Chương 179: Chiếm chỗ
Nhưng kết quả là, chỗ gác ngầm không nhìn ra thân phận của bọn tập kích đêm, cũng không lên tiếng cảnh báo, không ra ngăn chặn, cứ như vậy để người đến rồi lại đi.
Triệu Tiến sở dĩ làm như vậy, là muốn cho trong tay mình có một lực lượng bí mật, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bọn thám tử thủ hạ Lưu Dũng cũng đều là những người trẻ tuổi trong thành Từ Châu, làm việc cho Lưu Dũng, cũng biết là làm việc cho Triệu Tiến, bí mật ở đó là được rồi.
Cũng là vì cách nghĩ này, khiến cho hai bên không thể phối hợp được, dẫn đến bọn tập kích đêm chạy thoát. Nghĩ đến điều này, Triệu Tiến không nhịn được cười nhăn nhó.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tiến điều chỉnh vị trí trông coi của đám gia đinh, bảy phần người vẫn cứ vây xung quanh tửu phường, ba phần còn lại thì cắt đặt ở những lối tất yếu phải đi qua, hơn nữa, đến đêm phải ở lại những nơi bí mật gần đó. Triệu Tiến còn dặn dò Lưu Dũng, đám người tai mắt lần sau gặp được tình huống như vậy không phải sợ mình bị bại lộ, phải lên tiếng cảnh báo, phải ra ngăn chặn, lộ rồi thì chuyển thành gia đinh, làm việc không nên quá cứng nhắc.
Sớm ăn cơm xong, Lưu Dũng cắt cử tay chân đi khắp nơi trong thành nghe ngóng tin tức. Trần Thăng đi nha môn Tri châu, việc y cần làm giống như Lưu Dũng. Hai mươi người đêm qua đánh lén tửu phường không thể vô cớ xuất hiện, cũng không thể là những hộ dân ở trong thành. Nếu như có một lực lượng như thế, chắc chắn là đã sử dụng cách này từ lúc tửu phường phòng bị lỏng lẻo nhất trước kia, chứ không phải bây giờ.
Hai mươi người này chắc chắn phải có chỗ ở, còn là đêm khuya tập kích, làm không được sáng sớm nay sẽ bỏ đi sớm. Những hành động không bình thường này, chắc chắn sẽ có người chú ý đến. Tìm ra được tung tích của bọn chúng, là có thể điều tra được kỹ hơn.
Đối với việc các huynh đệ khẩn trương đề phòng, Triệu Tiến lại rất thoải mái. Bởi vì đối phương hẳn là không có thủ đoạn nào để phá hoại được tửu phường. Bên trong tửu phường Phiêu Hương không có lỗ hổng nào có thể chui lọt, chỉ có công kích mạnh từ bên ngoài. Nhưng đến giờ mấy thủ đoạn công kích có thể nghĩ được đều thất bại. Muốn phá quán nấu rượu, e rằng chỉ còn cách tập trung một lực lượng lớn dựa vào ưu thế tuyệt đối tấn công vào. Nhưng ở trong thành Từ Châu làm được điều đó chỉ có quan binh. Còn như đào địa đạo, bắn đạn đá, những điều này giống như là vô địch bơi lội mùa đông, đều chỉ là khả năng ở trên lý thuyết mà thôi.
Chiếu theo như vậy cơ hội duy nhất của đối phương chỉ là chui vào kẽ hở mà thôi. Nhưng tửu phường Phiêu Hương trong tình trạng cẩn trọng nghiêm túc như vậy thì cũng chẳng có cơ hội gì.
Suy đoán lạc quan, nhưng cũng phải so sánh với những điểm bi quan, Triệu Tiến lại một lần nữa điều chỉnh phòng ngự của tửu phường Phiêu Hương. Lần này còn chuyên trách sai Đổng Băng Phong mời một vị thiên tổng dưới trướng của tham tướng Từ Châu đến. Vị thiên tổng này xuất thân là bách hộ của Từ Châu vệ, coi như là mối quan hệ cũ của nhà Đổng gia, tuy là chưa đánh những trận lớn, nhưng rất có sở trường đối với việc tiễu phỉ trừ gian, kinh nghiệm trông giữ thành lũy rất phong phú. Những công sự như vậy quan trọng nhất không phải là phòng bị công kích bên ngoài, mà là ngăn ngừa người ngoài xâm nhập.
