Chương 185: Cùng uống
Bảy trăm lượng bạc trắng, đối với nhà giàu có như Vương Triệu Tĩnh không đáng gì, người điềm đạm như Trần Thăng cũng khống chế được bản thân. Nhưng với những người khác, đây thực sự là một món tiền lớn, nhà Tôn Đại Lôi giàu có, nhưng bảy trăm lượng bạc này cũng phải hai, ba tháng mới kiếm ra được. Nhà Đổng Băng Phong không thiếu điền sản, nhưng lương thực và vật thực là phần nhiều, bảy trăm lượng bạc cũng là con số lớn.
Càng không phải nhắc tới Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Lưu Dũng, Thạch gia và Cát gia nhờ sự chiếu cố của Triệu Tiến đã trở thành phú hộ bậc trung. Nhưng sau khi có được bảy trăm lượng bạc này có thể coi là người giàu có, ra ngoài thành mua đất cũng gần như địa chủ bậc trung, còn trong thành là phú hộ giàu có, có thể nói là thăng thứ bậc rõ ràng.
Về phần Lưu Dũng, giờ hắn một thân một mình, đã không còn nhắc đến cha mẹ, người khác cũng biết ý không hỏi. Sau khi có được bảy trăm lượng bạc này, y đã được xem như nhân vật có sản nghiệp, có thể nói là xoay người chuyển thế.
Một số tiền lớn có thể khiến mọi người thay da đổi thịt như thế ở trước mắt, sao khiến mọi người không kích động chứ. Tuy nhiên với họ hưng phấn thì hưng phấn, họ vẫn biết điều quan trọng nhất là gì!
Điều bất ngờ là, Lưu Dũng trấn định đầu tiên, đáng nhẽ y nên là người kích động nhất. Bắt đầu từ tháng chín, Lưu Dũng đã coi bãi hàng và tửu phường là nhà của mình, tháng chạp và tháng giêng này y lại càng phải canh giữ ở hai chỗ này, không có ý định về “nhà” đón tết gì cả. Nhưng y không vì món tiền lớn có thể làm y thành gia lập nghiệp này mà kích động quá lâu, trái lại tỉnh táo nói:
- Đại ca, hiện giờ việc buôn bán mới vừa làm lớn, mấy trăm gia đinh, nhiều tửu phường như thế, ở đó đều phải dùng đến tiền. Tiểu đệ ăn mặc ở đều tại đây, cũng không có chỗ tiêu đến tiền, bạc này đại ca cầm lấy dùng trước đi.
Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng đều gật đầu, Tôn Đại Lôi quay đầu lưu luyến liếc nhìn, cũng lẩm bẩm nói:
- Đại ca rút bạc ra, buôn bán không chừng không thuận lợi, hay là đừng phát nữa.
Thạch Mãn Cường, Cát Hương và Đổng Băng Phong gật đầu theo, kích động thì kích động, nhưng bình tĩnh lại cũng biết đâu là chừng mực.
Triệu Tiến lại cười lắc đầu, nói với Trần Hoành:
- Tiên sinh phòng thu chi, ngươi hãy báo cáo sổ sách với mọi người đi.
Trần Hoành vội đứng thẳng lưng lên, cao giọng nói:
- Trước tết tính cả các nơi, tửu phường tổng thu nhập tám ngàn bốn trăm lượng bạc, các nơi trong thành nộp lên tổng cộng hai ngàn hai trăm lượng bạc. Các khoản mua bán chia lời khao thưởng tổng cộng bốn ngàn chín trăm lượng, còn lại một ngàn sáu trăm lượng.
Nói xong nhìn Triệu Tiến, Triệu Tiến mỉm cười nói:
- Đệ làm tiên sinh phòng thu chi không tệ, cũng có một trăm lượng tiền lãi của đệ.
Trần Hoành kích động vội vàng tạ ơn, Triệu Tiến cười nói:
- Trừ đi các khoản chi tiêu, còn thừa ra được một ngàn năm trăm lượng bạc. Phía tửu phường ta chỉ cần chi tiền công và tiền ăn, lương thực và nước làm rượu đều không cần bỏ tiền ra. Tửu phường sản xuất ba ngày, đã trang trải hết toàn bộ chi phí của tửu phường và đám gia đinh. Sau đó bạc tích trữ lại tăng lên, tiền các nơi cũng phải nộp về, ta không phải lo gì cả.
Nói xong câu này, Triệu Tiến vừa cười vừa chêu trọc:
- Hay là các huynh đệ mắt to, nghe thấy con số một ngàn năm trăm lượng này đều nghĩ là ít. Nghĩ kỹ lại nha, đây là một ngàn năm trăm lượng bạc đấy.
Mọi người đều ngẩn người rồi bật cười thành tiếng, một ngàn năm trăm lượng bạc dù nói thế nào cũng là khoản tiền lớn, nhưng so sánh như vậy từ trong lòng lại cảm thấy không nhiều lắm.
Cười xong, Vương Triệu Tĩnh vẫn cứng cỏi nói:
- Số bạc này tiểu đệ cũng không có chỗ dùng, giữ lại cho Triệu huynh làm ăn phát tài.
