163: Biến đá thành vàng
Có bức thư pháp của Vương Hữu Sơn, rượu từ tửu phường của Triệu Tiến làm ra xem như giá trị tăng gấp bội, không thể không nói bức thư pháp này viết ra rất đúng lúc. Nếu như được viết ra trước lúc mọi người đều đã uống, chẳng khác nào là cổ vũ cho vãn bối, mọi người sẽ không sinh ra hảo cảm gì đối với rượu này, mà bức thư pháp được viết ra lúc mọi người đã khen nức lời, thì là dệt hoa trên gấm. Chẳng những mọi người không cảm thấy đây là vì mối quan hệ, ngược lại còn cảm thấy hóa ra Vương đại nhân cũng nghĩ như vậy, thế còn có thể lầm sao?
Nhân vật như văn nhân thân sĩ phú hào cảm thấy uống ngon, mà đám võ tướng của bên Từ châu Tham tướng, còn có thế quan của Từ châu Tả vệ, thì càng thêm yêu thích món rượu trắng ngọt ngào thuần hậu này. Từ Châu rét lạnh, võ tướng võ phu lại càng thích uống rượu, rượu trắng mạnh bực này, thật đúng với khẩu vị của bọn họ.
Mấy cửa tiệm dưới danh nghĩa của Từ Châu Tham tướng mua rượu về, không bán trong tiệm, mà trước tiên dâng cho Tham tướng đại nhân thưởng thức, sau khi uống vào càng thêm tán thưởng, yêu cầu đưa nhiều hơn qua đây. Phạm vi võ phu thế quan trở nên mật thiết, một người thích uống, từ trên xuống dưới đều cảm thấy không tồi, thế là đều sang mua.
Từ Châu Tham tướng và Từ Châu Tam vệ vốn là một tầng lớp nhân sĩ phú quý khác của địa vực Từ Châu, sự yêu thích của bọn họ, càng khiến cho “Hán Tỉnh danh tửu” này lên như thuyền dâng theo nước.
Sự việc phát triển khiến những người bên cạnh Triệu Tiến trợn mắt há hốc mồm, ai mà ngờ trước sau có sáu ngày, rượu của tửu phường Phiêu Hương có thể nóng đến mức độ này?
Sau khi trợn mắt há mồm xong thì phát sầu, muốn đảm bảo chất lượng mà phải đảm bảo sản lượng, đối với tửu phường Phiêu Hương vừa mới khởi bước mà nói, thật sự là quá khó khăn, sao khi cân nhắc, Triệu Tiến lựa chọn đảm bảo chất lượng.
Ngày trước đã dự trữ một số lượng lớn cao lương ủ rượu, số lượng tửu lương lên men trong hầm rượu cũng được đảm bảo, nhưng nồi chưng cất chỉ có một, hơn nữa còn không thể ngày đêm chưng cất rượu không ngừng nghỉ, nhất định phải gián đoạn nửa canh giờ đến một canh giờ để nghỉ ngơi.
Dụng cụ ủ rượu đều phải nghỉ ngơi, thợ ủ rượu và tiểu nhị càng không phải nói, vì phải đảm bảo lúc nào cũng có người quan sát, Lư Hướng Cửu và Tô Đại dẫn một đám người, thay phiên nhau, mọi người mỏi mệt thì mỏi mệt, nhưng sự hăng say thì lại rất tràn đầy, mỗi ngày có bột mì, có thịt heo, tiền công gấp đôi, mọi người đều hận không được hưởng những ngày tháng thế này nhiều hơn một chút.
Cả tửu phường đầy ắp những người bốc vác vận chuyển hàng, mỗi ngày cũng chỉ có thể sản xuất khoảng hai trăm sáu mươi cân, hai mươi cân một vò rượu, chẳng qua cũng chỉ có mười ba vò, thêm số còn trữ trước ngày thử rượu, trước lúc nồi chưng cất mới vận hành, mỗi ngày khoảng độ hai mươi vò, tức là khoảng bốn trăm cân.