Nhìn thấy Triệu Tiến bố trí sắp đặt, vị thiên tổng nói chung đánh giá rất thú vị:
- Chỉ cần duy trì được quy chế này, cũng không thể bị người khác đánh vào được, chỉ là quá rắc rối lôi thôi.
Vì an toàn là trên hết, không thể không bố trí sắp xếp lại, vây lại thành từng lớp, có được đánh giá này cũng không phải là lạ.
Trần Thăng và Lưu Dũng bên kia đến chiều mới đem tin về báo. Nhà trọ Thuận Phong ở thành tây chiều hôm qua có hai mươi mốt người vào trọ. Bọn họ theo đường từ huyện Sơn Dương phủ Hoài An đi đến, giọng nói là người ở bên đó, hơn nữa lại rất phóng tay, hai mươi mốt người bao luôn cả ba tòa nhà riêng biệt.
Khách hào phóng như vậy, từ chưởng quầy đến tiểu nhị chắc chắn là ân cần hầu hạ. Đám khách này lại rất là lạnh nhạt, thậm chí còn cho tiền riêng bảo tiểu nhị đi xa ra một chút. Bạc là ông chủ, chưởng quầy và tiểu nhị mừng rỡ vì bớt được việc.
Nhà trọ suốt ngày suốt đêm đều có người trông giữ. Lúc đêm khuya, lại có người nghe thấy động tĩnh ở ba tòa nhà riêng biệt, hơn nữa chó ở trong nhà trọ cất tiếng sủa, song trước đó đã được dặn dò, cũng chẳng có ai rỗi hơi đến xía vào việc của người khác. Chẳng bao lâu sau, lại thấy có động, chó sủa nhặng lên.
Cho đến giờ, nhà trọ trên dưới đều hiểu rõ, đám người này đi đến không đàng hoàng, nửa đêm khuya khoắt hành tung bí ấn đi ra ngoài chắc chắn không phải là người lương thiện.
Nhưng mọi người không sẵn lòng nhiều chuyện, một là bạc đưa đủ, hai là hai mươi người này không dễ chọc ghẹo, lắm chuyện e là có hậu hoạn. Cũng may mà sáng tinh mơ, đám người này đã thanh toán rồi bỏ đi, khiến cho người trên kẻ dưới trong nhà trọ thở phào. Song sự nhẹ nhõm này cũng chẳng được lâu, rất nhanh đã có người tìm đến hỏi.
Sau khi biết rất rõ tình huống này, chẳng cần phải ước chừng suy đoán gì, mọi người đều xác định chuyện đêm qua chính là bọn người này làm.
Đường đi tới và khẩu âm chẳng những không thể nói rõ nguyên nhân, ngược lại khiến mọi người có chút mơ hồ, càng không thể hiểu nguồn cơn đối địch với tửu phường.
Thế lực bên kia phủ Hoài An vô cùng phức tạp, có một đội ngũ chuyên làm ăn về vận tải trên Vận Hà, cũng có một bọn giặc nước trên sông Hồng Trạch, còn có một bọn liên quan đến buôn muối phủ Hoài lậu, thậm chí còn có một bọn hải tặc làm chủ trên biển. Điều này là có lai lịch của nó, càng khỏi phải nói đến hàng trăm hàng ngàn tên đạo tặc vong mạng bên kia phủ Hoài An.
Để cung cấp đủ nhiên liệu là mra muối cho chợ muối, phủ Hoài An có ba phần tư địa phương thậm chí là nhiều hơn không cho phép trồng trọt, để cho nhiều bến bãi hoang lau sậy mọc um tùm, làm ra muối thì dùng những loại cỏ dại lau sậy đó đốt. Cả một mảnh bãi đất hoang, làm cho cuộc sống của người dân thường không có lối thoát, bức bách hàng loạt người dân phải vào rừng làm cướp. Hơn nữa cỏ mọc um tùm ở những bãi đất hoang rất rộng lớn, ẩn náu vô cùng dễ. Bốn địa phương là Từ Châu, Phượng Dương, Hoài An, và Dương Châu, thậm chí còn có cả những kẻ phạm pháp của Duyện Châu phủ của Sơn Đông đều ẩn náu ở nơi này.
