Chương 169: Tư lợi
Sản lượng gia tăng không được nhiều, nhưng nhóm người mua lại gia tăng nhiều, ngoại trừ những nhà trong nội thành Từ Châu mua ra, huyện Phong, huyện Bái, huyện Tiêu, Đãng Sơn và người Bi Châu đều tới mua. Có thêm những người mua này, sản lượng gia tăng nhanh chóng được tiêu thu hết sạch, nhu cầu nhiều vẫn không đáp ứng kịp.
Dự tính của Triệu Tiến không sai, nhà người quý tộc trong thành thích uống cái mới mẻ, loại rượu trắng vị đậm đà này thỉnh thoảng uống thì còn được, không cần thiết ngày nào cũng phải uống, nhưng trừ những người khách ăn sung mặc sướng này ra, những người khách uống rượu khác cũng rất thích rượu HánTỉnh này, họ có thể bình phẩm ra hương vị khi uống rượu, nhưng không mấy đáng kể, ngoài hương vị ra, còn có một điểm chú ý khác, là rượu Hán Tỉnh nhắm trúng vào nhu cầu của bọn họ, mà những khách uống rượu này tiêu thụ rượu lớn nhất, số lượng cũng nhiều nhất.
Những quý tộc có tiền cũng mua, tuy nhiên những người khác còn mua nhiều hơn, uống qua loại rượu Hán Tỉnh mát lạnh đậm đà, không có vị lẫn lộn như rượu trắng khác. Loại rượu khác họ cảm thấy không đủ mạnh. Rượu Hán Tỉnh có lẽ chưa có ưu điểm là phát triển thành “Danh Tửu” chính thức, nhưng cũng không có khuyết điểm, so ra với rượu tầm trung và đại chúng, thì ưu điểm rượu Hán Tỉnh nổi trội về mọi mặt.
Lượng khách hàng không ngừng mở rộng, số lượng mua lần lượt tăng cao, tuy nhiên giá tiền từ trước tới nay vẫn không vượt quá sáu mươi đồng, dù sao lượng khách nhà quý tộc giàu có tới mua thì ít, rượu các thương nhân mua đi bán lại để kiếm tiền, giá tiền quá cao, bọn họ cũng không có lời, cho nên nằm ở mức năm mươi lăm đồng tới sáu mươi đồng, mọi người còn chấp nhận được.
Tuy nhiên nói gì thì nói, ở các cửa hàng tiểu điếm quán ăn và thanh lâu, bán một cân rượu Hán Tỉnh tới tám mươi đồng là giá bình thường, giá tiền bán lẻ đã không thấp, hễ thấp hơn cái giá tiền cơ bản này đều là đã pha nước hoặc pha thêm rượu khác.
Tới giữa tháng mười, quán rượu quán ăn bản địa số lượng mua mỗi ngày cũng hơi giảm xuống, người quý tộc giàu có từ hàng ngày mua cũng biến thành mua một ít, nhưng cửa hàng hiệu buôn bản địa và nơi khác bắt đầu mua với số lượng buôn lớn, lúc tăng lúc giảm, tăng nhiều, giảm thì ít.
Cứ buôn bán bình thường như này, lợi nhuận của Triệu Tiến có thể cao hơn gấp bội, nhưng dùng rượu đổi cao lương với bên phía Vân Sơn Tự, theo lý mà nói, Triệu Tiến có thể kiếm được gấp bốn mươi lần.
Bước vào tháng mười, mỗi ngày bán ra năm mươi vò rượu, thì có mười vò mang đi Vân Sơn Tự, nghe thám báo của Lưu Dũng nói, số rượu này vốn không mang đến Vân Sơn Tự, trung chuyển trực tiếp dưới chân núi, trung chuyển tới chỗ huyện Bái và Đãng sơn, Vân Sơn Tự không phải chỉ uống một mình, mục đích là bán thu lợi.
