Chương 174: Tướng xuất thành
Trước cửa bốc xếp vận chuyển rượu, phòng bên cạnh cửa lớn khách ra vào tấp nập. Trước tửu phường Phiêu Hương vẫn trong cảnh ồn ào tấp nập, căn bản không ai biết tối qua có người bắn hỏa lửa vào.
Người nhàn rỗi xem cảnh náo nhiệt không ít, trong lúc đó còn có nhiều trẻ con đùa chạy, hễ nơi nào đông người đều là thế. Thương nhân và tiểu nhị đều không để ý đến trong đám người nhàn rỗi không ít kẻ không phải đến xem náo nhiệt, mà là giám thị người đến. Bọn trẻ con cũng chạy lung tung khắp nơi, nhìn thấy chỗ nào bất thường thì để ý nhiều hơn.
Lưu Dũng phái tất cả những người có thể sử dụng được ra ngoài. Y cũng không có đòi hỏi phải nhạy bén gì, chỉ yêu cầu đám tay chân hô gọi bằng hữu của mình và đám trẻ con ở bãi để hàng chú ý mọi người mọi nơi. Đám bằng hữu này mỗi ngày được năm đồng và hai cái bánh, đám trẻ con thì hai cái bánh, quan sát ở xung quanh tửu phường thấy cái gì bất thường thì mau chóng báo tin, có một số giang hồ từng trải là tay chân của Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý cũng sang để theo dõi.
Đám giang hồ từng trải này con mắt cũng rất độc, người nào lai lịch ra sao, phân biệt rõ ràng rất dễ, tửu phường trước mắt bên ngoài xem ra rất náo nhiệt, nhưng không thấy có người ngoài.
Nhưng một ngày trôi qua, người không thích hợp thấy rất nhiều, sau khi qua để ý thì phát hiện rất bình thường, căn bản không thu hoạch được điều gì.
Chờ cho trời tối xuống, đám người nhàn rỗi và trẻ con tản đi. Thám báo thuộc tâm phúc của Lưu Dũng đều nán lại, bọn chúng không đứng ở trên đường phố, mà đi vào mấy nhà ven đường mà có đường tất yếu phải đi qua, qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Quán xương sườn họ Trương bên kia vô cùng náo nhiệt, Lưu Dũng đứng trước cửa cười hì hì đón khách, mời khách khứa có thân phận khác nhau đi vào trong. Có một số khách đến thì được tiểu nhị thông báo tối nay đã có người bao cả quán, vui chuyện hỏi han vài câu, mới biết Triệu Tiến tối nay mời khách ở đây
Quán xương sườn họ Trương ở trong thành chỉ có thể gọi là quán ăn phổ thông. Rất nhiều người đến đây là vì ăn thịt cho đỡ thèm, được Triệu Tiến bao, người nào người nấy đều rất phấn khởi. Chủ quán đích thân đi chọn mua thịt và thức ăn, đứng sau bếp quan sát sư phụ làm, sợ là phục vụ không tốt.
Triệu Tiến cũng rất hào phóng, ngoài tiền ăn cần phải trả ra, còn bằng lòng cấp cho quán họ Trương mỗi tháng sáu vò rượu, đừng thấy rượu này muốn mua, nhưng trong thành hiện nay rất khó mua được. Chỉ cần trong quán có rượu này, làm ăn sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều. Chủ quán và chưởng quầy đều rất đỗi vui mừng, càng ra sức phục vụ.
Bên này người ra vào tấp nập, gần đó lại có một quán xúc xắc, quả nhiên có mấy kẻ vô công rồi nghề ở bên ngoài xem náo nhiệt.
- Có nhìn thấy không, cái tên choai choai nhỏ gầy kia chính là Lưu Dũng, mấy tháng trước còn ở bên kia Hắc Hổ miếu bưng trà rót nước hầu hạ, hiện giờ cũng là một nhân vật tầm cỡ rồi.
