Chương 141: Truyền Đầu Lý Dương
Nhìn Triệu Tam vẻ mặt hoảng sợ, dáng vẻ gấp gáp, Triệu Tiến cũng biết được có chuyện không tốt, trực tiếp nhảy xuống khỏi mộc đài, bước nhanh đến đón.
- Thiếu gia, không xong rồi, không xong rồi.
Không đợi Triệu Tiến hỏi, Triệu Tam liền không đầu không đuôi kêu lên.
Triệu Tiến đặt hai tay lên vai Triệu Tam, Nhìn chằm chằm y rồi hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai tay của hắn nắm chặt lấy vai của Triệu Tam mạnh như kìm sắt, bả vai Triệu Tam đau nhức, lập tức tỉnh táo lên, lắp bắp nói:
- Thiếu gia, nhà chúng ta bị người ta vây... bao vây.
- Cái gì? Người nào? Bao nhiêu người?
Triệu Tiến cả kinh, hắn ở thành Từ Châu đắc tội không ít người, đương nhiên sẽ lo lắng kẻ thù tìm tới cửa nhà. Tuy nhiên, bởi vì Triệu Chấn Đường là bộ khoái của nha môn, ở trong thành cũng rất có danh tiếng nên vẫn chưa xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới lúc này lại bị người ta bao vây.
- Toàn bộ có mặt, đứng vào hàng, chạy bộ theo ta!
Triệu Tiến bất chấp mọi thứ, quay đầu hô to hạ lệnh.
Mấy ngày huấn luyện này đã khiến phản ứng của đám gia đinh cũng đủ nhanh. Đám gia đinh tay cầm trường côn đơn giản xếp hàng ngay ngắn, sau đó theo Triệu Tiến chạy hướng thành Bắc.
Nhóm bạn của Triệu Tiến cũng không chần chờ chút nào, lập tức cầm theo binh khí đuổi theo. Trần Thăng ở trong sân cũng chạy ra ngoài, nhìn thấy đại đội đã rời khỏi, ngược lại Trần Thăng lại không đi theo mà vội vàng trở về sân. Không đến một hồi, Vương Triệu Tĩnh cầm theo trường kiếm bước nhanh ra ngoài, thấp giọng mắng vài câu, rồi cũng chạy vội theo.
Hơn trăm người chạy bộ ở trong thành, vẫn luôn là một hàng chỉnh tề xông lên, thanh thế chấn động nhân tâm. Người qua đường đều né tránh, sau đó đứng ở ven đường trợn mát há mồm nhìn đội nhân mã này, có kẻ nhàn rỗi đánh bạo theo phái sau muốn xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.
Hai bên bàn bạc hỏi thăm, người không biết thì bây giờ cũng biết đó là thủ hạ của Triệu Tiến. Vốn Triệu Tiến mạnh mẽ dũng mãnh như thế nào cũng chỉ là đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng trong thành Từ Châu, rất nhiều người chỉ cho là tin đồnthú vị, cũng không quá chú ý, nhưng hôm nay nhìn thấy đội ngũ như vậy, mọi người mới ý thức được sự mạnh mẽ của Triệu Tiến, trong lòng mới có kính sợ.
Chạy nhanh trên đường, không bao lâu đã đến “ Phố Thương nghiệp” bên ngoài nhà mình, Triệu Tiến hô đội ngũ ngừng lại, gọi Trần Thăng tới hạ giọng nói vài câu, đội ngũ gia đinh liền phân ra một nửa chạy về một hướng khác của đường, Triệu Tiến dẫn những người còn lại đi đến hướng lối ra vào hằng ngày của con đường.
Năm mươi người ở phía sau Triệu Tiến, thả chậm tốc độ quẹo vào con đường trước cửa Triệu gia. Vốn tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt việc đánh nhau, lại nhìn đến cảnh tượng trước cửa nhà Triệu gia, đều có chút sững sờ.