Những người khác cũng đều phụ họa theo, Trần Thăng nghiêm nghị nói:
- Các huynh đệ đều không thiếu tiền, trong nhà cũng không đợi tiền đem về mua thức ăn quần áo. Khoản tiền này đặt trong tay huynh chắc chắn sẽ trở nên nhiều hơn, sao phải vội vã tiêu đi.
Mọi người lại đồng loạt gật đầu, nhất tề nhìn về phía Triệu Tiến. Triệu Tiến nhìn lướt mọi người, sau đó cười nâng chén rượu lên nói:
- Chuyện này không có gì tranh cãi cả, số bạc này đều là các huynh đệ đáng được nhận, phát ra rồi thì sẽ không thu về.
Ở với nhau lâu như vậy, mọi người đều hiểu nét mặt và giọng điệu của Triệu Tiến. Câu nói ban nãy, Triệu Tiến mặc dù cười nói, nhưng giọng điệu kiên định, không cho phản bác, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, không còn tranh luận nữa.
Phản ứng của mọi người khiến Triệu Tiến rất hài lòng, hắn cười nâng chén:
- Đây mới là huynh đệ một nhà. Nào! Cạn chén này.
Cho dù mọi người đều biết công tư phân minh, bạc phát cho mình giữ lại trong tay Triệu Tiến sẽ có chỗ dùng lớn hơn. Nhưng đã có thể xác định số tiền này thuộc về mình, tâm trạng vẫn vui vẻ khác thường, uống xong chén thứ hai, rượu ngấm vào người, tâm trạng của mọi người đều hưng phấn.
Trần Hoành lén lút liếm rượu trắng, kết quả cay xộc thẳng đầu lưỡi, chọc mọi người đều cười, Trần Thăng lại trừng mắt, quát lớn:
- Ăn no rồi thì mau về đi, ông nội và cha mẹ còn đang chờ đệ đấy.
Không khí náo nhiệt này khiến Trần Hoành lưu luyến, nhưng nó càng sợ Trần Hoành giáo huấn khiển trách hơn, sau khi ăn no, Triệu Tiến đã sắp xếp cho hai gia đinh hộ tống nó về.
Trong phòng chỉ còn lại tám người, đây đều là huynh đệ một nhà, tiểu nhị ở bên ngoài muốn vào hầu hạ rót rượu cũng bị đuổi ra ngoài, đúng là tự tại náo nhiệt.
Cục diện và không khí này khiến Triệu Tiến nhớ tới bữa tiệc cuối năm trước, tửu phường Nhật Tiến Đấu Kim, kẻ địch thường đến quấy rầy cũng đã lâu không xuất hiện. Tất cả đều ở trong tầm mắt, tất cả đều không ngừng tiến lên phía trước, tâm trạng của hắn cũng rất vui vẻ, không khỏi giống với trước đây, lần lượt đi kính rượu mọi người.
Tuy nhiên đám đồng bạn càng thả lỏng, còn chưa đợi Triệu Tiến đi kính rượu thì đã đua nhau nâng chén lên. Đều là người một nhà đương nhiên không khách khí gì, Triệu Tiến uống liền bảy chén, chén rượu nhỏ nhưng loáng cái đã uống đến ba chung rượu mạnh, đầu óc lập tức có phần mơ hồ.
Triệu Tiến cảm thấy men say dâng lên, nhưng vẫn tỉnh táo, còn hưng phấn rất nhiều, hắn nâng chén trước chạm với Trần Thăng, hai người không nói gì, chỉ đứng đối diện nhau gật đầu, sau đó uống một hơi cạn sạch, tiếp đó hắn lại chạm chén với Vương Triệu Tĩnh ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Vương huynh đệ năm sau thi hương rồi, chắc chắn có tên trên bảng vàng, nay ta chúc mừng trước.
Vương Triệu Tĩnh nghe nói vậy, nụ cười trên mặt có phần chua xót, nâng chén nói:
- Phải ghi lòng tạc dạ lời nói tốt lành của Triệu huynh. Tuy nhiên sự tình lại có chút thay đổi, hôm khác nói rõ với Triệu huynh.
Hai người lại uống, gần bốn chung rượu mạnh vào người. Triệu Tiến cảm thấy toàn thân như có lửa đốt, lại thấy thân thể hơi bồng bềnh, câu trả lời của Vương Triệu Tĩnh khiến hắn cảm thấy không đúng. Mơ hồ nhớ đến mấy hôm trước Vương Hữu Sơn từ kinh sư trở về, lẽ ra cha con gặp nhau là chuyện vui. Tuy nhiên mấy ngày nay Vương Triệu tĩnh có tâm trạng không vui, chuyện riêng nhà người ta không tiện hỏi nhiều, Triệu Tiến cũng không lên tiếng.
Hiện giờ Vương Triệu Tĩnh chủ động nhắc tới, Triệu Tiến lại vì men rượu nên thả lỏng không để ý, chỉ cười nói:
- Đến lúc đó nói chuyện riêng, tiểu Dũng, chúng ta cùng uống một chén.
