Chương 172:. Hỏa tiễn
Triệu Tiến kỳ thực cũng không có gì lo lắng, bởi vì bên ngoài đã có gia đinh canh giữ, có thể gõ cửa mạnh thì tám chín mươi phần trăm là người quen.
Quả nhiên, ra khỏi cửa hỏi một câu, liền nghe thấy tiếng của Tôn Đại Lôi bên ngoài sân:
- Đại ca, bên kia tửu phường có chút việc, đại ca sang xem xem.
Triệu Tiến và Đổng Băng Phong chào hỏi bề trên, vội vàng đi ra.
Nhìn bọn họ đi ra, Triệu Chấn Đường và Đổng Cát Khoa hơi ngơ ngẩn. Yên lặng một lúc Đổng Cát Khoa mới mở miệng nói:
- Tiểu tử của nhà ngươi này rất có năng lực. Con trai ta bây giờ ngay cả lời ta nói cũng không nghe, lúc nào cũng nhắc tới “đại ca, đại ca”.
- Chấn Hưng trước khi đi còn nói thằng nhỏ Triệu Tiến này có chính kiến, bảo ta nên lắng nghe lời nó nói.
Triệu Chấn Đường lầm bầm vài câu.
Cha con nhà Đổng gia là cưỡi ngựa tới, Tôn Đại Lôi cũng cưỡi ngựa đến báo tin. Sau khi ra khỏi cửa, Triệu Tiến chỉ có thể cưỡi cùng một con ngựa với Đổng Băng Phong.
- Đại ca, đợi ta kiếm cho một con ngựa tốt cho huynh.
Tôn Đại Lôi theo thói quen nịnh bợ một câu, rồi mới nói đến sự tình ở tửu phường bên kia.
Trời tối xuống hơn nửa canh giờ, xung quanh tửu phường rất là yên ắng. Dân nghèo ở thành nam bên kia chiếm đa số. Trời vừa tối, các nhà bên kia đến mèo cũng không ra ngoài, bây giờ thời tiết lạnh, rất nhiều người đến ngay cả quần áo dày trên người cũng không có, đi ra ngoài càng như bị đày đọa. Những người chẳng học hành gì đều tụ tập hỗn độn ở nơi đánh bạc. Lúc này, trên đường nói chung chẳng nhìn thấy bóng người nào cả.
Rất nhiều đất đai xung quanh tửu phường đều đã bị Triệu Tiến mua lại rồi, nơi đó càng lạnh lẽo. Cho nên chỉ hơi có động tĩnh là đã bị phát hiện. Ở đó gia đinh tuần tra canh gác nghe thấy có tiếng rít lên giữa không trung, rồi rơi vào trong tửu phường.
Tên gia đinh này cảm thấy quái lạ, vội báo cáo ngay với trực ban Cát Hương. Cát Hương là người nhạy cảm, nghe được tin này lập tức dẫn tiểu nhị trong tửu phường đi tới nơi có vật rơi xuống. Qua đó xem thì phát hiện là kho chứa cao lương. Tửu phường mới mở rộng, cần phải xây dựng quá nhiều thứ. Mùa này của Từ Châu lại rất hanh khô, cho nên cao lương đều chất đống lại, trên mặt dùng chiếu che lại, từng đống chất cao ngút lên.
Nhìn thấy có vật rơi xuống bên này, Cát Hương càng không dám chậm chễ, hét gọi hai mươi tiểu nhị, mười gia đinh, lấy thang trèo lên tìm khắp trong ngoài trên dưới. Vì là tìm rất kỹ, đã tìm thấy trên đống cao lương.
Vật bị ném vào là một bao giấy tẩm dầu, bao giấy này sờ vào cảm giác rất nóng. Mở ra xem, phát hiện ra trong bao toàn là mùn cưa tẩm dầu, bên trong cắm lộn xộn mấy cây hương vòng đã cháy. Cái này dùng làm gì, mọi người đều có chút lơ mơ.
