Chương 151: Trăng đêm gió cao
Trong phòng có chút yên tĩnh. Triệu Tiến đột nhiên lớn giọng nói:
- Chính là đang chờ ngươi đó, mau lại đây uống một chén đi.
Những lời này nói ra, mọi người đều theo đó cười rộ lên, đều là xuất phát từ nội tâm. Đổng Băng Phong lại bị cười mà có chút mơ hồ, nhìn quanh nói:
- Đêm nay không phải là có chuyện sao? Như thế nào lại còn muốn uống rượu?
Tôn Đại Lôi ở bên cạnh kéo tay Đổng Băng Phong, hạ giọng thì thầm vào tai vài câu, Đổng Băng Phong lúc này mới sực hiểu..
Người bên ngoài ngẫu nhiên nghe được đều cảm thấy không khí trong phòng vô cùng sôi động, người trong cửa hàng cũng hiểu tâm lý này, dù sao thì ban ngày bọn Triệu Tiến cũng đã tỏ ra uy phong như vậy.
Một lát sau, tiếng huyên náo trong phòng dần dần nhỏ xuống, Lưu Dũng lảo đảo đi ra, hàm hồ nói:
- Triệu đại ca nói, ai cũng không được vào quấy rầy, mọi người uống nhiều quá muốn ngủ một giấc cho ngon, thật sự mệt muốn chết rồi.
Nếu như Triệu Tiến đã có lệnh, mọi người đương nhiên sẽ không vào trong làm phiền. Lưu Dũng thất tha thất thểu bám vịn bờ tường bước đi, vừa đi vừa nói:
- Còn phải về nhà lấy vài thứ đồ, thật sự là phiền toái.
Có người tốt bụng đi qua dìu đỡ, mới phát hiện cả người Lưu Dũng đều là mùi rượu, xem ra đích xác là uống nhiều quá, muốn đưa gã trở lại, Lưu Dũng lại sống chết không cho, ở đó hàm hồ nói:
- Chỗ ta muốn đi, ngươi không thể đi.
Người tốt bụng kia cười hắc hắc, cũng không miễn cưỡng, nhìn Lưu Dũng rẽ qua góc phố mới lắc đầu nói:
- Tuổi còn trẻ mà đã nghĩ đến nữ nhân rồi.
Người này không phát hiện được, sau khi Lưu Dũng rẽ qua gốc phố, bước chân lập tức vững vàng, bắt đầu chạy.
Người trong phòng đương nhiên không ngủ, bọn họ đều yên tĩnh lau binh khí, thỉnh thoảng có người xối rượu lên trên người, lảo đảo đi ra tiểu tiện, nhân tiện đóng cửa sân, nhìn trạm gác có bố trí theo như đã an bài hay không.
Toàn bộ khu bãi để hàng bên này hoàn toàn yên tĩnh. Lưu Dũng vẫn chưa có trở về. Sau khi Cát Hương “say khướt” đi vệ sinh xong, tất cả mọi người liền đi ra khỏi phòng, mỗi người đều có một bộ y phục tối màu, mang binh khí ngắn dài khoảng 3 thước, vò rượu chưa mở kia cũng cầm theo. Mọi người đi đến chỗ bụi rậm, dựa theo dấu hiệu đã thống nhất từ trước, đem chỗ củi đã tẩm dầu buộc lại, mỗi người đeo một bó trên lưng, sau đó từ từ nối đuôi nhau đi từ cửa sau ra ngoài.
Cửa sau theo như bố trí không có trạm gác. Bọn gia định còn chưa có ý thức cảnh giác như vậy. Trạm gác không có bố trí chỗ canh gác, chính là một điểm mù triệt để.
Đi ra vượt quá đầu đường, Lôi Tài đang buồn ngủ lập tức tỉnh dậy, nhỏ giọng chào hỏi, sau đó đưa mọi người đến nơi muốn đến.
Bởi vì từng có sự tích giết Trình Đồng Đầu trong đêm, những người khác tuy rằng căng thẳng nhưng Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh lại vô cùng thong dong, thỉnh thoảng nhỏ giọng nhắc nhở đồng bạn nên chú ý cái gì, không nên làm chó ở hai bên đường kinh động mà sủa bậy.
Đoạn từ bãi để hàng đến miếu thổ địa ở thành Đông có phu canh và xã dũng tuần tra, tuy nhiên, chỉ cần đi đường nhỏ liền có thể tránh được bọn họ. Hai bên thậm chí sẽ không đối mặt, người tuần đêm đều rất có chừng mực, tuyệt sẽ không đi tuần tra ở đường nhỏ và chỗ tối, ai cũng không muốn kiếm thêm chuyện cho mình.
Sự trấn định của mấy người Triệu Tiến có ảnh hưởng đến những người khác, càng đi mọi người càng tự nhiên hơn nhiều, rất nhanh đã sắp tới miếu thổ địa. Tôn Đại Lôi không kìm nổi thì thầm nói:
- Cũng không phải chưa từng giết người, sợ cái cóc khô gì.
