Chương 149: Triệu công tử
Đại hán to béo kia rút từ trong ngực ra một con dao găm dài hai thước, trực tiếp vứt trên mặt đất, sau đó buồn bực nói:
- Đều bỏ vũ khí xuống đất đi.
Người bên cạnh gã đều nghe lời, đem vũ khí trên người bỏ xuống. Đại hán to béo kia hai tay ôm quyền, cúi đầu nói:
- Tiến gia, lão Vưu phục rồi, cần xử trí thế nào, xin Tiến gia chỉ bảo.
- Sau này tiền cửa hàng này của ngươi kiếm được thì đem đến cho ta 2 thành, dẫn những người trong cửa hiệu tạp hóa của ngươi đang ở bên ngoài vào thi lễ với ta, sau đó nói cho ta biết, đêm qua là ai phóng hỏa?
Triệu Tiến đưa ra 3 yêu cầu đi thẳng vào vấn đề.
Đại hán to béo kia nếu tự xưng là lão Vưu thì chính là Vưu Chấn Vinh rồi. Gã ngẩng đầu nhìn Triệu Tiến, gật mạnh đầu rồi nói:
- Tiến gia trượng nghĩa, ngày mai ta sẽ đem tiền đến cho Triến gia. Mời Tiến gia đi trước, lão Vưu này sẽ dẫn các huynh đệ thi lễ với Tiến gia.
Triệu Tiến nhìn gã một cái, sau đó dẫn mọi người đi ra ngoài cửa hàng. Bên ngoài bọn gia đinh không ít người vỡ đầu chảy máu, số còn lại cũng đều là mặt xám mày tro, nhưng ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đó, tự động tự giác xếp thành hàng ngũ chỉnh tề.
Đám lưu manh thủ hạ của Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu đã chạy đi rồi quay lại đuổi đánh thủ hạ của Vưu Chấn Vinh, giờ phút này cũng không dám diễu võ giương oai, chỉ đứng ở xa xa dùng ánh mắt kính sợ nhìn bọn gia đinh của Triệu Tiến. Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu đã đi tới phía trước, không ngừng nhìn vào trong cửa hàng.
Xung quanh có âm thanh rì rào bị đè nén của những người rảnh rỗi xung quanh đang nhỏ giọng nghị luận. Đám này đánh nhau loạn lên, làm bọn họ không kịp nhìn rõ, rất nhiều người mặc dù có nghe nói về Triệu Tiến nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn chiến đấu thực sự, mới biết được vì sao Triệu Tiến lại khác so với mọi người, nhìn thấy đám gia đinh của Triệu Tiến đứng nghiêm trang trong sân, bọn họ thậm chí không dám cao giọng cười nói, chỉ ở đó nhỏ giọng nói chuyện.
Đúng lúc này, nhìn thấy Triệu Tiến từ cửa hàng bước ra, sau đó Vưu Chấn Vinh cũng dẫn một đám người cúi đầu đi ra, tiếng nghị luận lại lớn hơn một chút. Người lăn lộn ở đây đều biết Vưu Chấn Vinh là nhân vật có số má ở ngoài thành và là cường hào có quan hệ với đám buôn bán muối.
Nghe mọi người nói ra lai lịch, Sát Trư Lý còn tốt, nhưng Trần Nhị Cẩu lại theo bản năng lùi lại một bước. Gã từ trước vốn dĩ không có tư cách đối mặt với Vưu Chấn Vinh, luôn cảm thấy e dè, sợ hãi.
Chỉ thấy Vưu Chấn Vinh kia đột nhiêm khom người thi lễ, chắp tay thật sâu, thái độ thật sự khiêm tốn, những người đi sau gã, từ gã hán tử hộ vệ cho tới chưởng quầy đều nhất tề khom người vái chào. Đám người đứng ngoài xem tức thì an tĩnh lại, người giang hồ đều chú ý mặt mũi, cúi đầu trước người khác thật sự là một sự kiện lớn, Vưu Chấn Vinh có thái độ này với Triệu Tiến, xem ra là hoàn toàn phục rồi.
