Chương 153: Cẩn thận
Năm Vạn Lịch thứ 28? Đao phủ đã mất mạng? Triệu Tiến phản ứng mạnh mẽ. Phụ thân Triệu Chấn Đường không phải vì thế mà mới nhận chức đao phủ hay sao. Trách không được khi đó không ai dám tiếp nhận vị trí này, trách không được mỗi khi nói về điều này, cha mẹ đều nói qua loa, hóa ra là có liên quan đến Văn Hương giáo.
Thấy Triệu Tiến ngây người, Vưu Chấn Vinh cũng không muốn ở lâu, liền ôm quyền cáo từ. Vừa đi ra cửa, lại nghe Triệu Tiến ở phía sau cao giọng nói:
- Lão ca cảnh tỉnh câu này, huynh đệ đã ghi nhớ kỹ, đa tạ.
Nói là nhớ kỹ lời nhắc nhở, trên thực tế là ghi nhớ ân tình. Vưu Chấn Vinh vội vàng xoay người ôm quyền, lúc này mới rời đi.
Vưu Chấn Vinh vừa đi, Cát Hương và Tôn Đại Lôi đã tiến vào. Cát Hương vừa vào đã hạ giọng hỏi nhỏ:
- Đại ca, đêm qua trực tiếp chặt Lý Dương kia có phải là càng tiện hơn không, tại sao phải làm ra sau khi say rồi mới phóng hỏa?
Lúc này, trong thành Từ Châu, một ngày mới bắt đầu không lâu. Mọi người trong nha môn tri châu Từ Châu cũng đều vừa mới đến. Người trong bộ phòng đều đang uống trà nói chuyện phiếm. Triệu Chấn Đường vẫn như ngày thường ngồi ở một góc, bên cạnh có 7-8 người vây quanh cười bồi lấy lòng.
Trong Bộ phòng không thấy Tổng bộ đầu Trần Vũ. Có người tới hỏi, mới biết được Trần Vũ sáng sớm đã phải đến hình phòng bên kia.
- Người khám nghiệm tử thi đã quay về, các huynh đệ cũng đã hỏi xong. Người tình của kỹ nữ kia nói, ngày hôm qua Lý Dương ngủ lại ở bên kia, hắn là đang còn sống thì bị thiêu cháy, nhưng thật ra người phụ nữ kia đã bị chết trước khi bị thiêu, bên cạnh còn có thể thấy bình rượu vỡ.
Trần Vũ nói cẩn thận. Đó là một căn phòng nhỏ đơn độc, chỉ có hai người là Lý thư biện của hình phòng và Trần Vũ.
Lý thư biện nghe rất cẩn thận. Trần Vũ nói xong, Lý thư biện do dự nói:
- Thì ra Lý Dương và kỹ nữ cãi nhau, giết chết kỹ nữ sau đó sợ tội mà tự sát.
- Các huynh đệ cũng đều nói như vậy, mời Lý tiên sinh viết như vậy trong tờ trình lên trên.
Trần Vũ gật đầu nói.
Lý thư biện cũng gật đầu, nhìn hướng ra ngoài cửa, sau đó hạ giọng nói:
- Tiểu tử Triệu gia kia xuống tay thật đúng là độc. Ngày hôm qua quét sạch thành Nam, buổi tối lại đi phóng hỏa.
Trần Vũ cũng không thoải mái quay đầu lại nhìn, do dự tiếp lời:
- Cái khó chính là làm việc kín đáo, không ngờ còn biết đem người còn sống thiêu chết. Lý tiên sinh ngươi cũng biết, người chết cháy trong miệng không có tro, cho dù là người khác muốn tìm ra sơ hở cũng tìm không ra.
Nói tới đây, Trần Vũ kịp thời phản ứng, vỗ vỗ trán nói:
- Hẳn không phải là bọn chúng làm. Nghe người ta nói, nhà của tiểu tử kia đêm qua uống rượu náo nhiệt đến nửa đêm, đám bạn bè hư hỏng đều uống say cả.
