Chương 186: Tư niệm
Mọi người cười vang, có bảy trăm lượng bạc này rồi, mọi người đều vênh váo không ít. Cho dù có mấy người xuất thân hào phú, nhưng vì bình thường tiền họ tiêu đều do cha mẹ cho, giờ là tiền họ kiếm được.
Thạch Mãn Cường đỏ bừng mặt hỏi.
- Lại còn có chuyện như vậy, ta cũng phải đi mua hai người về nhà, nhà ta đã tìm vợ cho ta rồi, cần rất nhiều lễ hỏi, như thế này không cần phải dùng đến tiền. Đại Lôi, có thể rẻ vậy sao?
Tôn Đại Lôi đĩnh đạc nói:
- Tới tháng giêng chắc chắn còn rẻ hơn nữa, nạn đói ở Sơn Đông hoành hành quá nửa năm. Không lương thực không thức ăn, mùa đông này sống thế nào, kể cả khai xuân muốn quay về trồng trọt, cũng phải có tiền vận chuyển và tiền hạt giống. Còn không phải cần bán con bán cái sao.
Tất cả mọi người đều gật đầu, Cát Hương cười nói:
- Phải bảo cho gia đinh nhà chúng ta đều biết những chuyện này. Họ ăn no mặc ấm thì phải biết mình đang hưởng phúc, hôm đó còn có người oán thán huấn luyện mệt.
Rượu vào, ngay cả Đổng Băng Phong luôn trầm mặc ít nói cũng muốn nói chuyện.
- Vậy phải huấn luyện gấp đôi, theo cách của đại ca! Càng nhiều, khi dùng càng thuận tay.
Trần Thăng ném đôi đũa trong tay lên bàn, cười hỏi:
- Băng Phong, nghe nói ngươi rất giỏi cung tiễn. Vệ sở các ngươi xuất thân không giống nhau, nhà ta đao thuật gì đó còn được, chứ cung tiễn chỉ có thể nói là biết, nói chi đến bắn trúng.
Nói đến đề tài này, Đổng Băng Phong rất tự hào ưỡn ngực nói:
- Chạy bộ bắn bảy mươi bước, trong mười cung có tám cái trúng hồng tâm, cưỡi ngựa bắn hai mươi bước, sáu trên mười cái trúng bia.
Nghe thấy lời Đổng Băng Phong nói, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều tỏ vẻ kinh ngạc, những người khác ngược lại ngây ngô không biết gì. Đi bộ đứng vững bắn tên, thân hình ổn định, bắn xa và chuẩn, vì thế chú trọng bắn trúng hồng tâm. Còn cưỡi ngựa bắn thì thân người lắc lư, lại chỉ trong thời gian ngắn, yêu cầu lập tức giương cung bắn tên, bắn trúng bia ngắm đã không tồi rồi.
Người không hiểu không biết lý lẽ trong đó, hiểu rồi lại cảm thấy rất giỏi, Vương Triệu Tĩnh gật đầu nói:
- Xạ thuật bậc này, ta chỉ thấy cấm quân và quân tinh nhuệ trong doanh trại kinh thành mới có. Không ngờ Băng Phong cũng có bản lĩnh như thế, rất giỏi.
Trần Thăng cũng mở miệng nói:
- Đã có bản lĩnh này thì nên mang theo cung tiễn, khi chúng ta luyện võ thì hãy thường xuyên cầm binh khí trong tay, cầm nắm. Nếu không sẽ thấy xa lạ, Triệu Tiến huynh nói xem có đúng không?
Nói xong, nhận thấy Triệu Tiến bên cạnh lại không có phản ứng gì, Trần Thăng kinh ngạc nhìn sang, phát hiện Triệu Tiến đang cố hết sức mở to mắt, mơ màng cười nói:
- Xạ thuật của Băng Phong giỏi như thế, ngày mai ta dẫn tiểu Lan đi xem.
