Chương 175:. Mật báo
Tiền bọn họ kiếm được phải nộp lên một phần, đám thủ hạ bất cứ lúc nào cũng phải nghe theo sự điều khiển của Triệu Tiến. Trần Nhị Cẩu mới đầu còn hơi có ý cảm ơn, Sát Trư Lý ban đầu thì lại không thoải mái, bụng nghĩ nhà mình đã từng lăn lộn giang hồ lâu như vậy, lại phải nghe một thằng nhóc choai choai ít tuổi hơn mình rất nhiều chỉ bảo, nhưng sau đó lại cam tâm tình nguyện. Triệu Tiến hoàn toàn khuất phục thành nam, còn đuổi Nghiêm mặt đen ra khỏi thành, ngang với việc làm cho địa bàn của bọn họ được mở rộng rất nhiều, những khoản thu và thế lực cũng theo đó mà mở rộng không ít, đã nếm được vị ngọt.
Hiện nay Triệu Tiến muốn ra ngoài thành, chẳng khác gì tiến thêm một bước mở rộng thế lực, những chuyện nhỏ nhặt, lặt vặt của đủ hạng người, Triệu Tiến chắc chắn sẽ không hỏi quá nhiều. Hai người bọn họ tất nhiên sẽ được chia lãi, địa bàn và những mối lợi cũng sẽ tăng theo, đương nhiên làm cho bọn họ phấn khích.
Mọi người cảm xúc khác nhau, song những nhân vật thông minh một chút đều không nghĩ ra một chuyện. Ở giữa nơi công chúng đưa ra tin sẽ đối phó với Nghiêm mặt đen, Nghiêm mặt đen nghe được phong thanh còn không phải muốn chạy trốn hay sao.
"Thật đúng là rất đắng (hoặc: khổ), bình thường không thấy được cái gì dầu tanh đấy." Nhìn Truyền đầu nhóm sói nhai hổ nuốt tướng ăn, Thạch Mãn Cường không kìm nổi thì thầm câu. Nhìn tướng ăn của phồng mồm trợn mép của đám Truyền đầu, Thạch Mãn Cường không kìm nổi lẩm bẩm vài câu.
- Quả thật là khổ, bình thường không được ăn ngon thì phải.
Những người ăn uống chậm rãi đại đa số đã được Triêu Tiến thu nạp. Những người này đều dựa vào tín ngưỡng tôn giáo mà có được mối lợi, cuộc sống cũng tương đối khấm khá.
Ăn uống xong, mọi người cũng không hề khách sáo, trước lúc ra về nhiều ít cũng đều ngó qua đống bạc của Triệu Tiến đặt ở trên bàn. Nói ra thì buồn cười, Văn Hương giáo được xưng bí mật liên hợp, kết quả là Truyền đầu ở trong thành căn bản không giấu được người khác. Hàng xóm láng giềng đều dòm ngó, tụ tập đông người thắp hương cũng chỉ ở mấy nơi kia, làm sao có thể giấu diếm được.
- Phải có ngựa, huynh đệ chúng ta đi tới đi lui thế này, thật là mất mặt.
Nhóm bạn đi trên đường, Tôn Đại Lôi lẩm bẩm nói.
Bọn họ cuối cùng rời khỏi quán xương sườn họ Trương bên kia đi về, về nhà muộn còn bị cha mẹ làu bàu, đơn giản là đều ngủ ở tửu phường. Thạch Mãn Cường thì đi sang ở lại nơi để hàng bên đó.
Tôn Đại Lôi khi nói năng đã sửa cái tật nói lắp được rất nhiều, nhưng vẫn còn hơi vấp váp. Bản tính y lại thích nói, lẩm bà lẩm bẩm luôn mồm, mọi người đều vừa nghe vừa chúm chím cười, chỉ có Trần Thăng là hơi khó chịu.
Mới nói được hai câu, tay Trần Thăng đột nhiên đặt vào chuôi đao, rướn người lên trước thăm dò. Đây là tư thế lập tức sắpi rút đao công kích, làm Tôn Đại Lôi giật mình, y tránh sang một bên, lẩm bẩm nói:
- Nhị ca, chẳng lẽ muốn cầm đao chém ta à.