- Ngươi vội cái gì, chúng ta chỉ là bàn riêng vậy thôi.
Lý thư biện lắc đầu cười nói.
Trần Vũ vừa rồi nói rất cao hứng, lại quên mất con mình cũng có liên can vào vụ này liền không có nói tiếp, chỉ hắng giọng rồi lên tiếng:
- Lý tiên sinh, ngày hôm qua bắt về mấy người kia, đã có 2 người cung khai. Bọn họ phái người đi Triệu gia phóng hỏa, nghi phạm phóng hỏa cũng đã bị bắt lại, mời Lý tiên sinh viết thành một vụ án đặc biệt để thôi quan đại nhân (tức là phán quan, quan tòa) và thái tôn đại nhân (cách gọi tôn trọng đối với tri phủ) quyết định.
Lý thư biện gật gật đầu, sau đó cảm thán nói:
- Con trai thì tàn nhẫn, phụ thân thì tay cũng không mềm, Triệu gia thật đúng là khó lường.
Trần Vũ vốn đã muốn đứng dậy cáo từ, nghe thấy thế lại không kìm nổi, thấp giọng nhắc nhở một câu:
- Lý tiên sinh, vụ án lần này chỉ là mưu hại phóng hỏa, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến Văn Hương giáo, bằng không tất cả mọi người đều sẽ có phiền toái.
- Ta làm ở nha môn nhiều năm như vậy còn không biết chuyện nhỏ này sao.
Lý thư biện bên kia cũng không kiên nhẫn đáp lời.
Tràn Vũ cười cười, chào hỏi một tiếng, xoay người rời khỏi phòng. Mới đi không bao xa có một tiểu lại đi tới, thấp giọng nói:
- Lão Trần, có mấy tên lưu manh nói xấu Đại Thăng nhà ngươi, nói là nó và vụ án đêm qua có liên quan, tuy nhiên lập tức có người nói, Đại Thăng và tiểu tử nhà lão Triệu kia uống rượu náo loạn cả đêm, đều ngủ ở bên kia.
- Mấy đứa không nên thân này.
Trần Vũ nhíu mày mắng một câu, lập tức nói lời cảm tạ tiểu lại vừa đến mật báo này, tiếp tục đi về phía bộ phòng. Đi 3 bước lại dừng lại, cười cười thấp giọng lầu bầu:
- Thật là cẩn thận.
Triệu Tiến giải thích với Cát Hương cũng rất đơn giản. Hắn nghĩ tới các khả năng dấu vết để lại sẽ bị phát hiện, cũng biết nha môn sẽ có người che giấu cho bọn hắn, cho nên từng chi tiết lưu lại đều được giải thích hợp lý, nha môn bên kia cũng không muốn nhiều chuyện chứ đừng nói là có quan hệ với bọn hắn, tự nhiên sẽ phá án theo phương thức có lợi cho bọn hắn.
Điều này đích xác cẩn thận, buổi tối say rượu ngủ lại, bên ngoài có gia đinh và tạp vụ làm chứng. Lý Dương tuy là lúc còn sống bị chết cháy, cũng không thấy được dấu vết bị áp chế mà trọng thương, sau đó kỹ nữ kia lại bị giết chết, liền có thể lý giải vì say rươu giết người sau đó tự sát, cứ như vậy, mấy người Triệu Tiến tự nhiên trong sạch.
Có điều, trên phương diện quan trường thì giải thích như vậy nhưng người trong thành lại hiểu rất rõ, Lý Dương kia sớm không chết muộn không chết, vì sao lại chết sau khi Triệu Tiến ban ngày vừa càn quét cả thành Nam, hơn nữa chết như vậy cũng không thể nào, vì sao lại bị nửa đêm phóng hỏa mà chết.
Mặc dù mọi người đều không có chứng cớ, cũng tìm không ra sơ hở gì, nhưng đều biết là ai làm.