Vưu Chấn Vinh sau khi chắp tay thi lễ, trực tiếp bước lên hai bước nói:
- Tiến gia, hôm qua Tiểu Truyền Đầu Lý Dương tìm các Truyền Đầu trong thành, nói Di Lặc tọa hạ đã lâu, nếu bắt Triệu Tiến người lập uy, nhất định có thể thanh thế đại chấn. Mọi người nhìn thấy tấm gương của Triệu gia sẽ không dám bất kính với giáo chúng nữa.
Triệu Tiến cười lạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán, Văn Hương giáo này không muốn lại đi theo con đường âm thầm của Mộc Tiên sinh mà là muốn gióng trống khua chiêng, chỉ có điều bọn chúng đã tìm nhầm người rồi.
Vưu Chấn Vinh ở gần Triệu Tiến, nhỏ giọng nói, lại khom người cúi đầu, người khác còn tưởng rằng gã đang xin chỉ thị.
- Ta không cho bọn chúng người, nói các ngươi điên rồi mà nên mới dám hạ thủ với công sai, nhưng ở trong thành có 2 tên Truyền Đầu rất động tâm, đã xuất ra nhân thủ cho hắn.
Vưu Chấn Vinh nói rất tỉ mỉ, nói xong điều này, gã tự lắc đầu cười khổ nói:
- Xem ra, bọn chúng thật sự là điên rồi.
- Nói tên hai người kia cho ta.
Triệu Tiến lạnh giọng nói. Vưu Chấn Vinh hơi do dự, thấp giọng nói ra 2 cái tên.
Vừa nghe thấy 2 cái tên này, Triệu Tiến mỉm cười. Hai người kia đều đã bị bắt lại, chính là đang bị ném lên xe ngựa. Vưu Chấn Vinh không biết Triệu Tiến vì sao cười, trở nên do dự, nhịn không được mà lên tiếng hỏi:
- Tiến gia, ngài không nghi ngờ việc này là do lão Vưu làm đấy chứ?
- Trước kia chưa đánh nhau, ngươi chạy đâu cũng không gạt bỏ được hiềm nghi, nhưng sau khi đánh xong, nhìn biểu hiện của ngươi liền biết ngươi sẽ không làm ra những sự tình tiểu nhân như vật. Nếu như là ngươi làm, Triệu mỗ sống hay chết còn khó nói, phòng ở hẳn là bị đốt rụi rồi.
Triệu Tiến mở miệng nói.
Vưu Chấn Vinh giơ tay vỗ vỗ đầu, ngữ khí có chút hăng hái một chút, mở miệng nói:
- Tiến gia nói đúng, đám Truyền Đầu trong thành chịu khổ đã lâu. Trước kia, lúc còn Mộc hội chủ luôn bị trói buộc, quản thúc, không nói tới việc không đi kiếm tiền, nhà giàu giáo chúng quyên nạp hương khói cũng cầm đi giúp đỡ người nghèo. Hiện tại, Mộc hội chủ vừa ra đi, mọi người đều sốt ruột không chịu nổi rồi, cả ngày đều nghĩ việc lập uy thu tiền.
- Hội chủ đương nhiệm là ai?
Triệu Tiến hỏi. Vưu Chấn Vinh lắc đầu.
Sau khi lắc đầu, Vưu Chấn Vinh nhìn thấy thần sắc của Triệu Tiến không đúng, liền vội vàng giải thích:
- Ta thật sự không biết, tân nhiệm hội chủ nghe nói là đã tới rồi, nhưng mọi người ai cũng chưa từng thấy người này. Hội chủ này chỉ phái sử giả của mình truyền tin xuống, nghe nói thời điểm thắp hương cũng che mặt.
Nói tới đây, Vưu Chấn Vinh cười hai tiếng nói:
- Lão Vưu ta gia nhập giáo phái, chính là để thuận lợi cho công việc. Nghề nghiệp của ta có sự giao lưu rất lớn với những người trên sông nước, mà thuyền trên sông toàn là những người thắp hương tín giáo, ta bình thường đều không đi.