Ngoài xưng hô Triệu Tiến là đại ca ra, những người khác đôi bên đều là huynh đệ tương xứng. Ngựợc lại Tôn Đại Lôi thích gọi Trần Thăng là nhị ca. Nguyên nhân mọi người đều biết, Tôn Đại Lôi sợ nhất Trần Thăng. Song mọi người đều cảm thấy cách xưng hô này không sai, ngẫu nhiên cũng sẽ gọi theo vài câu.
Trần Thăng lại không thèm để mắt đến Tôn Đại Lôi, chỉ là chú ý đến ngã rẽ phía trước. Tôn Đại Lôi lúc này mới để ý đến. Triệu Tiến đã rút đoản đao ra. Lưu Dũng cầm rìu ngắn đã tới sát bên cạnh, đang men theo chân tường lần tới. Cát Hương cầm dao găm, trực tiếp xông thẳng về phía trước. Thạch Mãn Cường và Đổng Băng Phong phản ứng hơi chậm, song nhìn thấy cục diện này cũng biết xảy ra chuyện gì, cùng với Tôn Đại Lôi chuẩn bị kỹ càng.
- Mấy mấy vị gia gia, tiểu tiểu nhân nhân là đến để báo tin.
Ngã rẽ phía trước có tiến run lập cập truyền tới. Y hẳn là bị ứng phó như gặp kẻ địch của bọn Triệu Tiến làm cho quá sợ hãi.
Đầu đông trời xâm xẩm tối, trên mặt đường căn bản không nhìn thấy người nào, ngõ nhỏ ven đường có bóng người lay động. Sở dĩ có thể thấy bên đó có người là vì ven đường có cửa viện bên ngoài treo đèn lồng, ánh đèn chiếu ra một bóng lờ mờ.
Nghe thấy câu trả lời này, mấy người liếc nhìn nhau, Trần Thăng lạnh lùng nói:
- Giơ tay lên đi ra, đứng ở giữa đường.
Triệu Tiến nhất và mọi người đều dừng lại, nhìn người đó từ trong ngõ nhỏ tay giơ lên chầm chậm đi ra, đứng ngay giữa đường. Cát Hương đã xông lên trước mặt, đứng ngay ở sau lưng người này, nhưng không làm động tác gì với người này, mà nhìn vào trong ngõ nhỏ mà y đi ra. Lưu Dũng cũng men theo ven đường lần tới bên này, nghiêng đầu nhìn tới.
- Đại ca, có một người này.
Lưu Dũng quay trở lại nói.
Từ sau khi huyết chiến ở thành nam, Triệu Tiến và đám bằng hữu khi luyện võ liền thêm một hạng mục mới. Gặp các loại tình huống nên ứng phó thế nào, ai đột kích phía trước, ai cản phía sau, ai là chủ công, đều căn cứ vào đặc điểm kỹ năng võ nghệ của từng người để phân công.
Lúc đó huấn luyện như vây, không ít người đều cảm thấy dư thừa. Nhưng sau khi thật sự gặp chuyện, cả bọn ngược lại cảm thấy rất thuận tiện, trách nhiệm của từng người đều rất rõ ràng, có thể tự giác hành động.
Dựa vào ánh đèn ven đường vừa nhìn thấy, lại là một Truyền đầu vừa đến dự tiệc. Lưu Dũng rất giỏi trong việc nhận ra người và nhớ người, tiến sát lại gần xem, quay trở lại Triệu Tiến bên này nói:
- Người này là nhị chưởng quỹ của Long Thăng hiệu.
Long Thăng hiệu là một cửa hàng lương thực ở trong thành, kẻ đứng đằng sau nghe nói là một thư biện nào đó của lục phòng. Người này Triệu Tiến có một chút ấn tượng, hắn hỏi thẳng vào vấn đề:
- Ngươi có tin gì?
Tên chưởng quỹ này theo bản năng tiến lên mấy bước, lại bị Cát Hương ở phía sau tóm lấy, chưởng quỹ hạ thấp giọng nói:
- Tiểu nhân biết ai phóng hỏa, cũng biết là ai sai khiến, bạc mà Tiến gia đáp ứng có thể cho thật sao?