Sự tình đến bước này, giáo chúng Văn Hương giáo đều sợ hãi. Sự tích của Triệu Tiến trong thành đã lưu truyền từ lâu, cái gì cần nghe cũng đã nghe qua, nhưng giáo chúng Văn Hương giáo đều rất tự tin, bởi vì bọn họ số lượng nhiều, lại che giấu rất kỹ, thật sự muốn cùng bọn họ đối nghịch thì vấn đề nhân số nhiều hay ít chỉ là một phần, cái đáng sợ hơn chính là đến từ chỗ khó lòng phòng bị.
Văn Hương giáo lúc bình thường phát sinh xung đột cũng không ít thời điểm chịu thua thiệt, nhưng lập tức sẽ đi trả thù đối phương, buổi đêm phóng hỏa, đầu độc trong nguồn nước, ngầm đánh lén, thậm chí nửa đêm ném gạch vào, những điều này nếu không hoàn thành sẽ không dừng lại, rất khó lòng phòng bị, điều này làm cho người ta bực bội, phẫn nộ, cảm thấy sợ hãi cho đến lúc sụp đổ.
Phương pháp mà Lý Dương kia dùng để đối phó với Triệu gia cũng không khác biệt lắm, người biết cũng không ít. Bọn họ biết rằng Triệu Chấn Đường là đao phủ của thành Từ Châu, biết Triệu Tiến là nhân vật nổi tiếng, có số má ở trên đất Từ Châu, nhưng bọn họ đều rất tự tin, cảm thấy cho dù ngươi là Thiên vương lão tử cũng không có biện pháp đối phó với sự quấy rối vô tận đến bậc này, đến cuối cùng không chịu thua thì chỉ có chuyển nhà.
Thậm chí rất nhiều người đều xắn tay áo lên, chờ sau khi Triệu gia chịu thua, Văn Hương giáo ở trong thành sẽ đại triển kế hoạch lớn, một lần nữa uy phong trỗi dậy.
Tuy nhiên, sự việc hoàn toàn không phát triển theo tính toán ban đầu của bọn họ. Vừa nửa đêm hôm trước phóng hỏa, rất nhiều người ngầm trầm trồ khen ngợi, ngày hôm sau Triệu Tiến liền dẫn người quét sạch thành Nam, đem mấy tên Truyền Đầu bắt lại, sau đó đến buổi tối phóng hỏa đốt Lý Dương thành tro.
Quấy rối không có tác dụng, trả thù lại đến như sấm sét, ai nấy đều kinh hồn táng đởm, sợ sẽ bị liên lụy, bị Triệu Tiến trả thù.
Cũng chính là vừa mới ăn xong bữa sáng, vừa đưa bọn gia đinh ra ngoài huấn luyện, mọi người đã không ngừng tới cửa bái phỏng, người tới không kể cao thấp, cao quý hay nghèo hèn, tam giáo cửu lưu đều có, mỗi người đều khách khí, đều không nói rõ ý đồ của chính mình đến đây, chỉ nói là chúc mừng cửa hàng của Triệu Tiến khai trương, sau khi dâng lễ vật chỉ nói là sau này xin Triệu Tiến chiếu cố nhiều hơn.
Đầu tiên Triệu Tiến còn có chút hồ đồ, nhưng rất nhanh sau đó liền biết thân phận của đối phương. Mấy người không có liên quan đến vụ phóng hỏa hôm qua cũng xuất hiện, bọn họ ở trong nha môn đã chịu không ít tội, nhưng sau khi đi ra lại không đợi tĩnh dưỡng, vội vàng chuẩn bị một phần hậu lễ lại đây tạ ơn Triệu Tiến gia ân không giết.
Chờ bọn họ đến, nhìn thấy mấy người này xấu hổ chào hỏi những khách nhân khác, Triệu Tiến lúc này mới hiểu được, những người này đều là Truyền Đầu của Văn Hương giáo. Triệu Tiến thật sự không nghĩ tới, Truyền Đầu của Văn Hương giáo lại tạp nham như vậy, làm nghề gì cũng có. Hắn tìm cơ hội hỏi thăm Hội chủ là ai, mỗi người đều trả lời như nhau đó là vị Hội chủ này chỉ phái sứ giả truyền lệnh, chưa ai thấy qua diện mục thật của gã.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, đến buổi tối về nhà, phụ thân Triệu Chấn Đương cũng mang về một ít tin tức từ nha môn. Hai kẻ sai người phóng hỏa và thuộc hạ phái đi đều bị tróc nã về quy án. Triệu gia bị phóng hỏa không có người chết, cũng không có tổn thất tài vật, cho nên tối đa cũng chỉ là đánh bằng roi, không có trừng phạt khác, Triệu Chấn Đường hỏi qua ý kiến của Triệu Tiến.
