Chương 147: Tiểu công kiên
Cát Hương sửng sốt, lập tức gật đầu lĩnh mệnh, tự mình đi vào trong đám người. Trong số bạn bè của Triệu Tiến, Cát Hương là người làm việc linh hoạt cơ biến nhất. So với Tôn Đại Lôi, Cát Hương xuất thân phố phường, càng hiểu rõ rất nhiều đường ngang ngõ dọc, có thể làm được rất nhiều việc.
Trong số những người vây xung quanh, có người biết những việc ác của Phó Toàn, cảm thấy hết sức thống khoái khi thấy gã bị Triệu Tiến đánh, cũng có người không hiểu rõ, cảm thấy Triệu Tiến làm việc không khỏi quá mức hống hách, mà việc nhà Triệu Tiến đêm qua bị người phóng hỏa, ở thành Nam bên này căn bản không có người nào biết.
Đến khi tin tức của Cát Hương truyền ra, mọi người lập tức cảm thấy hành động này của Triệu Tiến là thích đáng, trong nhà bị phóng hỏa, ai cũng không thể nhẫn nhịn được.
Không chỉ những người vây quanh xem náo nhiệt mà ngay cả nha môn Từ Châu từ trên xuống dưới cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Vừa sáng sớm tinh mơ, Triệu Chấn Đường liền đi tới nha môn, cùng với tổng bộ đầu Trần Vũ đi tới hình phòng báo án. Nếu là chuyện trong nhà của người trong nha môn, thư biện văn lại của hình phòng tự nhiên hết sức quan tâm, lập tức viết ra công văn giao cho quan sai phụ trách hình danh.
Sự tình không thể giấu diếm được trong nha môn, rất nhanh tin tức Triệu gia nửa đêm bị phóng hỏa đã truyền khắp các nơi, có không ít người tới an ủi nhưng cũng có không ít người cảm thấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Triệu gia mấy ngày này danh tiếng đại thịnh, lập tức có người nói đáng đời.
Điều này cũng giống như dự liệu của Triệu Tiến. Hắn dẫn người đi đánh nhau ở trong thành, tất nhiên sẽ có người báo tin cho ha môn, rất nhiều nhân sĩ và sĩ thân địa phương đều không quen với hành vi “hoành bạo” (hoành hành, bạo ngược) như thế này.
Tri Châu đại nhân có lẽ cũng mặc kệ dân chúng nghĩ thế nào, nhưng cũng rất để ý tới phản ứng của đám sĩ thân địa phương, bởi vì sau lưng đám sĩ tử hương thân này thường có quan hệ nào đó với quan trường, những bình phẩm, đánh giá của bọn họ có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ quan lộ sau này.
Lúc Triệu Tiến đánh xong nhà thứ 6 ở thành Nam, Tri Châu Đồng Hoài Tổ đã nhận được tin tức.
Là một lão cử nhân trí sĩ cho người truyền tin tới. Đồng Hoài Tổ sau khi nghe thấy tin này từ chỗ Vương sư gia lập tức gận tím mặt.
- Càn quấy, coi trời bằng vung, cho rằng trong thành Từ Châu không có vương pháp hay sao?
Đồng tri châu vỗ bàn thật mạnh.
Đồng Hoài Tổ sắc mặt vô cùng âm trầm, đập bàn xong liền nói:
- Chỉ là con trai của một bách hộ không ngờ lại hoành hành ngang ngược như vậy. Bản quan chăm lo cho dân chúng một phương, sao có thể dung túng cho hành động côn đồ bậc này, lập tức bắt lại, trách phạt thật nặng.
Căn cứ theo quy củ hẳn phải là Vương sư gia đi truyền tin, có điều Vương sư gia ho khan nhắc nhở:
- Đông chủ, Triệu bộ khoái kia là như thế nào?
- Bản quan ngay cả thân phận bách hộ của hắn đều không để ý, huống chi là thứ khác, nhanh đi bắt người, không nên để lão bách tính trong thành chê cười bản quan.