Trước cửa Triệu gia đúng thật là bị người ta bao vây, tầm hơn trăm người, làm cho đường phố chật hẹp tắc nghẽn.
Trong những người này, nam nữ già trẻ đều có, còn lại là số ít nam đinh thanh tráng, đều an tĩnh đứng ở nơi đó, trước cửa lớn cũng có mấy người đang nói chuyện, âm thanh cũng không lớn.
Người của Triệu Tiến chạy tới đây, đương nhiên không giấu diếm được, những người vây trước cửa đều quay đầu sang xem, gây ra một trận xôn xao.
- Sao lại thế này?
Triệu Tiến nhíu mày nhìn về phía Triệu Tam ở bên cạnh, Triệu Tam chạy theo, đang thở hổn hển.
Bị Triệu Tiến trừng mắt, cả người Triệu Tam liền run lên, sắc mặt khổ sở, khom người thấp giọng giải thích.
Hóa ra những người trước cửa này không phải tới tìm vợ chồng Triệu gia và Triệu Tiến gây phiền phức, mà là đến tìm hai vợ chồng Triệu Tam, cũng là giáo chúng của Văn Hương giáo.
Vợ chồng Triệu Tam đóng góp tiền tài, thắp hương nhập giáo, đã bị nhận định là giáo chúng, nhưng vài ngày sau đó bị chủ gia phát hiện nên đã rời khỏi.
Cơ bản hai người bọn họ đều nghĩ rất đơn giản, nghĩ là không đi thắp hương có nghĩa là rời khỏi, lại không nghĩ tới bọn họ không đi, người của Văn Hương giáo lại đến tìm. Đối với vợ chồng Triệu Tam mà nói, bất kể là thần Phật phù hộ hay là thần Phật giáng tội đều kém hơn so với việc bị đuổi ra khỏi Triệu gia, kiên quyết không chịu trở về giáo, cứ như vậy, hôm nay trước cửa Triệu gia đã bị giáo chúng của Văn Hương giáp bao vây.
Đám giáo chúng này cũng không gây rối, chỉ an tĩnh vây quanh như vậy, không kêu được vợ chồng Triệu Tam đi ra, còn có người tuyên truyền giảng giải đạo lý.
Ngược lại, Hà Thúy Hoa rất mạnh mẽ, cầm dao làm bếp ra ngồi trong sân, nói ai tiến vào bà đây liền chém, sau đó sắp xếp Triệu Tam đi nha môn gọi Triệu Chấn Đường trở về.
Triệu Tam trèo tường viện sau ra ngoài, đi nha môn bên thành Bắc kỳ thật gần hơn nhiều nhưng Triệu Tam sợ gặp quan lại, lại không dám đi nha môn, cũng coi như linh động, chạy tới nơi để hàng của Triệu Tiến.
Trần Thăng dẫn đầu đám gia đinh xuất hiện tại một mặt khác của phố, giáo chúng Văn Hương giáo vây quanh trước cửa Triệu gia chẳng khác nào bị vây lại rồi.
Thấy hai bên đều có những người trẻ tuổi trong tay cầm trường côn nhìn chằm chằm mình, những giáo chúng này lập tức có chút bối rối, đều dựa sát vào bên trong.
Triệu Tiến trừng mắt nhìn Triệu Tam một cái, bước ra khỏi đội ngũ, giơ tay lên như muốn nói chuyện. Giáo chúng vốn tụ lại thành một đám lại từ giữa tách ra, một người trung niên đi ra.
Người trung niên này có vóc người cao gầy, râu dưới hàm dài, rất có phong thái tiên phong đạo cốt. Ông ta quan sát đánh giá Triệu Tiến, lại nói với Triệu Tam ở bên cạnh Triệu Tiến:
- Triệu Tam, vợ chồng các người đã chịu ân Phật, đã để lại tên ở trước Phật, đã được nhà Phật nhớ ở trong lòng. Ngươi bỏ dở nửa chừng như vậy, sau này không chỉ không đi được quê hương đích thực của Vô Sinh Lão Mẫu, mà chỉ sợ còn bị kéo xuống địa ngục, xuống vạc dầu, treo trên núi đao, kiếp sau làm trâu làm ngựa.
