Chương 167: Nhớ tìm rượu.
- Chỗ ngươi trong một cân rượu, chắc có nửa cân nước, mỗi lần uống cứ dở dở ương ương, chuyện nhỏ cũng làm không xong, không biết xấu hổ còn nói là rượu ngon. Ngược lại vịt hun khói ngươi làm rất ngon, vịt hun khói này không phải là vịt bệnh chết đó chứ.
Một tên thuyền đinh vừa ăn đậu vừa cẩu thả nói.
- Nói bừa, vịt hun khói vợ nhà ta làm là tay nghề gia truyền đó, ngay cả tửu lầu lớn trên bờ cũng đặt làm.
Lão Tiền đó giả vờ giận trả lời một câu.
Mọi người cũng đã lâu không gặp, tự nhiên trêu vui đùa ghẹo nhau, lão Tiền và một tên thuyền đinh dùng dây thừng buột thuyền vào nhau, cùng nhau ngồi ở mạn thuyền nói:
- Rượu đó đúng là ngon thật, ta thường xuyên tới cửa hàng nhà đó mua đồ, hôm đó tên hỏa kế nhà đó bày ra bốn hũ rượu, nói là rượu thượng hạng, thử trước mua sau, một cân sáu mươi văn tiền, ta cũng do dự, rượu nhà gã mua đi bán lại đều mua ở Sơn Dương và Hải Châu, nào phải rượu thượng hạng gì. Nhưng cho uống trước mua sau nên bèn uống thử một ngụm, không ngờ đúng thật là rượu thượng hạng, hương vị tinh khiết, giống như không phải bằng nước làm ra, uống một ngụm cả người ấm lên, lúc đó chơi xúc xắc trong tay thắng được mấy văn tiền không dùng tới, liền quyết định mua về.
Nghe lão tuyệt vời khen, bọn thuyền đinh cũng thấy hứng thú. Lão Tiền đó thấy bộ dạng của những tên này, cười nói:
- Là huynh đệ đã bao năm rồi, nhưng xin nói trước, một cân sáu mươi lăm văn tiền, cho uống thử trước một chén, không mua thì thôi, nếu mua, chén rượu uống thử này tính vào bên trong giá tiền. Không phải ta keo kiệt, dạo này ta hơi túng thiếu.
- Mẹ nhà ngươi, lần đó không chiếu cố ngươi làm ăn, sao nhỏ mọn vậy.
Bọn thuyền đinh trên tàu cười mắng mấy câu, một người móc một xâu tiền từ trong túi ra, hô to nói:
- Quy tắc cũ, mọi người góp lại, uống xong rồi tính.
Bọn thuyền đinh nhốn nháo móc tiền, lại có người hô to nói:
- Cho một chén rượu hảo hạng mà ngươi nói, cắt cả vịt hun khói, cho cả thịt rau đồ ăn lên nửa.
Bị lão Tiền này kể cho nghe một lúc, mọi người đều rất hứng thú, lão Tiền vẻ mặt tươi cười cắt xong vịt hun khói, lại để đồ ăn lên lò than hâm nóng cho ra một mâm đồ ăn thịnh soạn, mấy món ăn nhắm rượu sắp thành một mâm, mang lên trước, sau đó mới cẩn thận đem hũ rượu ngon đó ra, mở nút lọ ra, thận trọng rót đầy nửa chén.
- Nhìn dáng vẻ keo kiệt của ngươi, sợ bọn thuyền đinh ta uống nhiều à.
Lại có người cười mắng, nhưng mọi người đều rất hứng thú, hiếm thấy lão Tiền này cẩn thận như vậy, hơn nữa mọi người đều đã ngửi thấy mùi thơm của rượu.
Tên móc tiền ra đầu tiên lúc nãy là người uống trước, áp mũi vào ngửi ngửi mùi vị, không kìm được ngất ngây người, sau đó uống một ngụm. Uống xong ngụm rượu vào bụng, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại không đưa chén cho người khác, lại định uống thêm một ngụm nữa.