Mọi người đang định tiếp lời, nhưng lại thấy không đúng, “tiểu Lan”, Mộc Thục Lan rời khỏi Từ Châu đã hơn nửa năm rồi, Triệu Tiến đúng là đã uống quá nhiều rồi.
Năm nay, Triệu Tiến làm việc sát phạt quyết đoán, lời nói cử chỉ trang trọng nghiêm túc, khó có khi mơ màng như thế, mọi người trước tiên là ngây ra, sau đó lập tức cười vang, tuy nhiên cười hai tiếng lại thấy có gì đó không cười nổi.
Đúng lúc này, Triệu Tiến chống tay đứng dậy, lớn miệng nói:
- Trời không còn sớm nữa, ta phải mau về đây, nếu không cha mẹ sẽ nhắc mãi, tiểu Lan cũng không muốn thế.
Nói được hai câu, vừa mới bước một bước, cả người đã mềm nhũn ra. Trần Thăng vội giơ tay ra đỡ, nhưng y cũng uống nhiều rồi, động tác chậm nửa nhịp. Người thì túm được nhưng ngay cả mình cũng bị kéo ngã theo xuống đất.
Mọi người ầm ầm vội vã chạy tới, nhưng thấy Triệu Tiến đã nằm ngáy o o, Vương Triệu Tĩnh khoát tay nói:
- Đêm nay mọi người đều không cần về nữa, ở lại đây nghỉ ngơi đi.
Giờ mọi người đều trong trạng thái say khướt, lại có nhiều bạc bên mình như thế, đi đường ban đêm chắc chắn không tiện, hơn nữa tửu phường cũng cần có người canh giữ.
Căn nhà này vốn có phòng ngủ, mọi người dìu Triệu Tiến lên giường, bố trí ổn thỏa xong, lại kéo một cái chăn lên đậy rương bạc bên ngoài. Sau đó mới tự mình tìm chỗ, tửu phường Phiêu Hương hiện nay là hình dáng thành trung chi thành (thành trong thành), các loại trang bị đều rất đầy đủ.
Triệu Tiến thả lòng toàn thân, được hơi ấm của giường sưởi nóng nên đã chìm trong giấc ngủ say. Nửa đêm ngủ cực say, nửa đêm về sáng tỉnh một lần, cũng không biết ai rót ấm trà đặt ở đầu giường, sờ vào còn khá ấm. Triệu Tiến khát khô miệng, không quan tâm đã uống ngay mấy ngụm, xoay người lại ngủ tiếp.
Men rượu lúc này mới bắt đầu thấm sâu, Triệu Tiến mơ mơ màng màng thấy rất nhiều giấc mộng.
Dù sao cũng gần tới giao thừa, đêm qua lại là tiểu niên, sáng hôm sau Triệu Tiến bừng tỉnh trong tiếng pháo nổ. Tửu phường Phiêu Hương kinh doanh phát đạt như thế, bỏ cả tiền ra mua pháo đốt.
Triệu Tiến tỉnh dậy ngây người một lát, hắn thấy mình nằm mơ rất nhiều, nhưng cái duy nhát có thể nhớ rõ chính là cảnh luyện võ ở căn nhà của nhị thúc. Trong mơ, nhị thúc Triệu Chấn Hưng còn sống, tóc trắng và nếp nhăn đều nhiều hơn, khi đốc thúc Triệu Tiến luyện võ cũng không nghiêm khắc như trước đây, trái lại rất ôn hòa. Trong lúc mơ hồ không rõ trong mơ, Triệu Tiến cũng không nhớ Nhị thúc nhà mình đã qua đời, cười kể những chuyện mình đã làm được trong năm nay, Nhị thúc Triệu Chấn Hưng còn dặn dò một câu “luyện võ không được trễ nãi, đây là gốc rễ của cháu.”
