Chương 189: Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi bốn
Trong năm nay Triệu Tiến đột nhiên bùng lên, làm hết việc lớn này đến việc lớn khác. Giết người lập uy, bán rượu phát tài, mỗi một việc đều làm người ta nghẹn họng trân trối, đều cảm thấy một đứa trẻ choai choai mười lăm tuổi sao có thể làm được những việc lớn như vậy. Mỗi lần được hỏi, câu trả lời của Triệu Tiến đều rất đơn giản “Nhị thúc dạy”. Nói đến có chút bất kính, nhưng quả thật chính là chết không có đối chứng.
Lời này nói với người khác thì khá tốt nhưng dùng lời này với cha mình quả thật là không có sức thuyết phục, tuy vậy nguyên nhân chính lại không thể nói thẳng ra.
Cả nhà đoàn tụ vào dịp ba mươi tết, không khí như vậy khiến Triệu Tiến thả lỏng, cũng làm hắn không muốn nói dối, đành im lặng, Triệu Tiến thành khẩn nói:
- Nhị thúc nói thúc không cam lòng.
- Không cam lòng...
Triệu Chấn Đường thì thầm, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ là rót thêm rượu cho mình, đáng tiếc trong bầu rượu không còn rượu.
Vào đêm giao thừa không có gì để giải trí, tam đại đồng đường, tứ thế đồng đường (ba đời, bốn đời một nhà) của đại gia tộc còn có thể náo nhiệt tưng bừng. Triệu gia chỉ là một gia đình nhỏ thì quả thật lạnh lẽo buồn tẻ. Không có gì khác hơn là bày mấy thứ đồ ăn vặt lên trên bàn sưởi, mọi người trong nhà xúm lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Sau một lúc Triệu Tiến đã cảm thấy nhàm chán, cầm binh khí đi ra cửa sân. Ban ngày gia đinh thủ vệ của Triệu gia cứ hai canh giờ lại đi tuần một vòng, ban đêm đi tuần hơn một tiếng một vòng. Nghe tiếng pháo nổ liên tiếp, bọn gia đinh cũng thả lỏng cả người, ở tại chỗ hi hi ha ha. Sau khi nhìn thấy Triệu Tiến đi ra liền vội vàng nghiêm chỉnh chào.
Mấy tháng trước bắt đầu biểu hiện rất nhiều thành quả của đợt huấn luyện, bao gồm cả điều này, Triệu Tiến cười gật đầu, nói:
- Đợi khi sủi cảo làm xong chia làm hai bát thìvào thẳng trong nhà mà ăn, ở bên ngoài gió lạnh như vậy, sủi cảo cũng nguội lạnh mất.
Dặn dò xong, Triệu Tiến gọi hai người đi cùng hắn tới tửu phường, ở bên kia có một mình Lưu Dũng mừng năm mới, khẳng định sẽ thấy cô đơn lạnh lẽo lắm.
Chờ tới khi đến được tửu phường lại phát hiện nơi đó rất náo nhiệt, Cát Hương và Lưu Dũng đang ăn uống rất vui vẻ. Thì ra Cát Hương cũng nghĩ Lưu Dũng ở bên này cô đơn một mình, trong nhà hắn có mấy người huynh đệ thiếu hắn cũng không sao. Vậy là dứt khoát chạy tới tửu phường giúp một tay, cùng Lưu Dũng đón mừng năm mới.
Bởi vì buổi tối còn có việc phải làm nên hai người còn chưa uống rượu, nhìn thấy Triệu Tiến đến đây, hai người lại càng thêm vui vẻ. Ở chung một chỗ với bạn bè so với ở cùng với cha mẹ thì thoải mái hơn rất nhiều. Triệu Tiến cho người đi lấy một bình rượu tới, cười nói:
- Huynh đến đây xem một lát rồi về ngay, ba huynh đệ chúng ta cùng uống một chén, ngày mai lại gặp.
Rót đầy ba chén rượu, sau đó cụng ly, Triệu Tiến cười nói:
- Nhất định năm sau sẽ tốt hơn.
