Chương 152: Mưu trí
Triệu Tiến thấp giọng nói:
- Mọi người đi nhanh một chút, đến lúc thế lửa bùng lên, thủy xã hương dũng sẽ rất nhanh qua đây dập lửa đấy.
Cái gọi là “thủy xã” chính là đội cứu hỏa của hàng xóm láng giềng xung quanh, một khi có hỏa hoạn, có người gõ chiêng triệu tập, mọi người sẽ chạy tới hỗ trợ. Cũng không phải hoàn toàn là công nghĩa, mà bởi nếu không cứu hỏa thì lửa sẽ lan sang bên cạnh mà trở thành tai nạn.
Hàng xóm láng giềng mà đi ra, mấy người bọn hắn chính là có nguy cơ bại lộ hành tung.
- Liệu đốt như vậy có chết hay không?
Đổng Băng Phong run rẩy nói. Trên chiến trường gã có thể anh dũng tranh xông lên phía trước, nhưng đêm nay lại luôn có chút khiếp đảm.
Triệu Tiến trầm mặc bước đi một đoạn mới mở miệng nói:
- Củi khô ngâm dầu, hắn lại không nhúc nhích được, đến lúc có người phát hiện hắn cũng không còn sống được.
Lúc nói những lời này, bọn hắn đã đi qua 3 con phố, quay đầu lại nhìn đã có thể thấy được hồng quang, hiển nhiên hỏa thế đã lớn, phương hướng kia dường như có động tĩnh, hiển nhiên là láng giềng đã bắt đầu bị kinh động.
Mọi người theo bản năng bước nhanh hơn, mắt thấy hồng quang bên kia càng ngày càng sáng, bước chân của moi người cũng càng ngày càng nhanh, thậm chỉ còn bắt đầu chạy.
Tôn Đại Lôi chạy có chút thở hổn hển, lại đột nhiên mở miệng hỏi:
- Nữ nhân kia và Lý Dương đều bị chết cháy, người khác liệu có thể biết người chết chính là Lý Dương không.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Vương Triệu Tĩnh gật đầu, những người khác đều có chút nghĩ không thông. Lưu Dũng mở miệng đáp:
- Tiền cũng không phải là người phụ nữ kia thu, tên lưu manh thu tiền kia khẳng định biết là ai.
Nói chuyện như vậy không hề ảnh hưởng đến tốc độ, bước chân của mọi người thủy chung rất nhanh, có người bị trượt chân ngã sấp xuống nhưng vẫn không kêu một lời, lập tức đứng dậy bước mau.
Đã có thể nhìn thấy bóng dáng bãi để hàng, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Mọi người không hẹn mà cùng dừng bước, quay đầu lại hướng bên kia nhìn sang, hồng quang sáng ngời, trong đêm đen yên tĩnh thậm chỉ còn có thể mơ hồ nghe được tiếng ồn ào bên kia.
Trần Thăng nhìn chung quanh một chút, hạ giọng nhắc nhở:
- Trước tiên trở về, tới đó rồi cái gì cũng đều có thể nói.
Mọi người lúc này mới xoay người. Vương Triệu Tĩnh đi về phía trước vài bước, quay đầu lại mới phát hiện Triệu Tiến còn ngẩn người đứng đó, không kìm nổi xoay người đẩy một cái, nhắc nhở:
- Triệu huynh, mau trở về đi thôi.
Triệu Tiến cả người run lên, lúc này mới theo Vương Triệu Tĩnh vội vàng trở về. Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình ra sao nhưng Vương Triệu Tĩnh đã nhăn mày lại.
Cửa sau không có trạm gác, Lôi Tài đứng tại sau cửa chờ, nhìn thấy mấy người trở về cũng liền thở phào, vội đóng cửa lại.
