Chương 161: Miệng truyền miệng
Thạch Mãn Cường thận trọng gật đầu. Triệu Tiến đi một vòng quanh nơi chưng cất rượu, Lư Hướng Cửu và Tô Đại đang khói lửa nghi ngút ở đó. Lưu Dũng đã đi thuê xe ngựa lớn trong thành. Sau khi Cát Hương lấy được một số lượng nhất định trong tửu phường, liền đi ra ngoài thành đặt vò rượu mới. Còn Vương Triệu Tĩnh thì múa bút vẩy mực, viết một tờ giấy đỏ bốn chữ “Hán Tỉnh danh tửu” cho mỗi một nhà đặt rượu. Trần Thăng thì đi sang nha môn Tri châu tìm Diệp Văn Thư.
Làm ăn náo nhiệt đến như thế này, không quan tâm là người làm thuê của tửu phường hay là gia đinh của Triệu Tiến, đều cần bổ sung rất nhiều nhân thủ, phải tìm Diệp Văn Thư đưa những người báo danh vào làm gia đinh và tiểu nhị. Tôn Đại Lôi vì nhà mình bận rộn, nên y cầm hai vò rượu trở về, sai người mang rượu đến trấn Ngung Đầu. Bên đó là đầu mối của vận hà, người đi nam về bắc rất đông, xem thử rượu này có thể bán ra được cái giá tốt hơn nữa hay không. Tất cả mọi người đều tất bật.
Sau khi buổi thử rượu kết thúc được một canh giờ, một chiếc xe bò của tửu phường Phiêu Hương chở hai mươi mấy vò rượu đã đến trước cửa Ngọc Liễu Cư. Đám tiểu nhị của Ngọc Liễu Cư sớm đã nhận được tin tức, vội vàng vận chuyển năm vò rượu xuống, rồi lại trả tiền cước phí cho xe bò.
- Triệu lão gia đã căn dặn, cho dù Ngọc Liễu Cư đường xa, cũng phải đưa đến đây trước nhất.
Phu xe tiếp nhận tiền phí, vui vẻ nói, đưa đến đâu lấy tiền đến đó, đường đi thì ít, mà tiền lấy thì nhiều, gã đương nhiên vui mừng.
Vương chưởng quỹ của Ngọc Liễu Cư chẳng quan tâm chút chuyện vặt này, sau khi y trở về xem lại các khoản, lại đi đổ phường và phòng ở chào hỏi khách, sau đó mới đi một vòng ra nhà bếp.
Sau khi sắp xếp những việc vặt này xong, y mới có thể đến phòng lớn ở tiền sảnh nghỉ tạm. Vừa ngồi xuống uống trà, thì có một người mập mạp mặc y phục đẹp đẽ ngồi đi vào, Vương chưởng quỹ vội vã đứng dậy, cười rồi hỏi thăm:
- Hôm nay ông chủ đến sớm vậy, có muốn uống trà không?
Người mập mạp nọ khoát tay, nói khe khẽ:
- Sớm đã uống no rồi, uống nữa thì vỡ bụng. Khách ở phòng giáp ngươi phải tiếp đón cho tốt, đó đều là hào kiệt trên sông, cũng có quan hệ sau lưng với ta, đang đi sang Quy Đức làm việc, dừng chân nán lại đây.
Vương chưởng quỹ cười nói:
- Tiểu nhân còn buồn bực, thầm nghĩ giờ này sắp cơm tối rồi, sao lại đi mở tiệc ăn sớm thế này.
Hào kiệt trên sông chính là nhân vật làm vận chuyển, những người này trông như người giang hồ, trên thực tế đều có muôn vàn quan hệ với quan phủ, về phần chiều vội vã ăn cơm, nhất định là đi đường bỏ qua giờ cơm tối.
