Chương 170:. Cẩn thận
Tên bị quỷ xui xẻo này ôm lấy đùi kêu gào thảm thiết như muốn long trời lở đất, Tô Đại đang trực lập tức chạy ra. Tô Đại lại rất có kinh nghiệm, trực tiếp lấy bát rượu trắng dội lên đùi người này, tiến kêu gào thảm thiết còn to hơn vài lần. Những hộ ở gần ngay đó giật mình thức giấc, sau đó còn nói nghe thấy tiến động này còn tưởng là chó sói vào thành.
Nhưng cũng may mà có bát rượu này, đùi của người này không phải phế bỏ, nhưng từ đó trở đi phải đi tập tễnh.
Thương tích của người này làm cho người ở trong tửu phường sợ hết cả hồn. Vốn có người nghĩ rằng, Triệu Tiến hắn dù có ngang ngược thế nào đi chăng nữa, ở trong thành giữa ban ngày ban mặt cũng không dám làm gì. Nhưng khi nhìn thấy đồng bọn máu chảy đầm đìa kêu gào thảm thiết, bọn chúng mới nghĩ ra, Triệu Tiến vẫn là kẻ giữa ban ngày ban mặt làm những chuyện kia.
Sau khi bị thương phải dưỡng bệnh, đùi khỏi rồi còn phải làm việc, tiền công không được lấy, cơm nước cũng như tầng lớp phu xe đưa cao lương vào, sau đó còn phải trả tiền thuốc men chữa bệnh theo hình thức cho văng nặng lãi.
Những thủ đoạn này thực sự còn hành hạ người sống không bằng chết. Đây lại là chủ ý của Lưu Dũng. Lưu Dũng ngấm ngầm khuyên Triệu Tiến, nói đại ca ngươi đãi ngộ bọn họ tốt như thế này, bọn họ chưa chắc đã thầm cảm ơn ân tình của ngươi, nhìn thấy tửu phường lợi ích lớn thế này, thì ân tình này chẳng là gì cả, phải dùng thủ đoạn cay độc để giữ bọn họ.
Triệu Tiến biết nghe lời nói phải. Hắn cũng nghĩ đến ý đồ riêng ban đầu của Lư Hướng Cửu và Tô Đại, đơn giản là đem những việc này giao cả cho Lưu Dũng bên này làm. Hơn nữa, làm như thế, cũng là làm cho đám gia đinh phải khẩn trương hơn, hàng ngày huấn luyện, trực ban rất là nhàm chán, cho bọn chúng chặn người bắt người, cũng là một phương pháp rèn luyện hay.
Nhưng điều mọi người không nghĩ tới là, ngườitên tiểu nhị bị đâm vào đùi kia lại không yên tâm làm việc, trái lại nhân cơ hội mỗi tháng gặp người nhà một lần, ở đó khóc lóc, làm ầm ĩ lên, nói người trong tửu phường định giết mình, đòi người nhà phải đi quan phủ để cứu mình ra.
Tiểu nhị làm việc tuổi tác cũng không lớn lắm, lại là đàn ông, người nhà rất là dè chừng, vừa nhìn thấy bộ dạng này lập tức nóng lên. Đám gia đinh của Triệu Tiến rút luôn vũ khí ra, lão gia nhà ta đã định ra quy củ, không được lại gần, không được ra ngoài.
Tên tiểu nhị này thật là láu cá, không ngờ lại biết mượn cơ hội này để thoát thân, Triệu Tiến và đám bằng hữu cảm khái mấy câu, sau đó dặn dò người cho tên tiểu nhị này một trận đòn.
Song sự việc phát triển không thể ngờ được. Người nhà tên tiểu nhị này không ngờ vẫn cứ đi nha môn bên này tố cáo kêu oan, nói Triệu Tiến giam cầm người ngay thật, hại người mưu đoạt tài sản.
Triệu Tiến trong nha môn của Tri châu không thể bàn tay che nổi bầu trời, nhưng tìn tức lại linh thông vô cùng. Bên đó mới đi tố cáo, Diệp văn thư đã cho người đưa tin sang.