Đồng Hoài Tổ không hề có chút ý tứ lưu tình nào.
Vương sư gia vẫn bất động, ngược lại thấp giọng nói:
- Đông chủ chẳng lẽ không có nghe nói, Triệu bộ khoái đêm qua gia đình bị tặc nhân phóng hỏa, sáng nay liền đi hình phòng báo án, con của hắn cũng có thân phận bạch dịch, trong thành mà hành động như vậy khác nào truy nã phạm nhân?
- Cái gì? Nhà Triệu bộ khoái bị người ta phóng hỏa?
Đồng tri châu sửng sốt, Vương sư gia liên tục gật đầu.
Đồng tri châu liền trầm ngâm, không có lý do mà làm chuyện xằng bậy là một chuyện, nhưng tình hình trước mắt lại là chuyện khác.
Trên dưới quan phủ đều có ý thức giữ gìn thể diện, trong nhà đấu đá lẫn nhau thì có thể, nhưng không cho phép người ngoài mạo phạm quan uy. Nếu có chuyện như vậy, tất cả nhất định sẽ cùng đồng lòng đối phó.
Đồng tri châu làm quan nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ đạo lý này. Bản thân mình nếu như thực vì lời nói của sĩ thân mà xử lý cha con Triệu gia, chỉ sợ là trên dưới nha môn sẽ đều oán hận y, như vậy tự nhiên là làm quan sẽ không thuận, ngược lại mà nói, đám sĩ thân nếu biết được nguyên nhân của tiểu tử Triệu gia chỉ sợ cũng sẽ không nhiều lời.
Trầm ngâm một lát, Đồng tri châu chậm rãi mở miệng nói:
- Bản quan lại không biết có chuyện này, Triệu gia có người bị hại, có thể chịu tổn thất tài sản, Vương tiên sinh hãy thay bản quan qua an ủi một chút, đống thời nhắn Chu đại nhân và hình phòng, bảo bọn họ tra xét chặt chẽ.
Vương sư gia liền vội vàng gật đầu, miệng nói “đại nhân anh minh”, xoay người bước ra cửa đi làm ngay, trong đầu lại nghĩ, 12 lượng bạc tháng trước lại đến tay như thường lệ, ngày tháng trước mắt lại thư thả một chút.
Tin tức ở bên này truyền tới nhưng không khiến nha môn có hành động gì lớn, điều này cho thấy tri châu đại nhân đồng tình với hành động báo thù của Triệu gia, dù sao Triệu Tiến ở bên ngoài đã bắt đầu động thủ.
Vương sư gia truyền lời tới, bên ngoài cũng có tin tức truyền vào, Triệu Tiến đã đánh tới nhà thứ 11. Những người vui sướng khi thấy người khác gặp nạn cũng đều không cười được nữa rồi, ai cũng có chút lo sợ, nghĩ thầm rằng, tiểu tử Triệu gia này làm việc thật là hống hách.
Mười nhà trước đó cho vay nặng lãi, mở ổ kỹ nữ, thu mua đồ trộm cắp… đủ cả. Theo tin tức mà Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý cung cấp, thời gian gia nhập Văn Hương giáo của những người này cũng không bao lâu, chỉ mấy tháng mà thôi. Triệu Tiến thầm tính toán đại khái, phát hiện những người này đều là gia nhập sau khi Mộc tiên sinh qua đời.
Trên thực tế, những ác đồ này lúc đầu vốn là thuộc hạ của Trình Đồng Đầu, Sát Trư Lý, Nghiêm mặt đen, vốn luôn có dã tâm muốn tự lập, sau khi gia nhập Văn Hương giáo, đích xác không ai dám động đến bọn chúng, cho nên tự hình thành một tiểu cục diện. Thời điểm Triệu Tiến nổi danh trong thành, bọn chúng đều không quan tâm, cảm thấy Văn Hương giáo có thể che chở cho chúng.
Nhưng những người này thế lực nhỏ, thuộc hạ ít, sau khi Triệu Tiến đánh nhà thứ nhất, những nhà còn lại đều trực tiếp bị thủ hạ của Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý xóa sổ.
