Chương 187: Thôn trang tặng không
Với thanh danh và địa vị của Triệu Tiến trong thành, còn có giao tình với bọn huynh đệ, hắn nói mỗi người được chia lời bảy trăm lượng thì mọi người sẽ không cảm thấy hắn nói ngoa lừa gạt. Hơn nữa giờ không chia lời mà tập trung số bạc này để dùng vào một chuyện, đúng là sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Những điều này Triệu Tiến đều rất rõ, nhưng cái hắn muốn làm chính là để mọi người thực sự thấy được điểm tốt. Nói một ngàn nói một vạn, không bằng nén bạc trắng phau dùng được này. Cho dù đồng bạn giàu nghèo khác nhau, thái độ với số tiền này cũng không giống nhau, nhưng bảy trăm lượng bạc này đúng thật là việc thật.
Nhìn thấy số bạc này, tất cả nghi ngờ và lời thoái thác đều vô nghĩa, tình huynh đệ vô giá, nhưng nhân tình vốn không có cách nào để cân đo. Cho mỗi người một số bạc này, tình nghĩa ấy mọi người mới cảm thấy chắc chắn.
Sau khi chia lời xong, cho dù có xem trọng khoản tiền này hay không, nhưng không ai ôm lòng nghi ngờ gì chuyện Triệu Tiến sẽ bạc đãi mọi người.
Việc này dù nói là tâm thuật, nhưng chính thực cũng là điều nên làm. Mọi người cùng nhau vào sinh ra tử, trải qua bao nhiêu chuyện như thế, vất vả một năm mới gây dựng được sự nghiệp lớn như vậy. Thừa lúc không ảnh hưởng tửu phường làm ăn buôn bán thì cũng nên để đồng bạn được báo đáp hậu hĩnh.
Sau khi từ Cát gia đi ra, đã sắp tới giờ cơm trưa, cuối tháng chạp, đường phố Từ Châu càng lạnh giá hơn. Tuy nhiên lại thường xuyên nghe thấy tiếng pháo nổ, trên đường thi thoảng có những người qua đường cũng ăn mặc vô cùng chỉnh tề, sắc hồng sặc sỡ, có chút không khí ngày tết.
Sở dĩ có thay đổi như thế, thật ra không phải là thời thế chuyển biến tốt đẹp gì cả, chẳng qua người Từ Châu mưu sinh bên ngoài đều đã về nhà, khiến cho thành trấn khó khăn này thêm phần sức sống.
Nhà người ta sắp ăn tết, Triệu gia cũng phải ăn tết, Triệu Tiến mấy ngày liên tục bận rộn bên ngoài, ngày hai mươi tư tháng chạp cũng muốn về nhà.
Hắn đã chuẩn bị sẵn một xe lớn đồ tết từ lâu. Gà vịt khô, chân giò hun khói, dê béo vừa giết, điểm tâm đủ loại màu sắc, còn có hàng tạp hóa các loại vải vóc, đều là hàng tốt. Những thứ này cũng không cần hắn phải bỏ tiền ra mua, những chủ quán đến mua rượu dĩ nhiên phải biết lễ tết tặng quà để việc làm ăn thuận tiện hơn.
Những hàng tết này đều chia cho các huynh đệ một ít. Còn giữ lại cho tửu phường và bãi hàng không ít, cải thiện cuộc sống của đám gia đinh và tiểu nhị. Số còn lại chính là xe này, mọi người đều đề nghị Triệu Tiến mang về nhà. Không thể cả năm bận rộn, những người khác đều có phần, mà ông chủ lão gia lại trở về tay không.
Nhìn thấy Triệu Tiến về nhà, Hà Thúy Hoa không khỏi oán giận hai câu, tuy nhiên nhìn thấy xe hàng tết to đùng kia cũng giật nảy mình. Triệu Chấn Đường mặc dù làm sai dịch ở nha môn, nhưng vì thân phận đao phủ của ông bị kiêng kị nên bình thường được cho lợi lộc không ít. Dịp tết người bị chém không nhiều, đồ tết cũng phải tự nhà bỏ tiền ra mua, nhìn thấy nhiều đồ như thế vào cửa, khó tránh khỏi niềm vui rạo rực.
