Chương 176: Trùng hợp sao
Triệu Tiến nghe xong vẻ mặt rất khó chịu, đập mạnh xuống bàn hét lên:
- Băng Phong và Đại Lôi, hai người các đệ ngay bây giờ cưỡi ngựa sang Thăng Long hiệu tìm tên chưởng quỹ kia lại đây, không có trong tiệm thì đến nhà.
Đổng Băng Phong và Tôn Đại Lôi sửng sốt, vội hiểu ra ngay, vội vàng đứng dậy lao ra ngoài. Triệu Tiến ở trong phòng bước hai bước, có chút chán nản nói:
- Cẩn thận thái quá, cần phải bắt được tên chưởng quỹ kia đã rồi nói sau.
Trần Thăng lúc trở lại tửu phường đã khuya lắm rồi, đợi cho Đổng Băng Phong và Tôn Đại Lôi cưỡi ngựa trở về, đã quá canh ba, hai người bọn họ đều vẻ mặt thất vọng.
Bọn họ trước tiên đến Thăng Long hiệu gọi mở cửa, tiểu nhị nói Dư chưởng quỹ hôm nay không ở bên này, lại dẫn hai người đi tìm. Tên Dư chưởng quỹ này mua một tòa nhà ở một địa điểm đẹp của thành đông. Kết quả là trên một con đường bên ngoài tòa nhà phát hiện ra thi thể của Dư chưởng quỹ này, đầu trực tiếp bị bổ xuống.
Vốn trời tối om om nhìn không ra, vẫn là tiểu nhị dẫn đường vấp suýt ngã, đốt đèn lồng vừa nhìn đã nhận ra, tiểu nhị dẫn đường sợ chết khiếp.
Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong vốn định bỏ đi luôn, nhưng để cho ổn thỏa, vẫn là đi gọi quan sai, người của Bộ phòng đang bận việc án mạng Cao thầy lang nghe thấy lại có hung án đều nhăn nhó cười. Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong là người của Triệu Tiến, bọn họ cũng biết, không thể không nói một câu:
- Những việc này không cần phải thông báo quan phủ, tìm một chỗ chôn giấu đi là được, ngày nay ở trong thành ai dám để ý Tiến gia.
Làm cho hai người lơ mơ mất một hồi lâu mới hiểu ra. Hóa ra là đám quan sai cho rằng chính Triệu Tiến là người giết, may mà có tên tiểu nhị kia làm chứng, bằng không sẽ thật sự khó thanh minh.
Xác định chuyện này không phải người của Triệu Tiến ra tay, các công sai bộ khoái mới nghiêm túc trở lại. Vả lại người chết là chưởng quỹ của Thăng Long hiệu, nghề buôn bán lương thực như vậy rất béo bở, án có liên quan đều có thể moi ra chút lợi lộc.
Dẫn người đi, lại bị hỏi vài câu trong nha môn giờ mới về, cho dù là thái độ của người trong nha môn rất khách khí, nhưng cả một đêm chạy mất công, vẻ mặt hai người đều khó chịu.
Không riêng bọn họ, vẻ mặt của Triệu Tiến hoàn toàn âm trầm. Đêm nay những điều tên chưởng quỹ mật báo có thể tháo gỡ rất nhiều bí ẩn. Không ngờ vì chính mình cẩn thận nhất thời đã bỏ qua, trong vòng chỉ vài canh giờ đều chết uổng cả.
Triệu Tiến gằn giọng nói.
- Xem ra bên kia sớm đã nghĩ đến giết người diệt khẩu rồi.
Những người khác đều rất chán nản. Vốn cho là có đột phá, lại không ngờ là một việc vô ích.
Người nào người nấy đêm đều không ngủ được, song ở tửu phường muốn dậy muộn cũng khó. Lúc trời tờ mờ sáng, bên ngoài tửu phường đã có thương nhân đợi lấy rượu, ồn ào như cái chợ. Rất nhiều người khi trời vừa mới tối đã đi vào thành đợi rồi.