Điều khiến Triệu Tiến cảm thấy thú vị là, sau khi thương lượng định giá với hòa thượng Như Huệ xong, Vân Sơn Hành và Vân Sơn Lầu trong thành thi nhau tìm tới, nghe nói bọn họ đều là cấp dưới của Vân Sơn Tự, không ngờ hoạt động không thống nhất, Đại chưởng quỷ Tiết Hiểu Tông Vân Sơn Hành rất hàm ý nói:
- Phía sư huynh Như Huệ lấy một thạch cao lương đổi ba cân rượu của Triệu công tử, ta đây bằng lòng một thạch cao lương đổi hai cân rượu. Nếu rượu Hán Tỉnh có thể chỉ chuyên bán cho ta, một thạch đổi một cân cũng được.
Phía Vân Sơn Lầu cũng đề xuất một thạch đổi với hai cân, điều này khác với cách thức buôn bán, chẳng khác nào là phá sản rồi.
Triệu Tiến bắt đầu thấy lạ, sau đó mới hiểu ra, hàng năm cao lương Vân Sơn Tự sản xuất ra với số lượng lớn, người ăn không nhiều, bán ra cũng không được nhiều, dùng làm thức ăn cho gia súc, hoặc ủ chút rượu đất, mỗi năm đều tồn trữ số lượng lớn. Những thứ này giá thị trường một thạch hơn hai trăm đồng, lại không có người tới mua, những thứ này đều là nhà chùa sản xuất, để trong nhà chùa lâu cũng sẽ bị hỏng, nhưng dùng trao đổi với rượu Hán Tỉnh, tự mình lại có thể kiếm được lợi, cớ sao lại không làm.
Tuy nhiên Triệu Tiến không đồng ý với điều kiện hậu đãi này, trước kia lo lắng không đủ cao lương, bây giờ lo lắng cao lương quá nhiều, nguyên liệu đầy đủ, năng lực sản xuất vẫn không đủ, đồng ý cũng không có cách nào thực hiện, mà sẽ còn làm ảnh hưởng tới những mối quan hệ mới làm ăn quen biết trước đó.
Bây giờ nửa ngày Triệu Tiến huấn luyện gia đinh, nửa ngày làm rượu, tư gia tiến hành tập võ cường thân đều phải vào buổi tối và tảng sáng, cũng may tuổi trẻ thân thể cường tráng, lại có một đám bằng hữu giúp đỡ, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Thời tiết trở lạnh, công đoạn lương thực lên men không thể để ở ngoài trời, phải cần người gia công đun nóng, chi phí gia tăng mặc dù không nhiều, nhưng tốc độ cho ra rượu lại chậm, mấy lần mấy người thợ thủ công làm rượu đề xuất mua rượu ủ đất bên ngoài về pha chế, cũng có thể làm ra hương vị không khác biệt là mấy, đều bị Triệu Tiến cự tuyệt, nghiêm khắc đôn đốc bọn họ không thể buông lỏng trong chất lượng, thà sản lượng làm ra ít, cũng phải giữ đúng hương vị.
Nhưng nhìn về phương diện tổng thể, tửu phường Phiêu Hương vẫn đưa vào hoạt động thuận lợi, người ngoài nhìn vào đích xác không thể tin nổi, một người thiếu niên trẻ mười mấy tuổi, chưa từng tiếp xúc qua ngành nghề làm rượu, người thân họ hàng trong nhà, bằng hữu bên cạnh, cũng không am hiểu gì về ngành nghề làm rượu, tùy tiện thành lập ra làm, không ngờ lần đầu tiên làm rượu lại làm ra rượu, còn là loại rượu thượng hạng, sau đó được ưa chuộng mở bán rộng rãi ở Từ Châu, bán chạy nhất toàn bộ khu vực Hoài Bắc.
Người ngoài nhìn vào thấy kỳ diệu, nhưng Triệu Tiến lại cảm thấy rất bình thường, phương pháp làm rượu hiện có, thợ làm rượu thủ công hiện có, nguyên liệu là rượu cũng hiện có, mọi thứ đều hiện có, tự mình đầu tư ngân lượng vào là có vận hành làm, trên thực tế, dùng vận hành phục hồi càng chính xác hơn một chút.