Đều là lời nói bậy vô căn cứ nhưng theo miệng người nói ra ở đây lại rất sống động, hơn nữa còn làm cho người khác tin phục. Sau khi nghe vài câu như vậy, trên mặt Triệu Tam đã có thần sắc sợ hãi.
Triệu Tiến không khách khí cắt đứt màn tự thuật của người kia, lạnh giọng hỏi:
- Ông là ai, vì sao lại nói hươu nói vượn với người nhà tôi?
Người trung niên kia nhướn mày, có chút không vui nói:
- Đây là việc riêng trong giáo của chúng ta, không liên quan tới người ngoài. Nhìn cậu còn trẻ ta khuyên cậu nên biết chừng mực, bằng không...
Thương trong tay Triệu Tiến đâm mạnh về phía trước, mạnh mẽ quất về phía dưới hai chân của người trung niên. Người trung niên đang nói chuyện há hốc miệng, nhưng ngay cả một tiếng kêu to cũng không phát ra được, cả người khom lưng cuộn mình. Triệu Tiến thuận tay hung hăng đánh một quyền vào cằm người kia, đánh cho người kia nằm lăn trên mặt đất, sau đó nhấc chân đá một cước, đá về trong đám người.
- Ở trước cửa nhà ta gây rối lại còn khoe khoang khoác lác như vậy, đuổi bọn họ đi!
Triệu Tiến quát lớn.
Đám gia đinh hô lớn một tiếng, giơ mộc côn xông lên. Bọn họ bị huấn luyện cả ngày, không có cơ hội để rời khỏi nơi để hàng, đã sớm không chịu nổi, có cơ hội phát tiết như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đám giáo chúng kia chủ yếu là người già, không có chút lực chống cự nào, vừa ra mặt đã bị đánh trở về, kêu đau không ngừng.
Vương Triệu Tĩnh vội vàng lại gần nói:
- Triệu huynh, bảo đám gia đinh nương tay đi, đánh chết người cũng không tốt đâu.
Triệu Tiến trầm mặc gật đầu, lại hô lớn:
- Quỳ xuống không đánh, nằm xuống không đánh!
Trên đường phố đã loạn thành một đoàn, nam nữ già trẻ giáo chúng làm sao có thể trải qua sự tấn công như vậy, vài thanh niên cường tráng còn có ý nghĩ chống cự, lại bị đám gia đinh của Triệu Tiến tập trung côn bổng đón đánh một phen, đánh cho bị đánh quỳ rạp trên mặt đất.
Toàn trường đều là tiếng khóc hô và kêu đau, không còn giáo chúng nào đứng nữa, không phải quỳ thì chính là nằm, đám gia đinh từ hai đầu đường đã hợp lại một chỗ.
Trường hợp như vậy chẳng bõ công cho Triệu Tiến ra tay, hắn đi tới bên cạnh cái người trung niên tiên phong đạo cốt kia. Người trung niên này giờ mới ổn định được hơi thở, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ hồn loạn, Triệu Tiến đi tới, ông ta quay lại nhìn Triệu Tiến, ánh mắt đầy tia oán độc.
Trường thương trong tay Triệu Tiến lại đâm mạnh xuống.
Mắt thấy mũi thương lóe lên hàn quang, vẻ mặt oán độc của người trung niên ngay lập tức biến thành hoảng sợ, muốn trốn tránh nhưng không còn kịp nữa.
Mũi thương cắm xuống ngay bên cổ của ông ta, cắm sâu ba tấc đất, trên mặt người trung niên này hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào, cả người run rẩy.
- Ngươi tên là gì?
Triệu Tiến hỏi.
