Chương 184: Họp thường niên chia lợi nhuận
Dù là Nghiêm Gia Trang ngoài thành, hay là tiệm tạp hóa trong thành, lợi nhuận của buôn bán chia nhau chút muối này thật sự không lớn, mỗi tháng lời lãi hơn ba trăm lượng là có. Nhưng mua bán muối phạm điều cấm kỵ, cho nên phía quan phủ phải lo lót. Hai nơi nha môn Tri Châu và tuần kiểm ngoài thành phải rút một trăm bảy, trăm tám chục lượng, lại trừ đi thượng vàng hạ cám, còn lại cũng không nhiều.
Nghiêm mặt đen cảm thấy đi theo nhân vật hào kiệt như Triệu Tiến thì những thông lệ này cũng không cần cho nữa. Mỗi tháng cũng kiếm được một món bạc lớn, có điều Triệu Tiến lại không thể không suy nghĩ về mặt này, cần cho thì không thiếu một xu.
Chính vì theo phép tắc làm việc nên những việc mua bán Nghiêm mặt đen hiến lên này không đem lại quá nhiều thu nhập cho Triệu Tiến, nhiều nhất cũng chỉ là thêu hóa trên gấm.
Cuối tháng mười, Triệu Tiến và đồng bạn phòng bị nghiêm ngặt, đã chuẩn bị sẵn, ngay cả bậc cha chú của họ đều đã bắt đầu động tay động chân. Trần Vũ và Triệu Chấn Đường ra mặt mời mấy chén rượu, Bộ khoái trong Bộ phòng, đám đầu mục trong Bạch dịch, thư biện tiểu lại có quen biết ở các phòng chào hỏi nhau trên bàn tiệc, lũ trẻ làm việc có thể không đúng mực, đến lúc đó không thiếu được xin các vị chiếu cố nhiều hơn.
Hiện giờ trong thành Từ Châu ai không biết bản lĩnh của đám người Triệu Tiến, càng có không ít người đi theo kiếm lời, nghe được lời chảo hỏi này đều nhiệt tình đáp lại.
Về phần Tri châu, Đồng tri, Thôi quan, mấy quan viên có phẩm cấp này thì đã chuẩn bị hậu lễ đưa vào từ lâu, để họ đến lúc đó một mắt nhắm một mắt mở.
Chuẩn bị nhiều như vậy, khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, không ai ngờ bỗng nhiên lại yên tĩnh và thái bình cho đến tận mười lăm tháng chạp.
Ngoại trừ tất cả đều là người trong nhà lo liệu, không thuê mặt tiền cửa hàng của người ngoài. Các tiệm đến ngày hai mươi tháng chạp sẽ đóng cửa nghỉ tết, bận rộn một năm, muốn để cho mọi người trong tiệm về nhà đón tết, nghỉ tết ở các phường càng sớm hơn. Lẽ dĩ nhiên chính là trong thành Từ Châu khó khăn, cửa hàng cửa hiệu cũng không nhiều, các phường càng không cần phải nói.
Không nói nhà khác, phường lớn nhất trong thành chính là tửu phường Phiêu Hương, trong đó có gần trăm người đang bận rộn, hơn nữa đúng là ngày đêm vất vả không ngừng. Mặc dù nói ăn ngon, tiền công cầm đủ, nhưng cứ tiếp tục như thế mấy tháng liền, mọi người đều có phần không chống chọi nổi.
Triệu Tiến cũng hiểu điều này, chuẩn bị để hai mươi tháng chạp cho bọn họ nghỉ, tiền công tháng chạp phát đủ cả tháng. Tiểu nhị bình thường tính gấp đôi, đám thợ làm việc còn chia thêm tiền lời. Mặc dù nói không cho đi ra khỏi tửu phường, nhưng muốn đưa bạc cho người nhà, hoặc mua hàng tết cho gia đình, tửu phường đều có thể chuyển hộ, hơn nữa để người ta đứng một bên xem thôi.