Biểu hiện của gã như vậy, những người khác lập tức hiểu ra, đều văn tiền loạt hô lớn nói:
- Đừng có uống một mình, đưa qua đây đưa qua đây.
Mỗi người uống một ngụm, tới hai người sau cùng thì đã hết rượu, mọi người lập tức yêu cầu lão Tiền trực tiếp mang hũ rượu kia lên.
Lão Tiền mặt mày hớn hở, ngay cả đồ ăn cũng bán nhiều được mấy món. Tuy rượu này ngon, nhưng việc buôn bán của lão phải đối mặt với nhiều khó khăn, món hàng một cân sáu mươi lăm văn tiền đều luyến tiếc không nỡ uống, cứ giữ lấy, cuối cùng hôm nay cũng bán hết.
Nhìn bọn thuyền đinh ngươi một chén ta một chén uống rất hứng thú, lão Tiền hàn huyên vài câu ngay sau đó tháo dây rời đi, đúng lúc đó tên thuyền đinh đề nghị góp tiền trước lúc nãy cao giọng hỏi:
- Lão Tiền, rượu này của nhà lão là mua ở đâu vậy?
- Cửa hàng Từ Lôi, phía đông tây bờ Nam đường phố thứ ba, hỏi người ta thì sẽ tìm thấy.
Lão Tiền trả lời. Lão cũng không lo lắng nhiều, rượu này đắt như vậy sau này lão cũng sẽ không nhập hàng nữa.
Đội tàu chuyên chở, hai mươi chiếc tàu đều là tàu chở hàng Thiên Tổng, trên đất liền Thiên Tổng này không là gì trong giới binh bộ, nhưng ở trên Vận Hà này, Thiên Tổng chính là một nhân vật rồi. Hai mươi tàu chuyển chở của quan gia, vận chuyển lương thực bằng đường thủy, qua lại mấy nghìn dặm, thấy là nghề nghiệp khắc khổ, trên thực tế không biết ở trên tàu chở bao nhiêu hàng hóa ngược bắc xuôi nam này, tiền vận chuyển này là một số tiền lớn, mua bán ở dọc đường không phải nói, mua bán đặc sản, hai mươi chiếc thuyền là một châu báo nho nhỏ, có câu nói ‘Thủy vận Thiên Tổng, ruộng nước vạn mẫu’ chính là câu nói này.
Thiên Tổng của đội thuyền mà Lão Tiền bán rượu cho là họ Ngô, người Trấn Giang, ở nhà đã có một vợ bốn thiếp, nghe nói còn có hai tòa nhà ở ngoại thành, cuộc sống rất ung dung tự tại, nhưng khi ra bên ngoài, vẫn sắm sửa mua nếm thử thức ăn tươi. Gã tiêu xài nhiều, người ở thị trấn Ngung Đầu ai cũng biết Thiên Tổng hào phóng, mấy thanh lâu đại viện có cô nương mới tới đều phải thông báo với gã một tiếng.
Hôm nay lại nghe nói có một vị đại nữ nhân tới, Ngô Thiên Tổng nhận được tin nhất định phải đi thử một chút. Sau khi ở đó mấy canh giờ, lúc ra về vẫn chưa thỏa mãn. Trên đường đi cứ suy nghĩ có nên chuộc thân cho nàng, đem về nhà thỏa thích khoái lạc hay không.
Tâm trạng tốt đẹp vừa ôm người ấm ngọc êm đi ra nhưng vừa tới hồ thì đã tiêu tan mất. Mặc dù Hồ Lạc Mã tĩnh lặng, nhưng cũng có những con sóng nhỏ, gió thu mang theo hơi nước, áo dài bông cũng không che chắn nổi. Ngô Thiên Tổng này lúc mua vui hưởng lạc cũng đặc biệt mặc chiếc áo lụa, ngồi trên thuyền toàn thân run rẩy, trong lòng không ngừng chửi thầm, đoàn thuyền ta dựa vào cái gì mà phải nhổ neo lái thuyền đi nửa đêm.