Ngày hai năm tháng chạp nha môn sắp đóng cửa, tới mười hai tháng giêng mới mở lại, chuyện chém đầu tử hình phải ra tháng giếng mới có. Triệu Chấn Đường có đi hay không đi lên nha môn cũng giống nhau, mấy hôm nay đều rất nhàn nhã. Tuy nhiên ông vẫn đã quen tới Bộ Phòng, cùng mấy người quen nói chuyện phiếm uống trà, rất thú vị.
Về nhà nhìn thấy đồ tết đang được chuyển vào, Triệu Chấn Đường lại cười hỏi Triệu Tiến:
- Nghe lão Trần nói, con cho mấy tiểu đệ của con mỗi người bảy trăm lượng, đây là tiền chia lời cuối năm sao?
- Bảy trăm lượng?
Con số này khiến Hà Thúy Hoa bên cạnh nhảy dựng lên, lập tức chuyển ánh mắt khỏi số đồ tết trên xe, vừa định mở miệng lại ngây ra, bèn nói:
- Một người bảy trăm lượng, bảy tiểu đệ của con, chẳng phải là năm ngàn lượng sao. Nhiều bạc như thế, con nói cho là cho hả?
Không đợi Triệu Tiến nói gì, Hà Thúy Hoa quay đầu liếc nhìn chiếc xe, tính toán ước chừng, lại oán giận nói:
- Cái này mới bao nhiêu tiền, cho người khác được, sao không biết để ý trong nhà.
Triệu Tiến gãi đầu, phản ứng của mẫu thân ở trong dự liệu của hắn, trên đời này có chín mươi phần trăm mọi người nghe thấy chuyện này đều phản ứng như thế. Tuy nhiên hắn sớm có cách giải quyết, gượng cười giải thích:
- Mẹ, tửu phường cũng là của nhà ta, bạc gì đó đều để ở đó, chuyển về nhà rồi lại chuyển đi quả thực quá phiền toái.
Nói ra điều này, mẫu thân Hà Thúy Hoa lập tức bớt nóng nảy hơn hẳn, nhưng vẫn lẩm bẩm:
- Vậy cũng cho quá nhiều rồi.
Triệu Tiến cầu cứu nhìn sang phụ thân Triệu Chấn Đường, Triệu Chấn Đường cười nói:
- Con lớn rồi, nó có suy nghĩ riêng của nó, hơn nữa, đám tiểu huynhh đệ của tiểu Tiến cùng nó vào sinh ra tử, số bạc này cũng nên chi ra.
Hà Thúy Hoa lắc đầu, nói:
- Hôm nay hai cha con ông đều đừng có ra ngoài nữa, ai nấy đều không về nhà. Cơm nước bên ngoài ngon vậy sao?
Phía Triệu Chấn Đường còn được, bên phía tửu phường sau khi bận rộn. Triệu Tiến thường xuyên không về nhà ăn cơm, khiến mẫu thân cằn nhằn cũng không có gì lạ.
Nhưng thật khéo tới buổi tối thì không thể ăn ở nhà được nữa, vừa ăn cơm trưa xong liền có người cầm thiệp tới. Nói Nhị chưởng quỹ Lý Thuận của Vân Sơn Hành tối nay mở tiệc chiêu đãi Triệu công tử ở nhà, bàn chuyện chọn chỗ cho tửu phường.
Tửu phường chuyển chỗ xây mở rộng thêm là việc quan trọng hàng đầu với Triệu Tiến, ở nhà cũng nhắc qua mấy lần. Hà Thúy Hoa cho dù không vừa lòng nhưng cũng đành để mặc hắn đi.