Vương chưởng quỹ biết chưởng quỹ rất có mặt mũi, khách giàu có trong thành ngoài thành đến, y đi qua cười rồi gật đầu đã không tệ, hiện tại dặn một câu “Tiếp đón thật tốt”, vậy khẳng định là nịnh bợ giữ quan hệ. Vương chưởng quỹ liền đi sắp xếp, đi được hai bước thì lại dừng, cười nói:
- Ông chủ, các vị khách quý đến thật đúng lúc, hôm nay rượu ngon của tửu phường Triệu gia đã lấy về, vừa hay có thể cho các vị khách quý nếm thử.
Nghe nói vậy ông chủ của Ngọc Liễu Cư cau mày, hơi bất mãn nói:
- Lão Vương, tiểu tử đó làm liều nấu rượu, sao ngươi cũng làm liều theo.
- Ông chủ, không phải làm liều, đó thật sự là rượu ngon. Tuy nói không so được với rượu có tiếng trăm văn một cân ở phương nam phương bắc, nhưng lại là rượu trắng ngon thật sự, cay trong miệng, lại rất dễ uống, uống vào giống như một dòng lửa, nhưng không phải là cảm giác bỏng rát, mà là ấm áp đều toàn thân, thật là không tồi. Vốn dĩ đang muốn tối nay cho ông chủ ngài nếm thử đấy.
Vương chưởng quỹ cười hì hì nói.
Ông chủ nọ sửng sốt, hơi nghi hoặc, nói:
- Tiểu tử Triệu gia kia là người múa đao múa thương, còn biết làm rượu sao? Lão Vương ngươi là người hiểu rượu, không ngờ lại coi trọng như vậy?
- Tiểu nhân cũng không ngờ, giờ sẽ lấy ra cho ông chủ nếm thử trước. Nếu ông chủ cũng cảm thấy ngon, rồi mới đưa qua cho khách quý, khi đó ông chủ cũng có mặt mũi.
Vương chưởng quỹ cười nói.
Người mập nọ cười gật đầu. Vương chưởng quỹ vội vàng đi vào kho rượu, nhìn năm vò rượu chưa mở phong, gấp gáp nói:
- Mở hết ra, lấy từ dưới lên trên.
Tiểu nhị quản kho sửng sốt. Vò rượu mở phong, rượu sẽ bay mất, nên chỉ biết uống một vò thì mở một vò, về phần lấy từ dưới lên như thế này, lại là cách nghiệm rượu. Nước nặng rượu nhẹ, rượu càng ngon thì càng nhẹ, nếu như trộn lẫn với rượu xấu hoặc là nước, thì từ phần nổi lên của vò rượu sẽ nghiệm ra.
- Mau lên chút, ông chủ đang chờ đấy.
Nhìn thấy gã tiểu nhị sững sờ, Vương chưởng quỹ giục một câu, gã tiểu nhị mới cuống quít làm việc.
Mỗi một vò rượu lấy lên Vương chưởng quỹ đều chỉ uống một ngụm nhỏ. Uống xong năm ngụm, Vương chưởng quỹ gật gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, căn dặn tiểu nhị phong bốn vò lại, sau đó bưng mấy cái bình ra.
Không lâu sao, rượu đã dâng đến trước mặt ông chủ. Ông chủ mập mạp đó bưng chung rượu lên một cách nghi hoặc, không kìm nổi mà sững người, sau đó ngửa đầu uống cạn, sau khi uống xông hà ra một hơi, kinh ngạc nói:
- Có thật là rượu do Triệu Tiến đó làm ra?
- Rất nhiều kẻ nhàn rỗi đều ở bên ngoài tửu phường của hắn xem náo nhiệt, hắn cũng không có kẽ hở nào trong bán rượu vận chuyển rượu, hơn nữa bán số lượng lớn như vậy, mấy nhà trong thành sao lại không biết.
Vương chưởng quỹ giải thích mấy câu.
Ông chủ béo cũng lười nghe đoạn này, chỉ nói:
- Ngươi mang rượu đi theo ta, cùng đến phòng chữ giáp tiếp đón.