Tới trước đoàn thuyền nhà mình, Ngô Thiên Tổng liền bước nhanh nhảy lên tàu, chỉ muốn đi vào tránh gió, cúi đầu cất bước, suýt đụng trúng một người, chút nữa là rơi xuống hồ. Ngẩng đầu nhìn, Ngô Thiên Tổng lập tức giận dữ:
- Cẩu Ngư ngươi mắt bị mù à? Tới chỗ thuyền này của lão tử làm gì? Đội thuyền nhà ta không ai quản lý sao?
Gã bị y gọi là Cẩu Ngư, chính là tên thuyền đinh hỏi lão Tiền mua rượu ở chỗ nào, ở trước mặt Ngô Thiên Tổng, thái độ Cẩu Ngư cực kỳ nịnh nọt, cười nịnh nói:
- Tổng gia, các huynh đệ kiếm được rượu ngon, đặc biệt biếu cho ngài để uống thử, cho ấm người.
Nghe nói vậy, cơn giận Ngô Thiên Tổng liền hạ xuống, nhưng vẫn bực tức nói:
- Rượu trên hồ này làm sao có thể ấm người được, còn không bằng nằm sấp xuống uống ngụm nước trên hồ. Các ngươi tự uống đi, không có tiền mua rượu ngày mai lão phu cho.
- Tổng gia, tiền rượu của các tiểu nhân vẫn còn chút ít, rượu này một cân sau mươi lăm văn tiền, chắc chắn không giống các rượu các, ông uống thử xem?
- Sáu mươi lăm văn tiền? Lão tử uống rượu có kỹ nữ hầu, rượu Thiệu Hưng đó còn không dám tính ta con số này, đầu óc các ngươi mơ hồ à?
Ngô Thiên Tổng liền sửng sốt sau khi nghe xong giá tiền này, không nhịn được mở miệng chửi, nhưng cũng thấy có hứng thú với rượu này.
Tên Cẩu Ngư kia cười hề hề đem hũ rượu ra rót đầy vào chén rượu. Bọn họ chỉ còn lại có một chén này, hai tay bưng đưa cho Ngô Thiên Tổng. Ngô Thiên Tổng khụt khịt hít mũi, vô cùng ngạc nhiên nói:
- Vị cũng không tồi.
Ngô Thiên Tổng sau khi cầm lên uống một ngụm, thần sắc vẻ mặt càng kinh ngạc hơn, sống lưng lúc nãy do có gió thổi hơi khom liền thẳng lên. Vì uống xong ngụm rượu này vào, cảm giác như trong bụng có một luồng khí nóng, ấm áp phát tán khắp cơ thể, chặn hết các gió thu rét lạnh trên hồ ra bên ngoài.
- Con mẹ nó đây mới là rượu.
Ngô Thiên Tổng chửi một câu, sợ vì bản thân quá lạnh nên mới có cảm giác như vậy, lại vội vàng uống thêm một ngụm. Chưa được mấy ngụm, đã uống hết sạch chén rượu, sắc mặt Ngô Thiên Tổng biến sắc đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ không một chút rét lạnh.
- Đúng thật là rượu ngon. Rượu này từ đâu mà có?.
Ngô Thiên Tổng kinh ngạc hỏi. Y háo sắc thích du ngoạn, y cũng là người quanh năm trên thuyền xuôi nam ngược bắc, bọn họ cũng hiểu rộng, là nhóm người nhận thức có thị trường nhất, sau khi y uống một ngụm thì biết rượu này đại diện cho cái gì.
Vẻ mặt tên Cẩu Ngư cũng tươi cười, gã biết mục đích của mình đã đạt được, vội vàng khom lưng nói:
- Lão Tiền đó nói, rượu này mua ở cửa hàng Từ Lôi ở trên bờ. Tổng gia, không cần nói thêm điều gì về rượu này, các huynh đệ đi thuyền chúng tôi có ai mà không muốn uống. Hai mùa xuân thu, trên gió nước lạnh thấu xương, uống một ngụm còn hơn mặc một chiếc áo da, mệt mỏi cả ngày, uống một ngụm rượu này vào, đúng là đỡ mệt.
