Chương 177: Tự mình tới
Triệu Tiến chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:
- Trước khi điều tra rõ ra, chúng ta cứ cẩn thận làm đầu. Trên đời này làm gì có trùng hợp nhiều như vậy, tên sát thủ giết người kia, chả lẽ không thiếu tiền?
Giữa trưa, Lưu Dũng dặn dò chuyện này xuống, tay chân của y và các thế lực khác ở trong thành đều nhận được mệnh lệnh, để ý những nhân vật gần đây đột nhiên sống xa hoa. Nếu có ai đem vàng đổi lấy tiền, phải báo lên ngay, Tiến gia bên này có thưởng.
Rốt cuộc thì thông dụng trên thị trường vẫn là tiền đồng, ngày thường mua bán bằng bạc đều không hay sử dụng. Số vàng này muốn tiêu ra, nói chung đều phải ra cửa hàng để đổi, gia đình giàu có đều có quan hệ quen biết của mình. Người dân bình thường cũng không thể mang vàng ra, chỉ cần lộ ra là có thể kiểm chứng.
Ngoài điều này ra, Trần Nhị Cẩu, Sát Trư Lý đều bị gọi đến Triệu Tiến bên này dò hỏi vài câu. Sau khi trở về cả hai liền bày rượu ra, gọi một đám tay chân đến uống, trên bàn rượu trực tiếp sắp đặt, đều tự chuẩn bị vũ khí tốt, mấy hôm nữa sẽ theo Triệu Tiến đi đánh Nghiêm mặt đen, đến lúc đó không thể thiếu bọn chúng được.
Cái tin này không thể giấu diếm được ai, đám giang hồ lại có tính bô bô nói ra, cả thành trong thành ngoài Từ Châu đều đồn ầm lên.
Song Triệu Tiến không quan tâm đến điều này. Hắn chú ý đến một việc, mức thưởng bốn trăm lạng tuy là rất hấp dẫn. Tối hôm đó các Truyền đầu của Văn Hương giáo người nào người nấy đều sáng mắt động lòng. Nhưng ngoài tên chưởng quỹ chết toi kia ra, cho đến giờ cũng chẳng có giáo chúng của Văn Hương Giáo đến mật báo. Ngược lại là đủ loại người nhàn rỗi đến báo nhiều việc không đáng tin cậy.
Vương Triệu Tĩnh bên phía tửu phường phân tích nói.
- Chỉ có hai khả năng, chỉ có tên chưởng quỹ và thầy lang kia biết chuyện, bằng không thì là sau khi hai người vừa chết làm cho người khác đều sợ.
Có người đối với tửu phường như hổ rình mồi, chỉ muốn triệt phá bằng được nơi này. Hơn nữa người này lại có khả năng giết người diệt khẩu, trong tay rõ ràng còn có cung thủ. Uy hiếp này Triệu Tiến không có lý do gì để coi thường được. May mà Triệu Tiến đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt, tuy là chẳng có biện pháp gì cao siêu, nhưng lại triệt để ngăn cách trong ngoài quán rượu. Người bên ngoài muốn gì thì chỉ có thể tấn công một cách khó khăn, chuyện trong ngoài kết hợp kiểu này làm cho người khác đau đầu lại không cần phải lo lắng.
Tửu phường tuy là an toàn, nhưng người nhà của bằng hữu cũng phải quan tâm. Chỉ có dựa theo cách trước đây, Vương gia, Trần gia, Đổng gia, Tôn gia không phải lo, những nhà khác đều đến ở trong bãi để hàng, cha mẹ Triệu Tiến chuyển qua chuyển lại cũng đã quen rồi.
Bên này Triệu Tiến trở nên cẩn thận, nhưng mọi sự ngược lại rất yên ắng. Quán nấu rượu cả ngày lẫn đêm đều chẳng có người quấy nhiễu. Người của Lưu Dũng sắp đặt còn có tai mắt ở khắp nơi trong thành đều chẳng có tin tức gì đưa lại, giống như cả thiên hạ đang rất là thái bình vậy.
