Chương 143:. Lửa trong đêm
Trong nhà không còn ai, cũng chẳng có gì đáng phải phòng thủ cả. Triệu Tiến gọi bọn Lý Ngũ quay trở về, nhưng buổi sáng thì lại thông qua Lôi Tài truyền tin tức ra, nói hắn cần phải nghe ngóng động tĩnh của Văn Hương giáo.
Đủ hạng người từ thành thị đến nông thôn, tin tức của dân giang hồ trong thành là nhanh nhạy nhất. Nhưng Triệu Tiến không mảy may nghĩ đến là, sự phản hồi ở các nơi đều rất nhanh, đều nói không nghe ngóng được một tin gì, vả lại Lưu Dũng và Lôi Tài đều xác nhận cái này hoàn toàn đúng.
Lôi Tài còn đặc biệt đi hỏi lại lần nữa, trở về nói trước kia giáo chúng của Văn Hương giáo những người theo phật và theo đạo không có khác biệt gì. Nhưng từ sau khi Mộc tiên sinh chết, hoạt động của giáo chúng Văn Hương giáo trở nên bí ẩn. Mọi người chỉ thấy bọn họ tụ tập ở một nơi nào đó thắp hương, những thông tin khác thì không rõ. Văn Hương giáo người đông thế mạnh, còn mấy lần bày ra thủ đoạn kinh hoàng, dân giang hồ không dễ dám động đến, mọi người luôn luôn giữ ai biết phận nấy, không dám giây dưa đến.
Không nghe ngóng được tin tức càng làm cho trong lòng thấp thỏm, Triệu Tiến triệu tập mọi người lại dặn dò vài câu. Nghe xong lời Triệu Tiến, người nào người nấy vẻ mặt rất thận trọng, Cát Hương càng lo lắng hỏi:
- Thành nam bên kia người nhà đốt hương không ít, đám gia đinh đều xuất thân ở thành nam, có hay không người của nhà đốt hương ẩn núp trong đó.
Nghe như thế, cả bọn đều trở nên nghiêm túc. Triệu Tiến lắc đầu nói:
- Đám gia đinh hàng ngày đều huấn luyện trong này, hoạt động không ra sân để hàng, cứ coi như có giáo chúng Văn Hương giáo cũng chẳng có cách nào truyền tin lại đây. Huống chi nữa, hôm qua đánh nhau, người nào người nấy đều dũng mãnh tiến lên.
Cả bọn vừa thở phào, Triệu Tiến lại nói:
- Mấy người ngủ lại bên này nhất định phải chú ý kỹ, đám gia đinh huấn luyện, ăn uống, nghỉ ngơi đều chỉ được ở trong này. Không có lệnh của ta, bất kỳ một gia đinh nào cũng không được rời khỏi nơi này.
Cả bọn nhất tề vâng dạ, vừa định tản ra huấn luyện, Triệu Tiến lại gọi một mình Lưu Dũng ra một nơi, nói nhỏ:
- Việc ta sai ngươi tìm người vẫn phải đi tìm. Những người này chỉ một mình ngươi quản lý, tiền ta đưa, không được để người khác biết.
Tuy rằng đã sắp xếp đủ thứ, nhưng Triệu Tiến vẫn cảm thấy trong lòng bất an, nhưng một ngày trôi qua, trước sau không xảy ra chuyện gì cả.
Đến buổi chiều, tửu phường bên kia mời Triệu Tiến qua đó. Mặc dù đến lúc này vẫn chưa cất thành rượu nhưng tửu phường từ trong ra ngoài đều nồng nặc một mùi thơm. Lư Hương Cửu cao hứng dẫn Triệu Tiến vào hầm rượu. Ở trong đó cao lương lên men đã chuyển màu, Tô Đại đang hướng dẫn mười mấy học trò cầm muôi gỗ đảo đảo.
Lư Hương Cửu thò tay bốc một nắm, tay nắm nắm lại thành cục, ném xuống liền nát vụn ra. Lư Hương Cửu mở miệng nói:
- Ông chủ, cao lương lên men tốt, chú trọng nắm thành cục, rơi xuống đất thì vỡ tan. Chúng ta lần này lên men tốt, hầm rượu tốt, cao lương tốt, ngay cả nước giếng cũng đều tốt, rượu này hẳn là uống được.