Người trung niên này chần chờ một lúc, vẫn cắn răng nói:
- Lý Dương.
- Ngươi là thủ lĩnh của Văn Hương giáo của Từ Châu?
- Ta nào có cái may mắn ấy.
Hỏi xong hai câu, Triệu Tiến rút trường thương ra, mũi thương chỉ vào hầu kết của Lý Dương, lạnh giọng nói:
- Vậy hãy truyền lời cho thủ lĩnh của các ngươi: Mắt hắn mù sao? Dám tới gây phiền phức cho Triệu gia của ta. Lần sau còn chuyện như vậy, cũng không phải đánh một trận là xong đâu.
Lời nói của Triệu Tiến tràn đầy lãnh lẽo, thân mình của người trung niên kia run lên, hầu kết cũng bị đụng vào mũi thương, lập tức cứng người lại, một lần nữa thần sắc oán độc trên mặt lại hiện ra, nhìn chằm chằm Triệu Tiến nói:
- Vị Triệu công tử này, giáo đồ của ta lớn hơn ngàn vạn lần, lại có thần Phật phù hộ, ngươi bất kính như vậy, cẩn thận dẫn tới đại họa đấy.
- Ngươi không biết quan hệ giữa Mộc Ngô Sinh và Triệu gia sao? Lại còn có mặt mũi nói những lời như vậy.
Triệu Tiến cười, lại đem trường thương đảo lại, đuôi thương bằng sắt nặng một lần nữa đập lên bụng của Lý Dương, làm cho người này lại bắt đầu cuộn mình lại.
Mộc Ngô Sinh chính là phụ thân của Mộc Thục Lan, chắc ông là thủ lĩnh tiền nhiệm của Văn Hương giáo ở Từ Châu, nói ra tên này đủ làm cho giáo chúng coi trời bằng vung của Văn Hương giáo kinh sợ.
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tiến từ đầu đến giờ vẫn giữ chừng mực, dù sao cũng có quan hệ với Mộc gia, lại có nhân tình của nhị bá Mộc Thục Lan hỗ trợ uy hiếp Vân Sơn Tự, hắn cũng không muốn quá tuyệt tình.
Nghe được tên “Mộc Ngô Sinh”, thần sắc của người trung niên nằm trên mặt đất kia liền thay đổi, cuối cùng lạnh lùng nói:
- Hạng người bị trời phạt kia, giáo của ta không có nhân vật như vậy.
Triệu Tiến sửng sốt, đột nhiên hắn chú ý tới, khẩu âm của Lý Dương là của người Từ Châu, nghĩ tới những gì phụ thân Triệu Chấn Đường đã nói, người Mộc gia hẳn là trở về Sơn Đông, đầu lĩnh Văn Hương giáo của Từ Châu thay đổi. Nghe ý tứ của Lý Dương, người mới thay này có quan hệ không tốt với Mộc gia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Triệu Tiến hoàn toàn lạnh lẽo, nhấc chân dẫm lên ngực của Lý Dương, chậm rãi nghiến xuống cho đến khi hô hấp của Lý Dương ngừng lại, sắc mặt tím tái mới nhấc chân lên.
Lý Dương tìm được đường sống trong chỗ chết, há mồm thở dốc tại chỗ, Triệu Tiến lạnh giọng nói:
- Lần này ta không muốn giết người, lần sau còn không có mắt như vậy
Dưới ban ngày ban mặt làm thanh thế lới như vậy, đối phương cũng không có hành động gì quá giới hạn, bản thân mình dù không giết người, dù chỉ đánh trọng thương người ta thôi cũng mang đến phiền toái, Triệu Tiến hiểu rất rõ ràng.
Cả người Lý Dương đầy bụi đất, thảm hại đứng lên, lén trừng mắt với Triệu Tiến rồi cúi đầu chạy nhanh ra ngoài. Ông ta vừa đi, các giáo chúng khác cũng không dám ở lâu, dìu dắt nhau rời khỏi.
/214
|