Chương 142: Người đi tình bạc
Cho các huynh đệ chỉnh đốn đội ngũ, ở bên ngoài chờ ta trước đi.
Triệu Tiến phân phó một câu, rồi đi tới trước cửa nhà gõ cửa.
Tay còn chưa chạm tới ván cửa, cửa sân đã được mở ra từ bên trong, một tay Hà Thúy Hoa cầm dao làm bếp, một tay vỗ ngực thở phào nói:
- Con làm mẹ sợ chết được, nếu con ở bên ngoài bị tổn hại gì, mẹ lập tức ra ngoài liều mạng cùng bọn họ.
Ban nãy loạn đấu ở bên ngoài, Hà Thúy Hoa vẫn nấp tại khe cửa xem cuộc chiến, sợ nhìn thấy đứa con nhà mình chịu thiệt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Người làm cha làm mẹ, điều nghĩ tới trước nhất không phải là mình mà là con cái, biểu hiện này là hiện thân của tình cảm yêu thương khiến Triệu Tiến cảm động. Tuy nhiên, hiện tại cũng không phải lúc để cảm khái, Triệu Tiến vội vàng hỏi:
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Hà Thúy Hoa ném đao làm bếp sang bên cạnh, cười nói:
- Có thể có chuyện gì, ai dám xông vào nhà chúng ta, bà đây liền chém hắn.
Rốt cuộc vẫn là con gái của đồ tể, người khác mà gặp phải tình huống như vậy đã sớm bị dọa mất mật, Hà Thúy Hoa vẫn còn có tâm huyết đấu lại. Triệu Tiến vừa muốn hỏi lại, Hà Thúy Hoa đã đẩy hắn ra ngoài cửa nhìn xung quanh. Nhìn đám gia đinh ở bên ngoài chỉnh tề trang nghiêm đứng, lại quay đầu cười nói với Triệu Tiến:
- Đây đều là người con huấn luyện ra được à? Tiểu Tiến, con thật là có tiền đồ.
Trong lời nói tràn đầy vui sướng. Địa phương Từ Châu quả thật khác nơi khác, Triệu Tiến thể hiện dũng khí anh hào bậc này, đặt ở địa phương khác của Đại Minh, tám chín phần sẽ bị cho là gây tai họa, ở thành Từ Châu lại là biểu hiện của tiền đồ.
Nhìn thấy Hà Thúy Hoa xuất hiện, mấy người Vương Triệu Tĩnh, Trần Thăng đều cuống quýt ân cần thăm hỏi. Bọn gia đinh nhìn thấy nhóm thủ lĩnh mở miệng thăm hỏi, vội vàng dựa vào bình thường huấn luyện, đồng loạt khom người.
Động tác đều như vậy dọa cho Hà Thúy Hoa nhảy dựng, vừa muốn nói chuyện, lại nghe “Bùm” hai tiếng, vợ chồng Triệu Tam trực tiếp qùy gối xuống bên cạnh.
Hai vợ chồng dập đầu “bành, bành” xuống đất, luôn miệng nói:
- Đều do chúng tôi gây họa, bất kể thế nào xin bà chủ cứ thẳng tay xử trí.
Lúc trước vợ chồng Triệu Tam không kinh sợ như vậy, bị đuổi ra ngoài tuy rằng rất thảm nhưng cũng không phải đường cùng. Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến uy phong của Triệu Tiến, nhiều thủ hạ có khí thế kinh người như vậy, hơn nữa còn có thể hung hãn đánh nhau, nhân vật như vậy tuyệt đối không thể đắc tội, hơn nữa việc hôm nay là do bọn họ gây ra, thật sự sợ hãi.
Không chờ Triệu Tiến nói chuyện, Hà Thúy Hoa liền mở miệng:
- Dập đầu cái gì, còn không mau đi nấu nước. Những thiếu niên này vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhất định rất khát, còn thất thần cái gì, nhanh đi đi!
Thấy bà gấp rút thúc giục, hai vợ chồng Triệu Tam mới biết họ được tha thứ rồi, cảm động đến rơi nước mắt, lại dập đầu tại chỗ rồi nhanh chóng trở nên bận rộn.