Triệu Tiến tức cười, nghĩ thầm ta bỏ phí ra bao nhiêu công sức, lẽ nào chỉ vì sản xuất được ra loại rượu có thể uống được thôi hay sao? Song hắn cũng hiểu được ý của đối phương. Đối với Lư Hương Cửu và Tô Đại mà nói, rượu ủ cao lương căn bản không thể uống, Trong tình trạng mọi điều kiện đều tốt, có thể uống tức là một thành tựu ghê gớm lắm rồi
Lư Hướng Cửu không biết tâm tư của Triệu Tiến, chỉ ở đó khề khà nói:
- Tiếc rằng men rượu này của chúng ta chỉ mua ở ngoài thành. Bên Bi Châu có men rượu tốt nhất, nếu mua được, mùi vị càng thơm.
- Đến khi nào thì ủ rượu?
Triệu Tiến hỏi một câu.
- Bây giờ là đang ủ rượu, ý ông chủ là đến lúc cất thành rượu, còn phải năm ngày nữa là có thể đưa lên nồi. Ngày mai mời ông chủ đưa bạc lại đây, còn phải mua củi và than.
Lư Hương Cửu tiếp tục nói.
Triệu Tiến gật gật đầu, hít hít cái mùi vị không dễ ngửi trong tửu phường, cười nói:
- Đợi khi nào đưa lên nồi nhất định phải gọi ta sang.
Lư Hướng Cửu vội vàng nhận lời, tiếp đó lại cùng Triệu Tiến đi xem lướt qua. Tiễn Triệu Tiến ra về, nhìn bóng dáng của Triệu Tiến khuất dần, Lư Hương Cửu không cầm lòng nổi lắc đầu. Y còn cho rằng Triệu Tiến mua tửu phường là có bí quyết gì, có thể làm ra rượu tốt. Nhưng từ khi bắt đầu đến bây giờ, đã đến giai đoạn cuối cùng cất thành rượu, vị thiếu gia này chả biết một cái gì, xem ra Triệu Tiến chỉ là bất chợt hứng lên muốn đùa chơi một chút.
Một cái quán không dễ gì khôi phục lại đã sắp sửa phá sản, trong lòng Lư Hương Cửu cảm thấy đáng tiếc. Nhưng tiền công một năm, bạc đã cầm trong tay rồi, không nghĩ nhiều đến cái khác làm gì.
Triệu Tiến đi ra khỏi quán nấu rượu chưa xa lắm, Tô Đại sau lưng đã đuổi kịp. Y đã đảo xong rượu ủ, khắp người nồng nặc mùi rượu, mặt mũi mướt mồ hôi. So với lúc mới gặp Triệu Tiến, mấy ngày nay ăn tốt, ngủ tốt, làm thì lại là đúng nghể của mình, nên cả tinh, khí và thần của Tô Đại đều hoàn toàn khác trước.
Sau khi đuổi kịp Triệu Tiến, Tô Đại đầu tiên cúi gập thi lễ, sau đó nói nhỏ:
- Ông chủ, Lư Hương Cửu này trước kia làm cái tửu phường suýt nữa thì phá sản. Tay nghề căn bản không có kỹ năng. Tiểu nhân tuy chỉ là người làm công, nhưng là làm trong một tửu phường lớn, từ đầu đến cuối tay nghề đều quen. Ông chủ nếu muốn cất được rượu ngon, tiểu nhân có thể đem những bằng hữu làm cùng gọi cả đến. Bọn họ đều có tay nghề cao, có lẽ còn có những khu rượu ngon.
Lời nói của Tô Đại tuy là nhiệt tình, nhưng ý tứ trong lời nói ai cũng hiểu. Tửu phường này trước mắt quản lý vẫn là Lư Hương Cửu, y muốn mình làm ở vị trí đó.
Triệu Tiến cười vỗ vỗ vào vai Tô Đại. Hắn nhỏ tuổi hơn Tô Đại có đến hơn hai mươi tuổi. Nhưng động tác và thần thái này của hắn lại như là lớn hơn Tô Đại rất nhiều, Triệu Tiến cười nói:
- Bây giờ sắp sửa cất thành rượu rồi, ngươi phải chuyên tâm làm việc.
