Chương 188: Tết âm lịch
Lấy ba phần rượu tửu phường làm ra, giá thấp hơn một phần so với người khác. Những thứ này tuy rằng không phải tặng không, nhưng nếu như tửu phường sau khi buôn bán mở rộng ra, yêu cầu này của Lý Thuận đổi được thành ngàn vạn lượng bạc, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn thế.
Tuy rằng khoảng này Triệu Tiến cũng vô cùng rõ ràng, mặc dù vốn liếng bỏ ra nhiều nhưng nhất định thu lại sẽ càng nhiều. Nếu Cao gia trang thật sự tốt như Lý Thuận nói . Sau khi xây dựng thêm thì rượu làm ra sẽ tăng nhiều, đến lúc đó giá rượu sẽ giảm xuống. Huống chi yêu cầu này của Lý Thuận không phải là lấy không, chẳng qua phải bảo đảm phần của mình, sau đó phải có một cái giá ưu đãi.
Lý Thuận cũng nhìn ra thần sắc của Triệu Tiến thay đổi, rèn sắt phải rèn khi còn nóng hỏi:
- Tại hạ cũng không nói ba năm tới sẽ như thế nào, với cách làm người của Triệu công tử, có lẽ cũng không bạc đãi tại hạ đâu.
Điệu bộ hám tiền này khiến nghi hoặc trong lòng Triệu Tiến giảm đi vài phần, tố thục bất tố sinh (làm ăn với người quen chứ không làm ăn với người mới biết). Người bán là người quen so với người xa lạ vẫn tốt hơn, nếu thôn trang kia có vấn đề gì còn có thể tìm người giải quyết. Nói cách khác, mọi thứ đều đặt trên người mình, Lý Thuận này có gia có nghiệp, cũng đúng là người tốt nhất có thể chọn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt của Triệu Tiến ngược lại lại trở nên bình thản, trầm tư một hồi rồi nói:
- Mua thôn trang này đúng là đại sự của Triệu mỗ, thật sự phải xem qua mới có thể quyết định được.
Lý Thuận cười hì hì nói.
- Đương nhiên là vậy, nhưng Cao gia trang và tửu phường của Triệu công tử đúng là do ông trời tác hợp mà thành, Triệu công tử không nên bỏ qua a.
Xem ra đối vói chuyện này cũng có chút dè chừng.
Sau khi rời khỏi nhà Lý Thuận, Triệu Tiến cũng không vội về nhà, hắn đi tới bãi hàng trước, gọi Nghiêm mặt đen đến.
Gần tới giao thừa, Nghiêm mặt đen bị giam lỏng ở chỗ này, không thể gặp vợ con, đương nhiên không có tâm tình đi đâu, nhưng bị Triệu Tiến hỏi đến, hắn cũng không dám chậm trễ.
- Ngươi biết Cao Gia Trang không?
- Tiến gia nói chính là Phòng Thôn Tập kia?
Nghiêm mặt đen rất quen thuộc ngoài thành, dù sao họ cũng là thế gia vọng tộc, nơi gọi là Cao Gia Trang kia chắc chắn không chỉ là một chỗ. Tuy nhiên việc đầu tiên mà Nghiêm mặt đen nghĩ đến lại là cái này, có thể thấy nơi này thật không tầm thường.
- Thôn trang này muốn bán lại.
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của Triệu Tiến, Nghiêm mặt đen không kìm được trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:
- Một nơi tốt như vậy ai sẽ nhường lại, ngồi một chỗ thu tiền một năm thế nào cũng được ba ngàn lượng.
Nói tới đây, Nghiêm mặt đen ngừng lại, chần chờ nói:
- Tiến gia, đây là nơi rất tốt để làm tửu phường, mua lương thực, bán rượu đều rất thuận tiện, lại có mấy giếng nước ngọt, còn sát với quan đạo, nhưng mà...
Gã muốn nói nhưng lại thôi, Triệu Tiến nói:
- Không cần lo lắng gì, cứ nói đi.