Nhớ lại cảnh trong mơ, trong lòng Triệu Tiến cảm xúc đan xen lẫn lộn, hắn mơ hồ nhớ rằng trước lúc ngủ hình như còn có những chuyện khác, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Lúc này lại nghe thấy Cát Hương hét to bên ngoài, hỏi Triệu Tiến đã tỉnh chưa. Triệu Tiến sau khi trả lời tỉnh rồi bắt đầu mặc quần áo rửa mặt. Không lâu sau, người của tửu phường đã đưa bữa sáng tới, tối qua sau khi tan tiệc, trong phòng đã được quét dọn rất sạch sẽ.
Đồng bạn đều bước vào, có người còn buồn ngủ, có người thì không nhìn ra đã từng uống rượu, tuy nhiên khẩu vị bữa sáng rất ngon.
Vương Triệu Tĩnh uống xong một bát cháo, cười nói với mọi người:
- Tiểu đệ nói câu mạo muội, đêm qua chúng ta đều uống say hết. Nếu có người quấy rầy tập kích, mọi người đều không kịp làm gì. Nếu tấn công chúng ta, hậu quả e rằng càng nghiêm trọng hơn. Say rượu hỏng việc thật sự không sai, chúng ta sau này vẫn phải cố gắng tiết chế.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn sang Triệu Tiến. Triệu Tiến gật đầu nói:
- Sau này mọi người đều đừng uống rượu nữa, thứ này hại sức khỏe, hao tổn tinh thần. Nếu có trường hợp phải uống thì một nửa uống, một nửa không uống, luôn phải lúc nào cũng ứng biến được.
Nghe Triệu Tiến nói thế, tất cả mọi người đều gật đầu.
Ăn sáng xong, ngoài Lưu Dũng canh giữ, những người khác đều mang bạc về nhà.
Bên Vương gia đều biết lão gia từ kinh sư trở về tâm trạng không tốt lắm, vì thế mọi người đều rất cẩn thận. Vương Triệu Tĩnh về thì đi thẳng vào thư phòng, y thuê người chuyển rương bạc về.
Trong mắt cha con Vương gia, bảy trăm lượng bạc trắng không ít, nhưng cũng không coi là gì. Vương Hữu Sơn nghe Vương Triệu Tĩnh bẩm báo, cười nói:
- Con đường này thật ra con đi đúng rồi, nếu chuyên tâm thi cử làm văn, giờ có khi lại xấu hổ.
Phía Trần gia thì Trần Thăng và Trần Hoành cùng mang về tám trăm lượng bạc. Dù Trần Vũ thân là Tổng bộ đầu, hàng năm không ít bổng lộc, trong nhà lại kinh doanh than, nhưng tám trăm lượng bạc này cũng là một món tiền lớn. Trần Vũ nhìn nén bạc trắng bóng, lắc đầu nói:
- Thằng con trai của lão Triệu này đúng là khó lường.
Tôn Đại Lôi cầm bạc về vốn định ăn chơi đàng điếm một phen. Nhưng giờ đã hai tư tháng chạp rồi, nơi ăn uống chơi gái cờ bạc cũng phải chuẩn bị đón năm mới, trong thành ngoài thành vắng ngắt. Không biết làm sao, Tôn Đại Lôi đành giữ bạc ở tửu phường, còn mình về trấn Ngung Đầu đoàn tụ đón năm mới với cha mẹ.
Đổng gia cũng coi như gia đình giàu có, tuy nhiên nhìn thấy bảy trăm lượng bạc này, cha của Đổng Băng Phong là Đổng Cát Khoa không nhịn được bèn mắng:
- Môn đệ lụi bại như Triệu gia cũng đổi đời rồi, đúng là mộ tổ bốc khói.
Ngay cả những nhà phú quý cũng phản ứng như thế, phản ứng của Thạch gia và Cát gia càng khác nữa.