- Ngươi đã từng nghe ta nói ra mà không thừa nhận sao, sau khi tóm được người, ngươi có thể bất cứ lúc nào qua tửu phường hoặc nơi để hàng lấy tiến cũng được. Nếu như ngươi sợ bị bại lộ, cũng có thể đưa tin sang, ta sẽ cho người đưa bạc cho ngươi.
Triệu Tiến giữ lời, đây là nhận thức chung trong thành Từ Châu. Tên chưởng quỹ kia ngần ngừ một lát, cắn răng nói:
- Thư viện ở bên phải đường Dương Thụ, ở đó có tên thầy lang họ Cao chuyên trị người bị đánh ngã. Y cũng là Truyền đầu thắp hương. Song người này không có tâm, chuyên đi ngang về tắt, lừa hai đứa con cháu hàng xóm làm chuyện ác. Mấy hôm trước nhà lão có ba người đàn ông đến, nhìn mặt rất lạ, mà còn đeo một cái bao sau lưng. Tiểu nhân hôm đó qua xem, bên trong bao có cung tên, trong nhà còn mua dầu đèn dùng mấy tháng không hết. Tiểu nhân cảm thấy điều này có thể có liên quan đến chuyện phóng hỏa Tiến gia nói.
Cung tên, dầu đèn, hơn nữa lại còn ba người, tất cả những đặc điểm này đều trùng khớp. Triệu Tiến bọn họ đều hoảng hốt, Cát Hương vội hỏi tiếp:
- Ngươi biết chỗ ở sao?
- Tiểu nhân biết, ngoài nhà thầy lang họ Cao treo một cái phướn, đen trắng đều treo.
Tên chưởng quỹ kia nói rất tường tận.
Đặc điểm chuẩn như thế, địa chỉ chuẩn như thế, không thể không tin. Triệu Tiến ngẫm nghĩ một lát, lại lần ra từ trong ngực một túi tiền, ném luôn cho chưởng quỹ, cảnh tối lửa tắt đèn, tên chưởng quỹ kia suýt nữa bắt trượt.
- Đổ ra xem xem.
Triệu Tiến cười nói, chưởng quỹ kia vội làm theo, trong tay đúng là bảy thoi vàng, phân lượng nặng trịch không nói, bóp thấy mềm mềm, đúng là vàng thật, làm chưởng quỹ nhiều năm tiền bạc qua tay, thử qua một cái là biết vàng thật, lập tức mặt mày rạng rỡ.
Triệu Tiến nhân tiện hỏi.
- Nhìn bộ dạng ngươi hoảng hốt sợ hãi, trả cho ngươi tiền đặt cọc trước, đợi sau khi bắt được người sẽ đưa nốt cho ngươi số còn lại. Chỉ là ta muốn hỏi một câu, tại sao ngươi phải đến đây mật báo?
Tên chưởng quỹ tay nắm chặt số vàng, hơi ngần ngừ cắn răng nói:
- Dựa vào cái gì tiểu tử đó làm chuyện khẩn yếu như vậy, ta lại bị giấu không cho biết.
Triệu Tiến sững người, liền bật cười. Sau khi nói ra câu này, tên chưởng quỹ mật báo cũng hoàn toàn thoải mái, cắn răng nói:
- Tiến gia, ngài có muốn biết ai là hội chủ của Văn Hương giáo của Từ Châu, chỉ cần thưởng thêm cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng nói cho Tiến gia.
Chẳng ai ngờ được tên chưởng quỹ này còn có hàng như vậy. Mọi người đều nghiêm nghị, vừa định hỏi, tự thân tên chưởng quỹ kia lại gượng cười nói:
- Đợi cho Tiến gia bắt được người này thì nói sau, đến lúc đó tiểu nhân lại đến bẩm báo.
Triệu Tiến cười gật đầu, tên chưởng quỹ kia vội vàng cáo từ đi khỏi. Thạch Mãn Cường liền sốt ruột hỏi:
- Đại ca, ta giữ tên này lại, không tin y không nói.
Triệu Tiến nghiêm giọng nói.