Vận chuyển đường thủy, buôn muối lậu, thủy phỉ, hải tặc, thảo khấu, những kẻ phạm pháp nhiều như thế, người ngoài muốn làm việc gì, chỉ phải tốn rất nhiều tiền, có người còn bỏ mạng.
Tuy là không điều tra được lai lịch, nhưng cũng không phải chẳng thu hoạch được gì. Khiến cho Triệu Tiến bọn họ ít nhất có được nhận thức thực lực của kẻ địch, nhân vật có thể bỏ tiền ra thuê được nhiều kẻ liều mạng như thế, chắc chắn không hề giản đơn.
Điều tra cho mình được kết quả này, chẳng qua cũng chỉ coi là nhắc nhở Triệu Tiến bọn họ một chút. Từ hôm nay trở đi, Các nhà trọ bên trong thành Từ Châu phải có một nguyên tắc bất thành văn, nếu như trong nhà trọ có thương nhân ở nơi khác đến, hành tung khả nghi, số lượng hơn ba người, đều phải nhờ đám giang hồ có liên quan đến để mắt, xem xem có vấn đề gì không, bằng không chủ nhà trọ sẽ đen đủi.
Không chỉ là nhà trọ ở các nơi có cách làm này, thậm chí tất cả các cửa hàng cửa hiệu trong thành đều phải có nghĩa vụ để ý đến người khác. Có một số việc, cứ coi như là Triệu Tiến không sắp xếp, cũng có rất nhiều người chủ động đến nịnh bợ lấy lòng.
Trong ngoài ngày càng trở nên nghiêm ngặt. Triệu Tiến và bọn huynh đệ cũng ấn định phép tắc luân phiên nhau trực. Có lẽ là phát hiện ra bên phía tửu phường không thể có cơ hội, những ngày tiếp theo đều rất yên ổn, chẳng có công kích hay quấy nhiễu gì cả.
Tin tức Nghiêm mặt đen chủ động đến Triệu Tiến nhận tội lan ra rất nhanh. Dù là người ngoài cũng có nhiều cách phỏng đoán, nhưng chuyện Nghiêm mặt đen vẫn sống đàng hoàng đã đủ chứng minh vấn đề.
Ngoài việc bôi tro trát trấu vào Vân Sơn Tự ra, những người khác đều nói Nghiêm mặt đen thức thời, lúc này thế lực của Triệu Tiến ở trong thành như mạnh như chẻ tre, cứng đầu không khác gì tìm đến cái chết.
Tuy nhiên càng có nhiều người đều đang khen ngợi Triệu Tiến là người đại lượng, ngay cả kẻ đã từng bày trò hại mình cũng có thể tha cho. Cách làm này so sánh ít nhiều với những nhân vật lớn thời cổ, dựa vào đó mà đoán, người này sẽ làm được đại sự.
Cái mà Triệu Tiến mong muốn không phải là lời khen ngợi gì cả, cái hắn muốn là lợi ích thực sự. Nghiêm mặt đen quả nhiên là có chuẩn bị từ sớm, y có kiến nghị đầu tiên lại không phải là Bát Lý Phố nơi y vừa ở lại đó, mà là Nghiêm gia trang bên ngoài cách cửa nam thành Từ Châu năm dặm.
Nghiêm gia trang tổng cộng chỉ có hơn bảy mươi hộ, khoảng vài trăm người, dựa vào việc đồng ruộng mà sống. Ruộng vườn trong thôn trang hầu như đều thuộc về Nghiêm mặt đen, bọn họ đều là tá điền cho Nghiêm gia.
Từ Châu đất đai cằn cỗi, đất đai trồng trọt của những thôn trang liền kề thành trì rất có hạn. Chẳng lẽ nào người dân bình thường cuộc sống rất khổ cực. Trên thực tế không phải vậy, Nghiêm Gia Trang này chính là căn cứ phân phối muối của Nghiêm mặt đen. Sau khi buôn muối lậu vào, những tráng đinh trong thôn liền vận chuyển đến từng thôn xóm, một phần ba nơi ở thành nam đều ăn muối của thôn trang này bán ra.
Khoảng cách gần thành trì, lại sát đường cái, thôn trang như vậy thực sự là một nơi rất tốt, có vô số quan lại cường hào để ý. Nghiêm mặt đen sở dĩ có thể giữ được nơi này, cũng chẳng phải là bản lĩnh của mình mà là vì có Vân Sơn Tự chống đỡ đằng sau.