Cho dù Lý Thuận và Triệu Tiến từng qua lại vài lần, cũng coi như là người quen. Nhưng Triệu Tiến lại không dám khinh thường, trước tiên đến đánh tiếng cho Trần Hoảng bên kia. Sau đó dẫn Cát Hương và Lưu Dũng cùng hai mươi gia đinh đi dự tiệc, đây cũng là tránh khỏi Hồng Môn Yến.
Nhà của Lý Thuận là trạch viện tam tiến, tọa lạc ở gần núi Hộ Bộ, ở đây là khu vực tốt nhất trong thành Từ châu. Theo Triệu Tiến biết, mấy nhân vật tai to mặt lớn của Vân Sơn Hành và Vân Sơn Lầu đều mua sản nghiệp ở đây.
Thấy Triệu Tiến tới, quản gia trước cửa vội vã vào trong thông báo. Không bao lâu, Lý Thuận tự mình ra đón, mặt mũi tươi cười, lời nói vô cùng khách khí.
Mặc dù Lý Thuận lớn tuổi hơn Triệu Tiến nhiều, có Vân Sơn Tự làm hậu đài nên cũng là nhân vật một phương của thành Từ Châu này, nhưng trước mặt Triệu Tiến y cũng phải khiêm tốn. Uy danh của vị thiếu gia này là do từng cái mạng người và công việc làm ăn phát đạt kia tạo nên. Đao sắc bén, bạc đè người, ai cũng biết tốt xấu.
Triệu Tiến giới thiệu Cát Hương và Lưu Dũng với Lý Thuận.
- Hai vị này là huynh đệ của ta.
Lý Thuận mỉm cười khách khí vài câu, biệt danh “Tiểu bát nghĩa” mặc dù thô tục, nhưng thật sự có không ít người gọi đám Triệu Tiến như vậy. Lý Thuận đương nhiên cũng biết thân phận rõ ràng của tám vị này.
Triệu Tiến ra vẻ tùy ý nói.
- Đám đầy tớ cũng đi theo, phiền Lý chưởng quỹ sắp xếp cho bọn họ sưởi ấm.
Tới gia đình giàu có, chủ nhân sắp xếp cho tùy tùng của khách là lẽ đương nhiên, Triệu Tiến nói như thế thực sự có chút thất lễ, nhưng hắn cố ý nhấn nhá chuyện này. Chủ nhà thì không thể làm như không biết được, hai mươi thanh niên cường tráng có tố chất huấn luyện này giữ ở trong nhà, cho dù xảy ra chuyện gì, đám Triệu Tiến đều có thể tùy cơ chiếm được lợi thế.
Tuy nhiên tất cả đều rất bình thường, Lý Thuận dẫn ba người Triệu Tiến tới phòng khách. Bên đó bày sẵn rượu và thức ăn, còn có hai nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, trận thế này vừa nhìn đã biết là để chuẩn bị sẵn cho riêng Triệu Tiến.
Rượu quá ba tuần, những lời khách sáo trên bàn tiệc qua đi, Lý Thuận phất tay bảo đám nha hoàn lui ra, mỉm cười đi vào vấn đề chính.
- Cách ba dặm về phía tây Phòng Thôn Tập có một nơi gọi là Cao Gia Trang, ở đó có hơn hai trăm hộ, trang này ở bên cạnh quan đạo…
Cho dù phạm vi hoạt động của Triệu Tiến ở gần thành Từ Châu, nhưng đã tìm hiểu về môi trường xung quanh nên nghe thấy cái tên Phòng Thôn Tập là đoán ngay ra vị trí đại khái rõ ràng, hắn trầm ngâm nói:
- Đó chẳng phải là nơi "tam bất quản" sao.
Lý thuận cười gật đầu, cái gọi "tam bất quản" là chỉ vùng giao giới của ba vùng Từ Châu, Bi Châu phủ Hoài An và Túc Châu phủ Phượng Dương. Bởi vì phép tắc và chức trách quan phủ ở ba chỗ này mơ hồ, rất nhiều kẻ phạm pháp tụ tập, Lý Thuận tiếp tục nói:
- Nơi này có mấy giếng nước ngọt, địa thế bắc cao xuôi xuống phía nam, sông Hoàng Hà tràn nước cũng có thể tránh được, vùng đất xung quanh bằng phẳng, lại có nơi phồn hoa như Phòng Thôn Tập và Song Câu, cho dù là mua lương thực hay mua rượu đều cực kỳ thuận tiện, chính là nơi Triệu công tử đang cần.