May mà đêm nay xung quanh tửu phường rất yên tĩnh, không còn kẻ phóng hỏa quấy nhiễu. Ăn sáng xong, thủ hạ của Lưu Dũng đã bắt đầu có tin phản hồi. Trong thành lan truyền hai chuyện. Một chuyện là Triệu Tiến đưa ra mức thưởng, cái giá bốn trăm lạng này đã có thể mua mạng người rồi, hơn nữa còn đáng giá mấy mạng người, đủ hạng người đều đang sinh sống, xem thử có thể cầm được số tiền đó hay không. Chuyện thứ hai là hai tin người chết đêm qua, mọi người đều đoán là có liên quan đến Triệu Tiến bên này hay không. Cứ coi như là Triệu Tiến không giết, nhưng đều là Triệu Tiến bên này phát hiện, không tránh khỏi trùng hợp đúng lúc.
Ngược lại là thái độ của Triệu Tiến muốn ra tay đối phó với Nghiêm mặt đen chỉ bị người ta làm đều đề nói chuyện. Nghiêm mặt đen mời những đao khách vong mạng đối phó Triệu Tiến. Lần đó mấy chục người mất mạng, Triệu Tiến đối phó y không phải là chuyện đương nhiên sao, để y còn đến bây giờ mới là chuyện lạ lẫm. Đương nhiên mọi người đều hiểu, bên trong đó còn có thế lực của Vân Sơn Tự tồn tại, Triệu Tiến lúc ấy cũng không có cách nào để ra tay.
Song người của Vân Sơn Tự đã tìm tới cửa, lại là nhị chưởng quỹ của cửa hàng Vân Sơn Lý Thuận. Triệu Tiến và Như Huệ hòa thượng, đều đã gặp nhau ở cửa hàng Vân Sơn và Vân Sơn lầu, ba bên đều có quan hệ với Vân Sơn Tự, đôi bên căn bản không còn nợ nần. Triệu Tiến không mơ hồ lâu cũng hiểu được, đây chẳng phải là quan hệ giữa tổng bộ và phân nhánh, phân nhánh và phân nhánh sao? Ba phân nhánh này từng cái đều là những thế lực khác nhau thuộc về Vân Sơn Tự. Điều này cũng rất là bình thường.
Đại chưởng quỹ Tiết Hiểu Tông và nhị trưởng quỹ Lý Thuận này của Vân Sơn Tự Triệu Tiến đều đã gặp vài lần. Hai người này tuổi tác cũng chưa đến ba mươi, làm việc rất kiêu ngạo hống hách, xem ra không giống người làm ăn buôn bán, ngược lại giống như đại ca công tử con nhà quan lại. Song hai người này trước mặt Triệu Tiến đều biết chừng mực.
Lần này Lý Thuận đến đây chính là động binh hỏi tội, mới ngồi xuống đã nói thẳng tuột:
- Triệu công tử, Nghiêm cư sĩ rất trung thành tận tâm đối với bản tự, bản tự cũng rất trân trọng loại người hướng phật này. Triệu công tử lại muốn hại y, ngươi làm như vậy, thì đặt trên dưới Vân Sơn Tự ở chỗ nào.
Lẽ ra lời chất vấn như vậy bằng với chuyện nói trước sẽ trở mặt, song Lý Thuận này lúc đến thăm yêu cầu đối mặt bàn bạc, khi hai người gặp mặt riêng mới nói ra điều này, hàm ý rất nhiều rồi.
Triệu Tiến cười hỏi lại:
- Nghiêm mặt đen ta khẳng định phải thu dọn rồi, trước khi làm đã phong thanh nói ra tức là đã giữ thể diện cho Vân Sơn Tự rồi, nhị chưởng quỹ bên này muốn thế nào?
- Bản tự tăng nhân trên dưới gần vạn người, Triệu công tử tuy là anh hùng cái thế, cũng không thể địch được. Song Triệu công tử nếu như mỗi tháng bán cho Vân Sơn Hành một trăm vò rượu thì ân oán với Nghiêm cư sĩ là do nhà y tự gây ra.
Lời nói của Lý Thuận này chưa được ba câu đã lộ ra mục đích thật sự.