Nghiêm mặt đen hắng giọng nói:
Cao gia trang này là mảnh đất tốt hiếm có của Từ Châu nên sớm đã bị bọn lừa trọc Vân Sơn Tự kia nuốt gọn rồi. hẳn là ở trong tay hạ viện ở Tiêu Huyện, vùng đất chiêu tài tiến bảo (thu được tiền kiếm được bảo vật) như vậy làm sao có thể bán lại được. Hơn thế nữa, lấy ân oán của đám lừa trọc kia cùng Tiến gia, việc này có thể có dối trá gì hay không?
Nghe Nghiêm mặt đen giải thích một phen, ngược lại Triệu Tiến yên tâm, khẽ cười nói:
- Thôn trang này đang nằm trong tay của Lý Thuận, hắn muốn bán giá thấp cho ta, đổi một chỗ tốt trong tửu phường.
Vẻ mặt Nghiêm mặt đen chợt bừng tỉnh, cười cười nói:
- Vậy hẳn chính là làm ăn, trong mắt mấy tên đệ tử của Vân Sơn Tự chỉ có bạc, cũng không nghĩ trong chùa sẽ ra sao.
Gã nói xong câu này lại nhìn sắc mặt của Triệu Tiến, phát hiện Triệu Tiến cũng cảm thấy rất hứng thú, Nghiêm mặt đen dứt khoát tiếp tục nói:
- Tiến gia, người đừng thấy Vân Sơn Tự có mấy chục vạn mẫu ruộng vườn, trên một vạn nhà, nhìn thì không nhỏ nhưng bên trong sớm đã mục nát hết. Thứ đồ của chung căn bản chẳng ai thèm để ý, chỉ cần có thể biến thành bạc trong túi của mình là được. Ngay cả việc bán Kim Phật cũng có người làm, gia nghiệp lớn như vậy sớm muộn cũng bị bọn bại hoại đó vét sạch thôi.
Nghiêm mặt đen dõng dạc nói, tấm lòng lo nghĩ sầu khổ lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Sau khi nói xong lại cảm thấy không đúng, xấu hổ gãi đầu nói:
- Khiến Tiến gia chê cười, tiểu nhân bị bọn khốn khiếp kia bán đứng, vậy mà vẫn giữ tấm lòng vô dụng này.
Sắc mặt Triệu Tiến thoải mái nói:
- Chỗ này của ta sẽ không bán đứng người trung thành làm việc, ngươi thành thành thật thật chăm chỉ làm việc, sau này sẽ có chỗ tốt cho ngươi thôi.
Nghiêm mặt đen vội vàng gật đầu cảm ơn. Triệu Tiến đứng dậy đi ra ngoài, đến trước cửa lại xoay người nói:
- Bảy ngày nữa là tới giao thừa, ngươi về nhà đoàn tụ cùng gia đình vài hôm, muốn thứ gì thì nói với Cát thúc bên ấy, rượu thịt đều đầy đủ cả.
Nói xong, Nghiêm mặt đen ngây người mất một lúc, đến khi Triệu Tiến ra khỏi phòng rồi, Nghiêm mặt đen mới sụp xuống vang lên một tiếng quỳ trên mặt đất. Ở phía sau luôn miệng nói “Tiến gia từ bi, Tiến gia ân đức”. Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Triệu Tiến cũng không quan tâm đám đệ tử cao tăng của Vân Sơn Tự có phải thứ phá gia hay không, đám người bại hoại này càng nhiều, Triệu Tiến càng lấy được nhiều ưu đãi, cảm thấy uy hiếp gặp phải cũng càng ít.
Lý Thuận vì chỗ tốt của mình, không ngờ lại đem một nơi tốt như vậy bán lại, sau khi nghe Nghiêm mặt đen nói cũng thấy khá hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên Triệu Tiến không dám khinh thường như trước, hắn tìm đến chỗ Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý, lại cho Lưu Dũng truyền lời đến bên phía Vưu Chấn Vinh. Để cho bọn họ phái người đi thăm dò Cao Gia Trang kia, nhìn xem bên kia có người nào có hành tung quái lạ hay không, Cao Gia Trang kia có nơi nào không hợp lý hay không.