Ngọc Liễu Cư cũng có cung cấp tiệc rượu, nhưng không ngồi tản ra, mà chỉ có từng phòng từng phòng cao cấp, phòng chữ giáp này đều là nhân vật có thân phận mới có thể dùng.
Bên ngoài căn phòng cao cấp này có bốn gã đại hán, trông có vẻ là hộ vệ, nhưng trên người lại mặc giáp da có dây sắt, đao cầm trong tay cũng là nhạn linh đao chế tạo từ thép tinh, trong thành Từ Châu chỉ thân binh gia đinh của Tham tướng mới có thể có. Trong gia nhã phòng có sáu người, cũng đều toát ra một loại khí chất phiêu hãn từ bên trong, ánh mắt nhìn quanh mang theo sát khí.
Ông chủ béo ở ngoài chào hỏi một tiếng rồi đẩy cử, sáu tiến vào, sáu người kia đều cười rồi đứng lên nói:
- Ông chủ Chu quá khách sáo rồi, đám huynh đệ ta gấp gáp đến đây, chiêu đãi thật sự là chu đáo.
- Hai nhà chúng ta quan hệ thế nào, còn nói những lời khách sáo như vậy há chẳng phải là xa lạ sao. Trong thành Từ Châu này mới ra rượu ngon, đặc biệt để các vị nếm thử.
Ông chủ họ Chu nọ nở một nụ cười tươi, đặt bình rượu trên bàn, rót rượu cho các vị, tới mỗi người y đều nói lời cảm tạ.
Thái độ của ông chủ Chu rất thân thiết:
- Các vị ít đến Từ Châu, nên không biết chỗ chúng tôi có một anh hùng thiếu niên, tên là Triệu Tiến.
- Triệu Tiến? Chính là người thanh niên giết chết Phi Thiên Báo Tử sao?
Có người kinh ngạc nói.
Lần này đến lượt ông chủ Chu kinh ngạc, hỏi:
- Mạnh huynh đệ cũng biết người này?
Người đặt câu hỏi liền cười nói:
- Mười mấy tuổi, thì đã dính đến hơn ba mươi mạng người, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, hiện giờ cả vùng Từ Châu và Hoài Bắc, ai mà lại không biết vị tiểu gia này?
Ông chủ Chu nọ ngạc nhiên trong nháy mắt, nghĩ thầm mình vẫn quá xem thường Triệu Tiến, xem ra có lẽ mình phải đi gặp mặt, mà đừng phái chưởng quỹ đi.
Nhưng y cũng là nhân vật sành đời, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười nói:
- Các vị không biết, rượu này chính là làm ra từ chỗ vị tiểu anh hùng này, Chu mỗ không nói ngon dở, các vị nếm thử xem.
Sau khi nói xong y rót cho mình một chung, nâng chung ra hiệu, uống cạn trước. Mọi người nghe xong đều tò mò nhìn chung rượu trong tay, cũng đều ngửa đầu uống cạn.
Sau khi uống xong, ánh mắt mọi người đều sáng rực, vị Mạnh huynh đệ vừa hỏi lúc nãy liền nói:
- Thật là rượu ngon, rượu này uống mới thỏa lòng.
Gã vừa mở miệng, những người khác liền phụ họa:
- Phải nói là uống rất ngon, chưa chắc đã có rượu trắng thượng đẳng phương bắc nào ngon thế này, thứ này chính là rượu, đàn ông đàn ang thì phải uống rượu này.
- Thu đông đi trên sông trên hồ, nếu có một ngụm này, còn hữu hiệu hơn khoác áo da dê.
- Chu lão ca, thêm một ly nữa, thêm một ly nữa.
Vương chưởng quỹ đi theo phía sau đương nhiên sẽ không để ông chủ mình rót rượu, y liền cười hì hì tiếp nhận bình rượu, rót cho mấy người ngồi trên bàn tiệc uống.
Mấy vị hán tử phiêu hãn này tửu lượng đều không nhỏ, mấy ly xuống bụng, thần trí vẫn tỉnh táo, mà ánh mắt ngược lại càng sáng hơn.
