Chương 139: Tất cả đều đầy đủ
Vợ chồng Triệu Tam xuất thân từ một địa phương nhỏ, kiến thức vô cùng hạn hẹp, vừa nghe không cần uống thuốc cũng có thể khỏi bệnh, nghe xong liền bán tín bán nghi. Sau đó thân thể của Triệu Tam bỗng càng ngày càng khỏe, dưỡng bệnh hai ngày sau liền khỏi.
Khỏi bệnh rồi, vợ chồng Triệu Tam liền trở thành tín đồ của Phật Di Lặc và Vô Sinh Lão Mẫu. Người khuyên bọn họ lúc đó còn nói mệnh bọn họ khổ, chỉ cần thành kính bái thần cầu phật mới có thể có ngày lành, kiếp sau mới có thể gửi hồn người sống, gia đình phú quý.
Nghe thuyết phục, Triệu Tam gia đã mời tượng thần về nhà, mỗi ngày thắp hương tế bái, hai ngày lại muốn đi ra ngoài một lần, đi tham gia hội dâng hương gì đó.
Ngắn ngủi có sáu ngày, không riêng tiền khám bệnh lúc trước, ngay cả tiền tích cóp ít ỏi của Triệu gia cũng bị mang ra.
Vẫn là do buổi chiều, Hà Thúy Hoa dọn dẹp ở trong sân, ngửi thấy từ phòng Triệu Tam bay ra hương thơm, bà biết thứ này không rẻ, cũng biết Tam gia không hề cúng bài vị tổ tiên gì cả, đi vào thì thấy các loại tượng thần, kết quả liền nổi giận.
- Văn Hương giáo?
Triệu Tiến sửng sốt nói, Hà Thúy Hoa tức giận gật đầu trả lời:
- Chính là cái tà môn ma đạo này, mẹ của con từ nhỏ tới lớn nhìn thấy bao nhiêu, đầu tiên là thắp hương bái thần, sau đó để ngươi cung phụng gia sản, đến lúc đó còn muốn đem ngươi đi gây rối, gây sức ép làm cho ngươi cửa nát nhà tan.
Triệu Tiến gật đầu, bảo làm sao mà thái độ của cha mẹ mình đối với Mộc Thục Lan không tệ, đối với Mộc tiên sinh lại rất lãnh đạm, thậm chí là có thù địch.
Lúc này Triệu Chấn Đường cũng từ nha môn trở về, nhìn thấy tình cảnh trong viện liền vội vàng hỏi, sau khi hiểu rõ còn lưu loát nói:
- Phát hiện các ngươi còn có quan hệ với Văn Hương giáo nữa liền đuổi các ngươi ra khỏi Triệu gia.
Hà Thúy Hoa nói đến trưa, vợ chồng Triệu Tam chẳng qua chỉ là sợ hãi, nhưng một câu nói kia của Triệu Chấn Đường, vợ chồng Triệu Tam liền trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu, liên tục nói không dám nữa.
Sự việc coi như chỉ đến đây, Hà Thúy Hoa thở phì phì kêu vợ của Triệu Tam đi làm cơm. Triệu Chấn Đường và Triệu Tiến ở trong phòng chờ cơm.
- Văn Hương giáo hẳn là do người mới đến nơi này tổ chức, bên trong thành đã có mấy chỗ xảy ra tố tụng rồi.
Triệu Chấn Đường nói.
Hiện giờ Triệu Chấn Đường coi Triệu Tiến là người lớn mà đối đãi, rất nhiều tin tức ông sẽ chủ động nói với hắn.
- Không phải người của nhà Tiểu Lan quản lý sao?
Triệu Tiến kinh ngạc hỏi lại. Nhị bá của Mộc Thục Lan đến đây loại trừ loạn cục, theo bản năng hắn nghĩ hẳn là người của Mộc gia sẽ đến trông coi bên này.