Nếu muốn đoàn tụ với người nhà, trong tửu phường cũng có nhà cửa, có thể dẫn người nhà vào ở, chỉ có điều trong ba năm cả nhà cũng không được rời đi.
Nếu nói lúc đầu mọi người còn có chút sợ hãi và lo lắng, nhưng giờ không ít người đều hiểu rõ, vị thiếu gia này mặc dù mánh khóe thông thiên lại nói lời giữ lời. Hơn nữa trong tửu phường quá thái bình, ăn no mặc ấm, bảo người trong nhà vào coi như là cùng hưởng phúc. Vì thế nhiều người đã đón người nhà vào.
Nhưng bọn họ muốn nghỉ ăn tết, đám thương khách bên ngoài lại không đồng ý. Tới tháng chạp rượu của các nhà đều tăng giá bán ra, hơn nữa còn có nhu cầu lớn. Nhà nào túi tiền không rủng rỉnh thì mua chút đồ ăn đồ uống ngon khao thưởng chính mình. Tửu phường Phiêu Hương vào mùa đông giảm bớt lượng rượu đưa ra ngoài vốn đã khiến mọi người căm tức. Tới thời điểm kiếm được tiền nhất lại dừng làm ra rượu, để đó không kiếm tiền, không ai muốn như thế cả.
Kết quả đám thương khách tới trước mặt yêu cầu tăng giá, trả tiền công gấp ba lần cho thợ làm rượu và đám tiểu nhị. Muốn họ ít nhất làm đến ngày hai mươi bảy tháng chạp hãy nghỉ, hơn nữa mùng bảy tháng giêng ít nhất phải mở nấu một lò rượu.
Tiền công cao, mệt cũng thành không mệt nữa, thợ làm rượu và tiểu nhị phấn chấn làm việc.
Những người được tửu phường thuê này còn có suy nghĩ ăn tết, chứ đám gia đinh thì càng không có gì để mong muốn. Tuy nhiên đây cũng là chuyện đương nhiên, đã là người nhà người khác rồi, còn muốn về nhà mình đón tết sao?
Hơn nữa Triệu Tiến phúc hậu đầy đủ, đám gia đinh có thể mang tiền công về nhà, tết lại có khao thưởng đồ ăn đồ uống ngon, không ai cảm thấy không được về nhà là chuyện xấu, người ngoài ngưỡng mộ còn không được.
Theo phép cũ của Từ Châu, hai mươi ba tháng chạp là tết nhỏ, cho dù ở ngoài có việc gì cũng đều phải về nhà đoàn tụ đón tết. Đám Triệu Tiến năm nay làm được rất nhiều chuyện lớn. Nhưng nói cho cùng cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi, trong mắt cha mẹ vẫn là trẻ con, lúc này nên ngoan ngoãn ở nhà.
Tuy nhiên Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa cũng biết con trai của mình không thể đối đãi như con nít, Triệu Chấn Đường còn cố ý nhắc nhở Triệu Tiến rằng trước năm mới tốt nhất cùng tụ tập ăn uống với các tiểu huynh đệ của mình.
Thực ra không cần phụ thân nhắc nhở, Triệu Tiến đã chuẩn bị vào tối ngày hai mươi ba tháng chạp, trong căn nhà mới xây của tửu phường, tám người gồm Triệu Tiến, Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh, Tôn Đại Lôi, Đổng Băng Phong, Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Lưu Dũng đều tập trung lại mở tiệc.
Căn phòng khá rộng, tiểu nhị trong tửu phường biết chủ nhân muốn dùng nên đã đốt lửa từ sớm, căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Trên bàn tròn bày thức ăn thịnh soạn, đầu bếp của mấy tửu lầu trong thành làm các món ăn ngon, sau khi đích thân đưa tới mới trở về đón năm mới của mình.