Mọi người uống một hơi cạn sạch, Cát Hương sau khi uống xong liền vội vàng uống nước, Lưu Dũng dụi dụi mắt, cúi đầu nói:
- Lễ mừng năm mới ở đây so với lúc trước ở nhà đệ vui vẻ hơn nhiều.
Giọng nói có chút trầm thấp, đôi mắt hơi đỏ lên, Triệu Tiến nhìn thấy nhưng không nói, tiếp tục cười nói:
- Hết một chén này, muốn uống nhiều hơn thì đợi ngày mai bảo người đổi ca mang đến đây.
Tửu phường còn mở một lò nấu rượu, đây cũng là chuyện thường tình, một tửu phường to như vậy nên hàng tích trữ cũng cực ít, chỉ có thể thừa dịp mấy ngày cuối năm tích lũy được một chút.
Nhìn thấy Triệu Tiến đến đây, thợ làm rượu và đám tiểu nhị của tửu phường vô cùng hưng phấn. Đối với bọn họ, khuyết điểm duy nhất của tửu phường này chính là không thể đi ra ngoài, những thứ khác thì đều vô cùng tốt, được ăn no mặc ấm, tiền công so với nơi khác cao hơn, hơn thế tiền công còn có thể đưa cho người nhà ở bên ngoài bất cứ lúc nào.
Có vài người mang theo gia quyến tới, cả nhà ở trong này sống vô cùng sung sướng. Nếu vợ con có thể làm việc thì còn có thể kiếm thêm được một phần tiền công, kiếm được rất nhiều tiền so với làm việc ở bên ngoài. Nhiều người độc thân bị gia đình thúc ép lấy vợ bèn thành thân ngay trong tửu phường, nghĩ lại cũng thấy không tệ.
Đi dạo một vòng, dặn dò mọi người lúc đốt pháo phải cẩn thận, không nên để dẫn tới hỏa hoạn. Triệu Tiến liền cùng đám gia đinh đổi ca đi đến bãi hàng. Thạch gia và Cát gia cũng không khác nhau lắm, cũng ở tại bãi hàng này để có việc gì đều có thể thuận tiện lo liệu. Nếu không có Thạch Mãn Cường trông coi nơi này, Cát Hương cũng sẽ không đến chỗ của Lưu Dũng được.
So với tửu phường, bãi hàng càng thêm náo nhiệt, nơi này không phải lo lắng việc xảy ra hỏa hoạn, pháo nổ vang trời. Bọn gia đinh đều là nam đinh mười lăm mười sáu tuổi, tụ tập cũng một chỗ đón mừng năm mới, đều cảm thấy vô cùng mới mẻ thú vị. Cho dù là những người nhớ nhà cũng bị lây nhiễm không khí náo nhiệt này.
Những người bận việc đang trên đường về nhà, có thể nghe thấy tiếng pháo nổ vang dội ở xung quanh, sau khi về lại bị oán trách vài câu.
Tiếng báo giờ từ lầu gác chuông truyền đến, trong thành Từ Châu, những tiếng pháo nổ lớn vang lên, sủi cáo vừa mới được lấy ra khỏi nồi, mọi người trong nhà vô cùng vui vẻ tụ họp lại.
- Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi bốn.
Triệu Chấn Đường cười nói.
Buổi sáng đầu tiên của năm Vạn Lịch thứ bốn mươi bốn, ba người nhà Triệu gia còn đang cảm nhận cảnh sắc của lễ mừng năm mới. Sau khi ăn xong điểm tâm thì không giống với lúc trước, bọn họ bị người đến chúc tết dọa sợ.
Nguyên nhân rất đơn giản, người tới cửa thật sự rất nhiều! Triệu Chấn Đường là đao phủ, ngày trước vào những dịp tết này, tất cả mọi người đều sợ xui xẻo nên không muốn đến nhà. Tết âm lịch trước đây đều rất thanh lạnh, chỉ có vài người bạn thân của Triệu Chấn Đường và bạn bè của Triệu Tiến là đến thăm hỏi chúc tết mà thôi.
