Chương 168: Trên thuyền vận lương
Bởi thường xuyên qua lại, rượu để trong cửa hàng ngoài hũ rượu lão Tiền mua hôm đó ra, vẫn chất đống vậy không ai quản, xung quanh nhà kho cũng to, đặt ở đó cũng không vướng bận gì.
Qua thời gian lâu, cũng không ai để ý tới, chỉ có mấy tiểu nhị lén bàn luận, nói đại thiếu gia suốt ngày ở Từ Châu múa đao cầm giáo, nhưng cũng lo lắng Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia tiếp quản hết sản nghiệp ở đây, cho nên bản thân cố tình làm ra vẻ làm ăn.
Đến buổi tối quán rượu, thanh lâu, sòng bạc ở thị trấn Ngung Đầu đều lên đèn, náo nhiệt lạ thường, còn những chủ cửa hàng bán buôn này thì lại đã sập cửa xuống, đóng cửa nghỉ.
Bọn tiểu nhị ăn cơm no xong, thu dọn quầy hàng ở trước cửa, bài để hàng hóa, chợt nghe tiếng bên ngoài gõ cửa, ở đây không cần lo lắng có đạo tặc, bọn tiểu nhị ngạc nhiên đi ra mở cửa.
Mở cửa thấy hai người ăn mặc là Thiên Tổng tào vận và tào đinh, vừa mở cửa hai người đó thẳng thắn hỏi:
- Chỗ ngươi còn rượu Hán Tỉnh bán không?
Nghe tên rượu Hán Tỉnh, bọn tiểu nhị đều lớ ngớ một hồi mới phản ứng ra, một tên tiểu nhị gật đầu nói có, tên còn lại chạy vào trong nhà gọi ông chủ ra.
Tôn Giáp phụ thân Tôn Đại Lôi là chưởng quầy của cửa hàng Từ Lôi. Phụ thân Tôn Đại Lôi bước ra, nghe nói có người tới mua rượu Hán Tỉnh, lúc đó cũng sững sờ, đến khi nhìn thấy Ngô Thiên Tổng kia và Cẩu Ngư lại càng sửng sốt.
Thương nhân làm ăn ở chỗ Hồ Lạc Mã này dĩ nhiên là biết năng lực của nhóm người này, bọn họ danh là quan binh tướng quân, nhưng trên thực tế nắm giữ quyền lợi của thương đội, hơn nữa những người này vào Nam ra Bắc, đồ mà họ muốn mua, nhất định có thể kiếm được tiền.
Trong lòng nghĩ thầm, ngoài mặt thì lại khách sáo nói:
- Hai vị khác quan, rượu Hán Tỉnh tiểu điếm vẫn còn mấy hũ, tuy nhiên giá hơi đắt, mỗi một cân sáu mươi đồng. Nhưng mấy hôm nay giá tiền đã tăng lên chút, một cân đã là bảy mươi đồng, tuy nhiên nếu khách quan trả bằng bạc, giá tiền một vò hai mươi cân có thể một lượng hai tiền.
Đây chính là tùy cơ ứng biến trong người làm ăn, mấy vò rượu này đối với kho hàng Tôn gia mà nói không đáng gì, bán được hay không được cũng không quan trọng, nhưng Tôn Giáp muốn nhân cơ hội này nâng giá xem thái độ đối phương thế nào.
- Mang ra hết, thuê một chiếc xe mang tới bến tàu Nam, đây là bạc cho ngươi.
Thiên Tổng đó trả lời một cách nhanh nhẹn thẳng thắn, Cẩu Ngư bên cạnh liền thốt một câu:
- Nghe nói rượu này của ngươi có thể thử trước mua sau? Tổng gia nhà ta cũng phải thử trước mới mua?
Nghe tới đây,Tôn Giáp liền sững sờ. Lúc trước con trai Tôn Đại Lôi đưa rượu tới, còn nhờ người mang rượu nhắn lại nói có thể thử trước mua sau, ông chỉ nghĩ là trò cười, định giá tiền đắt như vậy, còn thử trước mua sau, rốt cuộc có biết làm ăn không, đúng là đứa con liều lĩnh.