- Người này muốn đem tin tức bán giá cao, hơn nữa hắn đi ra như vậy để nói. Chúng ta không thể tin hoàn toàn, hãy bắt tên thầy lang kia trước rồi nói sau.
Bằng hữu tụ tập lại, Lưu Dũng hồi tưởng lại một chút rồi gật đầu nói:
- Tên thầy lang kia đích xác là một trong các Truyền đầu, trước kia đã biết rồi, tối nay cũng sai người đến chào hỏi, song tên thầy lang này tối nay không đến.
Triệu Tiến vội nói.
- Trần Thăng, ngươi và Thạch Đầu lập tức đi nha môn, rồi nói có người phóng hỏa tửu phường của bọn ta. Tên thầy lang kia chứa chấp kẻ trộm, mời công sai trực đêm ngay trong đêm tới bắt giữ. Ở trong thành này, chúng ta ra tay thì sẽ gây động tĩnh rất lớn. Cầm bạc đi, cần phải chi thì cứ chi.
Bên kia Trần Thăng và Thạch Mãn Cường gật gật đầu, bước đi luôn, Triệu Tiến cười gằn nói:
- Các huynh đệ theo ta về chuẩn bị, đợi điều tra ra là ai mà to gan đến vậy, bọn ta dạy cho chúng một bài học.
Quán xương sườn họ Trương này cách nha môn không xa, bằng không thì Lý thư biện của Hình phòng cũng không quen biết ở đây đến như vậy. Trần Thăng và Thạch Mãn Cường đi sang nha môn bên kia cũng không tốn nhiều thời gian. Nơi quan phủ khó vào là nói đối với người dân bình thường, Trần Thăng đến đó chẳng khác gì ra vào nhà mình.
Công sai trực đêm rất khách sáo mời hai người vào trong Bộ phòng. Trần Thăng sau khi nói rõ sự tình, trực tiếp đưa hai lạng bạc mời mọi người “uống trà”, vừa không mất mặt, vừa có lợi, ai mà từ chối được. Một bộ khoái trực đêm mang theo bốn bạch dịch trực tiếp đi qua chỗ ở của thầy lang họ Cao bắt người.
Sai dịch trong nha môn đều là địa đầu xà trong vùng. Trên thực tế, Trần Thăng nói ra danh hiệu của Cao thầy lang này một cái là mọi người hầu như đều biết địa điểm cụ thể rồi, rất quen nhà cửa đường xá xông thẳng tới.
Công sai tới cửa lại không chú trọng che giấu, hai người canh giữ cửa sau. Còn lại thì trực tiếp đập cửa gọi người, lại làm hàng xóm láng giềng giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy quan phủ phá án vội thụt lại.
Đập cửa không thấy người đáp, Thạch Mãn Cường xung phong trèo tường vào, ở bên trong mở cửa. Cả đám người hò hét xông vào, chỉ có Trần Thăng và Thạch Mãn Cường hơi cẩn thận một chút. Sân không rộng, bên trong cũng không có mai phục gì. Trong nhà đèn tù mù, nhìn không thấy có người, đạp đổ cửa, một mùi tanh nồng nặc phả vào mặt.
Vốn bộ khoái và công sai không cho là chuyện quan trọng trở nên nghiêm túc, liền châm hai ngọn đuốc trong tay, rút đao và xích sắt, rất cẩn thận lần vào.
Trong phòng ba thi thể nằm sóng soài, mời hàng xóm vào vừa nhìn một cái biết ngay là Cao thầy lang và hai người được gọi là "Dược đồng".
Trần Thăng không về nhà, chờ cho bận bịu gần xong việc rồi trực tiếp đi sang tửu phường. Nghe được tin Cao thầy lang chết, cả bọn đều trở nên thận trọng.
Trần Thăng mang tin tức từ nha môn về kể lại.
- Vết thương chí mạng cũng không khó nhận ra, ba người đều bị dao găm cắt cổ. Hàng xóm láng giềng cũng nói, đích xác nhìn thấy ba người đeo bao ra vào, hơn nữa ba người này sáng sớm nay đã bỏ đi rồi.
/214
|