Hơn nữa tính như thế này, ở giữa còn phải lấy danh nghĩa thanh tẩy nồi chưng cất ngừng kinh doanh mấy ngày, vì lên men tửu lương cần chu kỳ, thời gian cần thêm một chút.
Mười mấy vạn người trong thành Từ Châu đều có, ngoài thành thì không cần phải nói, cơ số lớn như thế, mỗi ngày bốn trăm cân rượu đưa ra, giống như ném một viên đá xuống sông Hoàng Hà, một bọt nước nho nhỏ nổi lên, đến tiếng vang cũng không có.
Mấy mươi văn một cân, đối với bá tánh bình thường thì là số tiền lớn, nhưng đối với người có chút gia thế mà nói, đây thật sự chẳng là gì, có thể đi vào những tửu lâu thế kia, còn không trả nổi tiền uống rượu?
Về phần những gia đình giàu có, lúc có gia yến đãi khách coi trọng dùng rượu ngon, khách đến nếu như không mang danh tửu đặc sản bản địa Từ Châu, chắc chắn là không có mặt mũi, có đề tài để nói chuyện, trước mặt người ngoài cũng vẻ vang hơn.
Tửu lâu, quán ăn, quan thân phú quý cũng đều có chút lo lắng. Tửu phường Phiêu Hương sản xuất ra rượu ngon như thế, thuần túy là vì đúng lúc, về sau chưa biết chắc rượu sẽ biến ra bộ dạng gì nữa, thà rằng mua trước để ở trong nhà.
Quy củ của tửu phường Phiêu Hương vẫn vậy, trước khi mua có thể mở phong thử trước, tùy ý đổi trả, những người đến mua mỗi ngày đều nếm thử với tâm trạng có chút khẩn trương, đều lo lắng một ngày nọ mùi vị sẽ đột nhiên kém đi, nhưng chuyện này trước giờ vẫn chưa xảy ra, có lúc khẩu vị quả thật kém hơn một chút, nhưng sự chênh lệch này một người bình thường sẽ không nếm ra. Ngày hôm sau thử lại, thông thường sẽ khôi phục nguyên trạng, thậm chí là phẩm chất còn tốt hơn.
Một lượng lớn cao lương được vận chuyển vào, từng đám bã rượu được vận chuyển ra, người tinh ý sẽ căn cứ vào bã rượu và lượng tiêu hao phán đoán, “Hán Tỉnh danh tửu” này quả thật là dùng cao lương nấu ra.
Sau khi nhận được tin tức này, xưởng ủ rượu trong thành ngoài thành không hẹn mà cùng nhau dùng cao lương thử nấu rượu, có người tinh ý còn đặc biệt dùng cao lương mà tửu phường của Triệu Tiến mua về, nhưng kết quả vẫn giống như trước, rượu thô vô cùng, căn bản không thể cho vào miệng.
Tin tức những nhà khác không làm được đã truyền ra, càng khiến cho “Hán Tỉnh danh tửu” của Triệu Tiến thêm mấy phần thần bí, hơn nữa lúc mọi người uống rượu còn có thể thuận miệng kể sự tích của Triệu Tiến. Một người võ phu trẻ tuổi không chút quan hệ với nghề làm rượu, không ngờ lại làm ra được danh tửu như thế này, trong đó nhất định có biến cố không để mọi người biết.
Mọi người đều bằng lòng bàn luận và lắng nghe những chuyện xưa như thế này, đàm luận và khoa trương, trong các buổi tửu yến trong thành ngoài thành, tiếng tốt của Hán Tỉnh danh tửu lan truyền ra ngoài. Vốn chỉ có quán ăn tửu lâu và quan thân phú hào trong thành Từ Châu đến mua, sau có người trong phạm vi mười dặm ngoài thành cũng đến mua, nhưng dần dần, người của bốn huyện là Phong huyện, Bái huyện, Đãng Sơn, Tiêu huyện cũng nghe nói, người của Bi Châu cũng nghe nói.
