Chương 164: Ý tưởng bất ngờ
Vương Hữu Sơn thường giáo dục con trai mình, kết giao với người phải không kiêu ngạo không siểm nịnh, đừng khoe khoang thân phận mình, cũng đừng tự xem nhẹ mình, đối với bằng hữu phải đường đường chính chính, nếu cứ lấy lòng, ngược lại sẽ khiến người ta xem thường.
Từ khi quen biết Triệu Tiến đến nay, Vương Triệu Tĩnh phát hiện mình cứ hay khích lệ đối phương. Câu “Người tài không gì không thể” này không biết đã nói bao nhiêu lần, cứ như vậy có bị người khác xem nhẹ hay không.
Nhưng có lúc Vương Triệu Tĩnh cũng không thể không cười khổ tự giễu mình, thật sự không phải là nịnh hót lấy lòng, mà là người tài thật sự không gì không thể. Chuyện làm tửu phường từ lúc bắt đầu y đã thấy không khả quan, thậm chí còn lén liên hệ bạn bè muốn góp tiền cứu giúp Triệu Tiến, không ngờ thật sự ủ ra được loại rượu ngon khiến người như phụ thân mình kiến thức rộng rãi ra vào những nơi to lớn cũng phải tán dương khen ngợi. Rượu ngon phải lo về bán buôn, nhưng một loạt hành động của Triệu Tiến, lại khiến cho rượu này bán chạy gấp vô số lần.
Rõ ràng thấy được phương pháp của Triệu Tiến là có tiền không kiếm, ví như nói hạn định mua và bốc số, kết quả là vừa thi hành, khách hàng bên ngoài là ngược xuôi chạy theo, càng thêm nóng hơn.
Hơn nữa điều khó có được là tình hình giá cả nóng như vậy, Triệu Tiến vẫn bình tĩnh như trước, suy nghĩ là nghĩ lâu dài, nghĩ làm thế nào để bán được nhiều hơn. Vương Triệu Tĩnh đặt mình vào hoàn cảnh để suy nghĩ, nếu đổi lại là mình, nhìn thấy nhiều người điên loạn vì rượu này, tên tuổi lớn như vậy, nhất định sẽ đưa rượu này lên thành danh tửu thượng đẳng. Nhưng Triệu Tiến lại vẫn kiên trì quan điểm hàng phổ thông như thế này, tỉ mỉ phân tích phán đoán, quan niệm này mới là chính xác.
Cứ suy tính như vậy, sao có thể không nói là “Biến đá thành vàng”.
Xuất thân quân hộ, con trai của bộ khoái đao phủ, từ nhỏ luyện võ, lại thông hiểu rất nhiều thiên văn địa lý, biết đến tận gốc rễ của tri thức đạo lý, hiểu rõ chuyện làm ăn, hơn nữa giống như đã từng lén đọc qua rất nhiều sách, nhân vật như vậy, sao không thể nói là “Người tài không gì không thể” cho được.
Trung thu đi qua, một ngày dường như trôi nhanh thêm không ít, người Từ Châu không thấy nóng nữa mà bắt đầu cảm thấy mát mẻ hơn, mọi người đều bắt đầu mặc thêm y phục.
Nồi chưng cất thứ hai và thứ ba của tửu phường Phiêu Hương cũng đã bắt đầu sản xuất rượu, còn có ba nồi chưng cất đang trong quá trình chế tạo, giá của Hán Tỉnh danh tửu đã chủ động giảm xuống năm mươi văn một cân, mọi người đều cảm thán sự nhân nghĩa của Triệu Tiến, lại không ai nhớ đến lúc rượu này vừa bán là ba mươi lăm văn một cân.
Nhưng tăng thêm hai nồi chưng cất sản lượng gia tăng thêm hai lần, vì kỹ thuật của mọi người đã thuần thục hơn một chút, nhưng vốn dĩ đáy không lớn, nhiều hơn gấp đôi, mỗi ngày cũng nhiều hơn ba mươi vò rượu mà thôi, kết quả là giá lại chầm chậm tăng lên trở lại bảy mươi văn.