Ngoài điều này ra, không thể thiếu danh tửu Hán Tỉnh tự sản xuất được, hơn nữa vẫn là mấy vò ngon nhất được Tô Đại chọn ra. Tửu phường đều quen giữ lại cất giữ rượu ngon nhất, tương lai có thể bán được giá cao. Trên bàn rượu cũng bày một hũ, với tửu lượng của đám Triệu Tiễn, vò này cũng đủ uống rồi.
Trên vò rượu còn có bảy hòm gỗ, mọi người bước vào là nhìn thấy ngay, ai nấy đều thấy thắc mắc, có điều cũng biết Triệu Tiến chắc chắn sẽ nói với họ, vì thế cũng không sốt ruột.
Triệu Tiến cười nói.
- Ngồi xuống, ngồi xuống, mệt mỏi cả một năm rồi, đừng có đến lúc này còn đứng vậy chứ.
Mọi người cười ha hả, tìm chỗ ngồi xuống, thực ra mọi người đều có chút kích động. Tất cả đã làm nhiều chuyện lớn năm nay, nhưng bình thường vẫn cứ giữ dáng vẻ nửa trẻ con nửa người lớn, tối nay tụ tập ăn uống thế này, rõ ràng là người trưởng thành mới làm. Ngồi đây, tất cả mọi người đều có cảm giác trưởng thành.
Chỗ ngồi rất được chú trọng, vị trí đầu tiên là của Triệu Tiến, điều này mọi người đều thấy phải nên như vậy. Bên trái là chỗ tôn quý, cho nên bên trái Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều nhìn rồi liếc nhau, Vương Triệu Tĩnh mỉm cười ngồi xuống bên phải Triệu Tiến, Trần Thăng ngồi bên trái.
Không đợi người khác đang làm gì, Tôn Đại Lôi cười hì hì ngồi bên trái Trần Thăng, bị Trần Thăng trừng mắt cũng coi như không nhìn thấy. Còn vị trí bên cạnh Vương Triệu Tĩnh, Lưu Dũng nhường cho Đổng Băng Phong ngồi, Đổng Băng Phong mỉm cười lắc đầu, bảo Thạch Mãn Cường và Cát Hương ngồi. Thạch Mãn Cường và Cát Hương ngược lại cười hì hì, kéo Lưu Dũng đến ngồi cạnh Vương Triệu Tĩnh.
Trên thực tế trong lòng mọi người, Lưu Dũng chỉ xếp sau Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh, bởi vì y đã làm rất nhiều việc cho Triệu Tiến và cho mọi người, hơn nữa những chuyện này rất hung hiểm. Nhưng Lưu Dũng chỉ im lặng làm lụng vất vả, xưa nay không hề thấy y oán giận, mặc dù vóc dáng nhỏ nhất, nhưng lại có vẻ chín chắn nhất.
Về phần Tôn Đại Lôi, mọi người cũng coi gã là huynh đệ, chỉ có điều tên tiểu tử này tính kế quá khôn khéo, chỗ tốt không ngồi xuống, chỗ xấu không dính vào, muốn nói nhút nhát cũng không có, chỉ là đôi lúc tỏ vẻ nao núng khiến người khác không thoải mái.
Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Đổng Băng Phong khách khí với nhau vài câu rồi chia ra, dù sao vị trí cuối trong bàn tròn cũng không chú trọng nhiều như thế, đến mức Trần Hoành ngồi đàng hoàng ở vị trí cuối cùng, vui vẻ phấn chấn nhìn xung quanh.
Triệu Tiến cười nói
- Đều là người trong nhà, huynh cũng không bảo người ngoài tới hầu hạ, chúng ta tự mình rót lấy nhé.
Sau đó cầm bầu rượu ngâm trong chậu nước nóng, đứng lên rót rượu cho mọi người.