Nhưng bây giờ nghe tới, Tôn Giáp bỗng nhiên cảm thấy điều này hợp lý, giá tiền đắt như vậy, nếu không thử trước mua sau, thì làm sao yên tâm mua được.
Vò rượu được đưa ra, mở nút ra, tên Cẩu Ngư kia cũng là người uống rượu lâu năm, biết lắc lắc, sau đó nâng bê từng vò ra niêm phong, Thiên Tổng kia thì móc bạc ra thẳng thắn đặt xuống.
- Ông chủ, rượu này các ngươi cất ở đâu, ta còn muốn mua nhiều hơn.
Ngô Thiên Tổng đó tùy tiện nói.
Tôn Giáp mỉm cười tiếng, dùng vẻ mặt rất thành khẩn nói:
- Không nói giấu gì khách quan, rượu này trên thị trấn Ngung Đầu chỉ có một tiểu điếm nhỏ nhà ta bán ra, nhưng sản lượng không nhiều. Nếu khách quan cần, lần sau sẽ chuẩn bị nhiều hàng một chút.
Mấy vò rượu trên mặt đất đã niêm phong xong, bọn tiểu nhị cũng chạy ra ngoài thuê xe, Thiên Tổng chắp tay hành lễ nói:
- Vậy xin làm phiền ông chủ rồi.
Trước khi xe ngựa được thuê tới, chuyện dâng trà mời là không thể thiếu, cùng nhau ngồi đàm đạo mấy câu, Ngô Thiên Tổng tìm cách thăm dò rượu Hán Tỉnh rốt cuộc mua ở đâu, Tôn Giáp khách sáo cười nhưng không trả lời.
Hai bên nói quanh co như vậy mấy câu, bên thuê xe đã tới, lúc này hai người mới cáo từ. Trước khi ra cửa, Ngô Thiên Tổng kia do dự một lúc, móc từ trong túi ra một thỏi vàng nói:
- Đây là một lượng, đưa trước cho ông chủ làm tiền đặt cọc, lần sau nếu có hàng tới, thì giữ hàng cho tiểu đệ này.
Tôn Giáp liền sững sờ, giơ tay nhận lấy thỏi vàng, cầm cầm ước lượng, nụ cười trên khuôn mặt lập tức tươi hẳn lên, cười nói:
- Xin khách quan cứ yên tâm, lần sau khi người tới nhất định có rượu.
Hai bên khách sáo một hồi, Ngô Thiên Tổng quẹo vào gốc phố, nhìn mấy vò rượu trên xe, do dự một hồi mở miệng nói:
- Cẩu Ngư, ngươi không cần đi thuyền nữa, lúc nữa về cầm mười lượng làm lộ phí, ở lại thị trấn Ngung Đầu này tìm xem, ta không tin chỉ có một cửa hàng rượu này. Nếu chỉ có một cửa hàng nhà gã, ngươi theo dõi, xem xem rốt cuộc họ nhập hàng từ nơi nào.
Cẩu Ngư ngớ ra, mặt mày liền hớn hở đồng ý, thời tiết rét lạnh như này đi thuyền cực kỳ vất vả, nếu chậm trễ nửa đường, còn không kịp về nhà ăn tết, lưu lại thị trấn Ngung Đầu phồn hoa này, lộ phí đi đường cũng nhiều, ăn uống vui chơi sao mà không tốt.
Đóng cửa cửa hàng lại, Tôn Giáp nhớ tới thỏi vàng nhỏ nắm trong tay, Ngô Thiên Tổng đó vừa đi khỏi, lão liền dùng răng cắn cắn thỏi vàng, đúng là vàng thật.
- Lão Trương, sáng sớm mai ngươi lập tức về Từ Châu, hỏi Đại Lôi rượu này mua ở đâu, mua trước hai mươi vò về đây.