Đến ngày thứ ba sau khi Triệu Tiến treo giải thưởng, Từ Châu lại có một trận tuyết lớn, khắp nơi thái bình yên ổn, Triệu Tiến vẫn căng thẳng, những người khác lại hơi buông lỏng.
Trước khi trời tối, Triệu Tiến dẫn người đi tuần tra khắp tửu phường, lại muốn đi qua nơi để hàng bên kia. Hiện nay bên đó có ba nhà đang ở, cũng phải cẩn thận cảnh giác, không thể buông lỏng chút nào.
Triệu Tiến đi phía trước, đám đồng bọn vẫn duy trì thói quen mơ hồ bám theo xung quanh. Cả bọn từ nhỏ tới lớn mấy năm chơi với nhau. Lúc bắt đầu là tỉ thí võ ở nơi để hàng, Triệu Tiến đã chơi rất nghiêm túc, trình tự hệ thống, quy củ nghiêm ngặt, cả bọn chỉ cảm thấy có hứng thích chơi. Qua mấy năm, cả bọn đã quen với thái độ này, đều phối hợp và bắt chước theo bản năng.
Triệu Tiến trầm giọng nói.
- Băng Phong ngày mai ra khỏi thành một chuyến, nhớ là thay quần áo khác. Đệ từ trong thành đi sang Bát Lý Phố của Nghiêm mặt đen bên kia, không cần phải vào trong Bát Lý Phố dò hỏi, chỉ cần nhớ đường đi, đến lúc đó các huynh đệ không bị lạc đường.
Đổng Băng Phong vội gật đầu.
Nơi để hàng bên này có kẽ hở nào, những người có trách nhiệm bảo vệ trong đám gia đinh đều quen thuộc cả. Cả bọn xem xong đều cảm thấy yên tâm, đám gia đinh người nào người nấy đều rất phấn khởi. Bọn chúng ở trong thành đã quá lâu, đều rất mong mỏi được ra ngoài làm chút chuyện. Mấy lần đánh nhau trước đều không bị sao, ngược lại lòng tin càng tăng lên, vả lại bây giờ trong tay đều có binh khí, ý muốn khiêu chiến càng trở nên nóng bỏng.
Song Triệu Tiến lại càng cầu cẩn thận, sắp xếp Đổng Băng Phong đi xem xét đường đi lối lại xong, lại dặn dò nói:
- Mọi sự lấy an toàn làm đầu, nếu như bọn chúng phát hiện thì chạy ngay, nhất quyết không được đánh.
Đổng Băng Phong rất tự tin.
- Đại ca yên tâm đi, đệ không phải trẻ con.
Thực tế trước khi dặn dò Đổng Băng Phong, Triệu Tiến đã cho tay chân của Lưu Dũng sang bên đó để nghe ngóng, tay chân của y hỗn độn, coi như là trà trộn vào Bát Lý Phố cũng sẽ chẳng bị ai phát hiện. Sở dĩ Đổng Băng Phong lại đi lần nữa, là vì khiến cho mọi người đều được rèn luyện. Triệu Tiến không cảm thấy Nghiêm mặt đen bên kia có khả năng gì để chống đỡ, nhưng lại là dịp hiếm có để rèn luyện mọi người.
Lúc này trời có vẻ tối rồi, gió lạnh thổi hiu hiu, trên đường không có một bóng người. Bên kia Đổng Băng Phong nói xong, Triệu Tiến vừa định cười chọc ghẹo, lại nhìn thấy ở ngã rẽ loáng có một bóng người, nhằm bên này bước nhanh tới.
Triệu Tiến tay đã đặt ở cán đao. Cát Hương đứng ở phía sau hắn gần như cùng một lúc, đoản côn đã bay ra khỏi tay, nhằm vào hai chân của người vừa đi tới bay vụt ra, cả bọn đều đã rút vũ khí ra.
Trong tay Cát Hương thường cầm mộc côn bằng gỗ táo dài ba xích, lúc huấn luyện gia đinh dùng làm roi để dạy. Bình thường cầm ở trong tay cũng không được thuận mắt cho lắm, nhưng lúc quan trọng lại là vũ khí có thể dùng được. Lần này y ném cũng không phải là ném bậy, đúng là tiểu xảo mà Trần Thăng dạy cho. Động tác của mục tiêu mà chậm chạp, sẽ bị cây đoản côn này đánh ngã.