Nhưng hôm nay lại khác, người quen hay không quen cũng đều xuất hiện. Các nhân vật giang hồ của thành nam, các thương gia bên trong thành, trừ quan thân ở ngoài, những nhân vật có chút thân phận đều đến nhà bái phỏng.
Việc buôn bán danh tửu Hán Tỉnh cũng có không ít lợi ích, muốn lăn lộn giang hồ thì phải lễ độ với đại ca, những người khác cũng muốn đi qua khách khí ân cần thăm hỏi một phen, chỉ mong sau này có thể cùng nhau làm ăn một cách dễ dàng.
Giơ tay không đánh người mặt cười, huống chi đa số những người tới đêu là khách thương của tửu phường, Triệu Tiến đều khách khí đối đãi, bạn bè trên giang hồ cũng lấy lễ đối đãi.
Rất nhanh Triệu Tiến liền cảm thấy mệt lử cả người, những việc như thế này so với luyện võ hay giết người thì càng khiến người ta mệt mỏi hơn. Cũng may, chẳng bao lâu, Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng cùng một đám bạn bè tới cửa, tửu phường và chuyện trên giang hồ bọn họ cũng có phần. Sau khi bái lạy năm mới với cha mẹ Triệu gia xong thì bắt đầu giúp đỡ việc tiếp khách.
Dòng người liên tục thẳng đến giờ cơm trưa mới coi như ngừng lại, cũng may bên trong thành Từ Châu có một phép tắc. Đầu năm chúc tết phải trước buổi trưa, nếu không thì sẽ không có ngày nhàn rỗi. Còn có nhiều phú hộ đưa thiếp mời tới, mời đám người Triệu Tiến qua dự tiệc đều bị Triệu Tiến khách khí từ chối.
Trong nhà dần dần vắng bớt người, lúc này Triệu Tiến mới có thời gian đến nhà bạn bè để chúc tết, tiện thể ăn cơm trưa ở Trần gia. Trần Vũ và Triệu Chấn Đường rất quen thuộc vì thế đối xử với Triệu Tiến như là đối với hài tử nhà mình. Nghe nói mấy phú hộ mời Triệu Tiến qua dự tiệc, mỉm cười chỉ ra chân tướng:
- Đấy là muốn chọn cháu làm con rể đấy.
Triệu Tiến lập tức há to miệng, quả thật hắn không nghĩ tới khả năng này, tuy rằng không ít bạn bè cùng tuổi đã thành thân, thậm chí có người đã sinh con nhưng Triệu Tiến vẫn cảm thấy tuổi mình còn nhỏ. Tuy rằng thời đại này kết hôn sớm nhưng cũng có người chuyên tâm vào đọc sách thi cử, sau hai mươi tuổi mới chú ý tới việc kết hôn.
Trần Vũ nói mấy lời này cũng có ý trêu chọc tiểu bối một chút, thấy Triệu Tiến trố mắt xấu hổ, ông lại cười nói:
- Năm nay người tới cầu thân Đại Thăng nhà bác sắp đạp nát cửa rồi, nhà cháu cũng không ít bao nhiêu đâu.
Quả thật Triệu Tiến cũng không rõ lắm, nghĩ thầm rằng có thể là do cha mẹ ngăn cản dùm. Không chờ hắn nói, Trần Thăng đã sốt ruột lớn tiếng nói:
- Cha, sao cha lại nói đến việc này.
Huynh đệ ở đó đều cười, Trần Vũ cũng tủm tỉm cười uống một hớp rượu, tiếp tục trêu chọc:
- Mấy đứa các cháu không cần cười theo, các khuê nữ trong thành đều đang cân nhắc đến các cháu cả.
Tình huống này thật đúng là xui xẻo, chẳng qua mọi người vẫn cười ha hả, tuy rằng cảm thấy xấu hổ nhưng Trần Vũ nói cũng không sai. Việc giết người lập uy khiến người trong thành tránh không kịp nhưng sau khi tửu phường hưng thịnh dần, ai cũng nhìn ra Triệu Tiến và bạn bè phát tài. Gả con gái đi không phải là kiếm một gia đình tốt cho con gái sao, đám người Triệu Tiến vừa giàu có lại trẻ tuổi đương nhiên là một lựa chọn tốt.
