Chương 166: Trên hồ Lạc Mã
- Đây là thứ dùng cao lương làm ra sao?
Hà Vĩ Viễn thản nhiên hỏi.
Trong phòng khách Hà gia, Chu Học Trí thân mặc áo bào màu lam đứng ở một bên, bốn người đàn ông tinh tráng đứng ở bốn góc phòng khách, Hà Vĩ Viễn ngồi ngay ngắn ở sau chiếc bàn, trên chiếc bàn có một bầu rượu, một chung rượu, mà ở đối diện Hà Vĩ Viễn, có hai người đàn ông tay thô chân to đang quỳ ở đó.
- Hồi lão gia, là dùng dùng cao lương làm đấy ạ, cao lương này là hàng tốt ở bên Quy Đức, bình thường đều dùng để làm điểm tâm đấy ạ.
Một người quỳ trên đất nơm nớp lo sợ, trả lời.
Những lời này vừa nói ra, Hà Vĩ Viễn lại đứng bật dậy, ném mạnh chung rượu trong tay xuống đất, gào lên:
- Cao lương tốt như vậy, làm sao lại ủ ra rượu tồi như thế này, đây chẳng phải là rượu mấy văn một cân trên phố sao?
Chung rượu vỡ nát, hai người quỳ trên đất cả người khẽ run lên, vội vàng dập đầu không ngừng, mảnh sứ vỡ của chung rượu bắn tung tóe, một người đụng phải bị cắt trúng trán, nhưng lau cũng không dám lau, vẫn dập đầu không thôi.
- Dập đầu có ích gì, các ngươi dập đầu có thể làm ra rượu ngon sao?
Giọng nói của Hà Vĩ Viễn bình thường trở lại, nhưng ngữ khí lại trở nên lạnh lùng hơn.
- Lão gia, lão gia, tiểu nhân nói lời đắc tội, Hán Tính danh tửu gì gì đó uống vào trơn tru như vậy, hậu kình lại lớn như vậy, không phải là do cao lương làm ra đâu ạ. Tiểu nhân làm rượu mấy mươi năm, không tin có bí pháp gì để làm rượu. Trên đời này nhiều rượu như vậy, đơn giản là vì men rượu khác nhau, nước khác nhau. Cao lương sao có thể làm ra được rượu ngon như vậy, nhất định là dùng mạch tử (lúa mạch) làm, nếu không thì có thể dùng đậu.
Gã đàn ông ở phía dưới run rẩy nói.
Hà Vĩ Viễn nghe xong, lại ngẩng đầu nhìn Chu Học Trí bên cạnh. Chu Học Trí khom người nói:
- Tiểu nhân đã phái người đi điều tra, tuy nói không vào được tửu phường đó, nhưng trước sau cũng có thể tính toán đại khái. Tửu phường từ đầu chí cuối đều không đưa vào lương thực khác, từ lúc trước khi bán rượu cũng đều là dùng cao lương.
Nghe lời nói của Chu Học Trí, hai người đàn ông quỳ ở dưới cũng sốt ruột, bất chấp là rượu gì đều ngẩng đầu lên nói:
- Lão gia, không thể nào đâu ạ, Lư Hướng Cửu năm đó từng làm rượu gì, nếu không phải trên sông cần lượng lớn, thì rượu đó hắn đều không bán được, còn cái tên Tô Đại kia thì chưa từng nghe qua.
Người bên cạnh thân thể run rẩy không ngừng, nhưng vẫn nói tiếp:
- Lão gia, trên đất Từ Châu sư phụ làm rượu nào bọn tiểu nhân cũng biết, tay nghề của bọn họ sẽ không hơn bọn tiểu nhân bao nhiêu. Bọn tiểu nhân vẫn suy nghĩ không ra, làm sao có thể làm ra rượu ngon như vậy.
- Cút ra ngoài.
Hà Vĩ Viễn vỗ lên bàn, gầm lên giận dữ.