Ngô Thiên Tổng vỗ hai tay, cười nói:
- Tiểu tử ngươi suy nghĩ rất linh hoạt, lão tử đang nghĩ chỉ bán ở bờ mua rượu, giờ ngươi lại nghĩ được bán cho người nhà mình nữa.
Tên Cẩu Ngư đó chỉ đứng đó cười hề hề, Ngô Thiên Tổng lập tức xoay người, nói với thuyền gia đang chờ lấy tiền đò:
- Đưa ta về, ta muốn đi bờ Nam bên đó, Cẩu Ngư ngươi đi với ta.
- Uống cả buổi trời, rượu này tên gọi là gì?
- Tổng gia, tiểu nhân không biết chữ.
- Mẹ nhà ngươi, cũng may lão tử đã từng học hai năm trường tư thục. Đây là rượu Hán Tỉnh.
Hãng buôn có Hán Tỉnh Danh Tửu, còn có cửa hàng tên gọi ‘Từ’ và ‘Lôi’. Đây là cửa hàng mà cha mẹ Tôn Đại Lôi thành lập ở thị trấn Ngung Đầu.
Phụ mẫu Tôn gia luôn thấy mình khá may mắn, lúc đầu sản nghiệp nhà bọn họ ở Từ Châu làm ăn cũng khấm khá, sau đó ấp ủ ý mở thêm cửa hàng ở chỗ thị trấn Ngung Đầu đó, kết quả do nhúng tay vào chuyện mượn tiền mua lương thực ở phía Từ Châu bị thua lỗ, đành phải di dời chuyện làm ăn tới thị trấn Ngùng Đầu.
Không ngờ thua lỗ đó lại là lợi thế thuận tiện, thay đổi mở tuyến đường sông Ca Vận Hà, Từ Châu không còn là đầu mối trọng yếu của Vận Hà, thị trường chợ bị suy tàn, thương mại trong thành ngoài thành cũng bị suy thoái lớn, ngược lại thị trấn Ngung Đầu bên này lại phát triển thay đổi lớn hoàn toàn. Ngày xưa, có những nhà không biết làm ăn cũng đều phát tài, chớ đừng nói nhà biết làm ăn như Tôn gia này.
Cửa hàng chỗ Từ Châu đóng cửa, chuyển trọng điểm tới thị trấn Ngung Đầu, chuyện làm ăn càng ngày càng lớn.
Chuyện làm ăn đã lớn, cũng có mấy chuyện phải lo lắng, Tôn Đại Lôi ở lại Từ Châu không chịu chuyển tới, nghĩ tới cửa hàng chữ ‘ Lôi’ đó, thì biết địa vị Tôn Đại Lôi trong lòng phụ mẫu gã.
Nhưng nhớ con là nhớ, chuyện làm ăn là làm ăn, theo suy nghĩ của phụ mẫu Tôn Đại Lôi, con múa đao cầm giáo là đã học chút môn đạo rồi, hơn nữa còn giao lưu với một nhóm bạn tốt, tương lai kiểu gì cũng sẽ không tệ. Nhưng không có có kinh nghiệm trong chuyện làm ăn, về phương diện này thì không tin cậy được.
Cho nên từ trước đến nay mấy hũ rượu Hán Tỉnh Tôn Đại Lôi đem đến, trong cửa hàng không ai để ý tới, vải bông, tơ lụa và hương liệu, mấy thứ này chỉ cần số lượng nhiều, nhất định kiếm được không ít, ai thèm để ý tới mấy hũ rượu kia. Vào những bữa cơm bàn ăn cơm mà nhắc tới, nói một cân rượu bán sáu mươi văn tiền, mọi người đều cười.
Phụ thân Tôn Đại Lôi còn chế giễu nói:
- Đại Lôi không xài tiền phung phí, hiếm có lúc được mài rũa, tùy nó thôi.
Nhưng còn có một điểm trùng hợp, chính là trong cửa hàng Tôn gia không ai uống rượu. Cửa hàng vốn hiệu làm ăn buôn bán, đều kiêng đối với tửu sắc, cho rằng sẽ làm lỡ chuyện.
/214
|