Chương 162: Kiệu hoa
Ở trước mặt Triệu Tiến đều phải khom người cuối đầu, nhưng sau lưng thì nói rượu của hắn làm khó uống, đây cũng là câu chuyện hài hước.
Không ngờ một chén rượu xuống bụng, lập tức nếm được mùi vị, vội vàng gọi tiểu nhị đến gọi thêm, nhưng đám tiểu nhị đều cười khổ nói:
- Bán hết rồi.
Vân Sơn lâu chuyên kinh doanh làm tửu yến, rượu là mặt hàng chính, tiêu hao so với Ngọc Liễu Cư nhiều hơn không biết bao nhiêu. Có người nếm thấy ngon, thì lập tức có thêm rất nhiều người như thế, còn những người chậm chân đến sau thì đã không còn rượu nữa.
Cảnh tượng như vậy xuất hiện khắp nơi trong thành Từ Châu, cũng không ít lão bá tánh cảm thấy khác. Theo cách nói của một số tửu quỷ ở thành nam: “Rượu cũng không tồi, chỉ là hương vị hơi nhạt một chút.” Nhưng bọn họ còn có câu nói khác: “Kẻ bán rượu đều vô lương tâm, không thể không thêm chút nước.”
Cũng không phải nhà nào làm ăn cũng tốt, cũng có không ít người mua được rượu nhất thời không bán được. Nhưng người uống rượu không mua, còn người bán rượu thì lại mua. Mấy cửa tiệm lớn làm ăn tốt biết đi tửu phường Phiêu Hương mua không được, trực tiếp phái tiểu nhị đánh xe đi toàn thành tìm rượu, giá một cân tăng mười văn hoặc hai mươi văn, đây chẳng khác nào là bán lại rồi, mấy nơi làm ăn không tốt cũng bằng lòng bán ra, tăng hơn giá mua về cũng không thiệt, dù sao có thể được thêm tiền bán lại.
Tay mua của mấy cửa tiệm trong thành đụng mặt nhau mấy lần, muốn mua chỉ có thể tăng giá, một cân nhiều nhất có thể tăng tới hơn năm mươi văn, đối với mấy cửa tiệm lớn như thế này, cho dù tạm thời chịu lỗ, cũng không thể nói với khách là không có, càng không thể để khách quen đi nhà khác uống rượu này được.
Tin tức nóng hổi về Hán Tỉnh danh tửu vẫn chưa truyền đến tai Triệu Tiến, nhưng hắn có thể cảm nhận được từ sự hưng phấn của của phụ thân lúc về nhà.
- Đêm nay đám cháu chắt kia còn chê cười ta, nói rượu uống không ngon, mọi người đều ăn thịt nhiều một chút, kết quả là hai vò bị đám tửu quỷ này uống đến sạch boong, còn muốn thêm nhưng hết rồi, tên nào tên nấy còn muốn đi mấy chỗ nhỏ bán rượu để uống cho sảng khoái.
Triệu Tiến không chỉ gọi mấy chỗ bán rượu đến đây, còn bảo phụ thân mình mời bộ khoái và văn lại trong nha môn đến uống rượu, những người này cũng là khách hàng uống nhiều rượu trắng.
Đương nhiên đám người này tin tức linh thông, cũng biết Triệu Tiến dùng cao lương làm rượu, rất nhiều người chờ xem chế giễu, rất nhiều người trong lời nói cố ý vô tình chế giễu Triệu Chấn Đường mấy câu. Lần này hắn cũng khiến cho cha mình hãnh diện.
- Rượu này thật là khá, sau này mỗi ngày phải lấy một chút về.
Triệu Chấn Đường rõ ràng là đã uống quá nhiều, rất là vui mừng. Triệu Tiến cười nói:
- Cha, uống rượu nhiều hại thân, mỗi ngày hài nhi chỉ lấy về hai lạng.
- Tiểu tử con còn tiếc nuối gì.