Mấy người Thạch Mãn Cường không tham gia lần giết Trình Đồng Đầu, đều không kìm nổi mà cười rộ lên. Triệu Tiến vội vàng bảo bọn họ im lặng, đây là đi giết người, không phải là đi dạo chơi ngoại thành a.
Chó sủa bốn tiếng, Lưu Dũng từ trong bóng tối vọt ra, thấp giọng nói:
- Lý Dương luôn ở trong nhà này, không hề đi ra. Nơi này Lôi Tử đã hỏi thăm qua, ban ngày còn có người đàn ông ở gần đây trông coi, buổi tối, nhận tiền xong người này liền ở nơi khác, bên trong chỉ có Lý Dương và 2 nữ nhân kia.
- Trong sân có chó không?
- Không có.
Triệu Tiến gật đầu, đem bó củi trên người ném cho Lưu Dũng, trực tiếp bảo Tôn Đại Lôi đi qua rồi giẫm lên vai gã nhảy qua bờ tường cao.
Nhìn Triệu Tiến đã vào trong sân, Vương Triệu Tĩnh hạ giọng nói:
- Xung phong thì ở phía trước, rút lui thì lại đoạn hậu, Triệu huynh thật đúng là Triệu huynh.
Mọi người nhất thời an tĩnh, đều cân nhắc những lời này. Lúc này nghe thấy âm thanh từ then cửa, cửa sân mở ra từ bên trong, mọi người khom lưng tiến vào.
Sau khi vào sân, xoay người đóng cửa, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, có thể vào tới đây coi như là đã thành công một nửa.
Triện Tiến ho khan, tay chân nhẹ nhàng đi về hướng phòng ốc, mọi người vội vàng đuổi theo. Trong bóng đêm nhìn không rõ ràng, động tác đều chậm hơn một chút.
Còn chưa chạm đến cửa phòng, cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong, nghe thấy giọng nữ nhân nói:
- Chẳng phải là đại lão gia gì đó hay sao, đặt cái bô ngoài phòng ngủ cũng chịu không nổi, còn bảo lão nương ra để ở trong sân. Ngươi lúc nào mới kiếm được vài đồng đây.
Đêm tối nhưng nữ nhân này không đem nến, lần mò đi ra ngoài, trong lúc nhất thời không thấy được trước cửa có người nhưng rất nhanh liền có phản ứng, dù là đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Mọi người tại nơi này trong nháy mắt đều ngây ngốc. Triệu Tiến không nghĩ tới có biến cố này, bạn bè của hắn lại càng không nghĩ tới.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm. Ban đem rất yên tĩnh, Triệu Tiến có thể nghe được rõ ràng người phụ nữ trước mặt này đang thở mạnh, tiếp đó nàng ta sẽ hét lên.
Triệu Tiến theo bản năng rút đao ra, khổ luyện học võ nhiều năm như vậy, hắn đã hình thành phản ứng bản năng, huống chi ở thời khắc như vậy, không thể để cho người phụ nữ này kêu lên.
Nghĩ thì nghĩ nhưng động tác lại cực kỳ nhanh, đao rút ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đó bước lên một bước, đâm một nhát vào cổ họng nữ nhân kia.
Đao đâm vào họng, Triệu Tiễn rõ ràng cảm nhận được tiếng hít thở đã biến mất, hắn chưa rút đao ra, trên tay vừa giật, cánh tay của nữ nhân kia đã buông lỏng, cái bô rơi thẳng xuống đất.
Lưu Dũng đã tiến lên phía trước chui vào bụi rậm, trực tiếp phóng ra đón lấy cái bô, trong đêm tối tất thảy đều là mơ hồ. Lần này cũng không có bắt chuẩn, tuy rằng cái bô rơi xuống đất vỡ tan nhưng những thứ bẩn thỉu bên trong lại bắn tung tóe, một mùi tanh tưởi hôi thối tràn ngập.
Ngững người khác lúc này cũng kịp phản ứng. Cát Hương tiến lên đỡ người phụ nữ này, Triệu Tiến đến lúc đó mới rút đao ra, nghiêng người tránh chỗ máu tươi phun ra, Cát Hương chậm rãi đem thi thể đặt lên mặt đất.
Từ lúc vừa rồi đến hiện tại, tất cả mọi người không phát ra chút âm thanh nào. Người trong buồng nếu không để ý chỉ có thể nghe thấy cửa phòng mở ra đóng vào, thậm chí không nghe thấy những lời oán giận của nữ nhân này.
Người ngã xuống, cái bô rơi ra, mọi người đặt chỗ củi khô xuống, tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị đi vào bên trong. Triệu Tiến lại đứng ở đó không hề động đậy, hành động không hợp quy tắc thông thường này khiến tất cả mọi người sửng sốt. Trần Thăng ở phía sau đẩy hắn một cái, Triệu Tiến mới giật mình có phản ứng.
Vào trong phòng tất nhiên không tối như vậy, trong bếp còn có tro tàn lộ hồng quang ra ngoài. Mọi người nhìn rất rõ ràng, người tinh tế đều có thể nhận ra hành động của Triệu Tiến có chút cứng ngắc.