Hai người ở dưới càng biện giải, y càng nóng giận. Hai người nọ cả người run rẩy, vội vã đứng lên. Chu Học Trí ở bên cạnh ôn hòa nói:
- Khuất sư phụ, trở về chăm sóc vết thương đi, lão gia cũng là nôn nóng, các ngài còn phải tiếp tục làm thử rượu.
Hai người sư phụ khúm núm gật đầu, lúc đi ra bậc cửa còn bị vướng chân, suýt chút nữa ngã sấp.
Chu Học Trí liếc mắt nhìn hộ vệ đứng ở bốn góc tường, nhìn thấy một người suýt chút nữa bật cười, liền hung tợn trừng mắt nhìn qua, y hắng giọng, nói:
- Các ngươi đi xuống trước, ta có chuyện quan trọng bẩm báo với lão gia.
Bốn người không động đậy, chỉ nhìn về phía khuôn mặt nham hiểm của Hà Vĩ Viễn gật gật đầu. Bốn mới khom người lui xuống.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Chu Học Trí bước lên phía trước nói:
- Bẩm lão gia, trong tửu phường có ít nhất bốn người là huynh đệ của Thiêu Hương, bên ngoài trong đám thủ vệ cũng có sáu người, nhưng quy củ của Triệu Tiến quá nghiêm, người của chúng ta không cách nào tiếp cận được, nói chuyện cũng không được. Nhưng đã có huynh đệ của Thiêu Hương chúng ta, lão gia ngài cũng đừng quá mức sốt ruột, phương pháp bên trong tửu phường sớm muộn gì cũng được đem ra được.
Sắc mặt của Hà Vĩ Viễn không dịu đi chút nào, chỉ ở đó hừ lạnh một tiếng rằng:
- Huynh đệ của Thiêu Hương? Ngươi nói những lời nói suông này trước mặt ta có ích gì, nếu như không phải vì ăn no, ai mà đến thắp hương, hiện tại tên tiểu tử Triệu Tiến kia cho bọn chúng ăn no mặc ấm, ngươi cho rằng bọn chúng thật sự quan tâm cái gì mà Vô Sinh Lão Mẫu và Phật Di Lặc hay sao?
Chu Học Trí cười hai tiếng, lại nói:
- Lão gia, hà tất phải vội vàng như thế chứ. Chúng ta có mười mấy lò nấu rượu, lại giữ quan hệ với bên kia tốt như vậy, rượu Triệu Tiến kia làm ra cũng không đủ bán trong thành, cũng không đoạt được mối làm ăn của chúng ta, chúng ta cứ từ từ mà bước đi. Bọn lại chẳng phải tường đồng vách sắt gì, phương pháp này sớm muộn cũng sẽ lấy ra được.
Hà Vĩ Viễn vung tay thật mạnh, bầu rượu còn sót lại trên bàn cũng bị y làm rơi xuống đất, bầu rượu bằng men sứ xanh thượng hạng rơi xuống đất vỡ tan. Nghe động tĩnh như vậy, hai người đàn ông ở ngoài liền tiến vào xem xét, thấy vô sự mới lui ra.
Nhìn thấy Hà Vĩ Viễn có phản ứng mạnh mẽ như vậy, sắc mặt của Chu Học Trí cũng hơi cứng lại. Hà Vĩ Viễn cắn răng nói:
- Sao có thể từ từ, vật này là mệnh căn của chúng ta, mệnh căn này mắt thấy sắp bị người ta đào lên chặt đứt rồi.
- Việc này...
Chu Học Trí vừa định mở miệng, thì bị Hà Vĩ Viễn cắt ngang. Hà Vĩ Viễn lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần phải trấn an lão phu. Triệu Tiến mua theo nồi nấu rượu, điều này ai cũng biết, chỉ cần bên kia sản xuất rượu lượng lớn, chúng ta đừng hòng nghĩ đến chuyện bán rượu nữa. Chúng ta chưa từng nghĩ tới, hắn dùng cao lương, chúng ta dùng gạo mạch đậu, mà khoảng cách trên sông so với chúng ta gần hơn bao nhiêu dặm, tính cả tiền vốn, tính cả tiền bốc xếp, chúng ta làm sao tranh giành với hắn, còn từ từ nữa, hiện tại chính là chuyện chết sớm hay muộn thôi.