Vừa thấy hắn rót rượu, các bằng hữu đều đứng lên định giúp, nhưng lại bị Triệu Tiến mỉm cười từ chối, hắn rót từng ly một, mọi người đều đứng lên cảm ơn, nhưng khi đi đến chỗ Trần Hoành lại không rót rượu, cười nói:
- Đệ uống canh táo đỏ của đệ đi.
Mùi rượu tràn ngập, mọi người càng thêm hưng phấn, Triệu Tiến trở về chỗ ngồi của mình, nâng chén rượu lên, đứng dậy nói:
- Các huynh đệ vất vả một năm rồi, cùng nhau vào sinh ra tử, giờ cũng coi như có công lao nho nhỏ rồi, chúng ta cạn chén này đi.
Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch, những người khác đều đứng lên ngửa đầu uống. Dù tuổi tác đều không lớn, nhưng tuổi mười lăm, mười sáu ở thời đại này đã được coi là trưởng thành, chớ nói uống rượu, kết hôn sinh con cũng đều là chuyện bình thường. Mọi người ít nhiều cũng từng uống rượu, rượu mạnh chui xuống cổ họng, ngoài Đổng Băng Phong ho khan hai tiếng, những người khác chỉ đỏ mặt một chút mà thôi.
Nhờ men rượu, không khí càng thêm rộn ràng, mọi người ngồi xuống ăn vài món, vừa bắt đầu nói chuyện phiếm, Triệu Tiến lại cười nói:
- Mọi người dừng lại đã, bảy hòm gỗ bên đó, mỗi người một hòm, tới mở ra đi.
Các huynh đệ vốn đang tò mò xem trong hòm gỗ là gì, nghe thấy vậy đều lần lượt đứng lên, thùng đều có kích thước giống nhau, mọi người chọn đại một cái mở ra.
Trên thùng gỗ quấn sắt, chứng tỏ trong đó chứa vật quan trọng hơn nữa rất nặng, điều này khiến đám đông càng hiếu kỳ. Sau khi nhấc nắp hòm lên, mọi người không khỏi nín thở, trong đó xếp ngay ngắn toàn là bạc nén.
Mọi người ngây người giây lát, đều quay đầu nhìn Triệu Tiến. Trần Hoành ngồi yên ở bàn không động đậy, che miệng cười, Triệu Tiến cười nói:
- Nhị Hoành, đệ nói với mọi người đi.
- Chư vị huynh trưởng, trong mỗi hòm đều là bảy trăm lượng bạc trắng. Triệu đại ca mấy ngày trước đã bảo tiểu đệ thu bạc vụn lại tìm xưởng đúc thành những nén bạc này. Triệu đại ca nói, đây là tiền lời chia cho các vị huynh trưởng bắt dầu từ tháng bảy đến giờ.
Vương Triệu Tĩnh là người trước tiên bình tĩnh lại sau khi kinh ngạc, y ngồi về chỗ của mình, cười nói.
- Triệu huynh, mua ra bán vào vốn rất cần bạc, phát lương ăn uống cho gia đinh cũng cần bạc. Phát cho mọi người nhiều thế này cũng không nên ảnh hưởng tới chính sự.
Trần Thăng đậy thùng lại, trừng mắt nói với Trần Hoành:
- Chuyện lớn như thế mà đệ không nói một câu với ta trước?
Giáo huấn xong, Trần Thăng lắc đầu nói với Triệu Tiến:
- Mọi người không thiếu tiền, huynh cứ dùng trước vào việc quan trọng đi.
Hai người bọn họ nói vậy, nhưng người khác lại không có vẻ mặt như thế, Tôn Đại Lôi cười không khép miệng lại được, tay cầm mấy nén bạc, chỉ đến khi Trần Thăng ho khan một tiếng mới buông nén bạc xuống quay về chỗ. Đổng Băng Phong giữ vẻ mặt không thể tin nổi, ngồi về chỗ còn không ngừng quay đầu lại nhìn. Còn Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Lưu Dũng đều đỏ bừng mặt, kích động không kiềm chế được
/214
|