Tôn Giáp căn dặn nói.
Nói xong hai câu, Tôn Giáp trầm ngâm lúc lại nói:
- Nói với Đại Lôi, tốt nhất là độc quyền bán cho nhà chúng ta, cứ nói giá tiền.
Lão trương là Nhị chưởng quầy, sau khi nghe xong liền gật đầu. Tôn Giáp bước đi hai bước, bỗng nhiên cười nói:
- Một đứa con làm việc, cũng làm cho ta nóng lòng. Thôi cứ mua trước mười hũ rượu về, tới lúc đó mở hai bàn yến tiệc ở nhà chúng ta, mời những gã biết uống rượu tới uống thử.
Lão Trương đó cũng biết trêu đùa, cười nói:
- Ông chủ mưu kế hay, nếu rượu này uống ngon, số lượng rượu này không biết có bao nhiêu người mua, đại thiếu gia cũng là kỳ tài làm ăn, không ngờ có thể nghĩ chu đáo tới như vậy.
Nghe người khác khen con trai mình, vẻ mặt Tôn Giáp lập tức cười tươi như hoa, lắc đầu liên tục nói:
- Nó vô tình may mắn thôi, không nên tưởng thật.
Khiêm tốn là khiếm tốn, cười cả nét nhăn trên mặt cũng không thấy.
Có một điều những người làm ăn ở trên vận hà đều biết, rượu chính là loại được dễ bán nhất, rượu mạnh càng dễ bán hơn, tuy lợi nhuận rượu không nhiều, nhưng thu được ở số lượng nhiều, chỉ cần có người đi thuyền, thì có người mua rượu, quanh năm suốt tháng không ngừng.
Từ Hàng Châu đi kinh thành, đoạn đường thuyền đi qua Hoàng Hà qua Trường Giang này, đi qua Chiết Giang, nam Trực Lệ, Sơn Đông và bắc Trực Lệ, dọc đường phong cảnh đa dạng, khá nhiều cảnh sắc đẹp, nhưng đó là đối với những người ít ngồi thuyền, đối với những thuyền đinh suốt ngày ở trên thuyền mà nói thì lại là buồn tẻ vô vị, ngoài những cảnh sắc buồn tẻ vô vị, cuộc sống đa phần trong một năm ở trên sông không mấy dễ dàng, ở trên sông vào ngày thu đông, gió rét lạnh thấu xương, đó thực sự là sự hành hạ.
Vừa buồn tẻ, lại vừa rét lạnh, muốn nghĩ giải lao đỡ mệt, muốn người ấm áp, rượu này chính là loại đệ nhất đẳng.
Tiền lương thuyền đinh cũng bị khấu trừ, nhưng họ có thể cắt xén một ít vào tiền vận chuyển lương thực, bí mật vận chuyển một số ít hàng hóa cho người khác, kiếm tiền rất dễ, trong người tiền cũng dư dả hơn người khác, tiền mua rượu không bao giờ thiếu.
Làm ăn buôn bán dọc những bến cảng ven bờ vận hà này đều biết rượu là thứ dễ bán, thương gia ở thị trấn Ngung Đầu nằm tại nơi đầu mối then chốt Hồ Lạc Mã càng biết rõ.
Tuy nhiên có một điều kỳ quái, chính là người trên thuyền hình như chuyên có chỗ mua rượu, thỉnh thoảng có người trên thuyền tới mua, nhưng lẻ tẻ vài cân mười cân, trên Hồ Lạc Mã lắm người nhiều mắt, nhanh chóng đã có người nhìn thấy, có thuyền đặc biệt chở vò rượu đi về hướng đội thuyền vận chuyển lương thực.
Chuyện làm ăn này người người đều có thể làm, có người nghĩ, rượu của mình rẻ hơn một chút, có phải cũng có thể mang đi bán không? Kết quả người đi thuyền lại không thèm đế ý tới, bị một vố, dày dò như vậy, ai cũng đều thấy có chút kỳ lạ, cũng phải đi tìm hiểu.
