Chương 148: Mấu chốt là dũng khí
Hơn nữa con số này trên chiến trường mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa, bởi vì không ngừng có tử thương xuất hiện, cần phải tùy thời mà phản ứng, chiến trường sẽ không cho quan quân và sỹ quan có thời gian tính toán, vì thế những sổ sách này giúp cho mỗi người tùy thời có thể tra cứu. Yêu cầu này đã thúc đẩy sự phát triển mạnh mẽ của số học ứng dụng châu Âu. Điều này Triệu Tiến ghi nhớ rất rõ.
Tổ hợp sắp xếp của hơn 100 người đối với Triệu Tiến mà nói là không khó, đối với bạn bè của hắn mà nói, kỳ thật cũng rất dễ, nhưng trên chiến trường chân chính, phương trận của Thụy Sĩ đầy đủ có vài trăm người, đại phương trận của Tây Ban Nha lại có hơn 1000 người. Việc tính nhẩm con số này tất nhiên không dễ dàng.
Huấn luyện mấy chục ngày chính là thể hiện kết quả trong lúc này. Mặc dù lúc chuyển đổi có chút hỗn loạn nhưng bọn gia đinh đã rất nhanh xếp thành hàng ngang.
Triệu Tiến đối với việc hoán chuyển này không thực sự quá hài lòng, tuy nhiên biến hóa trận hình này của bọn gia đinh lại khiến cho đám người đang đánh nhau phía trước yên tĩnh xuống, không ít người kinh ngạc nhìn qua, sau đó mới tiếp tục lao vào đánh nhau, những người xung quanh đều bị trận hình chặt chẽ này làm cho chấn động.
Sở dĩ để bọn gia đinh làm như vậy là vì Triệu Tiến cảm thấy nhóm người bên phía mình đánh không được đối phương.
Thanh niên trai tráng trước của Tiến Bảo tạp hóa rõ ràng có khí chất nhanh nhẹn, dũng mạnh, đa số cầm đòn gánh, mộc côn trong tay, sau đó thoáng xếp thành trận hình.
Vừa thấy đã biết bình thường đánh nhau không ít, hơn nữa có kinh nghiệm phong phú, trong tay cầm binh khí dài, hiểu rõ việc phối hợp, mà đám lưu manh phía mình trong tay cầm đao búa nhìn thì khiến người khác sợ hãi nhưng trên thực tế lại không phải là đối thủ. Mấy người bọn chúng lúc ức hiếp dân lành thì rất uy phong, lúc cần đánh thực sự lại co cóng chân tay, sợ hãi như tội phạm gặp phán quan. Cách đánh như vậy hiển nhiên không có khả năng đánh thắng.
Qủa nhiên không ngoài dự tính của Triệu Tiến, song phương sau khi trải qua một phen kinh ngạc rất nhanh đã phân thắng bại. Côn bổng trong tay thủ hạ của Vưu Chấn Vinh lúc đập, lúc đâm, người bên này căn bản là không thể xông đến phía trước, số ít vài người dũng cảm muốn xông vào, chạy đến phía trước lại lạc lõng, bị côn bổng trực tiếp đánh tới. Nhìn thấy kết cục này, người phía sau càng sợ không dám tiến lên, đùn đẩy lẫn nhau, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý tức giận mắng to nhưng không có chút tác dụng nào.
Trong cửa hàng Tiến Bảo tạp hóa có người phát lệnh, những tráng hán trước cửa liền xông lên phía trước, đám lưu manh bên phía Triệu Tiến lập tức tán loạn, nhiều người hoảng hốt bỏ chạy bừa về phía sau.
Phía sau bọn họ đã sớm chuẩn bị đám gia đinh của Triệu Tiến, bởi vì trước đó từng có mệnh lệnh, đám gia đinh không chút lưu tình cầm trường côn đâm tới, lập tức tiếp kêu đau đớn vang lên thành một mảnh.
