Chương 171:. Trưởng bối Đổng gia
Hỏi các cửa hàng xung quanh, có nhiều cách nói khác nhau, nhưng thật sự có thể mang rượu Hán Tỉnh Danh Tửu ra, cũng chỉ có một mình quầy hàng Từ Lôi của Tôn Giáp.
Cho dù chỉ có bảy vò, nhưng các cửa hàng khác đến nửa cân cũng không có, huống hồ là Tôn Giáp vỗ ngực nói rượu này chỉ có quầy hàng của mình mới lấy được hàng. Các cửa hàng khác cho dù có trăm phương ngàn kế nhập được cũng chỉ là hàng lẻ.
Sau khi xác nhận điều này, từng đoàn người đặt cọc luôn một cách hào phóng. Chỉ mới là tiền đặt cọc cũng đủ mua một trăm vò rượu. Là một người có rất nhiều kinh nghiệm buôn bán, Tôn Giáp đương nhiên là biết như vậy nói lên điều gì, lập tức phóng ngựa một mạch về Từ Châu bên này.
Trước khi đến, Tôn Giáp cảm thấy một con đường lớn dát vàng trải rộng ra trước mặt nhà mình. Tôn Đại Lôi Tết đến cũng phải sang thị trấn Ngung Đầu bên kia, hai cha con trò chuyện, Tôn Giáp cũng được nghe qua rất nhiều chiến tích của Triệu Tiến. Trong lòng lão, Triệu Tiến chẳng qua là một võ phu có chút mưu lược mà thôi. Lần này đến bàn chuyện làm ăn, mình chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong.
Nhưng khi đôi bên gặp nhau bàn bạc, cho dù mới nói mấy câu, Tôn Giáp liền thay đổi hẳn cách suy nghĩ trước đó. Biểu hiện của Triệu Tiến chỉ là một thương nhân rất khôn khéo mới có được, Tôn Giáp liền cẩn thận hơn. Từ Châu đến thị trấn Ngung Đầu không xa, phía đông đi đường thủy là có thể tới được. Nếu như Triệu Tiến này tự mình vận chuyển rượu đến bán, thì con đường làm ăn dát vàng lấp lánh hoàn toàn bị hắn nắm lấy. Nhìn thấy Triệu Tiến vừa cười, Tôn Giáp không kìm lòng nổi thấy run, bụng nghĩ những điều mình giấu diếm đều bị hắn nhìn thấy hết.
- Nếu thúc phụ đã nói như vậy, tiều điệt chỉ nói qua điều kiện của tửu phường bên này. Có tiền mặt thì có hàng, tiền bốc xếp vận chuyển tự lo. Tháng mười một và tháng chạp e là không cấp đủ một trăm vò. Mỗi tháng chỉ có thể cấp ba mươi vò. Đầu xuân sang năm, thì mọi việc có thể bàn bạc được.
Triệu Tiến cười nói.
Tôn Giáp lúc này trong lòng mới thở phào, thầm nghĩ Triệu Tiến dường như không đến mức khôn khéo như vậy, hai bên nhận lời.
Sau khi bàn định xong, Tôn Giáp ra vẻ hào phóng lấy ra một trăm lạng bạc đặt cọc. Triệu Tiến cười nhận lấy, một già một trẻ bàn chuyện làm ăn đã có chút không suôn sẻ, cũng chẳng có chuyện gì khác để nói. Tôn Giáp nói muốn về nhà nghỉ ngơi, liền đứng dậy ra về.
- Đại Lôi, ngươi liên tục nháy mắt với cha ngươi, cha ngươi dường như không nhìn thấy nha.
Tôn Giáp vừa ra khỏi cửa, Lưu Dũng liền cười trêu chọc nói.
Tôn Đại Lôi xấu hổ há hốc mồm, lại đi đến trước mặt Triệu Tiến vòng tay nói:
- Đa tạ đại ca, cha ta cứ luôn cảm thấy mình khôn khéo hơn so với người khác, những tính toán trong bụng có thể che giấu được người khác, thật ra chỉ làm cho đại ca chê cười.