Nhưng hôm nay chuyện xảy ra ở cửa hàng Từ Lôi lại khiến Tôn Giáp cảm thấy không bình thường, không ngờ rượu này lại khiến đầu mục của đoàn thuyền Ngô Thiên Tổng tìm tới tận nơi, hơn nữa còn đưa một thỏi vàng làm tiền đặt cọc, tính ra cũng là mười lượng bạc, cũng đủ chứng minh sự nhiệt quyết của đối phương.
Cho dù Tôn Giáp không am hiểu rượu, cũng có thể nhìn ra mấu chốt trong chỗ thương lượng buôn bán này, hơn nữa rượu này là chính con trai mình nhập về. Bất chợt ông nhớ ra, rượu này là tiểu tử Triệu gia làm ra, lúc ấy chỉ cho rằng nó là đứa phá gia chi tử lãng phí tiền bạc, bây giờ nghĩ lại, nhà ta đúng là bắt được cơ hội tốt.
Kế tiếp mười mấy ngày, mãi đến giữa tháng mười, Tôn Giáp mới phát hiện hình như đây không chỉ là cơ hội tốt, hầu như ngày nào cũng có người trên thuyền tới hỏi có rượu này không.
Chuyện làm ăn của Tôn gia ở Hồ Lạc Mã này không phải là mới một hai ngày, cũng có chút quan hệ với người trên thuyền, chỉ cần nói chuyện thì có thể biết, rất nhiều thủy thủ thuyền đinh tới hỏi, đều là ở phương bắc quay gấp về, vốn dĩ là phải theo thuyền đi phương Bắc, nhưng giữa đường lại vòng trở lại.
Những tên thuyền đinh thủy thủ cũng không giấu diếm gì, nói là đi nửa đường thì được uống rượu này, cảm thấy không tồi, muốn trở lại mua một ít, mang theo trên đường, hoặc bán lại. Gặp được mấy người quen biết hỏi thăm, thì ra đều là những người uống mấy chén rượu trên thuyền của Thiên Tổng, người không suy nghĩ nhiều uống vài ngụm rồi khen mấy câu, người mưu tính sau khi uống xong, tự nhiên cảm thấy rượu này có thể bán, mọi người đều mưu sinh trên thuyền, suy nghĩ làm ăn buôn bán đều là bình đẳng.
Nhiều người tới hỏi, nguồn tiêu thụ thế nào, lợi nhuận ra sao, tuy nhiên không cần phải nói, nhưng điều trông ngóng hy vọng của Tôn Giáp đều đã tan thành mây khói, lão Trương nhị chưởng quầy được phái đến Từ Châu vẫn chưa trở về, ông nóng lòng lại cử người đi thúc giục, đến giữa tháng mười, rượu đã về tới, nhưng mang về chỉ có bảy vò, tổng cộng chỉ có một trăm bốn mươi cân rượu.
Tôn Giáp nhìn thấy có mấy vò rượu liền tức giận, xông tới nói với lão Trương đó:
- Tên khốn kiếp mới khen nó có mấy câu, không ngờ làm việc không chút đáng tin, chuyện làm ăn nhà mình, lấy hàng chỗ bạn của nó, chỉ lấy được có bảy vò, chúng ta ở đây bán chứ không phải uống rượu?
Trương chưởng quỹ vội giải thích, chuyện này không trách Tôn Đại Lôi được, bảy vò rượu này, là Tôn Đại Lôi giữ lại trong tay không bán ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, rượu Hán Tỉnh đó tiêu thụ rất nhanh, đầu tháng mười bốn lò nấu rượu đã đồng loạt cho ra lò, nhưng trước khi chưa khai trương đã không còn hàng tích trữ, cho nên mỗi ngày số lượng rượu ra lò cũng chỉ được nghìn cân.
/214
|