Đám lưu manh bên phía Triệu Tiến trước sau bị giáp công, căn bản chống đỡ không nổi, rất nhanh liền bị đánh tan sạch sẽ, đối phương còn cách đám gia đinh của Triệu Tiến khoảng 20 bước.
- Tiến lên, đánh tan bọn chúng.
Triệu Tiến lớn tiếng hạ lệnh.
Bọn gia đinh nhìn nhau, trước tiên ổn định vững chắc đội hình, sau đó dựa theo được huấn luyện lúc bình thường, nắm chắc trường côn, sải bước xông về phía trước.
Mặc dù động tác của đám gia đinh chậm một nhịp, nhưng thanh thế tạo ra lại trấn trụ mọi người ở đương trường. Những tráng hán của Tiến Bảo tạp hóa ở trước mặt xem như đội ngũ chỉnh tề nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
- Lấy đồ đánh bọn chúng.
Không biết ai hô lớn, những tráng hán của Tiến Bảo tạp hóa cúi đầu xuống đất nhặt đá, có người lại trực tiếp đem côn bổng đao búa trong tay ném qua.
Đất đá còn đỡ, những đao, búa các loại lại dọa được rất nhiều người. Bọn gia đinh vốn đội ngũ chỉnh tề lập tức rối loạn, rất nhiều người bất chấp đội ngũ, cuống quýt né tránh những đao, búa này rơi xuống.
Đao, búa nhìn rất dọa người, mọi người cũng cẩn thận tránh né, nhưng đất đá kia lại không dễ tránh, có hai người né không kịp, bị đánh trúng mặt, máu tươi lập tức chảy ra, đội ngũ đã không còn duy trì được, nhìn thấy sắp loạn rồi, cũng không ít gia đinh hết nhìn đông lại nhìn tây, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Mà những tráng hán ở đối diện sĩ khí đại chấn, vừa cười vang vừa xông lại.
- Không được loạn, theo ta xông lên.
Đột nhiên một tiếng hô to vang lên, toàn bộ lập tức an tĩnh xuống, bọn gia đinh đang hỗn loạn không biết làm sao phát hiện ra Triệu Tiến đã đứng trước mặt bọn họ.
- Theo ta xông lên.
Triệu Tiến lại hô lớn, không ngừng dùng trường mâu trong tay gạt những thứ đang bay tới.
Đao, búa, côn, bổng dùng trường mâu gạt ra rất dễ dàng, chỉ cần tay mắt lanh lẹ mà thôi, nhưng những đất đá kia lại không dễ dàng như vậy. Triệu Tiến nhiều năm luyện võ có thể làm được như vậy chính là lần đầu tiên, mặc dù không để đánh lên mặt nhưng trên người cũng bị đánh trúng vài lần.
Triệu Tiến mặc áo vải, đương nhiên cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn kiên định như trước cất bước tiến lên. Trần Thăng, Thạch Mãn Cường, Cát Hương, Tôn Đại Lôi cũng đều chạy nhanh tới, đứng bên cạnh Triệu Tiến.
- Đừng chạy, theo ta xông lên đi.
Triệu Tiến lại la lớn.
- Các lão gia đều không sợ, chúng ta còn sợ gì.
Lỗ Đại hô to. Bọn gia định chưa chắc có dũng khí lớn như Lỗ Đại, nhưng nhìn bọn Triệu Tiến đứng trước mặt, chống đỡ đất đã bên kia ném tới, ai nấy đều cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Đao, búa và mộc côn ném ra không sai biệt lắm, số còn lại đều nhặt đất đá trên mặt đất ném loạn lên.
Triệu Tiến trúng một hòn đá, chỉ cảm thấy trước ngực một trận khó chịu. Hắn nhịn đau quay lại nhìn, đội ngũ không còn chỉnh tề những không ai chạy tứ tán.
- Giết.
Triệu Tiến hô to, giơ trường mâu vọt tới. Những người đứng bên cạnh và phía sau hắn đều cùng hô to “giết”, cùng nhau xông lên.