Trừ lần đó ra, Triệu Tiến còn nhờ cha mình ra mặt, sắp xếp sai người đi Cao gia trang thám thính, mặc dù sắp tới cuối năm nhưng vì bạc nặng, tất cả mọi người đều sẵn lòng chạy một chuyến như vậy.
Sai nhân và lưu manh giang hồ lần lượt từng người đi sang, nghe ngóng được những tin tức riêng khác nhau. Bọn sai nhân dò hỏi có người ngoài đến đây hay không, mọi thứ của thôn trang thật đúng là yên ổn. Mà đám lưu manh giang hồ đi sang đó thì sẽ nhìn xem trong trang có người ngoài xuất hiện hay không, xung quanh có nhân vật nào có hành tung lạ lùng hay không, lúc dừng lại ở xung quanh đó còn có thể để ý xem có tin tức nào liên quan đến Cao gia trang hay không.
Bên trong thành Từ Châu cũng có người thay Triệu Tiến hỏi thăm sự tình của Cao gia trang, càng nhiều người không biết rằng Triệu Tiến còn truyền tin cho Tôn Đại Lôi của Ngung Đầu trấn, sai y dùng người quen biết trong nhà hỏi thăm. Ngung Đầu trấn nằm ở phía đông Phòng Thôn Tập, bên đó còn là con đường huyết mạch quan trọng, dòng người hội tụ, Tôn gia lại là gia đình thương hộ, tin tức rất linh thông.
Ngoại trừ các mối quen biết của Tôn Đại Lôi, hiện giờ Tôn gia đã coi Triệu Tiến là thần tài, bởi vì sau khi Triệu Tiến cân nhắc qua đã quyết định để cho Tôn gia ở Ngung Đầu trấn giúp buôn bán danh tửu Hán Tỉnh. Vào đầu tháng chạp, đã từng có khách thương ở Sơn Đông tìm đến Triệu Tiến, nói muốn mua một số lượng lớn danh tửu Hán Tỉnh, sau khi hỏi rõ ra là người từ bên phía Ngung Đầu trấn tìm sang đây. Triệu Tiến sắp xếp ngay vị khách thương này đi tìm Tôn gia trao đổi, còn chưa bắt đầu bán mà đã có mua bán lớn tới cửa, sao có thể không cung kính khách khí.
Cho dù tin tức của Tôn gia không truyền về, nhưng Triệu Tiến đối với Cao Gia Trang cũng đã hiểu được đại khái. Thôn trang này đúng là sản nghiệp của Vân Sơn Tự, bốn tháng trước chủ trì hạ viện Tiêu Huyện tọa hóa. Tiếp nhận chức vụ chủ trì hạ viện là người do Vân Sơn Tự phái tới, sau đó thôn trang liền đổi chủ, lúc này thu hoạch trong trang và tiền thu được đều về tay Lý Thuận.
Trong trang quả đúng là có giếng nước ngọt, giao thông tiện lợi, địa thế cũng giống những người khác miêu tả, xét mọi mặt mà nói, đây là nơi rất tốt để xây tửu phường.
Căn cứ vào miêu tả của mọi người, cũng dễ lý giải tại sao thôn trang tốt như vậy lại thay chủ. Hẳn là vì người được chọn ngồi vào chỗ chủ trì viện này có giao dịch gì đó. Bản tự của Vân Sơn Tự nằm trên núi Vân Long ở ngoại thành Từ Châu, ở Phong huyện, đãng sơn. Tiêu huyện và Bái huyện đều có hạ viện, không khác Tri châu của Từ Châu và tri huyện bốn huyện cho lắm, mỗi một hạ viện lại có một cục diện riêng, vị trí chủ trì hạ viện là một chức quan béo bở.
Trước mắt đây là một chỗ tốt, một thôn trang thì không phải là việc lớn gì, đem ra mua bán cũng được.
Vài ngày cuối cùng của năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba, Triệu Tiến cũng không được nhàn rỗi, hắn nghe tin tức từ khắp nơi, cố gắng hiểu rõ chu đáo về Cao gia trang kia.