Trong các thương vụ đàm phán, cảnh tượng như thế này Triệu Tiến đã gặp nhiều rồi. Uy hiếp cỡ này là muốn làm cho đối phương phải nhượng bộ mà thôi, những thủ đoạn tương tự nếu như Triệu Tiến đem ra dùng, còn cao hơn đối phương gấp trăm lần.
Song Lý Thuận này lái ngoặt câu chuyện không hề vấp váp, cũng khiến cho hắn cảm thấy buồn cười, liền xua tay cười nói:
- Vân Sơn Tự các ngươi mỗi tháng cũng hai trăm vò rồi, sao còn có thể lấy chưa đủ còn muốn lấy thêm. Vân Sơn Hành các ngươi lắt nhắt mỗi tháng cũng có mấy chục vò, như thế lẽ nào còn chưa đủ? Thêm nữa các ngươi và Vân Sơn Tự đều là một nhà, mà không thể chia chác giúp đỡ lẫn nhau một chút sao?
- Hiện này rượu này bán rất tốt, mọi người đều muốn nhân dịp hết năm tích trữ thêm một chút hàng. Giá cả sang tháng giêng chắc chắn có thể tăng lên.
Lý Thuận cười trả lời một câu, rồi nói đầy vẻ trách móc:
- Trong chùa cái đám người già cả đó kiếm rất ác, làm gì có phần của bọn ta, còn chia lãi hả, không nộp lên đã là tốt rồi.
Lý Thuận nói chuyện không hề kiêng nể, hoặc là không nghe ra ý tứ thăm dò của Triệu Tiến, hoặc là nghe ra cũng chẳng thèm quan tâm.
Triệu Tiến mở miệng nói.
- Mỗi tháng ba mươi vò, con số này cũng là vắt kiệt ra rồi. Triệu mỗ cũng có thể nể nang một chút, mỗi nửa cân tính năm mươi văn tiền.
Vừa nghe câu đó, Lý Thuận mặt mày rạng rỡ đứng dậy, vội vàng vòng tay cảm tạ. danh tửu Hán Tỉnh hiện nay tám mươi đồng nửa cân, còn trong tình hình có giá mà không có hàng. Triệu Tiến nhường phần lãi này đúng là quá nể mặt nhau, chẳng khác gì cho bọn chúng kiếm lãi gấp đôi.
Triệu Tiến vẫn cười, nói tiếp:
- Triệu mỗ nói thẳng ra, nhường phần này, cũng muốn nhờ Lý chưởng quỹ có tin tức tức gì thì thông báo một tiếng, mọi người đều tiện lợi.
Không có mối lợi gì tự nhiên vô cớ cả, Lý Thuận trong lòng cũng hiểu, nhưng y cũng rất thoải mái, cười hì hì nói:
- Đâu dám đâu dám, thể diện Triệu công tử lớn như vậy, Lý mỗ biết gì nói đấy, Nghiêm mặt đen kia đang ở bên kia hiệu Bát Lý, y trong tay mình còn có ba mươi mấy người, ngoài ra còn có hơn ba mươi người trong chùa. Nếu như Triệu công tử cảm thấy không tiện, đám người trong chùa kia Lý mỗ có thể nghĩ cách điều đi.
Đám người này trong Vân Sơn Tự, mỗi người đều vì bản thân mưu lợi cho riêng mình. Về phần lợi ích của Vân Sơn Tự căn bản chẳng có ai lo lắng, Triệu Tiến sớm đã dự đoán. Chưởng quỹ Lý Thuận này tự mình mang đến tận cửa tặng, không thể không thông đồng. Nhưng Triệu Tiến không nghĩ là đối phương không ngờ lại vô liêm sỉ đến mức như thế, không ngờ lại dứt khoát nhanh gọn bán luôn Nghiêm Hắc Liễn như vậy.
Bên kia Lý Thuận vô cùng tự nhiên. Triệu Tiến lại ngập ngừng mấy câu nói:
- Không biết Như Huệ sư phụ sẽ phản ứng thế nào, giảng hòa và mua rượu đều do y bên này ra mặt đàm phán.