Cách Triệu Tiến làm chính là chỉ cho bọn họ biết một bí quyết, rồi nói cho họ biết bí quyết hàm lượng rượu nước thứ hai, sau khi cải tiến công nghệ này, đám thợ thủ công dựa vào kinh nghiệm của bản thân duy trì hoàn thiện, thì tự nhiên sẽ cho ra loại rượu có tiếng như thế.
Sau khi làm ra danh tửu, có được sản phẩm xuất sắc độc quyền, thì kiến thức thương mại của Triệu Tiến cũng được phát huy, cái gọi ‘đói khát tiêu thụ’ ‘hiệu ứng tiêu thụ’ gì gì đó, còn có quan niệm kinh doanh tốc độ tiêu thụ sản phẩm nhanh, đều phải áp dụng vào, có được thành quả như vậy nhìn như không thể tin nổi, trên thực tế lại là lẽ đương nhiên.
Nhưng vì bí quyết này quá đơn giản, mỗi lần từng thợ thủ công mới được chiêu mộ vào làm rượu đều vô cùng kinh ngạc, sau đó ít nhiều gì cũng đều có chút tâm tư riêng, đám thợ học nghề cũng như vậy.
Công đoạn ở trong xưởng rượu, Triệu Tiến đối với bọn họ cũng không giấu diếm gì, nhìn từ đầu tới cuối, từ quá trình ủ men tới làm ra rượu, đều không có gì thần kỳ, chỉ có khác biệt ở hàm lượng nước thứ nhất và nước thứ hai, bí quyết này quá đơn giản, ai cũng có thể làm được, không có bất cứ khó khăn gì.
Lúc bắt đầu, thợ thủ công mới vào và người tiểu nhị đều không dám tin, sau mấy lần, cuối cùng mới tin.
Biện pháp đơn giản như vậy, lợi nhuận lại lớn như vậy, mỗi tháng dùng khoảng sáu nghìn cân cao lương, một thạch một trăm hai mươi cân, tiền một trăm hai mươi cân cao lương chỉ có hai trăm ba mươi đồng, mua vào khối lượng lớn như vậy, hai trăm đồng và một trăm mấy chục đồng đều có thể làm được, tính cao hơn thì cũng chỉ hơn một trăm lượng bạc, tính cả tiền vò rượu, tiền nhóm lửa, tiền nhân công, nhiều nhất một tháng không quá bốn trăm lượng, mà mỗi tháng làm ra ba vạn cân rượu, trên thực tế hiện tại có thể bán tới sáu mươi đồng, thấp nhất thu vào cũng khoảng một nghìn năm trăm lượng, trừ đi những thứ kia, thì mỗi tháng lời được một nghìn một trăm lượng.
Chi tiết Vân Sơn Tự dùng cao lương đổi rượu như vậy bọn họ không biết, cho dù tính cả những cao lương cuả Vân Sơn Tự này, thì lợi nhuận của rượu Hán Tỉnh càng khiến người khác kinh ngạc hơn.
Tự mình tính rất đơn giản, bí quyết hàm lượng nước rượu thứ hai đó thì không phức tạp, có được tính toán này, ai mà chịu đi làm thuê, tự mình mở ra cái xưởng rượu nhỏ, cho dù không làm ra được nhiều rượu như vậy, cho dù không bán được năm mươi đồng một cân, nhưng một năm kiếm được mấy chục mấy trăm lượng bạc là điều ắt có.
Suy nghĩ chuyện ăn no mặc ấm ở trong thành Từ Châu, hàng tháng ăn mặn, nhà bốn người cũng không tiêu tới mười lượng, một năm có thể kiếm được nhiều như vậy, đây là chuyện vô cùng tốt, nghĩ tới đây, thì ai có thể kìm nén được.
Trên thực tế, thợ thủ công mới và thợ học nghề mà xưởng rượu Phiêu Hương chiêu mộ thường chỉ làm có mười mấy ngày thì muốn xin nghỉ, đủ các lý do, đa số nói người nhà bệnh, cũng không ít người nói không yên tâm bỏ lại người nhà.