Lúc tiếng hô “giết” ở bên này vang lên, người của Tiến Bảo tạp hóa đều run rẩy, không ít người trong bọn họ đều đã ném những gia cụ trong tay ra hết, hiện tại trong tay trống trơn, nhìn thấy đối phương hùng hổ xông lại thì không biết phải chống cự như thế nào.
Người phản ứng nhanh thì quay đầu bỏ chạy, đại bộ phận vẫn cảm thấy chiếm thượng phong, ngu ngốc cúi đầu nhặt đất đá, nhưng hiện tại đất đá trên mặt đất đều bị nhặt sạch sẽ rồi, thoáng chốc Triệu Tiến đã dẫn người vọt tới trước mặt.
Kẻ đối diện với Triệu Tiến vừa cúi đầu nhặt lên một cục đá, ngẩng đầu phát hiện Triệu Tiến đã đến trước mặt, đáng sợ hơn chính là mũi mâu sáng chói kia, gã vừa muốn đánh liền kêu thảm một tiếng, cục đá trong tay rơi xuống đất, người cũng trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Mũi mâu của Triệu Tiến vung lên, nhấc chân đá gã kia lăn đi, tiếp tục vọt lên phía trước. Tình hình đám người Trần Thăng cũng không sai biệt lắm, nhìn bọn họ cầm binh khí xông lên, người của Tiến Bảo tạp hóa lập tức mất hết ý chí chiến đấu, có người trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, người ở phía sau vội vàng tản ra bốn phía.
Mắt thấy tất cả đều sắp xông tới trước cửa, Triệu Tiến ngoại trừ dẫm lên vài người, không ngờ lại không hè đánh người nào, tình hình của những người khác cũng tương tự như vậy.
Vốn dĩ mọi người dùng binh khí đánh nhau, côn, bổng, đao, búa vung loạn, cùng lắm là bể đầu chảy máu. Triệu Tiến suất lĩnh mọi người giận dữ xông lên, lại khiến cho người ta cảm thấy bọn họ thực sự muốn giết người, ai còn dám trước mặt ngăn cản chứ.
Cửa chính của Tiến Bảo tạp hóa rộng mở, bên trong cánh cửa có 6-7 người, đang trợn mắt há mồm nhìn hết thảy mọi việc phát sinh bên ngoài.
Sáu người này cũng không mặc trang phục của chưởng quầy, tiểu nhị, một đại hán to béo cầm đầu mặc áo bào kiểu viên ngoại, nhưng nhìn không chỉn chu lắm, còn mấy người cầm La Hán đao, Tú Xuân đao các loại binh khí, nhìn rất là nhanh nhẹn, dũng mãnh.
Lúc này, cục diện trước cửa lại có biến hóa. Đám lưu manh bên phía Triệu Tiến nhìn thấy người của Tiến Bảo tạp hóa bị đánh tan, bọn họ lại tinh thần tỉnh táo, một lần nữa reo hò đuổi đánh, người của Tiến Bảo tạp hóa trực tiếp bị đánh cho bỏ chạy tứ tán.
Đại Hán béo mập bên trong cánh cửa còn chưa nói gì, một gã đại hán đứng bên tay phải, trong tay cầm một thanh phác đao căm giận đứng dậy, hét lớn:
- Ỷ vào nhiều người thì có gì là bản lĩnh, có giỏi thì đơn độc đấu với ông nội nhà ngươi đây này.
Gã vừa dứt lời, trường mâu trong tay Triệu Tiến rung lên, sải bước vọt vào, Đại Hán to béo và những người bên cạnh sợ hãi, cuống quýt né tránh.
Tuy nhiên, Triệu Tiến không để ý đến những người khác mà chỉ xông tới hướng đại Hán vừa lên tiếng kia. Gã kia cuống cuồng chỉ kịp nâng đao lên, trường mâu của Triệu Tiến đâm về phía sau vừa thu lại, trực tiếp tách ra đón đỡ, sau đó phóng mạnh đâm tới.