Tên trong tờ khế ước đất đều là Nghiêm mặt đen, nhưng chủ nhân thực sự là Vân Sơn Tự. Nghiêm Hắc Liễn sau khi bị Triệu Tiến đuổi ra khỏi thành, người của Vân Sơn Tự bèn tiếp quản Nghiêm Gia Trang.
Lúc Nghiêm mặt đen từ Bát Lý Phố chạy ra ngoài là cầm theo tờ khế ước đất. Y dứt khoát đem tờ khế ước hiến luôn cho Triệu Tiến. Triệu Tiến cũng chẳng khách khí gì, liền mời Diệp văn thư ở Hộ phòng đến làm thủ tục chuyển tờ khế ước lại cho mình. Sau đó lại mời hai công sai nha dịch, lại gọi mấy tên lưu manh bên Trần Nhị Cẩu đi theo, nhờ bọn họ đi Nghiêm Gia Trang.
Mục đích đi Nghiêm Gia Trang rất đơn giản, nói với mọi người trong thôn, thôn trang này bây giờ thuộc về Triệu Tiến Triệu lão gia rồi, đem sổ sách ra để thanh toán, không được giấu giếm khai man, nếu như bị phát hiện ra, quan phủ sẽ không tha cho các ngươi.
Sai nhân và bọn lưu manh đều là cường hào ác bá, đương nhiên là biết rõ ngọn ngành về Nghiêm Gia Yrang này, lúc đi thì rón rén cẩn thận, sợ là không có đường về. Nhưng lời của Triệu Tiến nói ra ai dám không nghe, đành phải nhắm mắt mà đi. May mà lúc nói ra tuy chỉ có vài thanh niên trai tráng thấy khó chịu, nhưng cũng chẳng có người nào gây khó dễ, bình yên vô sự trở về.
Ngay ngày thứ hai sau khi bọn họ đi sang, hai tên đứng đầu của thôn trang đến cung kính bái kiến Triệu lão gia. Lúc tiếp đón bọn họ là Nghiêm mặt đen, không thể không ổn định lại phép tắc, lại điều chỉnh việc làm ăn từ trước một chút.
Hai tên đứng đầu thôn bên này vừa đi, nhị chưởng quỹ của Vân Sơn Tự Lý Thuận đến cầu kiến. Lý Thuận vừa nhìn thấy Triệu Tiến, mặt mũi liền nhăn nhó, sau khi ngồi xuống nói vẻ trách móc:
- Triệu công tử chẳng để ý gì đến phép tắc gì cả, mọi người đều đã nói là Bát Lý Phố, sao lại nẫng luôn cả Nghiêm Gia Trang. Đó là một hang ổ tốt, rất nhiều món làm ăn trong chùa đều đi ra từ đấy. người trên kẻ dưới trong chùa đang sôi sung sục đều muốn tranh tài cao thấp với Triệu công tử bên này.
Tiếng lóng “Hang ổ” này Triệu Tiến hiểu ý tứ của nó, là nói đến địa điểm thích hợp cho việc chứa chấp kẻ phạm pháp trộm cắp, buôn muối lậu. Những nơi như vậy luôn luôn cần đến giao thông thuận tiện và mang cả tính chất bí mật nhất định. Nghiêm Gia Trang bên ngoài thành quả thực có ý nghĩa mờ ám.
Triệu Tiến cười nói.
- Sao lại gọi là nẫng, Nghiêm gia trang này là đất đai tài sản của Triệu mỗ, khế ước đất đai đã có chứng thực của nha môn. Trong chùa các ngươi nều như có nghi ngờ gì, có thể đến nha môn tố cáo kêu oan, mời Tri châu đại nhân minh xét, trên công đường phán quyết thế nào, Triệu Tiến tuyệt đối nghe theo.
Cho dù Vân Sơn Tự thực sự khống chế, nhưng trong tay Triệu Tiến có khế ước đất đai, có đến nha môn cũng chẳng có sai sót chút nào. Hơn nữa, trên thực tế Vân Sơn tự khống chế chỉ dựa vào vũ lực. Nhưng ưu thế này Triệu Tiến vốn chẳng thèm để ý. Năm dặm bên ngoài thành, cũng chỉ là nửa canh giờ đi đường. Đám gia đinh thủ hạ của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tới, sợ gì ai đến.
/214
|