- Cái gì mà choai choai, tuồi này cưới vợ đẻ con lẽ nào lại còn nhỏ. Cái này gọi là vận số, đi theo người có nhiều tài năng, Triệu Tiến kia…
- Ngươi xem xem, kia chẳng phải là Sát Trư Lý, không ngờ vẫn còn cười và nói chuyện với Lưu Dũng, bên kia là Trần Nhị Cẩu…
Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu hiện giờ cũng là những nhân vật có uy ở thành nam. Trước kia có lẽ còn có người không phục, nhưng sau khi Triệu Tiến quét ngang thành nam, thì chẳng còn ai dám mạo phạm hai vị này.
Tuy nhiên uy phong này cũng chỉ là đối với người khác. Đối với Lưu Dũng, mấy tháng trước còn không có trong con mắt bọn họ, giờ thì hai người đều rất khách khí. Bọn họ đều biết Lưu Dũng là huynh đệ của Triệu Tiến, theo như cách nghĩ của giới giang hồ, kém nhất thì cũng là Bát đương gia của Triệu Tiến bên kia, trong tay cũng có mấy chục người nghe lệnh đấy.
Hai người bọn họ thái độ như vậy. Đám người Truyền Đầu được mời đến thì khác nhau. Loại như Vưu Chấn Vinh vốn là nhân vật có số trong giới giang hồ đều rất khách khí, đặc biệt là những người biết sự lợi hại ở thành nam. Những Truyền Đầu khác thì lại e dè lãnh đạm, bọn họ rất nhiều người đều lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Dũng.
Truyền Đầu của Văn Hương giáo cũng có đủ loại người, nhưng người mặc quần áo lụa thì ít, mặc áo vải thì nhiều, mặt mũi trắng trẻo thì ít, mặt mũi nhàu nhĩ khốn khó thì nhiều, xem ra không phải là tầng lớp phú quý.
Cái bình phong trang nhã ngăn cách cũng đã được thu lại. Đại sảnh của quán xương sườn họ Trương cũng có thể bày được mười mấy cái bàn. Sau khi phân chia chỗ ngồi, xương hầm nóng hôi hổi và món xào được bày biện ra, có người còn dè dặt một chút, có người nuốt nước miếng, có người để ý lại nhìn thấy trên mặt bàn của Triệu Tiến không có đồ ăn, là một đống gì đó được dùng vải đỏ đậy lên trên.
- Những Truyền Đầu đó sống vất vả như vậy sao?
Ở tình cảnh này Vương Triệu Tĩnh không thích hợp để tham dự, dứt khoát nán lại ở tửu phường để đọc sách. Những người khác đều đi theo sang, nhìn thấy biểu hiện của đám Truyền Đầu, Đổng Băng Phong rất là lạ lẫm.
Triệu Tiến không quay đầu lại, nhưng cười và giải thích:
- Sống được, ai còn đi theo tín ngưỡng, rất nhiều người gia nhập tôn giáo vốn là vì muốn được giúp đỡ thoát khỏi nghèo đói, nhưng nắm trong tay một số người lại thay đổi ý nghĩa rồi.
Vô Sinh Lão Mẫu, Di Lặc giáng thế, không có quê hương, kiếp sau cực lạc. Những trò bịp bợm này không phải không có người tin, nhưng cái mà mọi người càng coi trọng là kiếp này. Rất nhiều người cùng khổ dựa vào Văn Hương giáo được tổ chức ra, giúp đỡ lẫn nhau cứu đói, mang rất lớn tính chất hội tương trợ lẫn nhau.
Chẳng qua là giai cấp thượng lưu của Văn Hương giáo có dã tâm, giai cấp trung lưu và hạ lưu cũng có một đám đầu mục dựa vào tổ chức này để mưu lợi, cho nên mới bị biến dạng như ngày nay.
Bởi vì quan hệ của Mộc Thục Lan, cha mẹ của Triệu Tiến hiểu rất nhiều về Văn Hương giáo. Triệu Tiến trong lúc hỏi han, sự hiểu biết đã tăng lên rất nhiều.
- Mời các vị đến, có hai chuyện.
Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Triệu Tiến đứng dậy nói.
Hắn vừa đứng lên, tất cả mọi người đều không dám ngồi ở đó mà đồng loạt đứng dậy, làm cho tiểu nhị đưa thức ăn lên giật mình.