Độc viện mà đám Triệu Tiến sử dụng cũng đủ rộng, 8 người đều có chỗ ở. Vào phòng, thắp nến rồi mọi người mới chính thức bình tĩnh lại, đều tự thay quần áo, chuẩn bị nước tắm rửa qua, chào hỏi nhau một tiếng rồi ai nấy tự đi ngủ. Tuy nhiên, Triệu Tiến vẫn ngồi ngẩn người trên ghế. Mọi người còn tưởng hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không có ai tiến lên làm phiền.
Trần Thăng lúc rời khỏi phòng hơi chần chừ, vẫn xoay người ở lại, vừa muốn mở miệng hỏi, Vương Triệu Tĩnh cũng quay lại, hai người liếc mắt nhìn nhau. Trần Thăng mở miệng trước nói:
- Triệu Tiến, ngươi đêm nay sao lại hốt hoảng như thế, giống như là mất hồn vậy.
- Triệu huynh giống như là sau khi vào trong sân đột nhiên mất hồn vía, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vương Triệu Tĩnh hỏi tiếp.
Những việc đêm nay không cần là người tinh tế đều có thể nhìn ra chỗ không thích hợp. Phản ứng và động tác của Triệu Tiến sau khi vào sân rõ ràng là chậm nửa nhịp. Chẳng qua những người khác cảm thấy Triệu Tiến làm như vậy tất nhiên là có dụng ý của hắn, còn Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng muốn hỏi đến tận cùng.
Triệu Tiến vuốt mặt, nhíu mày trầm tư một chút, sau đó mở miệng nói:
- Đêm nay ta giết một người vô tội, trong lòng rất không thoải mái.
Sau khi Triệu Tiến cầm đoản đao giết nữ nhân kia, hắn vẫn cảm giác vô cùng bất an. Hắn không phải là chưa từng giết người, vì cứu Mộc Thục Lan giết hòa thượng Vân Sơn tự, giết Trình Đồng Đầu, giết đao khách, Triệu Tiến không nương tay, cũng không hề cảm thấy bất an nhưng sau khi giết nữ nhân kia, Triệu Tiến lại cảm thấy tự trách, bất an.
Dù sao nữ nhân kia cũng không làm cái gì tổn hại đến Triệu gia, không hề có can dự gì đến chuyện này, là người hoàn toàn vô tội, điều này khiến Triệu Tiến chịu không nổi, lúc thu đao, hắn chỉ cảm thấy cả người rét run.
Nghe được đáp án này, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều mở to hai mắt nhìn nhau, giống như là nghe thấy sự tình không thể tin nổi, nhất là nhìn thấy Triệu Tiến không giống như đang nói dối càng khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Mấy tháng nay, chưa từng thấy Triệu Tiến nương tay khi giết người, giết hòa thượng Vân Sơn tự, giết Trình Đồng Đầu, đao khách, cả chuyện đêm nay, Triệu Tiến đều là tàn nhẫn quả quyết, chưa từng nghĩ vì giết nhầm nữ tử kia mà mềm tay.
Vương Triệu Tĩnh cười một tiếng, mở miệng nói:
- Kia chẳng qua là một nữ tử thanh lâu thôi.
Nói được một nửa lại dừng lại, dường như cảm thấy lời này của mình không thích hợp. Trần Thăng nhổ nước miếng lên mặt đất, không kiên nhẫn nói:
- Ngươi nghĩ những chuyện vô dụng này làm gì. Ta hỏi ngươi, ngày đó nếu bị ngọn lửa kia thiêu cháy, vậy hai hạ nhân trong nhà người bị chết cháy coi như là có quan hệ với Văn Hương giáo, ba người nhà ngươi bị chết cháy cũng tính là vô tội. Tốt, cho là ba người nhà ngươi cũng có liên quan đi, nếu hàng xóm láng giềng bị chết cháy, có thể có người nói bọn họ vô tội, nhưng kẻ phóng hỏa sẽ không cảm thấy trong lòng áy náy. Lại nữa, nếu nữ nhân kia kêu lên, mấy người chúng ta sẽ có chuyện, tiếp đó lại bị người ám toán, khi đó bọn ta có thể tính là vô tội hay không.