Triệu Tiến sẽ không bức cung nhưng những người này cũng chưa từng chịu tra tấn, hỏi vài câu liền có thể phát hiện chỗ không đúng, đều trói lại ném lên xe. Mọi người trong lòng hiểu rõ, trải qua lần này, Triệu Tiến sẽ khống chế chặt chẽ toàn bộ thành Nam, sẽ không có người nào dám phản kháng.
Lúc đánh tới nhà thứ 11, tình huống so với lúc trước có điểm bất đồng. Nhà này cách Hắc Hổ miếu cũng 3 con phố, hơn nữa cũng không phải là nơi sòng bạc, kỹ viện, nơi chứa chấp tội phạm các loại, mà là một cửa hàng lớn bán tạp hóa.
Tạp hóa Tiến Bảo, tên gọi không có gì đặc sắc. Chiêu tài Tiến Bảo vốn là tên gọi là thương gia hay sử dụng, nhưng trước cửa hàng thành thế không nhỏ, ước chừng có hơn 70 tráng hán cầm côn, đao đứng bên ngoài.
- Một cửa hàng mà lại có thanh thế lớn như vậy, nhân vật Vưu Chấn Vinh này như thế nào mà ta chưa từng nghe nói tới?
Triệu Tiến tò mò hỏi. Lần này tới thành Nam càn quét, thật đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt. Vốn dĩ cho rằng đem mấy tay đầu lĩnh giang hồ ra đánh, áp chế là hoàn toàn nằm trong tầm tay, không nghĩ tới còn có nhiều người như vậy không chịu phục, mà Tiến Bảo tạp hóa trước mắt này chính hắn trước đây chưa từng chú ý tới, nhưng nhìn thanh thế này chỉ sợ cũng có thực lực không kém bọn Trần Nhị Cẩu.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Tiến, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý liếc nhìn nhau, đều có điểm xấu hổ. Triệu Tiến nhăn mày, thầm nghĩ rằng chẳng lẽ lại là buôn bán hàng lậu.
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Tiến không tốt, Trần Nhị Cẩu vội vàng giải thích:
- Tiến gia, Vưu Chấn Vinh này đích thật là giáo chúng Văn Hương giáo, chẳng qua trong mắt hắn chưa từng có chúng tiểu nhân, cũng có không ít bộ hạ không phục tùng hắn. Chúng tiểu nhân đã sớm nghĩ tới việc san bằng hắn nhưng đánh không lại.
Sát Trư Lý bên cạnh cũng cười tiếp lời:
- Tiến gia, Vưu Chấn Vinh này là kinh doanh muối, cùng với những nhân vật ở ngoài thành có quan hệ mật thiết, chưa bao giờ để việc ở trong thành vào mắt. Tạp hóa Tiến Bảo này chính là cửa hàng bán muối ở thành Nam.
Triệu Tiến lập tức minh bạch, Đại Minh giữ độc quyền về muối ăn, kiểm soát nghiêm ngặt việc buôn lậu muối, cho nên buôn muối lậu rất có lợi, một lượng lớn muối lậu tới đây cần có người phân phối, buôn bán, trong thôn ở ngoài thành có điểm phân muối, còn trong thành lại dựa vào mấy cửa hàng tạp hóa lớn, muối của nhà nước và muối lậu buôn bán lẫn lộn với nhau.
Cửa hàng như vậy thường câu kết với tư thương buôn muối, cũng có liên quan tới quan phủ, tự mình còn phải có người trấn trụ cục diện, từ một mặt nào đó mà nói, thế lực của Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý trước mặt người này mà nói thực sự vô cùng nhỏ bé.
Triệu Tiến lắc đầu cười cười, mở miệng nói:
- Thật không biết trong thành còn có anh hùng như vậy.
Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý sắc mặt cứng đờ, nghĩ thầm rằng, nếu Triệu Tiến phải rút lui, tiếp đó Vưu Chấn Vinh này muốn trả thù thật đúng là không ngăn cản nổi, không nghĩ tới Triệu Tiến cười khoát tay chặn lại nói:
- Bảo tiên phong của các ngươi đi.
Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu lúc này mới thở phào, vội vàng thét to hạ lệnh. Mấy chục thủ hạ bọn họ mang đến đã uy phong cả buổi sáng, mỗi người đều mang theo một chút tài vật trong túi, ai nấy đều cao hứng phấn chấn.
Nhưng đến trước cửa tạp hóa Tiến Bảo này, nhìn thấy mấy chục hán tử ở trận địa đối diện, bọn họ cũng có chút nao núng. Đi ra ngoài lăn lộn là vì muốn được sống tự tại, được ăn uống tốt, nhưng không phải là thực sự đi liều mạng.
Nhưng cục diện trước mắt này không dễ cho phép bọn họ thoái lui. Những gia đinh trẻ tuổi đứng trang nghiêm ở phía sau còn mang lại cho bọn họ áp lực lớn hơn.
Dọc theo con đường này đánh tới, bọn họ có thể thấy được bản lĩnh của những thanh niên ở phía sau này. Trước đó có mấy nhà chống cự rất lợi hại, trực tiếp đem đám lưu manh này đánh lui, vốn tưởng rằng không thể làm gì được, nhưng không ngờ tới nhưng gia đinh của Triệu Tiến lại xếp hàng xông lên, trực tiếp phá tan.
Càng không phải nói mấy lần hưng phấn, có người muốn chiếm đoạt phụ nữ, có người muốn ban ngày phóng hỏa, những hành động này đều bị đám gia đinh của Triệu Tiến trấn áp không chút lưu tình, đánh cho bọn họ không có chút sức lực nào hoàn thủ.
Phía trước là sói, còn có thể liều mạng, phía sau là hổ, đó chính là muốn ăn thịt người, bọn thủ hạ của Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý hơi chần chừ, phía trước vài tên dũng cảm hét lớn một tiếng, giơ dụng cụ gia đình trong tay lên xông tới.
Những hán tử đứng trước tạp hóa Tiến Bảo cũng hết sức nghiêm túc, reo hò đáp lại, song phươn va chạm, tiếng chửi bới, tiếng kêu đau đớn vang lên thành một mảnh.
- Bảo người của chúng ta xếp thành hàng ngang, 12 người hàng ngang, 5 người hàng dọc, những người còn lại dự bị, người phía trước nếu trốn về phía sau không cần lưu thủ, trực tiếp đánh cho quay trở lại.
Triệu Tiến hạ lệnh.
Cát Hương, Thạch Mãn Cường và Tôn Đại Lôi lập tức chạy đi an bài. Tôn Đại Lôi vừa đi vừa nhắc:
- Như thế nào mà tính toán nhanh như vậy chứ, cứ như là kế toán trong nhà ta vậy.
Bọn gia đinh sắp thành hàng ngang, dù sao thì mỗi một hàng ngang, hàng dọc cần bao nhiêu người, cái này cần có năng lực tính nhẩm nhất định. Triệu Tiến mỗi lần đều có thể rất nhanh cho ra kết quả, điều này làm cho đồng bạn của hắn có chút kinh ngạc, cảm thấy người có năng lực thì không gì là không thể.
Những việc như thế này đối với Triệu Tiến mà nói là không đáng nhắc đến, tuy nhiên, nhớ lại những tri thức mà người bạn nằm trên giường bệnh năm đó nói đến, quan quân và sĩ quan trong bộ binh Âu Châu trong tay đều có một quyển tập, trên đó viết các loại tổ hợp con số, mục đích chính là ứng phó trong các trường hợp nhân số bất đồng, trận hình bất đồng cần phải xếp thành hàng ngũ như thế nào.
Trên chiến trường, tình hình thay đổi trong nháy mắt, không thể để chậm trễ bất cứ chút thời gian nào, nhất định phải nhanh chóng phản ứng, điều khiển binh sỹ xếp thành đội ngũ.
/214
|