- Liên tiếp hai đêm liền có người đến tửu phường của ta phóng hỏa, chẳng lẽ Triệu mỗ làm gì không hợp đạo, nên có người tìm đến cửa phóng hỏa?
Triệu Tiến nói rất là thoải mái, Đổng Băng Phong suýt nữa phì cười vì không nhịn được, vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng người khác không có cảm giác này. Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý rùng mình, đám Truyền Đầu của Văn Hương giáo mặt mũi trắng bệch ra. Bọn họ đều nhớ rất rõ, lần trước cái tên Lý Dương nào đó lên cơn thần kinh đi phóng hỏa, kết quả là Triệu Tiến quét cả thành nam, rồi tên Lý Dương này nửa đêm bị thiêu cháy. Bây giờ lại có kẻ không biết sợ chết đi phóng hỏa?
Lưu Dũng vẫn đang để ý nhưng người tham dự, có ý hòng tìm ra những phản ứng bất thường. Nhưng đại đa số Truyền Đầu của Văn Hương giáo đều đang cả kinh, ánh mắt đều sợ sệt, người nọ nhìn người kia. Trong tình huống như vậy, thật sự không nhìn ra sự bất thường nào.
- Triệu mỗ ở trong này xin nói một câu, nếu như các vị đang ngồi ở đây biết được điều gì, tốt nhất là tìm ta nói ra sớm một chút, ta coi là người có công, không so đo gì hết. Nếu như để ta tìm ra được kẻ nào, kẻ nào có liên quan giấu diếm không báo cũng được đánh đồng với kẻ phóng hỏa, kết cục thế nào, mọi người đều có thể đoán ra.
Triệu Tiến nói một cách đĩnh đạc.
Đương nhiên có thể đoán được, không phải bị thiêu chết thì là diệt cả nhà, mọi người càng run rẩy, có một số còn không dám ngẩng đầu lên. Nhưng phản ứng này Lưu Dũng cũng có thể nhìn ra, đó chỉ là quá mức sợ hãi mà thôi.
Triệu Tiến nói xong câu này, giơ tay thu cái tấm vải đỏ trên mặt bàn lại, bốn mươi thỏi bạc mười lạng được xếp thành lớp ngay ngắn đặt ở đó. Đèn lồng treo trên xà nhà, ánh đèn rọi vào, ánh bạc phản quang bốn phía, mọi người đều tập trung vào đó. Trong chốc lát cảm thấy cả đại sảnh đều sáng rực lên.
- Cung cấp manh mối thưởng một trăm lạng, phối hợp bắt được kẻ phóng hỏa thưởng bốn trăm lạng, Triệu mỗ đã nói là làm.
Triệu Tiến cao giọng nói.
Nói xong câu này, không khí trong phòng lại thay đổi, uy hiếp là một chuyện, bạc thật trắng sáng lên đặt ở đó lại là một chuyện khác.
Một trăm lạng bạc có thể thoải mái sống vài năm, có thể làm vốn để buôn bán nhỏ. Bốn trăm lạng bạc thậm chí có thể làm người ta đổi đời. Vốn là một hộ trung lưu, mua đất trở thành địa chủ, hoặc là mua một quầy hàng làm thương nhân. Những nơi này ở Giang Bắc, cho dù là địa chủ trong nhà có mấy nghìn mẫu đất, trong tay cũng chưa chắc đã có đến hai trăm lạng bạc.
Nói trắng ra là, số bạc này có thể làm thay đổi vận mệnh, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống trước mắt. Loại người như Trần Nhị Cẩu, Sát Trư Lý, Vưu Chấn Vinh, bọn họ chỉ là nhìn quen mắt mà thôi, món bạc này không ít, nhưng cũng chỉ là không ít. Còn đối với những Truyền Đầu xuất thân khổ cực mà nói, mắt đều sáng lên.
Ngay cả chưởng quầy, tiểu nhị trong quán xươn sườn họ Trương bên này đang bận rộn cũng dừng tay cả lại, đứng ở vòng ngoài nhìn đống bạc trên bàn, điều này thực sự quá thu hút.