- Đám giáo chúng này lại giống như ngày trước, chính là thời điểm cha của Tiểu Lan tới mới yên ổn được vài năm.
Hà Thúy Hoa thì thầm vài câu, sau đó đi ra ngoài tiếp đám đồng bạn của Triệu Tiến vào sân nghỉ ngơi.
Hơn trăm người sau khi đánh người xong vẫn chỉnh tề đứng ở hai bên đường, giữa ban ngày ban mặt là quá mức dễ thấy, mặc dù nơi này thường xuyên vắng vẻ, lúc này lại có người xa xa cũng lại đây xem.
- Mẹ, hiện tại gặp phiền phức, con để lại mười hộ vệ, những người khác thì về trước đã.
Triệu Tiến vội vàng nói.
Tuyển mười người từ trong đám gia đinh, do khá thông minh nên Lý Ngũ sẽ dẫn đội, canh gác trước cửa hậu viện. Triệu Tiến dặn dò rất rõ ràng, một khi có chuyện gì, không phải đánh lại mà phải bảo vệ cho Hà Thúy Hoa, sau đó đến nơi để hàng để báo tin.
Đợi làm xong những chuyện này, Triệu Tiến dẫn người trở về nơi để hàng. Đồng bạn của hắn đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ rầu rĩ đi theo. Một đám người vừa đi tới đầu đường, Triệu Tiến dừng bước, vỗ vỗ trán nói:
- Các ngươi tự mình trở về đi, huấn luyện như thế nào tùy Trần Thăng, ta muốn trông coi ở nhà.
- Nếu Triệu huynh không đi, tiểu đệ cũng không đi, buổi chiều đành quấy rầy Triệu huynh rồi.
Vương Triệu Tĩnh cười nói.
Triệu Tiến gật đầu, lúc hắn rời đi chỉ nói với mẫu thân một câu “Cẩn thận”, sau đó vội vã trở về. Trên đường mới nghĩ tới mình sai rồi, chủ yếu và thứ yếu, vào lúc này, an nguy của người nhà mới là điều quan trọng nhất, mình không ở đấy, đám gia đinh cũng không chậm trễ việc huấn luyện.
Khoảng thời gian này bận rộn chuyện cửa hàng của tửu phường, cùng đủ loại người ở trong thành giao tiếp, thời gian ở nhà so với trước đây quả thật thiếu nhiều lắm. Trong bất tri bất giác, Triệu Tiến lại có chút giống như ngày trước, say mê bận rộn chuyện của riêng mình.
Kiếp trước không có, ở kiếp này lại có được, Triệu Tiến không muốn lãng phí nữa, chỉ muốn quý trọng thật tốt.
Về nhà kêu mở cửa, trông cửa vẫn là Hà Thúy Hoa. Nhìn thấy con mình trở về, trên mặt Hà Thúy Hoa hiện lên vẻ vui mừng, ngoài miệng lại oán giận nói:
- Tới tới lui lui lăn qua lăn lại làm cái gì, cửa hàng tửu phường của con không phải bề bộn nhiều việc sao?
- Con lo lắng, vẫn là quay trở lại đây, việc gì cũng có chuẩn bị cả rồi.
Triệu Tiến chân thành nói.
- Con vẫn chưa yên tâm mẹ con đúng không. Mẹ của con cũng không phải chưa thấy qua việc đời, không sợ.
Hà Thúy Hoa tỏ vẻ khinh thường nói.
Nói tới nói lui, trên mặt Hà Thúy Hoa vẫn không dấu được ý cười, Triệu Tiến lại nhớ tới, vừa nãy lúc từ biệt, sắc mặt của mẫu thân có chút buồn bã.
Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh không vào trong nhà, trực tiếp ngồi ở trong sân, Hà Thuý Hoa vội vàng đem nước trà và đồ ăn vặt tới, dángv ẻ hết sức vui vẻ.
