặt của Triệu Tiến rất bình tĩnh nhưng Lư Hướng Cửu và Tô Đại đều rùng mình một cái, vội vàng đồng ý.
Sự tình của hôm nay đã xong xuôi, hai người bọn họ đều ở ngoại thành, muốn vội rời thành trở về nhà. Lúc ra đến cửa, Tô Đại không kìm được quay đầu lại hỏi một câu:
- Chủ nhân. Chúng tôi thật sựu làm rượu từ cao lương sao?
- Đúng.
Triệu Tiến khẳng định trả lời. Lư Hướng Cửu và tô Đại ngạc nhiên nhìn nhau rồi vội vàng cáo từ. Hai người theo bản năng đều sờ sờ lồng ngực, chỉ trong một đêm mà trong tay đã có hơn ba mươi lượng bạc trong tay. Theo những gì đã nói trước đó, tửu thường dù phải bồi thường tiền cũng không có quan hệ với nhà mình, như vậy chỉ cần làm việc là được, coi như là chơi cùng kẻ có tiền đi.
Phản ứng và động tác rất nhỏ của bọn họ không thoát khỏi ánh mắt của Vương Triệu Tĩnh, thậm chí Vương Triệu Tĩnh còn có thể đoán được ý nghĩ của bọn họ, lại nhìn đến dáng vẻ của Triệu Tiến tràn đầy tin tưởng, cũng không biết nên nói cái gì.
Trở về nhà sau khi kết thúc huấn luyện, ở trên đường Triệu Tiến còn cố ý mua mấy cân hoa quả tươi. Hiện giờ hắn miễn cưỡng được coi là tự lập kiếm tiền, mua ít đồ cũng là chuyện bình thường, người bán hàng sống chết cũng không chịu nhận tiền của Triệu Tiến, chỉ nói:
- Được ngài đến thăm là phúc khí của tiểu nhân.
Khước từ nửa ngày, Triệu Tiến cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Ngày hôm nay mọi thứ đều thật thuận lợi, khi về đến nhà, Triệu Tiến lại phát hiện mẫu thân Hà Thúy Hoa ở trong sân mắng Triệu Tam.
- Tên lừa đảo kia cho ngươi cái gì mà có thể tin tưởng như vậy? Bà đây không phải không cho các ngươi tiền để chữa bệnh, các ngươi không biết có bao nhiêu người tan cửa nát nhà vì tin vào nó sao?
Hà Thúy Hoa mắng to, thắt lưng tuy nhỏ nhưng giọng cũng không nhỏ.
Hai vợ chồng Triệu Tam gia không ngừng nhận lỗi:
- Tại hai chúng tôi cũng hồ đồ quá, đại nương ngài liền tha cho chúng tôi lần này đi.
Nhìn thấy Triệu Tiến trở về, Hà Thúy Hoa mới hổn hển thở ra ngừng việc giáo huấn lại. Không đợi Triệu Tiến hỏi, Hà Thúy Hoa liền giận dữ nói ra:
- Hai cái người hồ đồ này không biết từ lúc nào trở thành tín đồ của Lão Mẫu, nhận được túi hương quỷ quái kia, dùng toàn bộ tiền tiêu vặt hàng tháng đem đi dâng hương rồi.
Nói đến đây, cơn tức của Hà Thúy Hoa lại nổi lên, quay đầu tiếp tục mắng:
- Triệu Tam kia khỏi bệnh là do bản thân hắn tự chữa trị, không cần ai phù hộ mới có thể khá lên, nếu thật có thần tiên che chở cho các ngươi, các ngươi làm sao phải chạy loạn đến thành Từ Châu.
Càng nói càng giận, đầu hai vợ chồng Triệu Tam đều không ngẩng lên được. Triệu Tiến ở bên cạnh xen vào hỏi, cuối cùng mới biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sáu ngày trước Triệu Tam bị nhiễm phong hàn, ở nhà dưỡng bệnh. Hà Thúy Hoa mặc dù tính toán nhưng cũng không keo kiệt, cho vợ của Triệu Tam tiền xem bệnh bốc thuốc. Kết quả vợ của Triệu Tam trong lúc đi tìm lang trung thì gặp được một người, nói không cần tốn tiền chỉ cần thành tâm cung phụng Phật Di Lặc và Vô Sinh Lão Mẫu thì bệnh sẽ khỏi.
/214
|