Lưu Dũng đứng bên cạnh quan sát tỉ mỉ đều giống nhau không nhìn ra điều gì. Bởi vì nét mặt mọi người đang nhìn đống bạc đều giống nhau cháy bỏng lòng tham lam, căn bản không nhận ra điều gì bất thường.
Triệu Tiến lướt nhìn một vòng, cười và đậy miếng vải đỏ lên, cao giọng nói:
- Người đến báo tin, Triệu mỗ sẽ giữ bí mật, không cần phải lo lắng hậu quả gì.
Sự yên ắng trong phòng lúc này mới được phá vỡ, có người thì thào tranh luận vài câu liền dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp.
- Làm mất thời gian ăn uống của mọi người rồi, Triệu mỗ nói thêm câu này, đối địch với ta, ta quyết không bỏ qua. Nghiêm mặt đen kia ở thành nam bày trò giết ta, sau đó chạy ra thành ngoài liền cho rằng yên ổn sao? Nghĩ thì hay đấy, món nợ này lập tức phải tính sổ.
Giọng của Triệu Tiến trở nên gay gắt.
Nói xong câu này, giọng điệu của Triệu Tiến mới chậm lại, cười nói:
- Mọi người ăn uống ngon miệng, hôm nay Hán Tỉnh Danh Tửu uống thoải mái, mọi người không nên khách sáo.
Đám Truyền Đầu không có phản ứng gì với câu nói cuối cùng này của Triệu Tiến, chỉ buồn bã ngồi ăn ngấu nghiến. Còn mấy người Trần Nhị Cẩu, Sát Trư Lý và Vưu Chấn Vinh có thực lực trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng cả bọn đều có chút kinh ngạc, Triệu Tiến này muốn với tay ra ngoài thành hay sao.
Từ khi Triệu Tiến gây dựng cơ đồ tới nay, hành sự đều có phạm vi, về cơ bản trong thành nam không kiêng nể gì, mấy chỗ còn lại đều rất là tiết chế, phạm vi rộng chỉ hạn chế ở trong thành, chưa từng với tay ra ngoài thành.
Phong cách hành sự kiểu này người thông minh đều có thể hiểu. Vân Sơn tự ngoài thành thế lực khổng lồ không cần phải nói, nơi làm muối ven biển, trên sông, hào kiệt phương diện nào cũng có. Đến ngày cả trong thôn trang, thị trấn cũng có thế lực của dòng họ, nhúng tay vào, rất là nguy hiểm rầy rà. Ngược lại ở trong thành, ngoài quan phủ ra, chẳng có thế lực lớn nào tồn tại, rất thích hợp để tha hồ vùng vẫy.
Cho nên tất cả mọi người đều đánh giá Triệu Tiến làm việc có chừng mực, tuy rất cứng rắn, mãnh liệt và hống hách, nhưng trong cái thô thiển lại có sự tinh tế, cẩn thận hết sức, người như vậy tất nhiên là có triển vọng.
Nhưng bây giờ không ra ngoài thành không có nghĩa là vĩnh viễn không ra ngoài thành, chỉ có điều mọi người không ngờ là Triệu Tiến lại chọn lúc này để ra ngoài thành.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng chẳng có gì là không đúng. Tửu phường làm thịnh vượng như vậy, những món bạc lớn thu được, trong tay nuôi mấy trăm người. Càng không cần nói tới Vân Sơn tự bên này tới mua rượu, coi như là hai bên dựa vào điều này mà cải thiện quan hệ, cũng nên đến lúc mặc sức vùng vẫy rồi.
Vưu Chấn Vinh ngoài mặt tuy là bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi có chút lo lắng. Một kẻ mạnh như thế ra khỏi thành, ngoài thành chắc chắn sẽ có sự thay đổi trật tự, nhà mình đại đa số sản nghiệp đều ở ngoài thành, không biết sẽ phải chịu ảnh hưởng gì.
Còn Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý lại không giấu nổi sự mừng vui. Bọn họ trước kia có tình nguyện hay không không biết, đều coi như thần phục Triệu Tiến, cho dù có đi quá nghi thức giang hồ hay không, về mặt quan hệ mà nói, Triệu Tiến đều được coi là ông trùm đại ca của bọn họ.
/214
|