Sau đó Lưu Dũng bên kia cũng nghe ngóng được nội tình. Người nhà của tên tiểu nhị kia sau khi bị đám gia đinh hộ vệ của Triệu Tiến bên này uy hiếp. Vốn cũng không dám tiếp tục lằng nhằng, không ngờ lại có một gã thương nhân ở Phong huyện lén tìm đến bọn họ, cho bọn họ bạc bảo bọn họ đi tố cáo.
Mục đích tố cáo không phải là lật đổ Triệu Tiến, mà là để cứu tên tiểu nhị kia ra. Chỉ cần là người có tầm nhìn là nghĩ ra được mấu chốt trong đó. Chỉ cần tên tiểu nhị này biết một chút bí quyết ủ rượu Hán Tỉnh Danh Tửu, tất thảy đều xứng đáng.
Gã thương nhân này thật ra chỉ khôn vặt, chẳng qua y không biết khi người nhà tên tiểu nhị rời khỏi phạm vi tửu phường, thì đã bị người của Lưu Dũng đi theo, ngay cả những động thái nhỏ của y cũng bị theo dõi sát.
Xử lý tiếp theo rất là đơn giản, gã thương nhân này khi về tới nhà trọ thì phát hiện có người đang đợi y, nhìn bộ dạng đó không giống với người đứng đắn, không đợi y hô lên hỏi, đã bị đấm đá một trận tối tăm mặt mũi, tài sản và đồ đạc trên người đều bị lấy sạch, còn nói sẽ tố cáo y dụ dỗ con gái nhà lành.
Gã thương nhân bị trận đòn đau này vô cùng mờ mịt, định đi báo quan nhờ giúp, nhưng đến khi nghe được tên tuổi và nơi ở của “con gái nhà lành”, lại buồn tiu nghỉu không dám trọ lâu, tìm đến người quen mượn mấy lạng bạc rồi về Phong huyện. Thì ra “con gái nhà lành” là một quả phụ trong vùng, có chút lăng nhăng tình cảm với gã thương nhân này. Chuyện này chẳng qua không nói rõ ra, nhưng dù tính toán thế nào thì cũng đều là thiệt thòi cho tên thương nhân này.
Gã thương nhân đi rồi, tên tiểu nhị kia bị đưa vào nha môn, lúc mới vào tưởng mình là người tố cáo, đến khi lên công đường mới phát hiện mình là bị cáo. Tên tiểu nhị sợ mất mật này sau khi bị tra hỏi khai ra, nói bản thân định câu kết với người ngoài, ăn trộm bí quyết của quán rượu Phiêu Hương. Theo luật pháp, đây là tội danh ăn cắp.
Triệu Chấn Đường đứng ngay tại đó, quan thẩm án không hỏi bí quyết là gì, trực tiếp phán đánh năm mươi trượng.
Năm mươi trượng lẽ ra chỉ là trừng phạt. Nhưng một trăm năm mươi lạng bạc và hai bình rượu ngon của Triệu Tiến đã đưa vào nha môn, tên sai dịch đánh đòn dùng hết sức đánh, mới đánh được ba mươi mấy cái, người đã tắt thở.
Vốn muốn có chỗ trông cậy thuận lợi hơn, lại không ngờ con mình bị chết ở đây, người nhà tên tiểu nhị tiền mất tật mang, ngay cả nhặt xác khâm liệm thi thể con cũng không dám, vội vàng ra khỏi thành về quê, dù sao thì cũng không phải chỉ một người con trai.
Đến cuối cùng vẫn là Triệu Tiến bên này lo liệu hậu sự cho y, trước khi hạ huyệt, mấy ngườingười dẫn người trong tửu phường đi xung quanh một vòng, cũng coi như là làm kinh sợ những kẻ muốn phá đám.
Nhìn thấy thi thể tên tiểu nhị, mọi ý đồ riêng của người trong tửu phường đều tan thành mây khói. Bọn họ cuối cùng ý thức được, cho dù là ngay ban ngày ban mặt, cho dù có vương pháp quyết định, ông chủ Triệu Tiến của tửu phường vẫn hết sức ngang ngạnh. Phần lợi ích này quả thực làm động lòng người, nhưng phải lấy mạng ra để đổi thì không đáng.