Triệu Chấn Đường dở khóc dở cười chỉ chỉ Triệu Tiến, nhưng không có tiếp tục so đo, chỉ cười nói:
- Hôm nay đưa số rượu đó đến các vị lão gia trong nha môn, nhưng bọn họ không ai cảm thấy tình cảm, trong lòng không biết nghĩ thế nào?
- Chuyện không đáng ngại, đến ngày mai tất cả sẽ khác.
Hai cha con hàn huyên một hồi, Triệu Tiến lại không ngủ trong nhà, ban đêm vội vàng đi tửu phường. Chiếu theo tình thế hiện tại, nguồn tiêu thụ đang dần mở rộng ra, điều quan tâm chủ yếu là sản xuất.
Đám gia đinh tay cầm trường mâu đứng ngoài tửu phường xếp hàng tuần tra, trong tửu phường treo đèn lồng, tất cả mọi người đều bận rộn sục sôi lửa nóng.
- Ông chủ, tửu lương cũng không còn đến năm ngàn cân, cao lương còn tồn hơn tám ngàn cân, nếu bán được, số này căn bản không đủ dùng.
- Mấy nhà bán lương thực cũng đều đã tiếp đón tốt, tửu lương trong hầm rượu đừng để không, chưng cất rượu đừng dừng lại, tất cả chỗ này ta đều có thể duy trì cho các ngươi.
- Ông chủ, vò rượu không của mấy chỗ bán rượu phải mau lấy về, bằng không cũng không đủ dùng.
- Ta sẽ sắp xếp người qua lấy, có một câu các ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải dựa theo quy trình hôm qua, ủ tửu lương, chưng cất rượu, đổi nước trong nồi, từng bước đều không thể lược bớt, nếu không hợp cách, thà là dừng lại không làm, có hiểu không. Bảng hiệu này chúng ta vừa lập lên, bất kể thế nào cũng không thể phá hỏng được.
Trong tửu phường, Triệu Tiến sắc mặt nghiêm túc dặn dò, Lư Hướng Cửu và Tô Đại cũng không là kẻ không có đầu óc, bọn họ cũng biết chừng mực.
Ban đêm, Triệu Tiến không trở về ngủ, trực tiếp nán lại trong tửu phường. Ngày hôm sau, đám người Cát Hương đi đến chỗ Trần Hồng lãnh bạc đi các nơi thu tiền đặt cọc, tính toán tỉ mỉ số tiền mà Trần Hồng trả công cho bọn họ rất vui, vì thế cục đã hoàn toàn rõ ràng, tiêu một văn tiền ra, tất có thể thu về chín văn tiền thậm chí nhiều hơn, làm ăn như vậy sao lại không làm.
Trời vừa sáng, chưởng quỹ các nơi trong thành đã chen chúc ở trước cửa tửu phường. Số rượu hôm qua mọi người mua cũng không xem là nhiều, dựa theo phán đoán có lẽ còn tồn hàng, tất cả đều muốn dọn sạch hàng còn tồn.
Kỳ thực mọi người cũng lo lắng, tuy nói mỗi một vò rượu trước khi mua có thể nếm thử, nhưng chuyện như thế này tính tùy tý quá lớn, có trời mới biết số rượu lần này có thể duy trì được hương vị này hay không.
Nhìn thấy trường diện sục sôi như lửa đốt, Triệu Tiến một mặt căn dặn thu tiền xuất hàng, một mặt xoay người đi vào xưởng, một cái nồi quả nhiên không đủ.
Thương lượng với Lưu Hướng Cửu và Tô Đại, hắn quyết định chế thêm ba cái nồi lớn để chưng cất rượu. Chiếu theo lời nói của Lư Hướng Cửu, tửu phường bị bỏ hoang không ít, có thể thu thập được một vài khí cụ ủ rượu, có những vật như thế này, tốc độ chế tạo sẽ có thể nhanh hơn rất nhiều, sau đó không đủ thì tiếp tục tiến hành chế tạo. Hiện tại thứ cần thiết nhất là lương thực, nước và củi lửa đừng để đứt quãng, sau đó nhân thủ phải phối hợp tốt, bằng không phẩm chất của rượu sẽ không khống chế được.