Triệu Tiến đứng dậy đẩy Tôn Đại Lôi một cái, vừa cười vừa mắng nói:
- Ngươi vờ vịt khách khí cái gì, đã có khách hàng lớn đến nhà ngươi mua rượu, thì là có tiền để cùng nhau kiếm. Nhà ngươi bán được nhiều, chúng ta bên này chẳng phải cũng theo đó bán được nhiều sao.
Vẻ mặt của Tôn Đại Lôi trịnh trọng hiếm thấy, y ở bên cạnh Triệu Tiến đã mấy năm, nhưng cũng rất biết năng lực của vị đại ca nhà mình này. Đem rượu bán cho thị trấn Ngung Đầu, đối với Triệu Tiến mà nói là chuyện rất dễ như trở bàn tay. Nhưng Triệu Tiến không có làm, trái lại còn để cho nhà mình phát tài, chỉ buồn cười cho cha mình ra vẻ khôn ngoan ở đây.
- Lòng tốt của đại ca đệ rất hiểu
Tôn Đại Lôi vẫn còn muốn nói.
Triệu Tiến cười vỗ vỗ vào vai y nói:
- Anh em một nhà, không cần nhiều lời.
Tôn Đại Lôi thôi không nói nữa, gật đầu.
Hai cha con lâu không gặp nhau, hiếm khi về nhà, tối đến chắc chắn có một số chuyện muốn nói. Vốn dĩ Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong tối nay phải trực ban ở tửu phường. Triệu Tiến lại đặc cách cho Tôn Đại Lôi nghỉ, Cát Hương trực thay.
Về lý riêng chẳng có gì không thể nói chuyện, Tôn Đại Lôi đem những lời mà Triêu Tiến nói ra nói lại với phụ thân Tôn Giáp, khiến cho Tôn Giáp sững người đến nửa ngày, phải mất một lúc lâu sau mới nói:
- Theo đại ca như vậy, đối với con sau này không bết có bao nhiêu cái lợi.
- Cha, hiện nay không biết có bao nhiêu nơi đến tìm Triệu đại ca để mua rượu, đừng có thấy chỉ cấp cho nhà chúng ta ba mươi vò, đó cũng là nể mặt chúng ta ghê gớm lắm rồi. Đó là cho tiền cho nhà chúng ta kiếm rồi.
Tôn Đại Lôi nhấn mạnh.
Tôn Giáp cười gật đầu, hạ giọng nói:
- Nhà ta cũng không thể bạc đãi đại ca của con, đến khi bên kia hồ Lạc Mã lại bán chạy nữa, không biết có bao nhiêu ông lớn vận tải đường thủy đến mua. Nhà ta bán được nhiều, đại ca con bên này không phải là xuất được nhiều hàng sao?
Nói xong câu này, Tôn Giáp lại có ý riêng muốn dặn dò nói:
- Đại Lôi con phải biết phân biệt rõ trong ngoài. Tin này không được nói với đại ca của con đâu đấy.
Tôn Đại Lôi liền dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Cha, Triệu đại ca lúc rượu vừa mới làm ra xong đã có nói, chỉ có bán được cho kênh đào mới có thể làm ăn lớn. Nếu cha không nóivayaj, đại ca hắn sớm muộn gì cũng sẽ qua đó bán.
Nghe xong câu này, Tôn giáp sửng sốt, mất một lúc sau mới lắc đầu nói:
- Đúng là một người trẻ tốt bụng.
Tôn Đại Lôi lại có vẻ không thể ngồi yên, lúc này đứng dậy nói:
- Cha, cha hãy đi nghỉ ngơi trước. Con đi một vòng sang tửu phường. Thời gian này bên đó không yên ổn, không phải là có người muốn chạy thì là có người muốn vào.
Nói xong liền cầm lấy cái búa hai lưỡi đặt ở trên giá, cưỡi ngựa ra khỏi nhà. Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong là hai người đầu tiên có ngựa. Để tìm được con ngựa phù hợp cho mình cưỡi, Tôn Đại Lôi phải mất rất nhiều công sức, con ngựa tìm được lại chạy không nhanh, nhưng rất khỏe, có thể chở được y dáng người to béo như vậy.