Mỗi tháng lãi ròng hơn một ngàn lạng, hơn nữa lại còn đang trong quá trình phát triển. Sự nghiệp như vậy, Triệu Tiến không cho phép bất kỳ kẻ nào gây tai họa, ai dám động thủ, đều sẽ gặp phải sự trả thù gay gắt nhất..
Ngoài những người trong nội bộ ra, người bên ngoài cũng đang có ý đồ với tửu phường. Lúc mới bắt đầu, Triệu Tiến dặn dò đám gia đinh nghiêm ngặt kiểm tra đề phòng, tự mình cảm thấy đã đủ nghiêm ngặt. Song Triệu Chấn Đường cố ý đến dạo qua một vòng, chỉ nói ra hai điều, một là dưới gầm xe, hai là ở trên xe.
Cái gọi là dưới gầm xe, là nói dưới gầm xe cũng có thể giấu người. Cái gọi là trên xe, từng đoàn xe cao lương vận chuyển đến, trốn ở bên trong quả là khó phát hiện.
Được lời chỉ bảo này, Triệu Tiến ra lệnh gia đinh chú ý, dưới gầm xe bắt buộc phải khom lưng cúi đầu xuống, còn trên xe nơi chất đầy cao lương, trực tiếp cầm trường mâu xiên chọc vào rồi hẵng nói.
Sau khi chú ý điểm này, nhưng hắn cũng không bắt được kẻ nào trà trộn vào theo cách này. Chỉ có mấy lần, phía trước đâm vào đống cao lương, phía sau lại có người bò từ đống cao lương ra, cười làm lành giải thích nói đang ngủ ở bên trong.
Còn như buổi tối người muốn mò vào tửu phường cũng không ít. Chẳng qua là bị đám gia đinh đâm chết mấy người, nhét luôn vào trong đống bã rượu kéo ra ngoài thành vứt. Từ đó trở đi, yên bình trở lại.
Vào hôm hai mươi mốt tháng mười hai, một trận bão tuyết sau khi Từ Châu bắt đầu mùa đông, mà còn là tuyết trắng xóa, thành trong thành ngoài một màu tuyết trắng xóa.
Triệu Tiến đang trên đường đi tới tửu phường, nhìn thấy ven đường một người ăn mày bị chết đông cứng. Nơi chưng cất ra rượu trong quán lại rất ấm áp. Mười mấy người tiểu nhị đều cởi trần bận rộn công việc, Lư Hướng Cửu nhìn tuyết bên ngoài nói một câu:
- Tuyết rơi nhiều thêm một chút thì tốt, làm chết cứng hết những người nào đáng phải chết, những người còn lại mới có thể sống được.
Câu nói ấy lúc đó làm cho Triệu Tiến cả kinh. Lúc ăn tối hắn nói với cha mẹ, Triệu Chấn Đường trái lại rất tán thành câu nói ấy:
- Sơn Đông bên kia nạn đói hoành hành, chuyện người ăn thịt người cũng đều có xảy ra. Trời lạnh thêm một chút người sẽ chết nhiều hơn. Có như vậy thì những người và nơi được quan phủ còn lại có thể sống thêm được mấy người.
Lời nói tuy rất tàn khốc, nhưng nói ra cũng có lý. Hà Thúy Hoa thì trong hồi ức nghĩ đến vẫn còn rùng mình nói:
- Sơn Đông bên kia mà cứ gặp nạn đói, hai nơi Từ Châu và Bi Châu nói chung cũng phiền toái, lưu dân mà tới, ở chợ sẽ loạn, ngay đến cửa cũng chả dám đi ra.
Nếu nói như vậy, tuyết rơi lại không phải là chuyện xấu. Tuyết lớn rơi ba ngày, vào ngày hai tư tháng mười hai, Vương Triệu Tĩnh đến hơi muộn một chút, không đi cùng với Triệu Tiến, lúc gặp nhau ở bãi để hàng nét mặt có vẻ trịnh trọng, nói kinh thành bên kia có bậc tiền bối mất, phụ thân mình phải sang bên đó, e rằng không thể ăn tết ở nhà.