Vừa nhìn thấy đoản côn bay tới, người này vội vàng tránh, sau khi tránh thoát phát hiện vũ khí bên này đều đã rút ra khỏi vỏ, đao, kiếm, rìu đều ánh lên loang loáng.
Khiến cho mọi người không ngờ được là người này không đi tiếp mà lại quỳ sụp ngay tại chỗ, đập đầu ba lần. Mùa đông nền đất rất cứng, cái đầu này đập xuống, người đứng bên cạnh cũng thấy đau, nhưng những lời nói tiếp theo khiến cho cả bọn Triệu Tiến kinh ngạc.
- Tiểu nhân Nghiêm Lục, đến Tiến gia để thỉnh tội, muốn giết người róc thịt gì là tùy Tiến gia, chỉ cầu xin Tiến gia tha cho tính mạng của cả nhà ta.
Giọng nói đầy can đảm, nói xong lại mở miệng.
Triệu Tiến sững người một lúc mới kịp nhận ra người tới là ai. Trong nhà Nghiêm mặt đen đứng hàng thứ sáu, nhà nghèo cũng chẳng chú trọng gì, thứ tự xếp trong nhà gọi thành tên. Chỉ có điều sau khi Nghiêm mặt đen lăn lộn trong đám giang hồ, mọi người đều thích đặt một tên hiệu, trước mặt đều gọi là “Lục gia”. Nhưng gọi cái tên Nghiêm Lục thì ngược lại rất ít.
- Nghiêm mặt đen…
Lưu Dũng ngẩn người lẩm bẩm một câu. Những người khác không biết tên mới kịp nhận ra.
Chẳng ai ngờ được là Nghiêm mặt đen lại có gan to thế này. Y ở trong thành bày trò mai phục, nhờ mấy đao khách vong mạng đối phó với Triệu Tiến, sau khi thất bại liền chạy ra khỏi thành. Tuy rằng Triệu Tiến vì quan hệ với Vân Sơn tự tạm thời chưa ra tay, nhưng tất cả mọi người đều biết mối thù này không đội trời chung, sớm muộn gì cũng phải thanh toán.
Hơn nữa từ sau lần huyết chiến này, mọi người càng ngày càng biết phong cách tàn nhẫn của Triệu Tiến, rất nhiều người ngầm tranh luận với nhau, đều đang nghĩ xem Triệu Tiến sẽ dọn dẹp thế nào. Lần này Triệu Tiến mở mồm nói muốn đánh, mọi người đều đang suy nghĩ Nghiêm mặt đen phải chịu kết cục bi thảm thế nào. Ngay cả Vân Sơn tự cũng đã bán sạch Nghiêm mặt đen. Trong tình huống đó, Nghiêm mặt đen không ngờ dám vào thành, còn một mình đến trước mặt cầu xin tha cho, gan này quả là to ghê gớm.
Nghe nói người này là Nghiêm mặt đen, sau khi hết kinh ngạc. Người nào người nấy đều khẩn trương lên, trường đao của Trần Thăng không tra vào vỏ, sải bước đi tới lối rẽ trước mặt. Tôn Đại Lôi tay cầm đoản đao đi sát phía sau, Thạch Mãn Cường và Cát Hương chia nhau mỗi người đi một bên. Những người còn lại thì ở bên cạnh hộ vệ Triệu Tiến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, xung quanh lối rẽ có thể ra vào được và các góc có khả năng có người ẩn nấp đều bị lục soát hết. Chắc chắn là không có người nào, không việc gì, sau khi được đồng bọn ra hiệu, Triệu Tiến lúc này mới cười nói:
- Ngươi cũng to gan đấy, không ngờ lại dám chắn đường dập đầu.
Giọng điệu tuy là rất thoải mái, Triệu Tiến vẫn giữ khoảng cách với Nghiêm mặt đen đang quỳ trên mặt đất hai bước chân. Tay cũng không rời khỏi cán đao.