Đúng vào lúc Lưu Dũng buổi tối không có việc gì, từ bên kia bãi để hàng tới. Y biết ngay đây là cái gì, đó là vật dùng để phóng hỏa.
Hương vòng sau khi cháy không dễ dập tắt, cháy vô cùng chậm, mùn cưa ngâm dầu không dễ cháy, nhưng bị hương đã cháy làm nóng lên lâu cũng sẽ bắt lửa. Nhưng mùn cưa ngâm dầu một khi đã bắt lửa thì bốc lên rất mạnh, càng khỏi phải nói, chiếu cói và cao lương đều là vật dễ cháy, một khi đã cháy lên, thì cả tửu phường đều bị phá hủy.
Lưu Dũng giải thích xong, tất cả mọi người đều biết tình thế rất nghiêm trọng. Lưu Dũng ở lại canh gác, Cát Hương sang bãi để hàng điều thêm gia đinh tới, còn Tôn Đại Lôi thì đi thông báo cho Triệu Tiến.
- Đại ca, bọn người này đêm khuya mà phóng hỏa chẳng phải tốt hơn sao. Lúc đó chúng ta càng khó phát hiện, tại sao lại ra tay lúc này?
Đợi Triệu Tiến đến, Cát Hương đưa ra câu hỏi nghi ngờ này.
Triệu Tiến trầm ngâm một lát, chỉ ra con đường bên ngoài tường nói:
- Đêm khuya bốn bề yên tĩnh, tiếng bước chân sẽ nghe rõ mồn một. Bọn chúng mà đến lúc này, trước tiên sẽ bị chó phát hiện, rồi các huynh đệ sẽ ra xem, không những không có cơ hội ném đồ vào, mà còn có khả năng bị tóm. Lúc này tuy là yên tĩnh, nhưng trên đường còn có người đi lại, các huynh đệ sẽ không chú ý.
Nói tới đây, Triệu Tiến lạnh lùng cười nói tiếp:
- Vả lại, vật này phải đến đêm mới ném vào, chưa biết chừng đến sáng ra mới cháy. Lúc đó người trong tửu phường đông, tiện tay là dập được lửa rồi, hơn nữa, nó cũng không ngờ là huynh đệ chúng ta cảnh giác thế này.
Nếu như không phải là gia đinh của Triệu Tiến đã được huấn luyện nghiêm khắc, không hề duy trì phục tùng mệnh lệnh, vào lúc này thường là đã lơ là, đến nửa đêm lúc đang ngủ gà ngủ gật, bên này bắt cháy chưa hẳn đã có người phát hiện.
Bên kia Lưu Dũng cũng mang theo vài người chạy tới, đến trước mặt chỉ lắc đầu nói:
- Xung quanh không có người, chắc là chạy bộ sớm rồi, song nhìn vị trí mà nó ném vào kia, hẳn là dùng dây thừng cuốn lại.
- Đêm nay ta cũng sẽ đến quan sát. Bây giờ tửu phường của chúng ta đã kiếm được tiền rồi, những người không vừa mắt cũng nhiều lên.
Triệu Tiến nghiêm túc nói.
Sau khi Triệu Tiến về nhà chào hỏi mọi người, cùng với Đồng Băng Phong đến luôn tửu phường. Hắn không bắt tất cả mọi người trực đêm, mà sắp xếp mọi người thay nhau nghỉ ngơi. Những gia đinh luân phiên trực đêm vì ban ngày đã được ngủ, nên tinh thần rất thoải mái. Triệu Tiến sở dĩ sắp đặt đồng bạn luân lưu ngủ vì là từng giờ từng khắc đều phải có người duy trì tập trung tinh thần, tất cả thức cả đêm hiển nhiên là không chịu nổi, mà cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Không biết là kẻ phóng hỏa phát hiện ra người trong tửu phường bên này đã nâng cao cảnh giác, hay là tối nay vốn chỉ tập kích một lần, cả đêm cứ thế trôi qua, không hề phát sinh thêm chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tiến sai người gọi tất cả nhóm bọn tới tửu phường, sắp đặt công việc từng người. Những thương nhân đến mua rượu kinh ngạc nhìn thấy trưa nay tửu phường đã mua mấy chục cái vại lớn. Nhìn thấy cái này, mọi người đều nghĩ sản lượng của tửu phường Phiêu Hương tăng lên, đều rối rít thăm hỏi.