Kiếm được không ít, tiêu đi cũng nhiều. Tửu phường Phiêu Hương mua hết đất đai phụ cận, xây dựng lại phòng ốc nhà cửa. Cũng may tửu phường nằm ở thành nam, đất rất rẻ, hơn nữa xung quanh vị trí của tửu phường cũng không có nhà nào, điều này thực hiện rất đơn giản.
Sau đó Triệu Tiến lại đưa tiền đặt cọc cho cửa hàng bán lương thực trong thành, thông qua chỗ Đổng Băng Phong và người của Từ Châu vệ cũng tiếp đón rất tốt. Số lượng cao lương mà tửu phường tiêu hao càng lúc càng lớn, nếu đứt quãng thì sẽ phiền phức to, bên cửa hàng lương thực đương nhiên thu lương bán lương, mà bên Từ Châu vệ thì là đại địa chủ có lương có thể bán.
Những Chỉ huy sứ và Thiên hộ có đồn điền của Vệ Sở, sử dụng quân hộ trồng trọt, mỗi năm đều có thể thu được lượng lớn lương thực, nhưng hiện nay mùa thu lương thực đắt tiền, mùa xuân thì ngược lại. Những nhân vật có máu mặt trong Vệ Sở thì không lo cái ăn cái mặc, nói chung lúc bán buôn thì chịu thiệt. Số hàng lớn mà Triệu Tiến đặt cọc, tuy nói giá không cao, nhưng hơn nhau ở số lượng nhiều, hai bên đều cảm thấy rất có lợi.
Triệu Tiến mở tửu phường, người được lợi không chỉ có Đổng gia, lò chưng cất rượu cũng cần có củi lửa nhiên liệu, trong thành Từ Châu không có gì đốt, phải mua củi và than đá về. Lúc này mỏ than của nhà Trần Thăng liền nhận được mối làm ăn lớn. Nhà bọn họ vốn dĩ có đường đi tương ứng, hai bên đều có lợi, đúng là tiện.
Trong nhà Thạch Mãn Cường chế tạo các loại khí giới công cụ, hiện tại xưởng thủ công trong thành ngoài thành, ai mà không biết con đường làm ăn của Thạch đại gia thành nam rộng mở, mọi người muốn sống tốt, đều phải lấy lòng vị này.
Cát Hương cũng không tầm thường, Cát gia đã bao hết cơm nước hậu cần của bãi chứa hàng và tửu phường, mỗi ngày đều lo liệu bữa ăn cho mấy trăm người, mấy người ra ra vào vào cũng là mối làm ăn lớn. Suy nghĩ của phụ thân Cát Hương không tầm thường, nhìn thấy đám tiểu nhị dưới trướng Triệu Tiến ăn thịt, lão dứt khoát làm một trại nuôi heo ở phụ cận cổng thành phía nam để tự mình nuôi heo, sở dĩ làm mối này không phải vì thịt heo có thể bán ra tiền, mà là bã rượu cho heo ăn rất tiện, trên dưới tính lại lợi nhuận thật là không thấp.
Tiểu nhị của tửu phường đã mở rộng ra đến hơn tám mươi người, còn có sáu người trước đây từng làm ở tửu phường, sư phụ có tay nghề, người bên trong nhiều, người bên ngoài cũng không ít, có một số người thoạt nhìn lạ mặt, căn bản không chỉ có những kẻ nhàn rỗi trong thành, có việc hay hay rỗi việc đều muốn trà trộn vào, nếu không phải thủ vệ gia đinh nghiêm túc, bọn họ đã thật sự đi vào được.
Để phòng bị những người này, cũng vì có thể hiểu rõ tin tức bên ngoài hơn, người trong tay Lưu Dũng ngày càng nhiều, có mười mấy người nòng cốt có thể dùng, cũng có không ít người chỉ nhận tiền nghe ngóng tin tức. Cứ như vậy, Lưu Dũng cũng xem là nhân vật quản lý hơn trăm người.
Với trường diện như vậy, ở thành nam Lưu Dũng đã là nhân vật số một, không biết từ lúc nào, xưng hô của đám lưu manh ở thành nam đối với Lưu Dũng đã thay đổi, từ Tiểu Dũng trở thành Dũng ca, hiện tại đã là Dũng gia rồi.