- Có lẽ đã trở về Sơn Đông từ sớm rồi. Thật sự người của Mộc gia trông coi nơi nào, nơi đó sẽ có nhiều tình trạng hỗn loạn như vậy.
Triệu Chấn Đường nói.
Hoạt động của Văn Hương giáo tuy rằng bí mật nhưng với bộ khoái xuất thân địa đầu xà mà nói, hành tung hay hoạt động vẫn có thể nắm vững, hơn nữa truyền giáo thắp hương thì chắc chắn phải hoạt động trên thị trường, có một hoạt động nào thì sẽ có tung tích.
Không có lợi thì sẽ không nổi lên, Văn Hương giáo trong lúc truyền giáo có lẽ còn giúp đỡ người nghèo khổ, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mục đích cũng vì muốn cướp đoạt tiền tài, mở rộng đại thế lực, đơn giản là lừa gạt người ta gia nhập giáo, sau đó đoạt tài sản của người ta.
Theo những gì Triệu Chấn Đường nói, trước kia Mộc tiên sinh làm việc rất quy củ, chỉ có tuyên truyền giảng giải giáo lí, để giáo chúng giúp đỡ lẫn nhau, Mộc tiên sinh chỉ lấy đủ chi phí ăn mặc cho mình, cho nên thoạt nhìn Mộc Thục Lan cũng không phải phú quý. Lâu ngày sau, có mấy phú hộ giàu có nhập giáo, chi tiền hào phóng, cha con Mộc tiên sinh mới dần dần giàu lên.
Mà lúc này Hội chủ mới tới lại không biết kiềm chế, mới đây trong ngoài thành Từ Châu đã xảy ra mấy vụ án mạng, có người táng gia bại sản đi nha môn báo án xin giúp đỡ, còn có người không chịu nổi cơn tức này liền treo cổ tự sát, gây huyên náo khắp nơi.
Tuy nhiên, Hội chủ mới tới vẫn làm mấy chuyện không tệ, hành tung bí ẩn, mấy nhân vật trọng yếu của Văn Hương giáo ở Từ Châu đều rất cẩn thận chú ý, quan phủ muốn gây khó dễ cũng khó.
Đang trò chuyện, cơm chiều đã được bưng lên, bởi nấu nướng vội vàng nên rất đơn giản, Triệu Tiến ăn vài miếng rồi nói:
- Cha, cho phép con chuẩn bị mở tửu phường ở thành Nam, người cũng đã thuê được rồi.
Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa đều sửng sốt. Hà Thúy Hoa theo bản năng nói:
- Con còn nhỏ tuổi thì mở tửu phường cái gì, con có tiền vốn chưa?
Nói được một nửa thì dừng lại, lẩm bẩm:
- Thảo nào mấy ngày nay thấy con uống rượu.
Triệu Chấn Đường liếc bà một cái, cười nói:
- Con trai bảo bối của bà có rất nhiều tiền, làm sao lại không có tiền vốn.
Nói xong, Triệu Chấn Đường nhíu mày nói:
- Tửu phường? Hiện giờ ở thành Nam chỉ có một nhà, nhà kia có vẻ cũng không duy trì được lâu, con không sợ bị lỗ sao?
- Sẽ không bị lỗ đâu.
Triệu Tiến cười hì hì trả lời.
Vợ chồng Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa liếc nhau, cũng lắc đầu không biết làm thế nào, ai cũng không nói chuyện nữa.
Giai đoạn đầu trước khi mở tửu phường rất thuận lợi, thành Nam vốn có tửu phường bỏ hoang, Lư Hướng Cửu và Tô Đại chọn một viện tử mà trong sân có một giếng nước.
Mấy nhà này ở thành Nam bị đóng cửa đã lâu, bên trong các loại nồi, các loại dụng cụ ủ rượu cũng hỏng không ít, nhưng Lư Hướng Cửu và Tô Đại lấy đủ bạc, hiệu quả làm việc cũng cao. Bọn họ chạy trong chạy ngoài thành vài lần liền gom đủ những đồ cần thiết của tửu phường.