Song rất nhanh bọn họ phát hiện là không phải. Mấy chục cái vại này được chia ra đặt ở nhiều chỗ trong tửu phường, bên cạnh còn đặt cái gáo múc nước và thùng đựng nước.
Hơn nữa buổi sáng ngoài những gia đinh trông coi ra, đám tiểu nhị trong tửu phường còn phân từng tốp đi ra diễn tập khi bị cháy thì dập lửa thế nào, làm thế nào để di chuyển củi rơm và đống ngũ cốc chưa bị bắt cháy đi.
Mọi người xem đều cảm thấy buồn cười, ngay cả đám tiểu nhị trực tiếp huấn luyện cũng thấy buồn cười. Nhưng Triệu Tiến lại làm việc này rất nghiêm túc, lúc diễn tập dập lửa đều cảm thấy không hề gì, nhưng một khi có chuyện gì phát sinh, chương trình diễn tập mới dùng đến được.
Nhưng trong chuyện này, bản thân Triệu Tiến cũng thấy buồn cười. Vôn những cái vại này cần phải đựng đầy nước, nhưng lại có người nhắc nhở, bây giờ thời tiết lạnh thế này, đổ nước vào thì sẽ bị đóng băng rất nhanh, chưa biết chừng còn làm nứt vỡ vại. Lưu Dũng lại có một cách, những đống tuyết lúc tuyết rơi không cần dọn ngay, mà dồn vào chỗ râm mát, thật sự có chuyện gì, trực tiếp dùng tuyết dập lửa, hiệu quả chắc chắn sẽ không kém.
Ngoài những cách bố trí này ra, Lưu Dũng còn sắp đặt người ngày đêm liên tục thay nhau trực, thuê mấy cái phòng của cư dân xung quanh tửu phường làm cứ điểm, ban đêm cũng có người theo dõi, có động tĩnh gì là ra xem ngay.
Ngoài nới trong chặt, Triệu Tiến và mọi người bận rộn phòng bị. Tửu phường vẫn ra rượu, bán rượu như lệ thường. Ban đêm Triệu Tiến trực tiếp ở lại tửu phường bên này. Hiện nay ở bên bãi để hàng trái lại không có gì quan trọng.
Gần đến canh ba, Triệu Tiến đang trong lúc mơ màng bị người ta đánh thức dậy, Lưu Dũng cùng canh giữ bên này vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đại ca, có tên bắn hỏa tiễn vào.
Nghe thế, Triệu Tiến ngồi bật dậy, sau khi tỉnh táo hơn mới phản ứng lại. Hỏa tiễn mà Lưu Dũng nói ra hẳn là không phải thứ mà lần trước Lưu Dũng nói đến.
Trong lúc vội vàng chạy ra ngoài, phát hiện Trần Thăng đang oang oang giọng điều động, bọn gia đinh năm người một tổ tản ra bốn hướng.
- Coi thật kỹ, bây giờ quá nửa đêm rồi, ta cũng không tin chúng có thể chạy xa được. Gặp người nào thì hét to lên, lập tức sẽ có viện binh tới ngay.
Nhìn thấy Triệu Tiến đến, Trần Thăng trầm giọng nói:
- Nếu như không có các gia đinh phản ứng nhanh thì đống củi đã bắt cháy rồi.