Vương gia lại không được thơm lây, nhưng Vương gia cũng không cần mấy thứ này. Trong việc làm ăn ủ rượu này Vương Triệu Tĩnh ngoại trừ viết bảng hiệu, đề mục gì đó ra, còn lại đều dành phần lớn thời gian đọc sách.
Nhà Tôn Đại lôi là người làm ăn, đối với mấy thứ này cũng tính toán sâu xa. Lúc làm ra rượu này thì y đã biết có thể kiếm được nhiều tiền, tự móc tiền túi ra mua mấy vò về đưa đến trấn Ngung Đầu bán ra, vốn cho rằng có thể mở ra một nguồn tiêu thụ, không ngờ bên đó vẫn chưa có tin tức gì truyền về, điều này khiến cho y có chút buồn bực.
Tửu phường xây thêm, thợ thủ công và tiểu nhị tăng thêm, gia đinh trông coi tửu phường cũng phải gia tăng, gia đinh cũng đã mở rộng đến hai trăm người. Kỳ thực người đủ tư cách còn rất nhiều, nhưng Triệu Tiến lại không chiêu mộ hết toàn bộ. Hắn biết phải có chừng mực, trong tay có mấy trăm tráng đinh, hơn nữa còn có vũ khí, hằng ngày giống trống khua chiêng huấn luyện, bất kể là nói như thế nào cũng sẽ khiến người khác phòng bị, nếu làm quá đáng, nhất định sẽ bị người khác nghi kỵ.
Điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, điều cần thiết nhất đối với Triệu Tiến hiện tại là tửu phường, có như vậy mới thu nhiều tiền, hơn nữa còn có thể gia tăng mối quan hệ trở nên dồi dào, nền toàn tâm toàn ý chăm sóc, mà Triệu Tiến mặc kệ là bận thế nào, cũng phải lấy ra thời gian nửa ngày đích thân huấn luyện đám gia đinh này.
Vất vả thì vẫn vất vả, nhưng so với nhóm đầu tiên ít nhiều có thoải mái hơn một chút, vì nhóm gia đinh thứ nhất đã huấn luyện ra chút dáng vẻ, có thể truyền kinh nghiệm rồi.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, lượng tiêu thụ của Hán Tỉnh danh tửu cũng tăng nhanh hơn. Trên bảng thông báo của tửu phường Phiêu Hương đã nâng giá lên tám mươi văn một cân, vẫn cung không đủ cầu như trước, vì mỗi tháng tổng lượng cung cấp vẫn chưa lớn, mà phạm vi biết đến càng lúc càng rộng. Người của một châu bốn huyện trong địa vực Từ Châu đều có nhu cầu, ngoại trừ bốn huyện ngoài thành Từ Châu là Phong huyện, Đãng Sơn, Tiêu huyện, Bái huyện, đã có xe ngựa định đến đây mua.
Tửu phường xây dựng mở rộng thêm một giếng nước, nhưng theo lời của Lư Hướng Cửu, trong thành tối đa cũng chỉ xay thêm bốn nồi chưng cất, nếu còn muốn gia tăng sản lượng, thì chỉ có thể đi ra ngoài thành tìm nơi khác, vì cao lương và rơm cỏ cần vận chuyện lượng lớn vào thành, cả vận chuyện và tồn trữ đều cần phí tổn, chớ đừng nói chi là phơi nắng tửu lương cần rất nhiều đất trống, hầm rượu lên men tửu lương cũng cần rất nhiều khoảng trống, mùa đông cần phải sưởi cho nhân công, cái này cần có nơi rộng rãi hơn, mảnh thành nam này dù có khuếch trương thế nào, thì cũng có cực hạn.
Hơn nữa với tốc độ tiêu thụ trước mắt, xây dựng đại quy mô cũng không mù quáng. Hiện tại người đến mua rượu đã lười thử rượu, vì nhiều ngày như vậy, hương vị của mỗi vò rượu có lẽ có khác biệt, nhưng sẽ không kém quá xa, mọi người đã tin tưởng tửu phường Phiêu Hương có thể liên tục sản xuất ra rượu tốt như vậy, sau khi tín nhiệm thì nhu cầu mở rộng. Rất nhiều chủ quán thương gia đều tìm đến Triệu Tiến, nói hy vọng tửu phường xây dựng thêm, bọn họ bằng lòng xuất ra bạc đặt mua trước để giúp đỡ.