Triệu Tiến đã sớm có suy xét về tiểu nhị của tửu phường, lúc chiêu mộ gia đinh đã có không ít người trẻ tuổi đến đây hưởng ứng. Những người này đều thích hợp học nghề, vừa lúc có thể dùng tới, chỉ là tiền công so với trên thị trường nhiều hơn hai phần. Không riêng gì những người trẻ tuổi kia đồng ý mà ngay cả đám thợ thủ công của những tửu phường trước kia cũng đến tham gia.
Nhưng khiến Lư Hướng Cửu và Tô Đại thấy lạ là, lúc Triệu Tiến chiêu mộ những người này, chỉ xét gia đình của những người bên trong thành Từ Châu, đủ cả ba đời, lúc này mới tuyển vào.
Nguyên liệu cao lương dùng để ủ rượu được gom lại nhanh chóng, hiện giờ Đại Minh không phải không có tiền mua lương thực mà do mua cũng không hữu dụng, tiền bạc trong tay Triệu Tiến cũng không ít, rất dễ dàng mua được đủ số lượng loại cao lương cấp thấp này. Hơn nữa, biết rằng là “Tiến gia” mua cao lương, những thương nhân lương thực và cửa hàng lương thực đều cung cấp loại tốt nhất.
Mua tửu phường bỏ hoang được năm ngày, Lư Hướng Cửu và Tô Đại kích động mời Triệu Tiến qua xem.
Mơ hồ có thể thấy trên chiêu bài loang lổ tên của tửu phường “Phiêu Hương tửu phường”, tên rất tầm thường, vách tường bị phá hủy thê thảm, phía trên đều là cỏ dại.
- Đông gia, nồi trời, nồi đất và vại đất trong tửu phường này đều bị người khác cầm đi rồi, những đồ khác cũng không thấy. Nhưng đông gia không cần lo lắng, mấy thứ này có thể bỏ qua toàn bộ, ở nơi khác chắc vẫn có những đồ lành lặn, chỉ cần lấy ra đánh rửa sạch sẽ là có thể dùng được.
Nghe hai người họ giải thích, Triệu Tiến cười cười. Tửu phường Phiêu Hương ở trước mắt này thật sự rất tan hoang, ngoài ra xây dựng cũng không đầy đủ, tu bổ một chút tạm coi là có thể sử dụng, thoạt nhìn giống một bãi rác, cây cỏ trong sân đều cao tới đầu gối, đồ đạc ngổn ngang ném đầy đất.
Lư Hướng Cửu và Tô Đại đã cho dọn sạch con đường, vừa đi vừa nói chuyện:
- Lúc tửu phường này ngừng kinh doanh chắc chắn còn muốn mở cửa lại. Cái giếng ở đằng sau kia được dùng mấy khối đá xanh đè chặt vô cùng, vẫn chưa có người chạm vào, đỡ cho chúng ta phải đào một cái giếng mới. Đông gia ngài xem ở bên kia, cống ngầm tuy bị ứ đọng nhưng rửa sạch vẫn có thể dùng.
Tửu phường được xây dựng cũng rất cao lớn rộng rãi nhưng bên trong lại dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, còn có chút mùi hương gay mũi, Tô Đại giải thích:
- Lúc trước ở nơi này có mấy người đến xin cơm, sau đã bị người đuổi đi rồi.
Vì giúp Triệu Tiến chọn tửu phường, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý cũng ra sức xử lý, an bài thủ hạ đến đây, hiển nhiên ngưu quỷ xà thần gì đều bị dọn dẹp sạch sẽ.
Nơi này trừ dơ dáy bẩn thỉu ra, tửu phường này có nơi để hàng lớn như vậy lại bán có mười lượng bạc, dễ dàng mua được như vậy rất không hợp lẽ thường.
Triệu Tiến kiên nhẫn đi theo hai người kia đi đến một chỗ, không hiểu sao chỗ này có không ít đống đất, có hai đống như bị đào ra, còn lại mặt trên đều phủ đầy cây cỏ, xem chừng bao nhiêu năm nay vẫn chưa có động qua.
