Chương 178: Lại đây
Muối phủ Hoài bán chạy khắp thiên hạ, thương nhân buôn bán muối của Hải Châu và Dương Châu dựa vào cái này mà giàu nghiêng nước nghiêng thành. Những tư thương buôn muối cũng vô cùng giàu có. Mấy năm nay, Triệu Tiến lúc để ý lúc không, đã nghe được rất nhiều lần. Còn như than và sắt, Triệu Tiến có nghe qua, nhưng chưa can dự vào. Bất kể là than hay sắt, đều phải cần rất nhiều nhân lực. Những người có khả năng như vậy đều là đại cường hào ở trên đất Từ Châu này.
Bất kể là muối hay là than, sắt, đều có dính dáng rất nhiều mặt. Triệu Tiến muốn tham gia vào, không làm được thì bỏ qua. Nếu làm ăn lớn lên, tất nhiên là tác động đến rất nhiều mặt lợi ích cũ, thù địch quá nhiều, Triệu Tiến không có tính toán tham dự.
Nhưng chỉ là tạm thời không tham dự mà thôi, muốn làm ăn lớn, mở rộng bến bãi, những công việc làm ăn kiếm tiền được trong Từ Châu đều phải can dự. Chẳng qua là chọn thời điểm thích hợp, hiện nay quán nấu rượu thu nhập một tháng nghìn vàng, thủ hạ tráng đinh hai trăm, quan hệ hoàn cảnh các nhà dần dần dung hòa vào nhau, làm việc càng ngày càng nhuần nhuyễn
Tính toán vẫn là tính toán, muốn thật sự bắt đầu, còn phải tìm một người hiểu biết chỉ bảo. Nhưng buôn muối lậu và than, sắt đều là những hoạt động kiếm nhiều tiền nhất. Ai có thể chỉ bảo cho người khác phát tài, Triệu Tiến nhất thời cũng không tìm ra con đường tiến vào, cho nên cũng chưa hề nói ra với người nào, không ngờ Nghiêm mặt đen này lại xung phong.
Mạng người tội tày trời, chẳng có ai là không sợ chết. Liên quan đến tính mạng, ngoài bản thân dính dáng đến người nhà ra, Nghiêm mặt đen đương nhiên là cứ đem ra thử đánh bạc một lần.
Triệu Tiến trở nên tư lự, Trần Thăng đứng ở đằng sau Nghiêm mặt đen hai tay lại nắm vào chuôi đao, chầm chậm giơ lên. Trời tối như mực, chém ở giữa đường cũng chẳng có ai phát hiện. Vương Triệu Tĩnh mỉm cười nhìn về phía Triệu Tiến và Nghiêm mặt đen. Con Nghiêm mặt đen đang quỳ ở đó mồ hôi toát ra đầm đìa, ngay cả vết máu ở trên mặt cũng chảy ròng ròng, nhìn ra không phải là mặt đen nữa, mà là mặt loang lổ.
Triệu Tiến chợt nói.
- Ngươi mang theo vật gì không? Nếu có thì vứt vào tường, động tác phải chậm, bằng không thì chết luôn.
Nghiêm mặt đen quỳ đã lâu, thoáng nghe thấy thế, người run bắn lên, chầm chậm thò tay vào giày rút ra một con dao găm, rồi ném sang bên cạnh.
Triệu Tiến mang trên mặt nét tươi cười hỏi.
- Hết rồi sao? Nếu như để cho ta tìm ra được, người chắc chắn phải chết.
Nghiêm mặt đen lắc đầu.
Triệu Tiến lại ra lệnh.
- Giơ tay đứng lên, không được buông tay xuống.
Nghiêm mặt đen hoàn toàn không biết Triệu Tiến định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn vừa đứng lên như thế, Triệu Tiến đưa tay ra hiệu, Lưu Dũng và Cát Hương tiến lên rà soát một lượt, xác nhận là không còn vũ khí gì trong người.
Triệu Tiến gật đầu, nét mặt trở nên nhẹ nhõm, giễu cợt nói:
- Nghiêm Lục ngươi là cư sĩ của Vân Sơn Tự, không ngờ nói thay đổi là thay đổi, trong tâm rốt cuộc còn có Phật Tổ nữa không?