Chu Học Trí trầm ngâm một hồi liền nói:
- Trên sông huynh đệ trong giáo rất nhiều, rượu này của chúng ta không phải bán một năm hai năm, quan hệ lâu như thế dễ dàng bị cắt đứt thế sao.
Nói đến đây, sắc mặt của Hà Vĩ Viễn càng âm trầm, thở dài nói:
- Bình thường ngươi luôn không cho điều này là thật, sao hôm nay lại luôn miệng nói huynh đệ, bọn chúng mua rượu bán rượu còn không phải là vì bạc sao, có thể kiếm được bạc thì là huynh đệ, nếu ai có thể giúp bọn chúng kiếm được nhiều hơn, thì đến cha mẹ bọn chúng cũng gọi được.
Mỗi lý do nói ra đều bị phản bác, Chu Học Trí lúng túng ho khan ha tiếng, nói rằng:
- Lão gia, dưới trướng Triệu Tiến đó có mấy trăm người cường tráng, lòng lang dạ sói, quan hệ với quan phủ cũng dày đặc, đến đám hòa thượng của Vân Sơn tự cũng không dám làm gì. Nếu như chúng ta tùy tiện trở mặt, với quan hệ bọn chúng và Mộc gia cũng phiền phức lắm.
- Làm ăn bán rượu thì lụi bại, quan hệ với bên kia cũng lạnh nhạt dần, chẳng lẽ lão phu phải trông coi mảnh đất này mà sống qua ngày?
Hà Vĩ Viễn lạnh lùng nói một câu.
Chu Học Trí cũng không nói gì, Hà Vĩ Viễn cứ ở đó trầm mặc một hồi, chợt vỗ mạnh lên bàn một cái, giận dữ nói:
- Tên Triệu Tiến kia năm lần bảy lượt đối nghịch với giáo phái chúng ta, sát hại Truyền đầu, làm nhục giáo chúng, vơ vét tiền tài. Lão phu thân là Hội chủ, nếu không đi hộ pháp hộ giáo, làm sao mà không có lỗi với tổng đàn Sơn Đông, làm sao mà không có lỗi với Giáo chủ và chư vị tôn giả.
- Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể làm như thế.
Chu Học Trí thận trọng nói, nói rất nghiêm túc, trong lòng thì lại đang thở dài, nghĩ thầm cắt đường con đường tài lộc của người khác quả nhiên là thù không đội trời chung.
Tháng chín thời tiết chuyển lạnh, nghe nói bên phía Bắc Trực Lệ đã có tuyết rơi, Nam Trực Lệ Giang Bắc cũng dần mặc thêm y phục, nhưng vẫn sống ổn, tuy nhiên mặt nước trên sông trên hồ cùng với gió lạnh khiến người ta rất gian nan.
Nếu như thuyền đậu trên bến thuyền Hoàng Hà ở ngoài thành Từ Châu khởi hành về phía đông, đến phía đông Bi Châu hạ thuyền, bên đây hiện giờ là điểm giao hội trung gian giữ nam bắc Đại Vận Hà.
Vận Hà lại đi tiếp Ca hà, vừa hay đi qua hồ Lạc Mã ở giữa Bi Châu và Túc Châu, trấn Ngung Đầu ở phía nam của hồ Lạc Mã. Thuyền đi trên nước, đương nhiên cần nơi thả neo, nhưng Vận Hà hơn nghìn dặm, dài thì dài, nhưng chiều rộng lại có hạn, dừng lại thả neo trong thời gian ngắn thì được, chứ dừng thả neo trong thời gian dài chỉ có thể tìm bến cảng hoặc bến thuyền chuyên môn mà thôi. Nhưng cho dù là bến thuyền hay cảng, không gian có thể cung cấp cũng rất giới hạn.
Mà hồ Lạc Mã lại không thành vấn đề, mặt hồ không có gió, thích hợp thả neo, mặt hồ rộng lớn, thuyền đi ngược bắc xuôi nam cũng không cần lo phải chen chúc.