Ở nhà không bao lâu, Triệu Chấn Đường mang theo mười mấy người vội vã trở lại, nhìn thấy Triệu Tiến ở trong sân, nghiến răng nói:
- Đám tạp chủng thắp hương này, không ngờ lá gan lớn tới vậy, ông đây phải cho chúng nó đẹp mặt.
Sau khi xả giận xong mới nói với Triệu Tiến:
- Con mang người của con về đi, không có gì đâu, khơi ra trận chiến lớn như vậy, để cho người khác coi thường Triệu gia chúng ta.
- Cha, trong nhà không có chuyện gì sao?
Triệu Tiến lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì, cha liền lột da của bọn hắn. Con dẫn người trở về đi, trong nhà cha sẽ sắp xếp người trông coi rồi.
Triệu Chấn Đường không kiên nhẫn nói.
Đã có người trông coi bảo vệ, Triệu Tiến cũng không muốn gây trở ngại cho mặt mũi của cha mình, vào nhà cùng Hà Thúy Hoa chào một tiếng, sau đó cùng Vương Triệu Tĩnh rời khỏi nhà.
Ra khỏi sân, lại chứng kiến mười tên gia đinh có chút khẩn trương đang đứng gác. Triệu Tiến ngẫm nghĩ một chút vẫn là để lại Lý Ngũ và hai người khác, để cho bọn họ trông coi cẩn thận chút, có việc gì thì trở về cầu viện.
Tuy nhiên, sau khi trở lại nơi để hàng mãi cho đến tận lúc trời tối đen cũng không có tin tức gì khác, xem ra ở nhà vẫn bình yên vô sự.
Triệu Tiến trở lại con đường trước cửa nhà kia, nhìn thấy Lý Ngũ dẫn hai gã gia đinh đang tuần tra không ngừng. Triệu Tiến để cho Lý Ngũ dẫn người trở về ăn cơm, sau đó bảo y báo cho Lỗ Đại biết lĩnh tiếp mười người lại đây, ban đêm cũng phải có người chịu trách nhiệm canh gác.
Đi tới trước cửa, nhìn đến bốn công sai áo xanh đang ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm. Thấy Triệu Tiến nhìn lại chỗ này, bốn người đều đứng lên tiếp đón. Triệu Tiến cũng không khách khí đáp lại, trong lòng lại thở dài, đám công sai này còn không cẩn thận như thủ hạ gia đinh của mình, nếu có người từ hậu viện xâm nhập vào, bọn họ căn bản không có khả năng phát hiện.
Đến giờ cơm chiều, Triệu Chấn Đường về nhà, trong tay ông còn cầm theo một cái túi nặng, sắc mặt xem ra không được tốt.
Cái túi nặng ở trên bàn được mở ra, bên trong là mấy thỏi bạc trắng, Triệu Chấn Đường lại không có một chút vui vẻ, thần sắc âm trầm nói:
- Buổi chiều đi tìm Đại Truyền Đầu của bọn họ, người kia chịu nhận lỗi, cho bạc, nhưng lại nói nhà ta nên cẩn thận một chút.
Văn Hương giáo truyền giáo xưng là truyền hương, tiểu đầu mục là Tiểu Truyền Đầu, lên thêm một cấp là Đại Truyền Đầu, chủ trì một nơi gọi là Hội chủ, nói trắng ra là không khác gì người giang hồ, Tiểu Truyền Đầu và Đại Truyền Đầu này cũng tương đương Sát Trư Lý và Nghiêm mặt đen.
Nhân vật như vậy nhìn thấy sai dịch của nha môn như chuột gặp mèo, lại còn dám ăn nói ngang ngược như vậy làm Triệu Tiến rất kinh ngạc.
- Hắn nói bây giờ không giống như trước kia, không ít người từ Sơn Đông mới tới, những người này không sợ trời không sợ đất, hắn căn bản không quản được.
Nghe thế Triệu Tiến mới hiểu, hóa ra vị Truyền Đầu này có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.
- Danh tiếng của nhà Tiểu Lan cũng không dùng được ạ?
Hà Thúy Hoa lo lắng hỏi.