Nghe nói vậy, Nghiêm mặt đen đang quỳ trên đất nhăn nhó cười một tiếng. Vì khoảng cách gần, trong màn đêm cũng có thể nhìn thấy vết máu trên mặt y. Rõ ràng là đầu vừa đập xuống đất bị rách, Nghiêm mặt đen nhếch miệng cười nói;
- Tiểu nhân đúng là có gan, thì cũng chẳng chạy đến Bát Lý Phố làm gì. Nếu đúng tiểu nhân có gan, thì lúc đám trọc đầu của Vân Sơn tự kia bày trò, tiểu nhân cũng chẳng nên nghe làm gì, mất công phải chịu tiếng xấu.
Nói được vài câu, Nghiêm Hắc Liễn quỳ một chân về phía trước. Động tác của hắn cũng rất chú trọng, tay trước sau không nhấc lên khỏi mặt đất. Nghiêm Hắc Liễn tất nhiên cũng biết, nếu như hơi có cử động bất thường, thì đao của Trần Thăng ở đằng sau sẽ bổ xuống.
Giọng Nghiêm mặt đen khản đặc.
- Tiến gia, tiểu nhân cũng chẳng có mặt mũi nào để nói mình chẳng có liên quan gì. Lúc đó đúng là thấy lợi mờ cả mắt, còn nghĩ có thể kiếm được chút lợi lộc ở trong đó. Chỉ là không ngờ Tiến gia thần thông quảng đại. Tiến gia, tiểu nhân bây giờ nói gì đi nữa thì cũng muộn rồi, chỉ cầu Tiến gia khai ân, tội chết của tiểu nhân khó tha. Người trong nhà của tiểu nhân chẳng có liên quan gì, ta mong Tiến gia tha cho bọn họ.
Triệu Tiến cười nói.
- Nói ra cũng dễ nghe đấy, lúc đó nếu như mấy huynh đệ bọn ta rơi rụng ở đó, thì trưởng bối của bọn ta nghĩ thế nào, dưới gầm trời này chỉ cả nhà ngươi đáng thương sao?
Vừa rồi những lời nói đáng thương của Nghiêm mặt đen, mấy người bên cạnh Triệu Tiến cũng có vẻ đồng cảm, nghe thấy Triệu Tiến nói như vậy mới tỉnh ngộ ra, vẻ mặt người nào người nấy đều trở nên lạnh lùng.
Nét mặt của Nghiêm mặt đen vốn rất xót xa đáng thương, nghe Triệu Tiến nói vậy lại đờ ra, ngần ngừ một lát lại đập đầu mạnh xuống đất nói:
- Tiến gia tài giỏi như vậy, vốn dĩ không nên ở lỳ trong thành không ra ngoài. Bây giờ muốn thể hiện tài năng, nhưng chưa chắc đã quen thuộc với ngoài thành. Tiểu nhân lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, khắp nơi trong bốn huyện của Từ Châu đều rất là quen thuộc, tiểu nhân nguyện vì Tiến gia làm trâu ngựa, dẫn đường hầu hạ.
Nói đến câu này, nét mặt của Triệu Tiến mới thôi không lạnh lùng nữa, chỉ cười nói:
- Lai lịch của Vân Sơn tự ngươi có biết không?
- Bốn cái hạ viện, mười bốn thôn trang, còn có mấy cửa hàng buôn bán, tiểu nhân đều biết rõ.
Nghiêm mặt đen trả lời không một chút ngần ngừ, nói xong câu này ngẩng lên nhìn Triệu Tiến. Nhìn thấy nét mặt Triệu Tiến giãn ra, Nghiêm Hắc Liễn cắn răng, lần này thôi không dập đầu nữa, chăm chú nhìn Triệu Tiến nói:
- Tiến gia, ngươi bản lĩnh đầy mình, làm ăn buôn bán rượu lớn như thế. Song đất đai Từ Châu lại kề sát phủ Hoài An, bên đó lại là đất làm muối phủ Hoài, càng khỏi phải nói Từ Châu của chúng ta sản xuất ra than ra sắt, mấy cái món này mới là làm ăn hái ra tiền. Mấy món này tiểu nhân ít nhiều cũng biết một chút, nguyện lòng dẫn đường cho Tiến gia.
/214
|