Thấy con mình sắp sang năm mới còn không được rảnh rỗi, mẫu thân Hà Thúy Hoa có oán giận vài ba câu, nhưng cũng không còn cách nào khác, bà cũng biết hiện giờ Triệu Tiến đã có sản nghiệp thật lớn.
Mặc dù không đến Cao Gia Trang nhưng thông qua nghe ngóng, trong lòng Triệu Tiến đã có ấn tượng, hắn càng cảm thấy Cao Gia Trang thích hợp làm chỗ mới cho tửu phường Phiêu Hương. Hơn nữa còn có một số trọng yếu, hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác. Đã tìm mấy tháng rồi, ngoài thành Từ Châu cũng không có nơi nào thích hợp, chỉ có Cao Gia Trang này là phù hợp với yêu cầu của Triệu Tiến.
Nghe ngóng sớm tối, tập hợp các tin tức ở tất cả mọi mặt, Triệu Tiến không nhìn ra điểm đáng nghi nào, Lý Thuận vì ích lợi lớn hơn nữa mà vứt Cao Gia Trang ra làm điều kiện mua bán.
Hôm ba mươi Tết, sau khi Hà Thúy Hoa đặt ra nghiêm lệnh, Triệu Tiến buông xuống tất cả “việc riêng”, cũng không đi luyện võ, phải bận rộn giúp đỡ cha mẹ làm lễ mừng năm mới.
Theo quy củ của Sơn Đông và Hoài Bắc, gia đình có người thân mất, trong ba năm không thể đốt pháo, không dán phúc tự cùng câu đối xuân. Kỳ thật Triệu gia cũng không phải chuẩn bị nhiều, phụ tử hai người cùng nhau đi tới bãi hàng và tửu phường xem qua, người làm bên kia đông đảo, đều đang bận rộn vui mừng. Sau khi về nhà, mọi người trong nhà quét dọn nhà cửa một lượt, sau đó Hà Thúy Hoa bắt đầu chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.
Bây giờ Triệu gia cũng coi như là nhà đại phú, tuy nhiên tôi tớ trong nhà vẫn chỉ có vợ chồng Triệu Tam, bên ngoài cũng chỉ có mười tên gia đinh chủ yếu lo việc thủ vệ, Triệu Tiến vài lần muốn mua thêm tôi tớ cho nhà nhưng đều bị cha mẹ từ chối. Mẫu thân Hà Thúy Hoa nói là bà còn chưa tới lúc không cử động được, phụ thân Triệu Chấn Đường nói là không yên lòng với người ngoài, việc này để sau hẵng nói.
Cơm trưa tương đối đơn giản, có món chân giò hun khói cách thủy, gà sấy khô chưng, còn có khô dầu nổi tiếng. Vợ chồng Triệu Tam đem cho gia đinh thủ vệ ở bên ngoài bánh bao thịt và súp dê, cũng thịnh soạn vô cùng.
Một nhà ba người ngồi bên bàn ăn, cả một buổi chiều mà không có chuyện gì xảy ra, Triệu Chấn Đường hâm nóng bình danh tửu Hán Tỉnh lên , vừa uống vừa vô cùng thưởng thúc.
Từ lúc tửu phường trở nên hưng vượng, một nhà ba người ít khi cùng nhau ăn cơm như vậy, đặc biệt là Triệu Tiến rất ít khi ở nhà, Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa đều rất vui mừng.
Sau khi ăn xong, Triệu Chấn Đường có vẻ uống hơi nhiều. Hà Thúy Hoa đã ăn xong cơm trưa trước, ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu làm sủi cảo. Buổi tối cũng không chỉ ba miệng Triệu gia muốn ăn, mười gia đinh bên ngoài cũng muốn ăn, vợ chồng Triệu Tam cũng muốn ăn, nhiêu người như vậy nên thời gian để làm sủi cảo cũng khá lâu.
Hà Thúy Hoa ra khỏi phòng, Triệu Chấn Đường lại uống thêm một chén rượu, có chút mơ hồ hỏi:
- Một năm nay gánh nặng trên vai con cũng không nhỏ, tiểu tử, con nói đây là do Nhị thúc của con dạy, kia là nhị thúc của con dạy. Nhị thúc rốt cuộc nói cái gì với con?
/214
|