Triệu Chấn Đường nghiêm mặt lắc đầu, trầm giọng nói:
- Bang hội của đám tín giáo thắp hương này nhiều như vậy, Mộc gia cũng không thể quản lý toàn bộ. Phỏng chừng bọn họ trở về Sơn Đông, trong vùng này cũng không nhớ rõ nhân tình của chúng ta nữa rồi.
Trên bàn cơm trầm mặc dần, buồn bực một hồi, Hà Thúy Hoa mở miệng nói:
- Nếu không mặc kệ Triệu Tam bọn họ, bọn họ tin hay không không quan hệ tới chúng ta.
Trượng nghĩa là một chuyện, thời điểm liên lụy đến nhà mình, sự cân nhắc chắc chắn sẽ khác nhau.
- Hồ đồ. Đám người thắp hương kia bà cũng không phải chưa từng gặp qua, chuyện đã như vậy, bà muốn mềm, bọn họ chắc chắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đến lúc đó không riêng gì hai vợ chồng Triệu Tam, cả nhà chúng ta cũng phải chịu tổn thất lớn.
Triệu Chấn Đường nhíu mày khiển trách.
Hà Thúy Hoa thở dài không lên tiếng nữa. Triệu Chấn Đường tùy tiện ăn vài miếng cơm, nói với Triệu Tiến:
- Trong tay con có bao nhiêu người có thể sử dụng, sắp xếp họ tới đây canh chừng.
- Con đã sắp xếp mười người ở lại đây, buối tối sẽ ở bên ngoài tuần tra.
Triệu Tiến vội vàng trả lời.
Triệu Chấn Đường gật đầu, lập tức nói:
- Cho bọn họ vào trong sân viện, như vậy phản ứng cũng nhanh hơn, nếu gặp chuyện không may cũng có thể để ý nơi này tốt hơn.
Triệu Tiến để bát cơm xuống rồi đi ra sân. Ở bên ngoài bọn Lỗ Đạt đã thay ca rồi, Triệu Tiến đưa bọn họ vào sân. Lúc này, Triệu Chấn Đường cũng từ trong phòng đi ra, trực tiếp sắp xếp cho bọn Lỗ Đạt mười vị trí trực đêm. Triệu Tiến ở một bên nghe, cảm thấy tri thức tăng lên không ít. Mười người không thể tách nhau quá xa, cũng không cần phải chú ý mọi mặt, phải ở thời điểm có việc mà trợ giúp lẫn nhau, Triệu Chấn Đường suy tính rất toàn diện.
Buổi tối trước khi ngủ, Triệu Tiến đem tấm đệm đã được trải tốt lắm gấp lại một lần nữa, chỉ cởi một kiện áo rồi nằm xuống ngủ, đoản đao đặt ở bên hông, trường thương đặt ở bên giường.
Một đêm cứ thế trôi qua, buổi tối cẩn thận đề phòng hết thảy, một đêm này đều không có chuyện gì xảy ra.
Cho bọn Lỗ Đại trở về ăn điểm tâm, lại để Lý Ngũ dẫn người tới thay ca, Triệu Tiến vẫn theo thói quen chạy bộ vào sáng sớm.
Lúc chạy bộ sáng sớm trở về, ăn xong điểm tâm, Triệu Chấn Đường nói còn muốn sắp xếp vài tên sai nhân bạch dịch đến đây thủ vệ. Triệu Tiến để cho Hà Thúy Hoa dẫn theo vợ chồng Triệu Tam đến nơi để hàng. Nhà còn trống của nơi để hàng không ít, hơn nữa Triệu Tiến dẫn gia đinh tới nơi này huấn luyện, quan tâm lẫn nhau cũng dễ dàng hơn.
Hà Thúy Hoa do do dự dự, cuối cùng cẫn không nói gì cả, chỉ phái Triệu Tam ra ngoài thuê môt chiếc xe ngựa, nữ quyến không thích hợp xuất đầu lộ diện.
Cùng đi nơi để hàng, độc viện dùng để cất giữ vàng bạc kia đã được tu sửa hoàn toàn, thành nơi chuyên dụng của Triệu Tiến và đồng bạn.
/214
|