Dân chúng bình thường đều giữ mồi lửa trong bếp, dùng bụi than phủ lên ngọn lửa, lúc cần lấy lửa, bên cạnh bếp thường đặt ngọn đèn và ngọn nến. Cát Hương nhìn Triệu Tiến, phát hiện Triệu Tiến không có phản ứng liền do dự một chút, thuần thục thắp đèn lên.
Trong nhà chính lập tức sáng lên, tất cả mọi người nhìn về phía Triệu Tiến, chờ hắn chỉ thị bước tiêp theo, nhưng Triệu Tiến ở chỗ này có chút ngẩn ngơ, Vương Triệu Tĩnh bất động thanh sắc dùng cùi chỏ thúc Triệu Tiến.
Triệu Tiến run lên, giơ tay chỉ về hướng phòng ngủ, tuy nói mọi người cảm thấy kỳ quái nhưng đều theo chỉ thị của hắn mà hành động.
- Đổ bô mà lâu như vậy?
Có thể nghe thấy Lý Dương bất mãn oán giận, rèm cửa vén lên, ánh đèn chiếu sáng phòng ngủ, Lý Dương trong chăn bất mãn dụi mắt, sau đó hoảng sợ. Không đợi y có hành động gì, ở bên cạnh Cát Hương đang cầm ngọn đèn trong tay chợt lóe len, Thạch Mãn Cường trực tiếp đánh đến. Thạch Mãn Cường tráng kiện, không phải là Lý Dương có thể so sánh, ngay cả chống cự cũng không có, trực tiếp bị đè chặt tại chỗ.
Lý Dương đã nhìn thấy mấy người Triệu Tiến nối đuôi nhau đi vào, lúc này cho dù là thằng ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Lý Dương liều mạng giãy giụa, nhưng khí lực của Thạch Mãn Cường trong số các bằng hữu có thể tính là mạnh nhất, y làm sao có thể giãy ra được.
Triệu Tiến thoạt nhìn hơi mơ màng, phản ứng đều chậm hơn so với bình thường, trên tay còn cầm thanh đoản đao vấy máu. Triệu Tiến đi đến trước mặt Lý Dương, cây đao đặt trên cổ họng đối phương, sau đó ra hiệu cho Thạch Mãn Cường buông tay.
- Kêu là chết.
Triệu Tiến khàn giọng nói một câu. Lý Dương không cả dám gật đầu, chỉ liều mạng thể hiện qua cái nháy mắt.
Triệu Tiến trong họng biến đổi, lại mở miệng nói:
- Hội chủ Văn Hương giáo Từ Châu là ai?
Lúc vấn đề này được hỏi ra, Lý Dương đã toàn thân run rẩy, chỉ biết liều mạng lắc đầu. Nhìn thấy Triệu Tiến nhíu mày, Lý Dương này khóc nức nở nói:
- Hội chủ mới nhậm chức chỉ an bài sứ giả truyền lệnh, ta không biết gì cả.
Núp trong bóng tối, không biết lài ai, điều này thật đúng là phiền toái. Triệu Tiến vừa nhíu mày, Lý Dương kia giãy giụa, yêu cầu được tha. Triệu Tiến cũng không để ý, chỉ hạ giọng nói:
- Đem bình rượu trắng kia rót hết cho hắn.
Trần Thăng mang theo vò rượu đến, Thạch Mãn Cường bóp quai hàm Lý Dương, buộc gã hé miệng. Trần Thăng trực tiếp đem rượu trong vò đổ xuống.
Rượu này là rượu mạnh, vừa đi xuống Lý Dương muốn phun ra, chẳng qua là đao ở trên cổ, không thể không uống. Sau khi rót xuống khoảng nửa cân rượu, ánh mắt của Lý Dương hơi mơ hồ, giãy dụa cũng nhẹ đi. Đến lúc uống hết 3 cân rượu trắng, Lý Dương về cơ bản đã mất đi ý thức.
- Đem nữ nhân kia lại đây.
Lúc nhắc tới người phụ nữ ở bên ngoài, ngữ khí của Triệu Tiến có chút khác đi.
Nữ nhân kia rất nhanh đã được khiêng vào. Chỗ củi khô bên ngoài cũng bị buộc thành một bó. Triệu Tiến nhìn nữ nhân trên mặt đất, thoáng có chút ngây ngốc.
Mặc dù thời gian ngây ngốc ngắn nhưng ở trong này lại quá dài. Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, Vương Triệu Tĩnh nhíu mày muốn đi nhắc nhở, đúng lúc này Triệu Tiến lắc đầu, cầm ngọn đèn đặt ở phía sau một bó củi, sau đó khoát tay, mọi người cùng nhau ra khỏi phòng.
Củi khổ ngâm dầu, sau mấy canh giờ đã khô ráo, cực kỳ dễ cháy, bị ngọn lửa lan đến, lập tức bốc cháy. Lúc Triệu Tiến và mấy người đi ra sân, mơ hồ đã có thể nhìn thấy ánh lửa đỏ trên khoảng không của sân.
/214
|