Nói là tiền bối, nhưng Vương Triệu Tĩnh không hề có vẻ mặt đau buồn, chỉ ở đó hơi có chút bùi ngùi. Triệu Tiến tuy là tò mò, nhưng cũng biết chuyện nhà khác không tiện hỏi nhiều, đành phải kiềm chế lại.
Cũng vào ngày này, phụ thân của Tôn Đại Lôi là Tôn Giáp đến nhà thăm hỏi. Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tiến được gặp phụ thân của Tôn Đại Lôi. Nhà Tôn gia trên thực tế đã định cư bên thị trấn Ngung Đầu rồi, sở dĩ để Tôn Đại Lôi ở bên này, một mặt là vì sự kiên quyết của Tôn Đại Lôi, một mặt khác là có ý để đường còn lui.
Tôn Giáp gầy hơn một chút so với Tôn Đại Lôi, nhưng so với người bình thường có thể coi là dáng người to béo, dáng vẻ trông thật thà chất phác như Tôn Đại Lôi, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự tinh nhanh của người buôn bán.
Thái độ của Triệu Tiến đối với Tôn Giáp như đối với bề trên. Còn Tôn Giáp đối với Triệu Tiến lại giống như là bạn bè làm ăn, rất khách khí.
Ban đầu khách khí vài câu, không thể không cảm ơn sự chăm sóc chu đáo của Triệu Tiến đối với Tôn Đại Lôi, không để cho Tôn Đại Lôi học thói xấu, sau đó nói luôn đến Hán Tỉnh Danh Tửu.
Tôn Giáp một là muốn nhập hàng của Triệu Tiến bên này, hai là muốn là nhà độc quyền nhập hàng bên thị trấn Ngung Đầu, còn nói giai đoạn đầu nhập hơi ít một chút, từ tháng sau mỗi tháng nhập một trăm vò trở lên.
Sau khi nghe con số này, Triệu Tiến liền cười. Hiện nay Vân Sơn tự một tháng nhập gần ba trăm vò rượu. Mà lúc ban đầu Như Huệ hòa thượng mới đến thương lượng cũng nói số lượng một trăm vò mỗi tháng. Tôn gia tuy là thương gia giàu có, nhưng không thể có khả năng mở rộng như Vân Sơn tự.
Một trăm vò là một ngàn cân, giá trị hơn một trăm lạng bạc, số bạc chính xác không nhiều, nhưng đối với một nơi là cửa hàng như vậy từng giờ từng khắc phải có tiền bạc luân chuyển lại không thể coi là ít. Hơn nữa Triệu Tiến biết cửa hàng mà Triệu gia mở bán hàng lại không phải là rượu. Mỗi tháng không ngờ dám ôm hơn một trăm vò rượu vào tay. Điều này chắc chắn là có khách hàng lớn ổn định và duy trì liên tục.
Nhìn Triệu Tiến cười, cha con nhà Tôn gia cũng hơi chột dạ, cũng chỉ ở đó cười theo. Vương Triệu Tĩnh cầm sách đi sang phòng bên. Trần Thăng thấy cục diện này rất khó chịu, đơn giản là đi đốc thúc đám gia đinh huấn luyện. Chỉ có Trần Hồng và Lưu Dũng còn lại ở bên này, cẩn thận nghe mọi người nói chuyện.
Tôn Giáp quả thực gấp gáp đòi rượu, hơn nữa lão ở bên đó nhu cầu thực tế không chỉ có một trăm vò rượu này. Tôn Giáp là người buôn bán lâu năm, đương nhiên là biết cái lợi và cái hại của quay vòng hàng và ôm hàng, nhìn thấy quầy hàng lớn, vốn lớn, có lúc một lạng bạc cũng không theo kịp, là phải đóng cửa phá sản.
Song lần này Tôn Giáp lại không có lo lắng nhiều như vậy, bởi vì lão đã bán ra gần hai trăm vò rượu.
Tào đinh ở thị trấn Ngung đầu nghe ngóng Hán Tính Danh Tửu không ít, cũng có vài hộ kinh doanh cho người đi hỏi khắp nơi. Những hộ kinh doanh này mọi người cũng biết cặn kẽ, người đứng đằng sau nếu không phải là tuần kiểm vận chuyển trên kênh đào thì là quản lý giao thông đường thủy, thế lực rất lớn
/214
|