Trải qua trận chiến rượu ngày hôm đó, Lư Hướng Cửu cũng hiểu rõ yêu cầu của Triệu Tiến là cơ mật, nên cố ý nói ra mấy cái tên, những người này đều đã chuyển nghề làm thợ làm rượu, đều có chút thất vọng, nhưng tay nghề làm rượu không tệ. Trong tình hình hiện tại , nếu có người thuê bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đội ơn, làm việc cần cù thì không cần phải nói, chuyện giữ bí mật cũng sẽ rất dễ dàng làm được.
Đại khái đã tính toán một chút về số rượu còn tồn lại, cho dù mỗi ngày sản xuất không ngừng, chiếu theo số lượng hạn định bán ra cho mỗi nhà, mấy ngày nữa cũng sẽ không còn hàng, nhu cầu tuy rằng nóng, nhưng sản xuất không xem là lớn.
Buổi sáng nhộn nhịp mua rượu, buổi chiều tụ tập càng nhiều mấy kẻ nhàn rỗi xem náo nhiệt, nhưng người bên bãi chứa hàng cũng dần nhiều lên. Diệp Văn Thư dẫn theo mấy người bạn cùng đến đây. Đám gia đinh của Triệu Tiến cũng đã ngừng huấn luyện, chạy bốn phía, thông tri cho các thanh niên cường tráng hợp cách đăng ký trong danh sách trước đó, rất nhanh đã xếp thành hàng dài ở bãi chứa hàng.
Hóa ra là do miệng truyền miệng, trong thời gian mười mấy ngày tập hợp gần một trăm năm mươi người. Hiện tại tin tức vừa lọt ra, người trong thành ngoài thành đều tụ tập ở đây. Lúc bấy giờ ai mà không biết làm việc dưới trướng Triệu Tiến, ăn no uống đủ ngủ ấm, tiền mỗi tháng được nhận cũng chưa bao giờ bị khất. Hơn nữa những người trẻ tuổi còn có một lý do, đó chính là uy phong. Thanh niên trong thành Từ Châu hầu hết đều từng nhìn thấy buổi thao luyện của gia đinh ở bãi chứa hàng, chỉnh tề như thế, sát khí đó, đều là thứ mà người trẻ tuổi hướng đến, mọi người ai cũng đều muốn trở thành một phần trong đó.
Cho dù là không có tâm tư đó, cũng suy nghĩ đến chuyện đến tửu phưởng làm tiểu nhị, chưa nói là có thể học được tay nghề hay không, ở đó được ăn ngon, tiền công nhiều, quả là chỗ hấp dẫn người ta.
Khác với cuộc tuyển chọn lần trước, lần này thì có tiêu chuẩn cứng rắn hơn, tạ đá có thể nâng được bao nhiêu lần, trong vòng thời gian một phần ba nén nhang có thể chạy được bao xa, phụ mẫu trong nhà có đồng ý hay không, có người nào bằng lòng đảm bảo hay không, một cái không đạt được thì sẽ không trúng tuyển.
Nhưng tiêu chuẩn cứng rắn như vậy ngược lại càng thêm hấp dẫn những người trẻ tuổi kia. Tiêu chuẩn như vậy nếu như có thể được tuyển, điều đó chứng minh mình mạnh hơn những người cùng trang lứa rất nhiều, bản thân điều này đã là vinh quang rồi.
Về phần tiểu nhị và thợ học việc của tửu phường, chủ yếu là chọn lựa người khỏe mạnh không bệnh tật, nhân phẩm thành thật, có người bảo lãnh, lúc báo danh ký khế ước, tiểu lại đến từ nha môn phải nhắc nhở một câu, Tiến lão gia là người thế nào các ngươi cũng biết, nếu học trộm phương pháp của tửu phường rồi tiết lộ ra, cả nhà sẽ nguy đến tính mạng.