Nghe thấy câu này, Nghiêm mặt đen mềm nhũn người ra, suýt nữa ngã xuống đất. Không phải là vì sợ, vì là nhẹ cả người. Y biết rằng mình đã qua được cửa nguy hiểm nhất, vội trấn tĩnh trở lại, tức tối nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mở miệng chửi:
- Trong tâm Phật Tổ có ta, nhưng cái đám lạc đà đó lại không có ta, ta phải thay bọn chúng chịu ràng buộc lớn như thế này, nói bán ta là bán luôn. Cha mày phải vất vả tích cóp được một ít của cải chúng cũng nuốt luôn, tin phật thì ở đâu mà chả tin, làm gì phải lỳ ra ở Vân Sơn Tự.
Nói đến đây, Nghiêm mặt đen lại cảm thấy giọng điệu không được hợp lắm, vội vàng cười nói:
- Đám con lừa đó thực ra cũng không xấu. Nếu không phải là bọn chúng, tiểu nhân cũng chẳng dám cắn răng đến nhờ vả Tiến gia.
Triệu Tiến thẳng thắn đưa ra mấy quy định.
- Gia quyến của ngươi cũng đều phải đến ở tửu phường. Một mình ngươi ở nơi để hàng, có người đến cho ngươi ăn, không có việc gì không được ra khỏi cửa.
Nghiêm mặt đen mặc kệ nước mắt và máu trên mặt cứ thế lấy tay lau, chỉ có điều cúi đầu khom lưng nói.
- Đa tạ Tiến gia, đa tạ Tiến gia, vợ con của tiểu nhân đều đang ở lại thành bắc. Đợi một chút còn làm phiền Tiến gia sai người đến đón bọn họ. Ngoài ra, tiểu nhân mấy năm nay trong tay cũng có hơn nghìn lạng bạc, nguyện lòng hiến cho Tiến gia..
Mới nói được một nửa đã bị Triệu Tiến ngắt lời, Triệu Tiến xua tay nói:
- Bạc của ngươi cứ tự giữ lấy, chờ một chút ta cho người cùng với ngươi đi đón vợ con, có gì cần nhắn nhủ thì lần này nói luôn ra, mất một thời gian ngắn ngươi không gặp được.
Nghiêm mặt đen nghe thấy những điều này thở phù một cái, nét mặt nhẹ nhõm hẳn, cũng hơi xúc động, thừ người ra một lát rồi nói:
- Tiến gia quả nhiên là người làm được việc lớn, những lời tâm tư của tiểu nhân thật sự làm cho Tiến gia thấy buồn cười.
Trời càng tối rồi, ở trên đường lạnh lẽo, Triệu Tiến không muốn dừng lâu ở đó, chỉ là nhằm hướng tửu phường đi tới. Nghiêm mặt đen bị Thạch Mãn Cường và Đổng Băng Phong kèm hai bên, rất nắn nót cẩn thận đi theo Triệu Tiến.
Triệu Tiến sau khi nói ra phong thanh, Nghiêm mặt đen bên đó đã biết rất nhanh. Cách nghĩ đầu tiên của hắn là thu dọn đồ vật quý để chạy, dù sao thì trong tay cũng có chút bạc, đi đến một nơi phồn hoa nào đó làm một nhà phú hộ cũng sống cả đời. Không ngờ rằng mới biết được tin này, Nghiêm mặt đen và đám huynh đệ liền bị đám hòa thượng cách ly luôn, hầu như chẳng khác gì bị giam lỏng.
Nghiêm mặt đen cũng là nhân vật trải qua nhiều sóng gió trong giới giang hồ, lấy ra ngay mười lạng vàng luôn ở trong người mua đứt tên hòa thượng đang trông giữ y, nghe ngóng được tin tức này.
Hóa ra Vân Sơn Tự đầu cơ trục lợi danh tửu Hán Tỉnh kiếm được không ít tiền. Trên dưới trong chùa đều chuẩn bị tăng nhập lượng hàng lớn. Sau khi Triệu Tiến nói phong thanh ra, liền có kẻ suy nghĩ mang Nghiêm mặt đen ra để làm hàng trao đổi, xem thử có thể đổi được một mức hàng lớn từ tay Triệu Tiến hay không.
Nghiêm mặt đen đương nhiên không muốn ngồi chờ chết, lại tốn một khoản tiền để mua đứt kẻ trông giữ y, đưa vợ con chạy ra ngoài.