Đối với tình huống như vậy Triệu Tiến có thủ pháp rất thô bạo đơn giản, hễ muốn nghỉ, phải bị đánh trước một trận, bỏ đói ba ngày, trừ ba tháng tiền lương, giảm phân nửa tiền công một năm, sau đó phải liên tục làm việc, cũng không được oán hận làm bừa, bằng không bị đánh ác hơn.
Dù trước đó đã nói rất rõ ràng, trên khế ước giấy trắng mục đen, không phải ngươi nói muốn nghỉ là nghỉ, lúc đầu thấy đãi ngộ hậu hĩnh bằng lòng tới bán thân ba năm, làm gì có cái đạo lý nói muốn đi là đi, vả lại tại sao lại muốn đi, trong lòng mọi người đều biết.
Bị đánh nhiều, có người giả bệnh rất giống, đối với loại này, trong xưởng rượu cũng có biện pháp, mời thầy lang đến xem bệnh cho ngươi, có bệnh chữa bệnh, không bệnh trừng phạt gấp đôi.
Tửu phường Phiên Hương làm những điều này đều là lí do chính đáng, làm việc ở đây, tiền công nhận được nhiều, ăn ngon, ngủ thoải mái, nói là giam cầm người trong xưởng rượu, nhưng không phải bóc lột cắt xén, mỗi tháng nhận tiền công, đều có thể đưa cho người nhà.
Nhưng lúc trả thù lao, không được phép nói chuyện với người thân, chỉ có thể đem tiền giao cho gia đinh của Triệu Tiến, do bọn họ chuyển giao dùm. Người thân có thể hỏi thăm, nhưng người trong tửu phường chỉ có thể gật đầu lắc đâu.
Quy củ này khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ khó hiểu, người thân của những người làm công này đều bắt đầu nghi ngờ người nhà mình chắc chịu khổ trong đó, nhưng mỗi tháng nhận được số tiền nặng trịch trong tay, nhìn người nhà vẻ mặt hồng hào đứng ở trong đó, nghi ngờ trong lòng cũng tan biến theo mây khói, đầu năm nay tìm việc làm không mấy dễ dàng như vậy, huống chi loại công việc này tiền công cao ăn mặc ấm.
Mặc dù là như vậy, thợ thủ công và công nhân trong xưởng rượu vẫn lòng tham không đáy. Tửu phường Phiêu Hương thật sự đối xử tốt với bọn họ, nhưng nghĩ tới tự mình mở xưởng rượu có thể kiếm được lợi nhuận, thì vẫn có người không ở lại thêm nữa.
Giả bệnh mượn lý do xin nghỉ đều không được, bị đánh còn bị trừ tiền, có người đã suy nghĩ chạy trốn trong đêm, thừa dịp đêm tối trèo tường ra ngoài, cho dù không ở lại bản địa Từ Châu được, ra bên ngoài làm rượu, như vậy cũng giàu có phát tài.
Hễ trong đêm có người chuẩn bị treo tường đi ra ngoài, đều bị bọn gia đinh chặn lại. Những gia đinh canh giữ xung quanh xưởng rượu vốn dĩ chỉ chiếu theo lệ mà làm, khi nửa đêm luân phiên canh giữ cũng có người ngáp ngủ gật, nhưng cách hai ngày thì Triệu Tiến sẽ kiểm điểm, hễ lười biếng tất nhiên bị đánh bị phạt, mấy lần như vậy, buổi tối mọi người đều rất cảnh giác.
Con người ở đây an phận thủ phận hơn nhiều, người có can đảm trèo tường chạy trốn thì ít, hơn nữa trong ngoài đều có bọn gia đinh tuần tra, tên thứ nhất trèo tường ra ngoài bị đánh một trận no đòn rồi bắt trở lại, trừ tiền công trực tiếp hai năm. Người thứ hai trèo tường ra ngoài cũng như vậy, tên thứ ba xui nhất, vì quá mức lén la lén lút, gia đinh cầm trường mâu đâm thẳng vào, cũng may không có ý giết người, nhưng vẫn đâm xuyên trực tiếp vào đùi.
/214
|