- Ngươi nếu như ngày sau còn muốn ở Từ Châu thì không được nói dối ta, hôm nay ta tin ngươi.
Triệu Tiến gật gật đầu, nói xong câu này liền xoay người bỏ đi.
Vưu Chấn Vinh không nghĩ tới Triệu Tiến cứ dứt khoát như vậy mà đi, ngẩn người đứng tại chỗ, lại không kìm được mà rùng mình một cái.
Triệu Tiến xoay người đi tới trước mặt bọn gia đinh. Thấy hắn xuất hiện, bọn gia đinh liền lập tức đứng thẳng, sự nghiêm nghị trong nháy mắt này khiến người xung quanh Tiến Bảo tạp hóa đều an tĩnh lại.
- Hôm nay các người làm rất không tốt, nếu như các ngươi có thể duy trì đội ngũ chỉnh tề, có thể kiên quyết xông lên phía trước, nơi này không ai có thể chống lại các ngươi.
Triệu Tiến lớn tiếng nói.
Tất cả mọi người đều nghĩ Triệu Tiến nhất định sẽ khen, không ngờ tới hắn lại phê bình. Tuy nhiên, nghe xong lời Triệu Tiến nói, sắc mặt bọn gia đinh đều không có vẻ thất vọng mà lại càng đứng thẳng, bởi vì trải qua trận chiến vừa rồi, bọn họ đích xác cảm nhận được huấn luyện bình thường có giá trị, chỉ cần kiên trì không lung lay, nhất định sẽ bách chiến bách thắng.
- Chiều nay nghỉ ngơi, có thương tích thì chữa trị, buổi tối bánh nướng bột mì, cải trắng hầm cách thủy.
Triệu Tiến lại bổ sung.
Trên mặt Bọn gia đinh lập tức lộ ra vẻ tươi cười, lúc trước là phê bình, sau đó lại là khao thưởng, mọi người đều cảm thấy được thừa nhận.
Triệu Tiến xoay người gật đầu với Vưu Chấn Vinh, kêu gọi bọn gia đinh cùng trở về. Nói đến là đến, nói đi là đi, để lại đống hỗn độn đầy trên mặt đất, cũng có không ít thủ hạ của Vưu Chấn Vinh bị đả thương nằm trên mặt đất kêu la, nhưng không dám thể hiện thái độ dị nghị gì với đám người Triệu Tiến.
Bọn tiểu nhị của Tiến Bảo tạp hóa đi ra cứu trị những người bị thương. Vưu Chấn Vinh và mấy người nữa đứng trước cửa tiệm ngơ ngẩn nhìn. Bọn gia đinh của Triệu Tiến mặc dù có thương tích, mặc dù có người đầy bụi đất nhưng đội hình vẫn chỉnh tề như trước, tản mát ra một cỗ khí tức đáng sợ.
- Bên trong thành không ngờ xuất hiện một nhân vật như vậy.
Có người thì thào nói.
Lúc này một bà vú dẫn con của Vưu Chấn Vinh đi ra. Cậu nhóc này bộ dáng mập mạp, nhìn rất giống Vưu Chấn Vinh, vừa đi vừa khóc nói:
- Ta phải giúp cha ta.
Nó vừa đi ra đến nơi, mọi người đều cười, không khí cũng thoải mái không ít. Vưu Chấn Vinh cúi đầu dỗ con nín khóc, rồi trêu ghẹo:
- Cha thật không phí công nuôi con, con thật là có hiếu.
Trêu đùa một lúc, Vưu Chấn Vinh chợt nhớ tới cái gì đó, liền đứng thẳng dậy nhìn bóng dáng đội ngũ Triệu Tiến, thoáng có chút suy tư.
Triệu Tiến dẫn đám gia đinh đi phía trước, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý dẫn đám lưu manh côn đồ đi phía sau, ở giữa là cỗ xe ngựa chở người, mặt trên buộc bảy người mặt mũi bầm dập.