Bản thân mình vì Vân Sơn Tự làm nhiều việc như vậy, kết quả lại bị bán đứng một cách không thương tiếc. Nghiêm mặt đen đương nhiên là vô cùng oán hận. Hơn nữa Vân Sơn Tự có một mảnh thế lực to lớn ở Từ Châu này, Nghiêm mặt đen biết rằng mình rất có khả năng không chạy thoát, cân nhắc trước sau một hồi, dứt khoát đánh bạc một phen, đến thẳng Triệu Tiến bên này cầu xin đường sống.
Điều này cũng chẳng phải hoàn toàn mạo hiểm, Nghiêm mặt đen chạy thì chạy, đối với động tĩnh ở trong thành Từ Châu đều rất quan tâm. Từ khi Triệu Tiến giết người mãi đến khi quán nấu rượu đông người qua lại, hắn đều khen nức nở. Nghiêm mặt đen tự suy đoán, Triệu Tiến là người làm được việc lớn, người như vậy tất nhiên là không so đo chuyện nhỏ.
Lúc đó mười mấy tên đao khách vong mạng mai phục không coi là chuyện nhỏ. Nhưng Triệu Tiến và đám thủ hạ không ai chết hoặc bị thương. Vậy thì, chuyện này vẫn có thể còn đường sống, nghĩ đi nghĩ lại, thêm nữa chẳng còn đường nào khác, Nghiêm mặt đen liền phải thử đánh bạc một lần, y đã đúng.
Để Lưu Dũng mang theo mười gia đinh dẫn Nghiêm mặt đen đi đón người nhà, sắp xếp những việc ngủ lại ở nơi để hàng, Triệu Tiến và đồng bạn lại ở phòng chính của tửu phường đốt lửa để sưởi ấm một lát.
Nhìn Nghiêm mặt đen đi khỏi, Vương Triệu Tĩnh cười nói:
- Triệu huynh mưu kế như thần, vốn không định ra ngoài thành để đánh phải không?
Trần Thăng cởi bỏ thanh đoản đao ở bên hông ra, buồn bực nói:
- Nếu như định đánh, thì trước đó đã không ầm ĩ lên rồi.
Triệu Tiến cười nói.
- Đánh thì vẫn muốn đánh, cái mà ta cần là địa bàn ngoài thành, chứ không phải là tên Nghiêm mặt đen này, lên tiếng trước đó, chẳng qua chỉ là bớt chút phiền hà mà thôi.
Tất cả cùng cười, cách hành sự của Triệu Tiến bọn chúng đều rất hiểu, biết Triệu Tiến làm việc rất kín đáo. Ra ngoài thành chiến đấu như vậy chắc chắn mong muốn ổn thỏa, không có lý gì trước đó lu loa lên, để cho đối thủ có thời gian chuẩn bị.
Triệu Tiến nét mặt cũng tươi cười, xua tay nói:
- Trong thời gian qua, người ngoài chỉ biết chúng ta buôn bán rượu, sẽ bớt đi sợ hãi, không ngờ lại xảy ra việc lộn xộn phóng hỏa nửa đêm. Lần này đối phó với Nghiêm mặt đen chỉ là vì múa đao cho người ngoài xem, cũng là để cho bọn tiểu tử luyện tập nhàm chán động đậy tay chân. Chỉ là không nghĩ đến hai chuyện, Vân Sơn tự không biết xấu hổ như thế, Nghiêm mặt đen thì gan to như vậy.
Trước đó nói ra phong thanh, Nghiêm mặt đen bên kia không phải chạy thì chính là phải đánh lộn với Vân Sơn tự. Thực lực sẽ bị giảm đi rất nhiều, đánh ra như vậy sẽ chẳng có gì nguy hiểm. Triệu Tiến là muốn luyện binh, chứ không hề muốn huyết chiến, trái lại không ngờ lại có chuyển biến như vậy.
Triệu Tiến im lặng một lúc, rồi đập tay lên bàn, mở miệng nói:
- Nghiêm mặt đen đến đây cũng tốt, y quen thuộc đường đi lối lại ngoài thành, vừa lúc có thể dùng được.