- Rượu ngon, không có tạp vị.
- Ngon, không có hơi nước, toàn thân đều ấm áp.
- Cái này nếu ở nơi có gió phương bắc cắt da thịt, mà uống một ngụm này, thì trong bụng đã đốt lửa rồi.
Ngươi một ly ta một ly, ngay cả ông chủ Chu cũng ngồi xuống uống cùng mọi người, mỗi người bảy tám ly, lấy ra mấy bình cũng hết, Vương chưởng quỹ hiểu chuyện liền đứng lên đi lấy thêm rượu.
Y vừa mới ra khỏi cửa, Mạnh huynh đệ cười nói:
- Triệu Tiến này quả thật không đơn giản, có thể đánh có thể giết, thủ đoạn độc ác, lại còn có tay nghề như thế này.
- Các vị không biết, Triệu Tiến này còn có mấy người huynh đệ, cũng đều mạnh mẽ vô cùng.
Ông chủ Chu cười nói.
Không lâu sau, Vương chưởng quỹ đã lấy rượu tới, rót rượu theo thứ tự, có người gật đầu khách sáo, thân hình lại loạng choạng, ổn định lại mới giật mình nói:
- Độ mạnh của rượu này quả thật không nhỏ, hiện tại đã bốc lên rồi, cũng không khó chịu.
Vốn dĩ chỉ muốn ăn bữa cơm ở Ngọc Liễu Cư rồi đi, giờ uống đến vui vẻ, dứt khoát không đi. Ông chủ Chu nọ cảm thấy mình nở mày nở mặt, cũng rất là vui sắp xếp cho những người này. Y đi loạng choạng về phía đại sảnh, bản thân y cảm thấy không việc gì. Vương chưởng quỹ đi sau thì đã đỡ mấy lần, lần cuối cùng bước chân quá xa, suýt nữa ngã sấp xuống. Lúc này ông chủ Chu mới ý thức được mình đã uống quá nhiều, đưa tay lên sờ trán nói:
- Chắc hẳn là một cân rượu, mà đầu vẫn không đau, không tồi. Lão Vương, ngươi đi qua bên đó mua chút về đây, giá cả thương lượng.
Nghe nói như thế Vương chưởng quỹ lập tức cười khổ, trả lời:
- Ông chủ, Triệu công tử mỗi lần chỉ bán năm vò.
- Ai thấy tiền mà không kiếm, tiểu tử này thật cổ quái, ta trở về đi ngủ trước, lúc tỉnh dậy ngươi nhớ nhắc ta, ta phải gặp thử người này.
Lời nói của ông chủ Chu cũng hơi hàm hồ rồi.
Chuyện tương tự cũng xảy ra ở Vân Sơn lâu, mọi người đều biết làm ăn. Lúc giờ cơm chiều bắt đầu, chưởng quỹ của Vân Sơn lâu tặng mỗi gian nhã phòng một bình nhỏ, mỗi người được khoảng một chung rượu. Nhân vật có thể ăn cơm ở Vân Sơn lâu cũng đều không phải là nhân vật tầm thường, ít nhất là bạc không thể thiếu.
- Huynh đệ chúng ta không thiếu tiền, lấy rượu tốt hơn một chút ra đây.
Lúc có vị khách nói.
Chưởng quỹ và đám tiểu nhị cười giải thích, nói rượu này không phải bán, là mời các vị thưởng thức, uống ngon thì nói tiếp, còn những rượu khác, bất cứ lúc nào cũng có thể mang lên.
Có người lấy tiệc chiêu đãi làm chính trước tiên lấy rượu quý ra, đợi rượu quá ba tuần, mọi người đều tùy tiện đứng lên. Nói đến chuyện lý thú của thành Từ Châu, thì đều lấy Hán Tỉnh danh tửu của Triệu Tiến ra mà nói, mọi người đều muốn thử xem khó uống bao nhiêu, cũng xem như là một câu chuyện cười.
/214
|