Trần Thăng nói rất không khách khí, Triệu Tiến lại nghe vô cùng cẩn thận. Hắn ngồi ở đó trầm tư một hồi, đứng dậy nói:
- Ta hiểu, mọi người đi ngủ đi.
Nhìn sắc mặt Triệu Tiến không thoải mái nhưng đã không còn chần chừ hoảng hốt, Trần Thăng gật gật đầu, xoay người đi ra. Vương Triệu Tĩnh vẫn đang quan sát Triệu Tiến, đứng lên trầm giọng nói:
- Triệu huynh, ngươi có chí lớn phải làm đại sự, không thể có lòng dạ đàn bà được.
Triệu Tiến gật đầu, lại không trả lời. Vương Triệu Tĩnh cũng không nói nhiều, chỉ ôm quyền cáo từ, sau đó cũng đi ra nghỉ ngơi.
Mặc dù hiểu được chính mình nên làm thế nào, nhưng Triệu Tiến cũng không cảm thấy trong lòng thoải mái bao nhiêu, chỉ ngồi ở đó trầm tư, mệt nhọc suốt một ngày, nghĩ ngợi một lúc liền cảm thấy cơn mệt mỏi dâng lên, bất giác thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tiến bị bàn bè đánh thức, tiểu nhị vào phòng thu dọn, nhìn thấy vò rượu đầy đất không kìm nổi níu lưỡi, nghĩ thầm rằng, đám lão gia này không biết rốt cuộc uống bao nhiêu, không chú ý tới bờ tường chỗ hậu viện mùi rượu rất nặng, đương nhiên bên đó còn có mùi gay mũi khác.
Phụ thân Cát Hương bên kia đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm cho nơi này. Trước khi ăn cơm, Vương Triệu Tĩnh nhìn Triệu Tiến nói:
- Triệu huynh đã có thể nghĩ thông suốt chưa?
Vương Triệu Tĩnh nhìn như thuận miệng hỏi, nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Triệu Tiến ngẫm nghĩ một chút nói:
- Đã nghĩ thông rồi, việc đã làm thì cũng đã làm rồi, hối hận cũng vô dụng.
Nghe được những lời này, Vương Triệu Tĩnh “ồ” một tiếng, Triệu Tiến tiếp tục nói:
- Ta sỡ dĩ nghĩ thông suốt là vì ta thiết tưởng chính mình nếu gặp lại chuyện như vậy sẽ làm thế nào. Nếu gặp lại, ta vẫn sẽ không do dự, vẫn rút dao ra đâm.
Triệu Tiến nói thực nhẹ nhàng, nhưng trong sự thoải mái này ẩn chứa kiên quyết. Vẻ nghiêm túc trêm mặt Vương Triệu Tĩnh liền biến mất, đổi thành nụ cười nhẹ nhõm.
Đang nói, Trần Thăng bên kia miệng cắn bánh mì đã đi tới, vừa nhai bánh vừa muốn mở miệng, Triệu Tiến cười nói:
- Đừng hỏi nữa, ta đã nghĩ thông suốt.
Trần Thăng ngớ ra, lập tức nói:
- Hỏi cái gì, ta là muốn nói chúng ta đi nha môn xem, mấy người kia cũng nên tra ra kết quả rồi.
Triệu Tiến cười ha ha, tiếng cười rất vui vẻ, bạn bè sáng sớm đang bận rộn cũng đều nhìn lại.
Không đợi bọn họ đi ra, Vưu Chấn Vinh của Tiến Bảo tạp hóa đã đến đưa bạc, không chỉ có bạc mà còn có 2 con dê, một con lợn, còn 10 con gà cùng với quà tặng các màu, xem ra có khoảng 60 lượng bạc.