Tôn Giáp đi theo ra khỏi phòng, nhìn Tôn Đại Lôi đang nai nịt yên cương, ngồi lên ngựa chào và ra khỏi cổng. Tôn Giáp lắc đầu lẩm bẩm:
- Con trai đã lớn thật rồi.
Lúc không có chuyện gì thì cả ngày chả có chuyện gì, lúc có chuyện thì hay dồn lại cũng một lúc. Hôm nay có phụ thân của Tôn Đại Lôi Tôn Giáp đến thăm thì nhà Triệu gia bên kia cũng có một vị khách đến thăm. Cũng là bậc cha chú của Triệu Tiến, lại là phụ thân của Đổng Băng Phong, thiên hộ Từ Châu Vệ Đổng Cát Khoa.
Phụ thân của Triệu Tiến Triệu Chấn Đường bình thường tuy là là mặt mũi luôn lầm lầm, nhưng đối xử với người khác rất là khách khí. Lúc Đổng Cát Khoa đến nhà lại chẳng hề vui vẻ, ngược lại còn nói một cách bí hiểm:
- Không ngờ thiên hộ lão gia lại tới thăm ngôi nhà bé tẹo của hạ quan, thật là khách hiếm có.
Đổng Cát Khoa bên kia cũng chẳng hề khách khí, bực dọc nói thẳng:
- Để ngươi làm trời làm bể gì cũng không phải là ta, không có ta ngươi tha hồ mà ra oai tác quái.
Kiểu đối đáp này, làm cho Triệu Tiến và Đổng Băng Phong thấy sững sờ, nhưng tiếp đó lời nói của Triệu Chấn Đường lại khiến cho khách thấy thoải mái trở lại:
- Người nhà làm đấy, hai món ăn chiên, một đĩa đùi dê, rượu của Triệu Tiến đem ra mở rồi.
Hầu hạ rượu thịt, đây là cách đối đãi bạn bè thân thiết, cãi cọ nhau cũng mặc kệ bọn họ. Trong tình cảnh này, Hà Thúy Hoa không ngồi ăn cùng, chỉ có sai vợ chồng Triệu Tam bày biện đồ ăn ra bàn.
Hà Thúy Hoa không ngồi ăn cùng, Triệu Tiến và Đồng Băng Phong lại được ngồi, con trẻ tiếp người lớn, bưng bê thức ăn, rót rượu đều là nghĩa vụ, nhưng làm xong Đổng Cát Khoa đều xua tay nói:
- Các con tự ăn tự gắp, người già chúng ta tự làm được.
Thế quan quân hộ này uống rượu khác với chỗ khác, vò rượu hai mươi cân được mở, hai người đầu tiên uống mỗi người một bát, hai người uống cạn luôn, sau đó đổi sang chén nhỏ.
Đổng Cát Khoa uống một hơi cạn hà hơi ra, lắc đầu nói:
- Rượu ngon quá, đúng là rượu dành cho đàn ông, lão Triệu, con của ngươi tiền đồ hơn hẳn con trai ta.
- Tiền đồ cái gì? Có phá phách thì giỏi.
Triệu Chấn Đường cười đáp một câu, nhưng vẻ mặt lại rất vui.
- Nghe nói Tiểu Tiến dùng rượu để đổi lấy cao lương của Vân Sơn tự. Bá bá bên này sản xuất cũng không ít, nộp thuế xong cũng bán chẳng ra tiền, đổi rượu với cháu thì thế nào?
Rốt cuộc cũng xuất thân võ phu, lời nói của Đổng Cát Khoa rất thẳng thắn.
Triệu Tiến nhìn nhìn cha mình, gượng cười nói:
- Đổng bá bá, hiện nay tửu phường sản xuất được chừng đó, các nhà đã đặt hết sạch, cũng không muốn dồn để đổi. Không bằng thế này, hàng ngày tiểu điệt lấy ra hai vò, Đổng bá bá theo giá thị trường đổi sang cao lương cho tiểu điệt là được rồi.