Lúc rời khỏi thành Nam, Triệu Tiến bảo Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý trở về. Hai người kia không dám chậm trễ, lại đem ra số tiền mà trải qua một đường tranh đấu mới giành được mời Triệu Tiến phân phối.
Thành Nam nghèo khổ, những người này tính ra cũng có chút thân gia, tổng cộng lấy được gần 400 lượng, đấy còn là hai nhà cho vay nặng lãi vừa lúc còn tồn trữ ngân lượng trong nhà. Triệu Tiến nhìn qua, trực tiếp chia ra một nửa rồi nói:
- Người tới hôm nay, bị thương thì trị thương, không bị thương thì khao thưởng.
Sau đó lại lấy ra 14 nói:
- Chỗ này là tiền cho sự vất vả của hai ngươi.
Suốt dọc đường nhìn thấy sự lợi hại của Triệu Tiến, Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu sao còn dám đòi tiền, vội vàng chối từ, luôn miệng nói không dám. Triệu Tiến nói rất đơn giản:
- Ta không bạc đãi người làm việc cho ta, chỗ còn thừa này các người đổi thành tiền mới cho ta, buổi tối đưa đến cửa hàng.
Hai người cuống quýt đáp ứng, xoay người thi lễ. Đám lưu manh đi cùng cũng đều như vật, mọi người không hẹn mà cùng khom lưng thi lễ một lúc lâu, đến khi Triệu Tiến đi xa mới dám ngẩng đầu lên, nghĩ tới uy phong của Triệu Tiến lúc quét ngang thành Nam ban sáng, ai nấy đều kinh hãi run rẩy.
Đội ngũ do Triệu Tiến dẫn đầu đến giữa đường lại chia ra một lần nữa. Triệu Tiến bảo Thạch Mãn Cường và Tôn Đai Lôi mang theo bọn gia đinh đi về nghỉ ngơi, hắn lưu lại khoảng 10 người bọn Lỗ Đại hộ tống xe ngựa đến nha môn.
Tin tức trong thành truyền đi vốn vô cùng mau lẹ, huống chi là đại sự như việc Triệu Tiến quét ngang thành Nam buổi sáng, ngay cả sự tích Triệu Tiến đánh tan Vưu Chấn Vinh kia hiện tại cũng đã truyền ra rồi.
Sau khi đến nha môn tri châu, các loại người trong công môn đều đi đến nhiệt tình chào hỏi, thư lại của lục phòng, bộ khoái công sai, bạch dịch làm công ai nấy đều cười khách khí. Thái độ của bọn họ đối với Triệu Tiến đã không còn giống như một trưởng bối đối với vãn bối mà là bình đẳng ngang hàng, còn như bọn công sai bình thường đã trực tiếp xưng hô là “Tiến ca”
Ở đây Triệu Tiến rất biết chừng mực, chỉ cười khách khí, không có chút phong thái cao ngạo nào. Khi có người hỏi tới đám người trên xe ngựa, hắn trực tiếp trả lời:
- Đây là nghi phạm buổi sáng bắt được ở thành Nam, có liên quan đến người phóng hỏa nhà ta.
Vụ án này trên dưới nha môn đều đã biết, bất kể trong lòng nghĩ thế nào, lúc này đều tỏ ra thái độ vô cùng căm phẫn, tuy nhiên rất nhiều người tới lúc này mới nhớ ra thân phận công sai bạch dịch của Triệu Tiến.
Lúc đưa phạm nhân vào bộ phòng là Triệu Chấn Đường dẫn người tới. Triệu Tiến đi tới, nhỏ giọng nói tên hai người, sau đó dặn dò:
- Phụ thân, hai người kia có liên can đến kẻ phóng hỏa nhà ta, cần phải bỏ chút công sức, nhất định phải khiến cho bọn chúng cung khai.
Triệu Chấn Đường trầm mặt gật đầu. Triệu Tiến lại thấp giọng nói:
- Trong khẩu cung chỉ nói phóng hỏa, không cần đề cập tới cái gì mà Văn Hương giáo đâu cha ạ.
/214
|