Nghe Triệu Tiến nói như vậy, Tô Đại chợt thấy sờ sợ, vội khom lưng nói:
- Ý của tiểu nhân là muốn tìm cho ông chủ mấy người làm tốt, không có ý gì khác cả.
Triệu Tiến nét mặt càng tươi hơn, vỗ mạnh hơn vào vai Tô Đại nói:
- Chú ý hơn mọi việc trong quán nấu rượu, có gì thì nói với ta, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.
Nghe đến câu này, Tô Đại càng cúi xuống thấp hơn, nở nụ cười rất nhún nhường, nịnh nọt.
Trong lòng Triệu Tiến nghĩ rất là rõ ràng, mình thời gian ở tửu phường không nhiều. Nếu như có người trong đó định giở trò gì thì rất khó phòng bị. Tên Lỗ Đại này không hài lòng với vị trí của Lư Hương Cửu, lại có thể là tai mắt.
Vẫn như thường ngày, kết thúc huấn luyện trước khi trời tối. Triệu Tiến điểm danh mười người, do Lý Ngũ đứng đầu, sắp xếp bọn họ ăn xong cơm tối đến nhà mình để trình diện.
Còn Triệu Tiến thì cùng với Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng sẽ hộ tống mẫu thân của mình đi xe ngựa về nhà.
Hà Thúy Hoa ngồi trên xe ngựa vẫn còn đang trách móc:
- Hai cha con ông quá cẩn thận, chẳng có gan bằng một phụ nữ như tôi. Cả ngày nay chả hề có chuyện gì, làm nhỡ hết cả việc nhà.
Nửa đường về lúc từ biệt đồng bọn, Triệu Tiến cố ý dặn dò bọn họ cẩn thận. Song nhà Vương gia và Trần gia đều là những nhà có thế lực, tráng đinh bảo vệ trong nhà không thiếu, chẳng cần phải lo lắng nhiều lắm.
Về đến trong nhà, mọi thứ đều bình yên vô sự, chẳng có khác biệt gì so với trước khi đi. Hà Thúy Hoa càng cảm thấy Triệu Tiến quá cẩn thận, làu bàu vài câu, dẫn hai vợ chồng Triệu Tam đi nấu cơm. Triệu Tiến thì lại vô cùng cẩn thận, cầm thanh trường mâu đi kiểm tra phòng trước phòng sau một lượt, mọi thứ đều rất bình thường.
Triệu Chấn Đường trở về nhà thời gian giống như thường lệ, lúc ăn cơm ngồi ở bàn ăn chửi vài câu, nói người của Văn Hương giáo lén lén lút lút. Hôm nay hoàn toàn không tìm ra được người nào, muốn hỏi han một cái mà không gặp được ai. Tìm được tên Truyền Đầu hôm qua, hỏi kỹ mới biết, tên Truyền Đầu này đã trở thành một giáo chúng phổ thông, giáo chúng căn bản chẳng có ai để ý đến y.
- Đám thắp hương kia giống như loài chuột, sợ quan như gì. Đám người hôm qua có lẽ không biết thân phận của nhà ta, biết được ông làm trong nha môn, lại nghe đến tiếng tăm của Triệu Tiến, chỉ sợ lủi hết cả rồi. Hai cha con ông thì rất hay, nhát gan hơn cả bọn họ. Giữa ban ngày ban mặt, lại ở trong thành, có thể xảy ra chuyện gì được.
Hà Thúy Hoa làu bàu nói.
Triệu Tiến đưa mắt nhìn Triệu Chấn Đường, nghĩ kỹ lời nói của mẫu thân thật ra cũng có lý. Rõ ràng là mình dẫn người đánh cho giáo chúng của Văn Hương giáo một trận, kết quả cả nhà mình lại trở nên sợ hãi, cẩn thận.
Nghe Hà Thúy Hoa nói, Triệu Chấn Đường sầm mặt lại, đặt mạnh cái bát canh đang cầm trên tay xuống, buồn bã nói:
- Chúng ta nhát gan, cái nghề đao phủ này của ta, đến với ta như thế nào bà quên rồi sao?