Nói xong, Trần Thăng nhỏ giọng xuống thì thào:
- Chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt, bên đó ít nhất cũng phải có đến ba cung thủ, gia đinh phát hiện đầu tiên chắc chắn sẽ chết. Song chỉ cần động thủ, trong đêm yên ắng thế này, thì không thể chạy thoát.
Triệu Tiến giật mình, vội gật gật đầu, chỉ nói:
- Hãy dẫn ta đi xem nơi bị bốc cháy.
Rượu trắng chưng cất, bao gồm cả rượu ủ. Những thứ này đều cần một lượng nhiên liệu lớn. Những nhiên liệu này đều chất đống bên trong tửu phường, hơn nữa lúc ban đầu cần dựng ngay lên chủ yếu là những giá bằng gỗ, rất dễ bắt lửa. Ngọn lửa cháy từ đống củi ra không xử lý tốt sẽ cùng bị cháy lan tới tửu phường và kho lương thực, mọi thứ sẽ tan tành trong chốc lát.
Đêm nay là Triệu Tiến, Trần Thăng, Thạch Mãn Cường và Lưu Dũng trực ban. Người nào mặt cũng khó đăm đăm, sau khi tới đống củi, nhìn thấy Thạch Mãn Cường lấy thang đang kiểm tra tứ phía, chốc chốc lại dựng thang trèo lên.
Còn trên đất trống thì có một bó cỏ đã cháy đen, xem ra là bị cháy kéo xuống, phía trên có đất cát gì đấy phủ lên.
Có chuyện từ tối qua, đám gia đinh đều rất là tỉnh táo, hơi động có gió lay động cỏ là tới xem ngay, không ngờ tập kích đêm nay lại không phải là ném bao giấy cháy ngầm, mà là đêm khuya bốn bề yên ắng, bất chợt mấy viên đạn lửa sáng rực rít lên bay tới, rơi thẳng vào trong tửu phường.
May mà đã có chuyẩn bị từ lâu, gia đinh phụ trách cảnh giới lập tức gõ chiêng, trong ngoài lập tức hành động ngay. Thạch Mãn Cường dẫn người lấy xiên xiên vào bó cỏ cháy, nhanh chóng dập tắt.
Ba mũi tên lông vũ, đầu tên bọc vải dầu đã bị cháy gần hết. Gia đinh phát hiện tên bắn vào hơi lo lắng bẩm báo nói:
- Tên bắn không quá nhanh, mới đầu tiểu nhân còn tưởng là hoa mắt, đến lúc rơi xuống mới phát hiện là không phải.
- Trương Hổ Bân có công, ngày mai sang phòng thu chi lĩnh hai lạng bạc, cho ngươi nghỉ phép một ngày.
Triệu Tiến cười bước tới vỗ vai, tên gia đinh vốn hơi lo lắng sững người, liền đứng thẳng lên, vẻ mặt rất là xúc động.
Bọn gia đinh đứng bên cạnh hâm mộ nhìn Trương Hổ Bân, Triệu Tiến cúi xuống cầm ba mũi tên lông vũ, quay về chỗ ngủ trong tửu phường, chỗ ngủ bên đó ánh đèn sáng trưng, có thể nhìn mọi thứ rõ hơn.
Không lâu sau, Trần Thăng và Lưu Dũng hơi uể oải về đến phòng. Trần Thăng đặt thanh trường đao xuống, lắc đầu nói:
- Người hẳn là đã chạy mất rồi, chẳng ai phái hiện được cái gì.
Vẻ mặt của Lưu Dũng càng thất vọng hơn, cũng mở miệng nói:
- Bọn thám tử đã bố trí sẵn cung chẳng phát hiện được gì.
Vừa nói xong, Lưu Dũng lập tức phản ứng ngay, y quản lý đám tay chân tai mắt ngầm, nhóm bạn đều nhận biết được một chút, song Lưu Dũng chưa bao giờ nói ra, người khác cũng chưa từng hỏi đến.
/214
|