Nhiều người muốn uống muốn mua như vậy tụ lại, mà sản lượng của tửu phường Phiêu Hương nhất thời không thể tăng thêm, giá tiền liền bắt đầu tăng, từ mỗi cân ba mươi lăm văn tăng lên mỗi cân sáu mươi văn, sau đó đến mỗi cân một trăm văn,. Còn có một câu châm ngôn, có thể uống được rượu này, không cần quan tâm đến giá cả.
Quan thân phú hào thì không nói, những tửu lâu hiệu ăn thượng đẳng thì chú ý chiêu đãi khách quen, khách đến hỏi rượu này nếu trả lời không có, đó há chẳng phải là mất mặt quán mình hay sao. Hơn nữa giá rượu mà những tửu lâu hiệu ăn này mua vào khá cao, giá bán ra vẫn duy trì sáu mươi văn, đây cũng là cách hay để giữ khách, giá rượu cố định, những thứ khác bán nhiều một chút, cũng sẽ kiếm trở lại được.
- Triệu đại ca, rượu này chứng ta bán một trăm năm mươi văn cũng sẽ có người mua, ngày mai đệ viết lên tấm biển, chúng ta lại có thể kiếm thêm không ít.
Trần Hồng kích động nói.
Hiện tại Trần Hồng hằng ngày đều bận rộn đến mồ hôi đầy đầu, nhưng về tinh thần thì lại dồi dào. Vốn dĩ y có hứng thú rất nhiều đối với việc làm ăn, huống hồ ngọn lửa nóng của tửu phường này y căn bản không ngờ đến. Trần Hồng muốn biết bí quyết trong đây là gì, càng vì chuyện nóng lên của sự nghiệp này làm cho hưng phấn, nên hằng ngày đến sớm, về muộn, hơn nữa còn nghĩ nhiều hỏi nhiều.
Nghe lời Trần Hồngn ói, Triệu Tiến trả lời rất dứt khoát:
- Chỉ bán một trăm văn, đợi đến nồi chưng cất thứ hai thứ ba ra được rượu, chúng ta sẽ hạ xuống bảy mươi văn, nếu còn nóng như thế này nữa, thì lại tăng giá lên, nhưng cũng đừng vượt quá một trăm văn, đợi đến lúc chúng ta thật sự sản xuất được lượng lớn, cứ định giá là năm mươi văn.
- Vì sao có tiền mà không kiếm?
Nghe sự an bài của Triệu Tiến, không chỉ có Trần Hồng mà ngay cả những người bạn khác của Triệu Tiến cũng không hiểu nổi, Trần Thăng trực tiếp mở miệng hỏi.
- Rượu này của chúng ta không phải là rượu trắng sản xuất tinh xảo gì, nói trắng ra chính là hàng thông thường dùng phương pháp tốt để chế ra được hương vị không tệ, chúng ta phải đảm bảo người uống được rượu này càng nhiều, kiếm một trăm văn từ mười người, cũng không bằng kiếm mười văn từ một ngàn người. Hơn nữa dù sao thì hiện tại cũng ít người uống được, chúng ta đè nặng giá cả, cũng là vì không muốn hạn chế rượu này trong phạm vi thành Từ Châu nhỏ bé này, cố hết sức mở rộng ra, để có thêm càng nhiều người được uống. Trong tương lai lúc sản xuất được lượng lớn, số người uống sẽ trở nên đông đảo, tiền kiếm được sẽ càng nhiều.
Triệu Tiến giải thích vô cùng tỉ mỉ.
Trên thực tế bắt đầu mười mấy ngày, tình hình lại đi ngược lại kế hoạch của Triệu Tiến, mỗi người bị hạn chế chỉ mua năm vò, trên thực tế chỉ có mấy nhà có thể mua được, thường là mấy nhà có thế lực lớn nhất mua được, sau đó chia đều cho Tri châu, Đồng tri, Thôi quan và Tham tướng.
Ngoài ra còn có một chuyện lý thú, Vân Sơn lâu mỗi ngày có thể mua được khoảng năm vò, nhưng tửu lâu chỉ có thể cung cấp một vò, số rượu còn lại đều đưa đến Vân Sơn tự, rượu ngon bực này, các đại sư cũng đều phải nếm thử, mới có thể lĩnh hội được Phật pháp nhiều hơn.