Sau khi Thạch Mãn Cường đem bảy trăm lượng bạc về nhà. phụ thân của Thạch Mãn Cường là thợ rèn đầu tiên ngơ ngẩn rất lâu, sau đó véo y hỏi:
- Rốt cuộc con cấu kết làm ra chuyện to gan lớn mật gì, lại cầm nhiều bạc như thế về. Có phải là trộm tiền của tửu phường không?
Sức lực của lão Thạch không nhỏ, tuy nhiên thân thể được tôi luyện của Thạch Mãn Cường mấy năm nay cũng cường tráng. Sau khi tức giận tránh được đòn, vội vàng giải thích mấy câu, không ngờ giải thích thế nào lão Thạch cũng không tin, còn chỉ y mắng to:
- Ngươi coi lão tử ta chưa từng hiểu chuyện làm ăn buôn bán sao? Tiền chia lời của cửa hàng tốt nhất cũng chỉ có mấy chục lượng đã cao lắm rồi, đâu có một lần được bảy trăm lượng chứ. Thạch Đầu, Triệu Tiến đó đối với nhà ta không bạc, chúng ta không được làm chuyện khốn kiếp có lỗi với nhà người ta.
Nói đến nước này, Thạch Mãn Cường dở khóc dở cười, không biết làm sao đành kêu Triệu Tiến đến. Đợi sau khi Triệu Tiến xác nhận, cả nhà họ Thạch vẫn ngây ra, cho đến khi Thạch Mãn Cường tiễn Triệu Tiến ra ngoài, họ vẫn đứng ngây ở đó.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thạch Mãn Cường nhớ đến năm đó mình đấu võ giành giải nhất ở bãi hàng. Vui sướng mang điểm tâm về nhà cho đệ đệ muội muội, nhưng lại bị cha đánh cho một trận no nê rồi tìm đến nhà Triệu gia, lần này cũng giống như thế.
Thạch Mãn Cường gượng cười giải thích vài câu.
- Khiến đại ca huynh chê cười rồi, tuy nhiên con số bảy trăm lượng này quá lớn, cha ta đúng là bị dọa rồi.
Triệu Tiến cười nói mấy câu.
- Thạch đầu, chuyện này còn sẽ thường có, người nhà đệ dần dần sẽ quen thôi.
Đã tới Thạch gia, Triệu Tiến lại nghĩ đến chỗ Cát Hương, gia cảnh của Cát Hương tương tự như Thạch Mãn Cường, Cát Hương có lẽ cũng lung túng như thế.
Hiện giờ nhà Cát Hương thực ra ở bên bãi hàng, cả nhà họ ở cùng với bọn tiểu nhị làm thuê sống ở chỗ bãi hàng phụ trách trông coi hàng hóa. Triệu Tiến tới nhà Cát Hương, phụ thân của Cát Hương bèn quỳ xuống trước Triệu Tiến, nói tạ ơn đại ân của lão gia.
Triệu Tiến sao lại để đối phương quỳ xuống, liền vội giơ tay ra đỡ, nhân tiện mắng Cát Hương đang quỳ xuống theo rằng tại sao không khuyên thúc phụ.
Phụ thân của Cát Hương luôn miệng nói cảm tạ, nói cả nhà mình nhờ hết vào Triệu lão gia mới có ngày hôm nay, sao có thể lấy nhiều bạc như thế, truyền ra sẽ làm trò cười cho người khác. Triệu Tiến kiên trì khuyên nhủ hồi lâu, Cát gia mới nhận số bạc này, cho dù như thế, cảm kích cũng là nặng như núi.
Đây là hiệu quả mà Triệu Tiến muốn, hắn không cần Thạch gia và Cát gia cảm kích đến rơi lệ, nhưng hắn muốn người khác nhìn thấy chỗ tốt thực sự.
Chia hoa lợi bảy trăm lượng bạc cho mỗi người, hơn nữa không phải là lời hứa trên giấy trắng, mà là bạc thỏi trắng bóng, thực ra nói trắng ra là sẽ bị người khác cảm thấy làm điều thừa.
/214
|