- Phụ thân, nếu muốn đánh chết bọn họ trong nha môn thì phải chi bao nhiêu bạc?
Triệu Tiến thản nhiên hỏi.
Triệu Chấn Đường sửng sốt, quay đầu nhìn căn phòng nói:
- Còn may là nói chuyện ở trong sân, nếu bị mẹ con nghe được thế nào cũng phải sợ hãi. Một tính mạng ti tiện như vậy là 10 lượng bạc.
- Con bỏ khoản này, đánh chết bọn chúng ở trong nhà môn.
Triệu Tiến nói như chém đinh chặt sắt.
Lúc hắn nói những lời này, con khỉ trên giá kêu lên một tiếng, lùi vào trong chuồng. Triệu Chấn Đường khóe miệng hơi cười, mở miệng nói;
- Chuyện này cũng đơn giản.
Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Chấn Đường lại đến nha môn lần nữa, sau khi trở về cả nhà yên ổn ngủ một giấc.
Về phía đám gia đinh đóng ở bên ngoài, Triệu Tiến cũng không đưa bọn họ về bãi để hàng, luôn ở đó khổ luyện cũng không phải là biện pháp, phải cho bọn họ làm nhiệm vụ, ở bên ngoài duy trì sự linh hoạt. Công việc canh gác này tuy rằng đơn giản nhưng cũng là một sự rèn luyện, đơn giản là khiến đám gia đinh duy trì sự luân phiên.
Giữa trưa ngày hôm sau, tri châu nha môn truyền ra tin tức, mấy phạm nhân liên quan đến vụ án phóng hỏa Triệu gia bị phán đánh bằng roi, sau đó lúc hành hình không có điểm dừng, trực tiếp bị đánh chết.
Trong quan phủ không chỉ là chặt đầu mới là giết người, lúc thi hành án làm chết người cũng rất thường thấy. Tuy nhiên, ai cũng sẽ không coi chuyện này là ngẫu nhiên, từng có ví dụ mấy hôm trước, mọi người đều vô cùng minh bạch, thành Từ Châu lại bị một phen chấn động.
Làm chuyện gì lần đầu cũng luôn căng thẳng. Mấy người Thạch Mãn Cường, Cát Hương vô cùng lo lắng trong vài ngày, đợi sau khi hết thảy bình ổn mới lại khôi phục như bình thường.
Triệu Tiến vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Mấy ngày này chủ yếu là mời thợ đan tre nứa và thợ mộc trong thành đến đây, làm đủ trúc giáp cho bọn gia đinh. Đồ vật này thoạt nhìn như trò đùa nhưng nếu thật sự trong lúc đánh nhau, côn bổng đất đá cơ bản đều có thể phòng hộ, đối phương sử dụng đao, phủ và lợi khí cũng có khả năng phòng ngự nhất định. Càng quan trọng chính là trong tay Triệu Tiến không có nhiều bạc, hơn trăm gia đinh đều dùng bộ đồ bảo hộ như vậy đã tốn không biết bao nhiêu tiền.
Trong thành khắp nơi bị thủ đoạn tàn nhẫn của Triệu Tiến làm cho trấn phục, hành sự đều kìm chế không ít, tiếp theo đó, địa vị của Triệu Chấn Đường trong nha môn Từ Châu cũng là nước lên thuyền lên, thậm chí ngay cả người trong 4 huyện Tiêu, Đãng đều coi Triệu Chấn Đường mới là Tổng bộ đầu của tri châu Từ Châu.
/214
|