Nghe đến tên Như Huệ, Lý Thuận cười nhạo nói:
- Như Huệ? Y mới không quan tâm những việc này, không thể làm phương trượng, y rất là oán hận.
Triệu Tiến ngạc nhiên hỏi.
- Như Huệ có thể làm phương trượng, tư cách và kinh nghiệm của y không đủ sao?.
Con quái vật khổng lồ như Vân Sơn Tự khẳng định quy củ, nghiêm ngặt, luận tư cách sắp xếp thứ bậc là không thể tránh khỏi. Như Huệ hòa thượng còn chưa đến bốn mươi tuổi, không ngờ lại muốn làm phương trượng, không tránh khỏi rất hoang đường rồi.
Lý Thuận đúng là biết gì nói đấy, lại cười gằn nói:
- Y là con trai của phương trượng tiền nhiệm Thanh Trí. Vốn Thanh Trí trước khi chết muốn truyền pháp ngộ đạo, rồi giao Vân Sơn Tự cho y. Nhưng sản nghiệp lớn thế này, người đông thế này, nói giao ngày là giao sao. Lúc ấy Tự Giám dẫn tăng binh vây quanh đại điện, ngang ngạnh đoạt lấy vị trí phương trượng, bằng không thì lão Tiết làm sao có thể lên làm đại trưởng quỹ?
Nhìn thấy Triệu Tiến vẻ mặt nghi ngờ, Lý Thuận cũng ngạc nhiên nói:
- Lẽ nào Triệu công tử không biết? Đại chưởng quỹ của bọn ta chính là con trai của phương trượng đấy, song Như Huệ bên kia cũng không phải là người thân cô thế cô, mấy người trụ trì ở hạ viện hỗ trợ cho y. Bởi vì điều này mới có thể ngồi ở ghế tri khách, bằng không thì sớm đã bị đuổi ra ngoài hóa duyên rồi.
Tặng điều này xong, Lý Thuận đi khỏi, lúc trở lại Triệu Tiến tự mình tĩnh lặng một lúc. Vừa rồi những lời đối thoại khiến cho hắn mở rộng tầm mắt. Vân Sơn Tự này rõ ràng là đất diễn của địa chủ cường hào, bên trong không ngờ lại có nhiều cánh cửa như vậy. Càng khiến cho hắn cả kinh là, một đám người dựa vào Vân Sơn Tự mới có thể giàu có lên được, không ngờ lại chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của Vân Sơn Tự, chỉ quan tâm đến mối lợi của riêng mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy chẳng có gì kinh hãi cả, chuyện như thế này từ trước đã thấy nhiều rồi.
Lý Thuận đi khỏi, giao hàng ở tửu phường cũng đã làm xong. Lư Hướng Cửu tới bẩm báo, nói thời tiết rét mướt, thời gian ủ rượu phải lâu hơn vài ngày. Chậm chễ như vậy, chỉ đủ cho hai lò nấu rượu ra rượu, lượng hàng xuất cũng phải giảm bớt. Vốn muốn tồn lại ít hàng để sang tháng giêng bán, xem chừng không thể làm được.
Lư Hướng Cửu bên này nói xong, Trần Thăng từ bên kia nha môn trở về. Tình tiết của hai vụ án bên kia đều có liên quan đến Triệu Tiến, Triệu Tiến ở đây lại không đi được, cho nên Trần Thăng đi theo dõi
- Số tiền và vàng kia đều không thấy đâu. Ta cũng hỏi người trong nha môn, bảo đã lấy rồi thì cứ lấy, bọn ta chỉ cần cái túi, số tiền thì mọi người cứ lấy. Nhũng người phá án đó thề thốt không có, hẳn là không phải người trong nha môn lấy.
Trần Thăng nói rất rõ ràng, quan sai phá án, phát tài làm đầu, tiền bạc trên người nạn nhân đều lột sạch, cả bọn chia nhau. Song còn thể diện của Triệu Tiến và Trần Thăng ở đó, nói thật ra như thế, cũng chẳng có gì giấu diếm.
Trần Thăng nói xong điều này, lại nghi hoặc nói:
- Có phải là giết người cướp đoạt tài sản không? Chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi?
/214
|