Bởi vì nơi này nằm khoảng giữa, thuyền đi nam đi bắc đều phải nghỉ tạm ở đây để chỉnh đốn, cũng vì nơi này là điểm giữa, hàng hóa từ nam chí bắc rất nhiều đều dỡ hàng buôn bán ở đây.
Người vật giao hội, muốn không phồn vinh cũng khó. Không đến mười năm, Trấn Ngung Đầu đã có danh hiểu “Tiểu Dương Châu”, có thể nhìn thấy được sự phồn hoa nơi đây.
Thuyền đinh và quan lại của thuyền vận tải, thủy thủ và chủ thuyền của thuyền dân, còn có người phú quý nghèo hèn, lúc dừng thuyền, đều phải lên bờ thả lỏng một chút, chọn mua các loại hàng hóa, còn phải tầm hoan hưởng lạc một phen, cho nên trấn Ngung Đầu tựa vào hồ Lạc Mã, mọc lên đầy những tửu lâu quán ăn, thanh lâu phục vụ những hạng người khác nhau cũng có mấy nhà, theo những người kiến thực rộng nói, đừng nhìn trấn Ngung Đầu nhỏ, trong mấy ngôi nhà lớn lại có cô nương của sông Tần Hoài và Dương Châu trấn thủ, trường diện này khắp đại giang nam bắc cũng rất hiếm thấy.
Ngoại trừ là nơi chuyện cung cấp cho những nhân vật phú quý, chỉ cần là túi ngươi có bạc, thì có thể tìm đến đây để tiêu xài, giá cả của thuyền nương trên hồ cũng rất nhiều loại.
Có một số người tầm hoan hưởng lạc, có một số người chỉ có thể ở lại trên thuyền, sinh ý của những người này cũng có người làm, ngoại trừ những thuyền nương ra, còn có người chuyên môn chèo thuyền bán rượu và thức ăn, thức ăn nóng lạnh, rượu vàng rượu trắng, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp, giá không đắt so với trên bờ.
Loại thuyền nhỏ bán rượu thịt này thích nhất là đi với thuyền vận tải, vì người trên những thuyền khác thích lên bờ tiêu khiển, còn thuyền đinh trên thuyền vận tải thì muốn ở lại giữ thuyền, không dễ dàng rời khỏi, bọn họ chỉ có thể mua chút rượu thịt ở gần đó.
Đã đến giữa tháng chín, việc làm ăn của thuyền vận tải sẽ phải dừng lại, vì tháng mười mặt sông phương bắc sẽ đóng băng, không cách nào lái thuyền, lúc này người ở lại trên mặt hồ chính là mấy đội sau cùng của năm nay.
- Các vị trên thuyền, tiểu đệ có rượu trắng thượng hạng, vịt ướp rượu mới ra lò đây, thịt bò mềm mịn, hàng tươi tặng không đây.
Bên cạnh những đội thuyền vận tải trên hồ, vang lên những tiếng hô to như vậy.
- Bên đây, bên đây.
Trên một con thuyền vận tải có người đứng trên lớn tiếng hét to.
Nhìn thấy con thuyền đó đi lại gần, lại có người cười mắng:
- Lão Tiền ngươi thấy trên con thuyền rách nát đó có thể có rượu trắng gì ngon lành đâu, rượu trắng mà ngươi nói không phải là nước giếng đó chứ, chẳng phải là nước hồ đấy sao?
Một người cười vang, vị lão Tiền chèo thuyền cũng cười ha hả, chẳng hề quan tâm, nói rằng:
- Không pha với nước làm sao để đám lừa các ngươi uống, lần này các ngươi rất may mắn, quả thật có rượu ngon.
Thuyền vận tải quanh năm suốt tháng, một năm phải có mấy lần đi qua hồ Lạc Mã, ở trên mặt hồ làm ăn, cũng quen biết lẫn nhau, thuyền tựa vào nhau, lão Tiền trước tiên lấy ra một chén đậu hồi hương từ trong khoang thuyền, mấy người thuyền đinh trên thuyền tiếp nhận lấy, cười hì hì vừa ăn vừa nói chuyện.
/214
|