Dựa vào giá thị trường, thì Đổng Cát Khoa cũng kiếm được kha khá rồi, lúc này nét mặt tươi hẳn lên, tùy tiện nói tiếp:
- Rượu của cháu bán chạy, người uống ngày càng nhiều, nên làm thêm vài nồi ra rượu, như vậy mới có thể kiếm được nhiều.
Thật đúng là không khách khí, Triệu Tiến cười gượng gạo nói:
- Đất đai xung quanh tửu phường Phiêu Hương có thể mua được đều đã mua cả rồi, nhiều nhất cũng chỉ được bốn nồi, tính cả làm hầm rượu, thời gian lên men, sang tháng giêng nhiều nhất cũng chỉ tăng được gấp đôi, vẫn chưa đủ bán đấy ạ.
Trên thực tế đất mua thêm quanh tửu phường Phiêu Hương có làm thêm mười nồi chưng cất cũng đủ. Nhưng suy xét mở rộng lớn quá đám gia đinh sẽ không thể trông coi nổi. Cho nên trước sau số lượng hạn chế sáu mươi đến bảy mươi gia đinh hoàn toàn có thể canh giữ được phạm vi bên trong. Nhưng lời này thà để Đổng Băng Phong về nhà nói nhỏ, cũng không nên nói ra trước mặt.
Đổng Cát Khoa chỉ là tùy tiện đề cập ra mà thôi, xua tay nói:
- Trong thành không có chỗ, ngoài thành đất đai thoải mái, hơn nữa cũng chẳng đáng bao tiền, ra ngoài làm một tửu phường, đó mới là cục diện lớn.
Nói đến đây, Đổng Cát Khoa tươi cười;
- Đến lúc lượng lương thực cần dùng nhiều, thì nhớ mua của nhà ta trước đấy
Điều này hoàn toàn không phải là một thiên hộ võ tướng, rõ ràng là nhà buôn lương thực. Đổng Băng Phong ngồi bên cạnh mặt đỏ bừng cúi đầu, xem ra rất là xấu hổ.
Bên kia Triệu Chấn Đường mất kiên nhẫn vỗ vỗ xuống bàn nói:
- Chẳng mấy khi đến đây, cứ kề cà chuyện làm ăn, hãy ưống rượu đã.
Triệu Tiến cười thầm, đây là phụ thân giải vây cho mình. Đổng Băng Phong xem ra dáng vẻ đôn hậu, không nghĩ là cha y lại là nhân vật rất khôn khéo, tối nay xem ra rất là thẳng thắn cởi mở, nhưng lại kiếm lời cho mình không ít.
Hán Tỉnh danh tửu là rượu mạnh, mở đầu hai người uống quá xung, rượu bốc nhanh lên đầu, nói năng bắt đầu không kiểm soát được.
- Chấn Hưng nhà ngươi năm đó vì ngươi mà không đi thi võ cử, ngươi lại làm cái nghề đao phủ này, phí phạm đao kia của ngươi.
- Ngươi thì lại vì sao mà không đi thi, làm sao lại còn đi học làm ăn
- Cuộc đời chúng ta là như vậy, nhưng bọn trẻ đều có tiền đồ.
Vừa uống vừa chuỵện, lưỡi líu hết cả lại, Triệu Tiến và Đổng Băng Phong nhìn nhau gượng cười, song Triệu Tiến còn đang suy nghĩ đến chuyện cũ mà hai bậc tiền bối nói tới.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng ngoài cửa đập thình thình, mọi người trong phòng đều giật mình. Đổng Cát Khoa khật khừ mấy lần không đứng dậy được, Triệu Chấn Đường đứng dậy xong chắc do uống nhiều, lảo đảo một lúc, chỉ trực ngã.
Ngược lại Triệu Tiến và Đổng Băng Phong phản ứng rất nhanh, sau khi đứng dậy đã cầm binh khí, Đổng Băng Phong yểm trợ bên trái, hai người bước nhanh ra khỏi phòng.
Triệu Chấn Đường và Đổng Cát Khoa động tác chậm chạp, nhưng trong tâm tư rất hiểu, nhìn biểu hiện của bọn trẻ như thế, hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời rất nhiều cảm xúc, muốn nói mình đã già rồi, lại có chút không cam lòng.
/214
|