- Ông chủ, mấy gian của tửu phường bỏ hoang đã xem qua, chỉ có chỗ này là đáng giá nhất, phía dưới đống đất này đều là hầm rượu.
Lư Hướng Cửu có chút kích động nói.
- Năm đó nhà này đóng cửa chắc chắn là muốn sau này quay lại làm tiếp, hai nơi quan trọng nhất đều rất tốt, giếng nước được phong kín, trên hầm rượu phủ kín đá bàn xanh, bụi bùn bôi kẽ hở. Tiếp đó mặt trên còn được đè đất, muốn mở bất cứ lúc nào đều có thể mở, ai ngờ phương pháp này vẫn còn được sử dụng.
Năm đó Lư Hướng Cửu xuất thân từ tửu phường, nói xong vẫn có chút thổn thức.
- Đào hầm rượu, dưỡng hầm rượu, ít nhất cũng mất ba năm. Trước đây tiểu nhân cũng muốn tìm một chỗ có căn hầm như vậy, nhờ phúc của đông gia thật sự đã tìm được rồi.
Lời này của Tô Đại rõ ràng là khoe công lao.
Lư Hướng Cửu liếc Tô Đại một cái, cướp lời nói:
- Đông gia, tôi đã xuống xem qua, đây thật là dùng nhánh đá tảng tạo nên, còn có chút hương thơm. Bốn phía miệng giếng kia cũng không có quá nhiều nhà, nước giếng cũng rất tốt, hầm rượu như vậy, nước như vậy, nếu dùng gạo lúa mạch thì... chắc chắn có thể làm ra rượu tốt. Đông gia, hay là đừng dùng cao lương nữa.
Triệu Tiến mỉm cười kiên định trả lời:
- Nhất định phải dùng cao lương.
Tửu phường rất lớn, phụ thân của Thạch Mãn Cường sau khi xem qua nói rằng cần rất nhiều người mới có thể thu dọn sạch sẽ được, ở nơi này Triệu Tiến không thiếu nhất chính là nhân lực.
Mọi thứ đươc quyết định đến ngày hôm sau, Triệu Tiến kéo theo trăm tên gia đinh tới, hơn nữa còn có đám tiểu nhị trẻ tuổi tham gia dự tuyển ở tửu phường, ước chừng hơn một trăm năm mươi người, cũng đủ dùng, lúc này khí thế ngất trời bắt đầu làm việc.
Bọn gia đinh của Triệu Tiến rời khỏi nơi để hàng đi tới tửu phường ở thành Nam, đưa tới không ít nhốn nháo dọc theo con đường. Tất cả mọi người đều biết Triệu Tiến huấn luyện gia đinh ở nơi để hàng, nhiều kẻ nhàn rỗi còn chạy sang bên kia xem náo nhiệt, lúc ấy chỉ thấy mọi người chân tay vụng về, chê cười đầy rẫy.
Nhưng không đến một tháng, những người này lại thay đổi lớn đến vậy, mỗi người đều mặc quần áo giống nhau, nện bước giống nhau, sắp xếp đội hình chỉnh tề, bước đi trên đường.
Rất nhiều người qua đường đều dừng bước lại xem, rất nhiều gia đình có cửa hàng ngoài mặt phố cũng tò mò nhìn xung quang, những kẻ nhàn rỗi lại chạy tới xem náo nhiệt.
Vốn mọi người muốn nhìn điều mới lạ, đến khi chân chính nhìn thấy đội ngũ này, tâm tư đều thu vào, người nhát gan thậm chí còn rụt trở về, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài. Những kẻ nhàn rỗi cũng không dám lớn tiếng bàn luận, đều kính sợ tránh sang một bên. Đám người qua đường cũng dùng hết khả năng dạt sang hai bên, mở ra một con đường cho đội ngũ này.
/214
|