Triệu Tiến bố trí tai mắt ở ngoài, vốn là để theo dõi người thăm dò tửu phường, nhưng những tin tức nhỏ như gió thổi cỏ lay cũng nhận được rất nhanh.
Tửu phường Phiêu Hương nhanh chóng điều chỉnh, mỗi nhà hạn chế mua một vò, hơn nữa phải lấy số xếp hàng. Mỗi ngày trời vừa sáng, một gia đinh của tửu phường Phiêu Hương sẽ cầm hai mươi tấm thẻ bài bằng gỗ màu đen phân phát, người có tấm thẻ bài mới có thể mua rượu.
Đương nhiên trên có chính sách dưới có đối sách, tay mua của các nhà rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, mấy văn tiền thuê một người lấy thẻ bài, đến lúc đó cầm thẻ bài đi mua rượu là được.
Ai cũng có cao chiêu, Triệu Tiến cùng lười quan tâm để tiểu tiết, vật hiếm thì quý, thứ nhà mình phải làm thì đã làm rồi, những thứ khác thì do bên ngoài làm cả. Nhưng hắn vẫn cho người đưa một tin tức ra, nói kế tiếp tửu phường Phiêu Hương sẽ mở rộng khả năng sản xuất, sản lượng sẽ tăng lên, hiện tại uống không được, những sắp có thể uống rồi.
Đây cũng là Triệu Tiến suy xét vạn toàn, quá hiếm khiến cho ít người uống, đến lúc khả năng sản xuất được mở rộng, giá tiền sẽ giảm xuống, những người đã vứt bỏ chưa chắc sẽ quay về uống, như vậy sẽ mất đi mối khách. Vốn dĩ đối với rượu trắng này Triệu Tiến xác định là rượu ngon mà mọi người đều có thể uống.
Nhưng thẻ bài gỗ màu đen này lại là một trò khiến người ta cảm khái, vì đây chính là những tấm thẻ bài năm đó sử dụng để bốc số lúc tỉ võ ở bãi chứa hàng.
- Triệu huynh đến chuyện nhỏ cũng để ý như vậy, khó trách bản lĩnh biến đá thành vàng như thế này.
Vương Triệu Tĩnh cười nói, những người khác cũng gật gù đồng ý.
Đương nhiên là biến đá thành vàng. Lúc trước mua cao lương mua tửu phường thuê người, tổng cộng tốn bốn năm trăm lượng bạc, hiện tại kiếm về được không ít, hơn nữa đã gấp bội rồi. Cho dù khả năng sản xuất mở rộng, giá tiền ổn định ở bốn năm mươi văn, cũng chắc chắn là lợi nhuận gấp mười lần, đó không phải biến đá thành vàng thì là gì, tính toán một chút, doanh thu một năm không ngờ có thể hơn vạn lượng.
- Ta cũng chỉ nhanh trí chút thôi, nhưng không ngờ có hiệu quả như vậy.
Triệu Tiến chỉ có thể cười mà giải thích như vậy. Chuyện này mà nói là do nhị thúc dạy, có lẽ không ai tin, nhưng trong nụ cười của Triệu Tiến mang theo chút tự mãn, tốt xấu gì lúc trước nhà mình miễn cưỡng cũng xem là tinh anh trong nghề buôn bán, hiện tại trong tay có một loại hàng tiêu dùng đại chúng với “kỹ thuật dẫn đầu”, nếu như không kiếm được nhiều tiền lời, thì sống nhiều năm như vậy thật là uổng.
- Người tài giỏi không có gì gọi là không thể.
Vương Triệu Tĩnh lại nói một câu y thường hay nói, mọi người cũng đều gật đầu.
Vương Triệu Tĩnh nói xong, quan sát kỹ lưỡng những người bạn không thấy ai khác thường, mới yên tâm. Vương Triệu Tĩnh gia giáo cực kỳ tốt, cũng biết kết giao đúng mực với người khác, thường xuyên tự ngẫm, lúc tự ngẫm, Vương Triệu Tĩnh phát hiện mình lấy lòng Triệu Tiến quá đáng rồi.
/214
|