Song phương ngày hôm qua cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết. Theo lễ thường mà nói, Vưu Chấn Vinh này phái người đưa tới là được, hơn nữa cũng chỉ cần đưa tiền tiêu hàng tháng, không ngờ lại tự mình đến đây, lại còn đem nhiều lễ vật đến như vậy, có thể nói là long trọng.
- Thế nào, Tiến Bảo tạp hóa một tháng có thể kiếm nhiều như vậy sao?
Triệu Tiến cười hỏi, theo như tính toán 2 phần lúc trước, Tiến Bảo tạp hóa một tháng ít nhất phải thu được mấy trăm lượng bạc. Bên trong thành Từ Châu, cửa hàng như vậy cũng có 3-4 nhà, hơn nữa đều là kinh doanh sòng bạc, thanh lâu các loại.
Vưu Chấn Vinh khom người cười cười. Hôm qua, gã còn thong dong, lúc này mới nửa ngày một đêm đã khiêm tốn hơn rất nhiều. Triệu Tiến tiếp tục cười nói:
- Đã định quy củ thì cứ thế mà làm, cần đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, ta sẽ không đòi hơn.
Hắn vốn là thuận miệng nhắc tới, Vưu Chấn Vinh bên kia chần chờ, mở miệng nói:
- Tôi hôm qua nghe nói thành Đông cháy. Lão Vưu ta cả đêm ngủ không ngon, sáng nay nghĩ ra, tiệm tạp hóa kia vốn dĩ kiếm tiền nữa không ra sao. Tiến gia chỉ cần hai thành thực sự là rất tốt bụng. Lão Vưu trong lòng băn khoăn, cố ý chuẩn bị một phần lễ vật, về sau mỗi tháng sẽ đưa 3 thành đi.
Triệu Tiến không hề giảm nét cười trên mặt, nhìn Vưu Chấn Vinh đang kinh sợ. Hắn đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, người này chính là bị dọa cho sợ rồi.
Ai có thể nghĩ đến sáng hôm qua quét ngang thành Nam, buổi tối lại đi thiêu chết kẻ thù, thủ đoạn này không khỏi quá mức tàn nhẫn. Ngẫm lại chính mình hôm qua đấu võ với nhân vật như vậy, cho dù là ai cũng phải lo lắng hãi hùng.
Triệu Tiến bước lên vỗ vai Vưu Chấn Vinh. Vốn dĩ hắn so với đối phương muốn nhỏ hơn 20 tuổi, động tác lại giống như còn lớn hơn. Triệu Tiến cười nói:
- Vưu lão ca không cần nghĩ nhiều, người không phạm ta, ta không phạm người. Triệu mỗ làm việc luôn giữ công đạo.
Vưu Chấn Vinh bị hắn vỗ vai như vậy, theo bản năng hơi cong eo, cười nói:
- Về sau Vưu mỗ chủ yếu ở thôn trang ngoài thành. Tiến gia có gì chỉ giáo cứ việc phái người qua đó.
Triệu Tiến cười đáp ứng. Vưu Chấn Vinh vừa muốn cáo từ, lại nghĩ tới lúc vào cửa nhìn thấy bọn gia đinh đang huấn luyện, hơn trăm tiểu tử trẻ tuổi kia đều nghe khẩu lệnh răm rắp, khí thế kinh người, lại nghĩ tới Triệu Tiến và bạn bè đêm qua dũng mãnh thiện chiến, Vưu Chấn Vinh do dự một lúc, tiến lên thấp giọng nói:
- Tiến gia, Văn Hương giáo chưa bao giờ chịu thua thiệt. Năm Vạn Lịch thứ 28, trong giáo có người tạo phản, bị nha môn chặt đầu, qua chưa đến một năm, bộ khoái, thư biện, còn có đao phủ đều mất mạng. Tiến gia làm chuyện như vậy, nhất định phải cẩn thận đó.
/214
|