Đổng Băng Phong cũng ở ngoài thành, song Từ Châu vệ là một thể thống nhất nửa khép kín, bên trong cũng có lại có một nguyên tắc riêng, những việc trong giới giang hồ và bọn họ không dính dáng nhiều đến nhau, không giúp được gì đối với Triệu Tiến bên này.
Nghiêm mặt đen ngây lập tức được sắp xếp ở nơi để hàng bên kia. Hai người vợ và bốn đứa con của y được đưa vào trong tửu phường này, cùng với ba tên thủ hạ. Nếu như không có thủ hạ hỗ trợ, Nghiêm mặt đen khộng thể nào dẫn được gia quyến đông như thế chạy ngược vào trong thành này. Ba tên thủ hạ của Nghiêm mặt đen, Lưu Dũng đuổi luôn đi rồi, dù sao cũng là người ở trong thành.
Trong tửu phường cũng đã có người nhà của thợ làm việc và tiểu nhị ở, không thiếu chỗ ở. Vợ con của Nghiêm mặt đen ở trong này cũng chẳng có gì bất tiện, đương nhiên cũng không thể phá hoại được gì.
Vốn cho rằng hôm nay chỉ có chuyện như vậy. Nhưng cho đến lúc nửa đêm, cả đám người của Triệu Tiến ở trong tửu phường lại bị làm thức giấc, đi ra xem chỉ thấy một đám gia đinh mặt mày ủ rũ quay về.
Vừa qua canh hai, đám do thám được Lưu Dũng cắt đặt vây quanh bên ngoài hầu như đều phát hiện, có người bịt mặt, lén lén lút lút tiến lại gần tửu phường. Mỗi chỗ do thám đều phát hiện có ba bốn tên, sau khi việc vừa xảy ra, có ít nhất hai mươi tên từ mấy hướng tiến lại.
Nhưng những tai mắt mà Lưu Dũng quản lý đều bí mật, nhiệm vụ của bọn chúng là phát hiện kẻ nào đến phóng hỏa. Nhiệm vụ ngăn chặn, truy đuổi lại là của đám gia đinh trông giữ tửu phường. Nhưng những người đến đây đều bịt mặt, bọn tai mắt trong đêm tối mịt mùng không thể nhìn rõ.
Những tên tập kích ban đêm này vẫn là chuẩn bị phóng hỏa, chỉ là đứng ở trong góc mới dùng đồ đánh lửa để châm vào mồi nhóm lửa, liền bị đám gia đinh cảnh giác phát hiện, hô to để cảnh báo. Những người đã được sắp xếp từ trước lập tức tập trung lại.
Lúc mới bắt đầu, đám tập kích đêm còn đao búa sáng loáng chuẩn bị đánh lại, nhưng nhìn thấy đám gia đinh tay cầm trường mâu, khí thế hừng hực, rồi tiếng kẻng báo động bên kia tửu phường vang lên, càng thêm đông người bị đánh động. Bọn chúng mới không dám dừng lại lâu, vội vàng chạy tán loạn.
Nhìn thấy binh khí của đám tập kích đêm, đám tai mắt trốn trong nhà không dám động đậy. Vả lại, đám tập kích đêm bịt mặt rất quen thuộc đường đi lối lại, thêm vào đó nhìn thấy thời cơ không thuận lợi chạy rất nhanh. Không ngờ chẳng bắt được người nào, đám gia đinh cũng chẳng dám truy đuổi quá xa, sau khi đến một khu vực định trước vội vàng rút về.
Triệu Tiến bề ngoài chẳng nói gì, còn an ủi động viên đám gia đinh vất vả. Đợi đến khi quay về chỗ ở, lấy tay vỗ vào chán, buồn nản tự giễu mình nói:
- Quả là không có kinh nghiệm.
Ứng phó tập kich đêm như vậy, Triệu Tiến chẳng có kinh nghiệm gì. Điều duy nhất có thể làm được là làm xong phần việc cần làm của nhà mình, chưa hề có một sơ sẩy, khiến cho kẻ địch không thể luồng vào được. Nhưng làm như vậy chẳng tránh được không có hiệu quả, mà còn quá cứng nhắc, Triệu Tiến hiểu rất rõ. Nếu như đêm nay bên kia trạm gác ngầm cũng có gia đinh đóng giữ, đến lúc đó trong ngoài vây lại, thì đám người bịt mặt tập kích đêm kia một người cũng không chạy thoát.
/214
|