Dựa theo tính toán của Trần Hồng, nếu có số bạc đặt trước này có thể có trong tay, vậy thì việc cải tạo tửu phường to gấp đôi trước mắt, thậm chí không cần đến Triệu Tiến bỏ tiền ra.
Đây là bạc ở trước mắt, ngu ngốc sao không cầm lấy, nhưng Triệu Tiến lại kiềm chế. Trong lòng hắn biết, ở trong thành Từ Châu này mình có lẽ sẽ có thể bảo vệ được cha mẹ và sản nghiệp của nhà mình, rời khỏi tòa thành trì này rồi, e rằng sẽ có phiền phức, trước mắt vẫn phải cẩn thận làm đầu.
Ngày mồng bảy tháng chín, Triệu Tiến vừa đến cửa hàng không lâu, thì có một người khách ngoài sức tưởng tượng đến hỏi.
Tuấn lãng như ngọc, phong độ ngời ngời, so với Vương Triệu Tĩnh càng giống người của thế gia hơn, nhưng người này lại là hòa thượng, chính là Như Huệ hòa thượng lần trước thay mặt Vân Sơn tự giảng hòa cùng Triệu Tiến.
Hiện tại xung quanh bãi chứa hàng đã dựng một hàng rào vây quanh, rất có bộ dáng của doanh địa. Một mình Như Huệ hòa thượng đứng ở cửa nhìn vào trong, ở sau lưng y không xa có một chiếc xe ngựa, bên cạnh còn có hai hòa thường đang trò chuyện.
Như Huệ hòa thượng rất có hứng thú đối với buổi thao luyện của gia đinh của Triệu Tiến, người khác nhìn thấy buồn tẻ, còn y thì nhìn rất hứng thú đến nửa ngày trời. Ban đầu Triệu Tiến không chú ý đế sự tồn tại của y, những gia đinh mới đến cho dù được gia đinh cũ truyền kinh nghiệm, nhưng phải phân rõ trái phải thì vẫn chưa đủ sức, nghe khẩu lệnh bối rối cũng vẫn còn. Triệu Tiến dù trầm tĩnh thế nào, cũng không kìm nổi mà hung hăng dùng gậy đánh, vẫn là nhờ Lôi Tài đưa tin đến nhắc nhở hắn mới phát hiện ra Như Huệ hòa thượng.
Mặc dù Triệu Tiến căm thù Vân Sơn tự đến tận xương tủy, nhưng ấn tượng đối với vị Như Huệ hòa thượng này lại không tệ lắm, vì vị Như Huệ này trông như danh sĩ, hoàn toàn khác với đám hòa thường ra vẻ cường hào như Như Nan, Như Định.
Phát hiện Triệu Tiến nhìn sang, Như Huệ hòa thượng cười rồi chắp hai bàn tay thi lễ, từ xa đã chào hỏi.
Nếu đã đến cửa thăm hỏi, hai bên lúc trước cũng đã giảng hòa, Triệu Tiến cũng không từ chối để đối phương đứng ngoài cửa, trực tiếp mời Như Huệ hòa thượng vào một căn độc viện trong bãi chứa hàng.
Hóa ra các nơi xung quanh bãi chứa hàng đều đã bị mua hết, có nơi làm doanh phòng, cũng có nơi chuyên môn sửa sang thành chỗ tiếp khách, kỳ thực cũng không nói rõ là thay đổi gì, chẳng qua là sửa sang dọn dẹp phòng một chút.
Sau khi Như Huệ hòa thượng ngồi xuống, có người đưa trà cụ ấm nước đến, Triệu Tiến tự mình đứng dậy pha trà cho đối phương. Như Huệ hòa thượng cười cảm ơn, nhìn sơ lược qua khắp căn phòng khách, rồi khoan thai nói:
- Triệu công tử hiện tại dương danh Từ Châu, thanh thế to lớn, không ngờ lại tiêu xài đơn giản như thế này, đến cả hạ nhân cũng không có.
/214
|