Con người vào lúc này thường thấy tỉnh táo, trên thực tế chỉ thấy phấn khởi, sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết, sẽ buông lỏng khống chế bản thân, uống liên tục không ngừng.
Người cuối cùng Triệu Tiến kính rượu là Tôn Đại Lôi, Tôn Đại Lôi có chút ngượng ngùng đứng lên, uống rượu tới mức này, Triệu Tiến nói năng tùy tiện hơn, hắn cười nói:
- Nhiều người như vậy, chỉ có tiểu tử ngươi so đo nhiều nhất, có phải nghĩ rằng mình là người cuối cùng uống với huynh, cảm thấy mình mất mặt không?
Trong lòng nghĩ là một chuyện, bị người khác hỏi thẳng lại là chuyện khác. Tôn Đại Lôi càng xấu hổ, Triệu Tiến lại mỉm cười nói:
- Người khác muốn liều mạng có liều mạng, muốn đảm đương có đảm đương, ngươi không không làm ít hơn cái gì. Chỉ là cái gan kém quá nhiều nên mới uống cuối cùng với ngươi.
Tôn Đại Lôi cũng không biết trả lời thế nào, vò đầu cười hí hí. Triệu Tiến lại cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho Tôn Đại Lôi rồi lại rót đầy cho mình, cười nói:
- Huynh và đệ uống thêm một chén, sau đó huynh nói thêm một câu, Đại Lôi, chúng ta đều là huynh đệ.
Nghe Triệu Tiến nói như vậy, những người khác đều kêu hay. Tôn Đại Lôi nâng chén rượu đờ đẫn, vành mắt hơi đỏ, gật đầu uống ly rượu.
Đây chẳng qua là khúc nhạc đệm mà thôi, đánh hết một vòng này, mọi người đều thả ra, mỗi người một chén uống với nhau. Tôn Đại Lôi khỏe mạnh, lập tức khôi phục vẻ bình thường, cười hì hì nói:
- Các vị, ngựa đã mua xong rồi, ngày mốt ta sẽ dẫn ngựa tới, chúng ta cưỡi thử xem.
Mọi người thân là luyện võ, đều có sở thích đặc biệt với binh khí khôi giáp và ngựa. Vừa nghe thấy điều này, tất cả con mắt đều sáng lên, ngay cả Triệu Tiến cũng kích động theo, luôn miệng nói:
- Đại Lôi có công, chúng ta lại uống một chén.
Tôn Đại Lôi đỏ bừng mặt lại uống một chén, kết quả từ đầu đến giờ, Triệu Tiến uống nhiều nhất với y, trái lại rõ ràng rất có thể diện.
Triệu Tiến đã uống vào gần sáu chung rượu, những người khác ít nhất cũng ba chung. Mặc dù mọi người thân thể cường tráng, lại ăn no mới uống, nhưng dù sao là rượu mạnh. Mọi người lại không thường xuyên uống, đến lúc này, lời nói cử chỉ đều có phần không khống chế nổi.
- Ngươi nói thành Từ Châu suy tàn thành cái gì, hiện giờ kỹ nữ làm ăn trong thành đều không nhiều bằng ngoài thành, thậm chí còn có người chuyển từ trong thành ra ngoài thành.
Lưu Dũng buôn chuyện phiếm, ở cái tuổi của bọn họ đều tràn đầy hiếu kỳ với chuyện của đàn bà, ai nấy hết sức chăm chú lắng nghe.
Triệu Tiến tựa người vào ghế cười nói:
- Tửu phường chúng ta làm to rồi, trong thành cũng náo nhiệt theo, tới khi đó đám kỹ nữ này còn phải về thành làm ăn.
Chuyện phiếm thì cứ chuyện phiếm, kính rượu uống rượu vẫn không dừng. Mí mắt Triệu Tiến dần dần không mở ra nổi, cùng uống rượu với các huynh đệ rất thoải mái. Cộng thêm hơi rượu thúc đẩy, mọi căng thẳng và mệt mỏi trước nay đều cuốn đi mất, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, muốn nằm nghỉ ngơi. Tuy nhiên Triệu Tiến cũng biết lúc này không thể làm mất hứng của mọi người, cố gắng chống cự bồi tiếp uống rượu, nhưng cả người ngày càng mơ hồ.
Nếu là bình thường, chắc chắn sẽ có người tới hỏi han vài câu, an ủi về nghỉ ngơi, nhưng lúc này mọi người đều đã uống không ít, ai nấy đều rất cao hứng, thậm chí còn đánh thức Triệu Tiến dậy uống một ly.
Mỗi người gần như uống một cân rượu vào bụng, Vương Triệu Tĩnh cũng bắt đầu lớn tiếng ngâm nga Tương Tiến Tửu, Trần Thăng lại cầm một cây đũa khoa chân múa tay, Tôn Đại Lôi hét lớn:
- Trong tay chúng ta giờ nhiều bạc như thế thì phải sống vui vẻ một chút, hồi đó chúng ta đi dạo chợ người ở bên hồ Vi Sơn, đại cô nương trong sáng như nước kia cho cơm là có thể dẫn đi.
/214
|