Hà Thúy Hoa giật mình, lập tức yên lặng.
Triệu Tiến biết, lúc mình một hai tuổi, phụ thân Triệu Chấn Đường trở thành đao phủ. Cái nghề đao phủ này cũng là nghề cha truyền con nối, rất béo bở. Mà Triệu Chấn Đường thì lại là bách hộ của Từ Châu vệ, theo lẽ thường thì chẳng có cơ hội gì đến lượt hắn làm. Mấy năm nay ngẫu nhiên nói đến, Triệu Tiến cũng nghe được, lúc đó trở thành đao phủ đã trở thành câu chuyện xưa rồi.
Mặc dù tò mò, nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi được, Triệu Tiến cũng chỉ cười và nói:
- Cẩn thận một chút cũng chẳng sai, bãi để hàng bên kia đang sửa chữa. Chẳng thà sửa riêng cho cha mẹ một cái trạch viện, tận tay chăm sóc cũng thuận tiện.
- Tiểu tử con thật là có hiếu, nhưng ta là cha con không phải loại người hèn nhát đâu. Bọn họ không đến thì thôi, nếu đến thì ta cho chúng đẹp mặt.
Triệu Chấn Đường dõng dạc nói. Hà Thúy Hoa cũng mặt mày rạng rỡ, tâm ý hiếu thuận của Triệu Tiến khiến cho cha mẹ rất vui mừng.
Trò chuyện trên bàn ăn xong, Triệu Tiến cũng không còn căng thẳng, nhưng cảnh giác cũng không dám lơi lỏng. Đợi Lý Ngũ dẫn gia đinh đến, hắn đưa vào trong sân, sắp đặt tỉ mỉ, lúc đi ngủ vẫn mặc nguyên quần áo, binh khí không dám rời khỏi tay.
Mấy ngày nay lao tâm khổ tứ, luyện võ cũng không dừng lại, Triệu Tiến cũng cảm thấy mệt mỏi. Cho dù mặc quần áo không hề thoải mái, nhưng đầu vừa đặt xuống gối, đã ngủ thiếp đi rất nhanh.
Triệu Tiến mơ thấy gió thổi, liền sau đó bị tiếng kêu chói tai của con khỉ làm bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn, rèm trên cửa sổ bị ánh sáng chiếu rọi đỏ bừng lên..
- Có người phóng hỏa.
Trong sân có gia đinh hét lên.
- Hét cái gì, mau đi lấy nước.
Không biết có phải tiếng Lý Ngũ không
Triệu Tiến nhảy ngay từ trên giường xuống, mò lấy thanh trường mâu bên cửa rồi đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Triệu Chấn Đường cũng vác đao đi ra.
- Cha, cha ở trong phòng bảo vệ mẫu thân, ở bên ngoài đều có người của con, để con ra.
Triệu Tiến nói nhanh.
Triệu Chấn Đường ngạc nhiên, nhìn người con trai đã cao gần bằng mình, chầm chậm gật đầu, chỉ nói một câu:
- Con hãy cẩn thận.
Triệu Tiến mang theo trường mâu bước nhanh ra cửa phòng, còn nghe được phía sau Hà Thúy Hoa la lớn:
- Tiểu Tiến cẩn thận một chút.
Đám gia đinh trong sân còn nhanh hơn cả Triệu Tiến nghĩ, huấn luyện mấy hôm vừa rồi đã phát huy hiệu quả. Phản ứng và sự phối hợp của bọn họ nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường. Triệu Tam bên đó đến cả áo cũng chưa kịp mặc, hớt ha hớt hải từ trong phòng chạy ra.
Nơi lửa cháy là một đống củi, đống củi ở sát tường, hai đám lửa lớn đang cháy ở phía trên. Lý Ngũ dùng gậy gạt đám lửa xuống, người bên cạnh lập tức dùng nước giội lên dập tắt. Vì phản ứng kịp thời, phần bắt cháy trên củi cũng rất ít, chỉ mấy thùng nước giội lên là đã tắt.
/214
|