Đại Hán kia lộ ra khoảng trống lớn trước ngực, lui về sau cũng không còn kịp nữa rồi, mắt thấy sắp bị đâm thủng. Triệu Tiến hai tay duỗi ra, trực tiếp dùng trường mâu đánh bay phác đao trong tay đối phương, sau đó giơ mâu lên hung hăng đập xuống, trực tiếp đánh đại hán này quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói:
- Đơn đả độc đấu ngươi cũng không phải là đối thủ.
Vài người trong cửa hàng đều bị Triệu Tiến làm chấn động. Vừa rồi chính là chân chính một chọi một, nhưng người của bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Tiến, càng không cần phải nói đến khí thế hung hãn vừa rồi của Triệu Tiến. Trong nháy mắt vừa rồi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đại hán kia sẽ bị đâm xuyên qua.
Bên ngoài dần dần an tĩnh, trong cửa hàng không khí có chút ngưng trệ, chưởng quầy, tiểu nhị đã sớm núp ở sau quầy, đại hán to béo kia và đồng bọn bên cạnh nhất thời không biết làm sao.
Triệu Tiến vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy có âm thanh ở phía đối diện, một cái ghế đẩu nhỏ bị ném qua, còn có tiếng nức nở của một giọng trẻ con:
- Bại hoại, tránh xa ta ra.
Chỉ thấy ánh đo chợt lóe, tấm ván gỗ dày hai ngón tay dùng để làm băng ghế bị chém đứt giữa không trung. Trần Thăng cầm trường đao trong tay bước đến bên cạnh Triệu Tiến.
Nhìn thấy một đao kia, đám đao khách đứng cạnh đại hán to béo kia sắc mặt đều trắng bệch. Bọn họ đều dùng đao, đương nhiên biết được một đao của Trần Thăng kia không tầm thường, hiện tại bọn họ đều rõ ràng một việc, đối phương xác thực nhiều người, nhưng không phải chỉ dựa vào số đông, chỉ riêng hai người trước mặt này chỉ sợ cũng có thể giết được vài người.
Lúc này, đại hán to béo kia lại chẳng hề quan tâm đến Triệu Tiến bên này, quay đầu hướng về phía cái ghế đẩu vừa quăng ra kia, hét lớn:
- Khốn kiếp, mau cút ngay về cho tao.
Ở quầy bên kia có tiếng đứa nhỏ khóc “oa” một tiếng, nhưng bạn bè của Triệu Tiến đã lần lượt đi vào trong cửa hàng, nhất thời không ai dám cử động, cũng không có ai đi quản đứa bé kia.
Đại hán to béo kia giờ phút này sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hết nhìn trường mâu trong tay Triệu Tiến, lại nhìn trường đao trong tay Trần Thăng, gương mặt đột nhiên run run.
- Còn không mau ôm đứa bé về đi, đều ngốc hết cả rồi hay sao?
Lời này chính là Triệu Tiến nói.
Hắn vừa hô như vậy, phía sau quầy có người thò đầu ra đứng lên, liếc nhìn phía ngoài, vội vàng đi đến lối ra ôm lấy đứa bé lên. Bé trai này tầm 8-9 tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, vừa khóc vừa vung nắm tay về phía Triệu Tiến.
Triệu Tiến cười nói với Trần Thăng:
- Tuổi không lớn lắm nhưng rất can đảm, ta ở tuổi đó sớm bị dọa co lại rồi.
Trần Thăng và những người bên cạnh đều bật cười ha ha. Đại hán to béo kia nhìn con trai của mình được ôm vào nhà trong, lại nhìn thái độ này của Triệu Tiến, sắc mặt biến đổi, lại thò tay vào trong eo. Trần Thăng vẫn cười nhưng ánh mắt đã nheo lại, chỉ cần tên béo này có cử động lạ là có thể lập tức xuất đao chém xuống.
/214
|