Mùng bốn tết, Tôn Đại Lôi từ Bi Châu sang, theo lời hắn nói, Ngung Đầu trấn kia thật không thú vị, trên đường có không ít nơi để vui chơi nhưng người nhà quản chặt không cho đi. Càng khiến Tôn Đại Lôi tức giận chính là, nghe nói hắn cầm bảy trăm lượng bạc chia lợi nhuận, cha mẹ muốn hắn giao nộp bạc cho nhà, nói cái gì mà bỏ vào cửa hàng cuối năm cũng chia lợi nhuận cho. Tôn Đại Lôi coi trọng tiền như vậy, đương nhiên không muốn cho, sau khi bị nói qua nói lại vài lần liền chạy về Từ Châu trước.
Lần này Tôn Đại Lôi mang đến mấy con ngựa mà mọi người vẫn luôn mong muốn có được, tổng cộng mười con ngựa tốt được thắt yên cương đầy đủ. Khi ngựa được mang tới ngay lập tức đôi mắt của Triệu Tiến bị bọn chúng thu hút hoàn toàn.
Trong tám người, ba người Đổng Băng, Tôn Đại Lôi và Vương Triệu Tĩnh có thể cưỡi ngựa, những người khác cả mặt xám như tro,.Nhìn con ngựa cao to thèm thuồng nhưng không dám cưỡi, chỉ đành chờ sư phó trong nhà Đổng Băng Phong đến đây dạy cho kỹ thuật cưỡi ngựa.
Bên trong Vệ sở có nhiều phép tắc nhưng vẫn mê hoặc nhiều người muốn tới. Năm trước Đổng Băng Phong cũng coi như đã có tiền đồ, chứ đừng nói là các loại lương thực làm ra trên vườn ruộng của Đổng gia còn tìm được người mua giá hời, điều này càng khiến sản nghiệp của Đổng gia tăng theo. Đến đến đi đi, mùng một đến nhà Triệu Tiến một lần sau đó trong nhà bắt đầu bận rộn, đến mùng bốn thì không còn kiên nhẫn nữa liền chạy tới đây.
Bạn bè tụ tập, Triệu Tiến vốn định mở tiệc tại nhà chiêu đãi, nhưng để chiếu cố đến tửu phường nên vẫn sắp xếp ở nơi mà năm trước tụ họp.
Lúc Đổng Băng Phong đến quả thật khiến bạn bè giật mình kinh hãi, bởi vì Đổng Băng Phong cầm trường thương trong tay, thắt lưng đeo chiến đao, trên yên ngựa còn treo cung tên, ngay cả quần áo đều là áo giáp mới tinh, nhìn đặc biệt oai hùng.
Cả đám lấy làm kỳ quái, Triệu Chấn Đường lại biết nguyên do, cười nói:
- Đây là phép tắc mừng năm mới của Vệ Sở, mặc giáp trụ chỉnh tề để khoe võ công, nơi khác mừng năm mới thì mặc quần áo mới, còn mừng năm mới của chúng ta thì là trang phục như vậy. Nhưng bao nhiêu năm liền cũng chưa thấy ai làm, chỉ có Băng Phongđáng phải làm như vậy nên lão Đổng mới bỏ tiền vốn ra.
Kết quả, ngày hôm sau, không biết Triệu Chấn Đường lấy từ nơi nào ra một bộ miên giáp, ở tại chỗ khoa chân múa tay nửa ngày mới chán nản buông tha cho nó. Bộ áo giáp đã bị tổn hại không ít, may vá lại như thế nào cũng không còn hình dáng mới nữa, Triệu Chấn Đường vứt bộ miên giáp đi, trên bàn cơm nói đến hào khí ngất trời:
- Năm sau sẽ chuẩn bị cho con một bộ thiết diệp tử giáp, cha cũng mặc giáp trụ đầy đủ, đến lúc đó đi Từ Châu Vệ một chuyến, Triệu gia chúng ta cũng theo đó nở mày nở mặt.
/214
|