Triệu Tiến cười hỏi.
- Chỗ tốt như vậy, sao đột nhiên lại không ai muốn?
Đất đai Từ Châu cằn cỗi, nhưng lại có giao thông thuận lợi, rất nhiều thôn trấn đều phồn hoa nhờ là nơi đường xá giao hội. Cao Gia Trang đó là địa giới "tam bất quản", hỗn loạn thì hỗn loạn, nhưng cũng có lợi vì kết nối ba vùng, có nước giếng có không gian, còn có địa lợi tránh lũ. Hiếm có hơn là không gần đại thế lực các nơi, cực kỳ tự do. Cho dù dùng để làm ăn đàng hoàng hay là giở mánh khóe đen tối thì đều là chỗ tốt trăm dặm mới tìm được một.
Nơi tốt như vậy chắc chắn là thế lực các phương sẽ tranh đoạt, đột nhiên để trống như thế đúng là rất cổ quái. Sự việc khác thường ắt là dùng để dụ người, với tính cách thận trọng của Triệu Tiến đương nhiên có thể suy đoán ra.
Cát Hương và Lưu Dũng liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng. Trong tình thế như thế, họ luôn thấy hơi căng thẳng, nhìn nhân vật như Lý Thuận chuyện trò vui vẻ, không biết phải ứng đối ra sao. Cát Hương và Lưu Dũng cũng có thể đoán được trong lời nói thoải mái của đối phương bao hàm suy nghĩ nặng nề thế nào. Nhưng rất nhiều khi lại đoán không ra, nhưng lần nào Triệu Tiến cũng dều có thể ung dung tự nhiên ứng đối, khiến bọn họ vô cùng kính nể. Triệu Triếu khi ở cùng bọn họ trông thì là người cùng tuổi, nhưng trong những lúc thế này mới tỏ rõ trưởng thành và trẫm tĩnh hơn nhiều.
Nghe thấy Triệu Tiến vạch trần, Lý Thuận cười nói:
- Triệu công tử không hỏi, tại hạ cũng phải nói, Cao Gia Trang này là sản nghiệp hạ viện Túc huyện của bổn tự, mười chín tháng chạp mới đến tay tại hạ, sau khi tới đó xem bèn nghĩ thôn trang này chính là nơi chuẩn bị sẵn cho tửu phường của Triệu công tử, cho nên hôm nay mới đến hỏi.
Không đợi Triệu Tiến nói, Lý Thuận lợi lên tiếng:
- Thôn trang này ta chỉ cần hai ngàn lượng, Triệu công tử, giá tiền này đúng thật là cho không rồi.
Trên mặt Triệu Tiến đã không còn vẻ tươi cười, việc này đúng là rất khác thường. Hơn hai trăm hộ, thôn trang có vị trí tốt như thế, hai ngàn lượng quả thật là cho không. Lý Thuận đi thẳng vào vấn đề như thế, rốt cuộc có mục đích gì?
- Trong vòng ba năm sau khi dời chỗ, ta muốn ba mươi phần trăm số rượu tửu phường Phiêu Hương làm ra, hơn nữa còn phải để giá thấp hơn người khác mười phần trăm.
Nghe thấy vậy, Triệu Tiến mới thở phào, bỏ vốn đánh cược để kiếm được món tiền nhiều hơn xem ra giống với tác phong của Lý thuận. Hơn nữa thôn trang này là sản nghiệp của Vân Sơn Tự, nói ra như thế càng hợp lý hơn. Chiếu theo thói quen của đám đệ tử Vân Sơn Tự, sản nghiệp trong chùa không liên quan tới nhà mình, có thể đổi thành của mình mới là mấu chốt.
/214
|