Có vài người mang chút tâm tư riêng, nghe thế cũng liền co rút lại, nhưng nhiều người lại không quan tâm, hiện tại đến cửa tiệm làm người học việc, làm công cho người khác, vậy cũng vừa đủ rồi, ba năm đầu có thể ăn no đã xem như không tồi, còn hơn bị đánh bị mắng như cơm bữa, bị người ta đánh chết cũng không kiện cáo được ông chủ. Điều kiện của Triệu Tiến có thể nói là từ bi lắm rồi.
Mọi người đều khí thế ngất trời, nhưng Trần Hồng lo sổ sách rất nhanh đã trông rất khổ sở. Làm ăn như thế này quả thật là kiếm được nhiều tiền, nhưng đùng một cái mở rộng ra, cũng là số bạc phải tiêu nhiều hơn đáng kể. Số bạc còn lại của hãng buôn Từ An chỉ còn lại hơn tám trăm lượng.
Thanh danh của Hán Tỉnh danh tửu thật sự thành công vào ngày thứ tư sau ngày hội thử rượu. Triệu Tiến thông qua phụ thân Triệu Chấn Đường và các quan hệ khác, lần lượt tặng một vò rượu trắng nho nhỏ cho quan viên thân sĩ trong thành.
Những người này trước giờ chưa từng thiếu người tặng lễ, huống hồ Triệu Tiến không đầu không đuôi mang tặng một vò rượu nhỏ. Mọi người đều kính nể uy danh của Triệu Tiến, đám hạ nhân đều khách khí nhận lấy rượu, nhưng sẽ không đưa cho lão gia chủ nhà uống, vạn nhất uống vào có chuyện, há chẳng phải là chuốc phiền phức cho mình sao.
Nhưng ngày thử rượu vừa qua, ngầy hôm sau tin tức đã truyền khắp toàn thành, có người ăn uống tiệc tùng bên ngoài về nói rượu này không tệ, hạ nhân trong nhà lập tức nhớ ra, hình như Triệu gia có đưa rượu tới, liền vội dâng rượu lên, uống vào quả thật rất ngon.
Những văn nhân sĩ tử này uống được rượu ngon, mặc kệ văn chương như thế nào, cũng phải ứng cảnh cho ra mấy câu, hoặc là làm thơ phú các loại. Tri châu, Đồng tri, còn có các lão gia của nha môn phân ti Hộ bộ cũng làm như thế.
Bọn họ nói rượu ngon, hơn nữa còn bảo hạ nhân đi mua, lúc gặp mặt nhau cũng sẽ bàn luận, dù sao Triệu Tiến không có chút kinh nghiệm lại làm ra rượu ngon, cũng là chuyện lạ mới nghe ở thành Từ Châu này.
Những quan viên thân sĩ này sau khi đánh giá, thanh danh của rượu trắng Triệu Tiến làm ra bắt đầu mở rộng. Ai cũng có tâm lý đám đông, đều thích bắt chước người ta, tầng lớp thống trị như đám quan viên và thân sĩ đều là hình mẫu cho mọi người bắt chước. Bọn họ nói rượu này uống ngon, thì rượu này nhất định uống ngon, huống hồ Hán Tỉnh danh tửu không chỉ là mượn hư danh nổi tiếng, mà là có chất lượng thượng giai thật sự.
“Tửu dịch tinh doanh, cam liệt thuần hương, nhập khẩu như tuyền, hạ hầu nhược hỏa.” (Tạm dịch: Giọt rượu óng ánh, ngọt thơm thuần khiết, vào miệng như suối, chảy xuống như lửa)
“Tửu kình mãnh như hổ, hồi vị trường tự xà” (Tạm dịch: Rượu mạnh mẽ như hổ, dư vị dài như rắn)
Đủ các thể loại bình phẩm được ra đời. Có sự yêu thích và tâng bốc của bọn họ, độ nóng của Hán Tỉnh danh tửu đột nhiên bay cao lên một đoạn.
Đại danh sĩ Vương Hữu Sơn rất ít khi dính dáng đến chuyện phàm tục, không ngờ cũng vì rượu này mà viết một bức thư pháp “Mỹ tửu danh nhưỡng, Từ Châu khôi thủ” (Tạm dịch: Rượu ngon ủ danh, Từ Châu đứng đầu).
/214
|