Chương 46: Điều thấy trên đường.
Trời còn chưa tối, Triệu Tiến vô cùng cao hứng mặc bộ trúc giáp về nhà. Bộ đồ này sau khi được làm ra thực sự rất giống một bộ khôi giáp, mặc lên uy phong lẫm lẫm. Triệu Tiến dường như lại tìm thấy niềm vui lúc còn nhỏ, khi được mang trên người bộ quân trang.
Sau khi về đến nhà, Hà Thúy Hoa cằn nhằn là xài tiền hoang phí, bại gia chi tử. Triệu Chấn Đường thật ra lại cảm thấy rất hứng thú, tiến lên nhìn ngó quanh, cười mắng mấy câu:
- Ngân lượng của Chấn Hưng đều đã bị tiểu tử con phá sạch rồi.
Lúc mọi người ăn cơm, con khỉ nuôi trong nhà kia lại lén lút đội mũ trụ lên đầu, khiến cả nhà cười lớn.
Buổi tối, Triệu Tiến theo thường lệ nằm ở nơi đó mà suy nghĩ vẩn vơ, thử nhớ lại những đồ vật hữu dụng, có điều trong đầu đều là bộ đồ bảo hộ kia. Đang mơ mơ màng màng ngủ, Triệu Tiến giật mình tỉnh giấc, hắn từ bộ đồ bảo hộ giống như cái thùng nước này mà liên tưởng tới khôi giáp, cũng không phải là trúc giáp của giặc Oa mà là áo giáp của phương Tây, được tạo thành từ mấy tấm sắt.
Hắn còn nhớ rõ rằng, quyển sách mà bằng hữu hắn đọc có đề cập đến, loại khôi giáp như vậy do ứng dụng máy hơi nước mà có thể chế tạo dễ dàng. Mặc dù công nghệ rất đơn giản, nhưng phòng hộ rất hoàn bị, cung tiễn không thể bắn thủng, mâu đâm đao chém đều có thể đỡ, thậm chí đã xuất hiện loại chiến thuật chuyên đối phó với loại khôi giáp này, ví dụ như làm tổn hại một phần bộ giáp, hay là dùng những vũ khí nặng mà đập, chẳng hạn như đầu chùy nhọn nằm trên trường kích của người Thụy Sỹ được tạo ra chính là để phá giáp này.
Tuy nhiên, loại áo giáp này không cách nào phòng ngự được đạn của súng kíp, hiển nhiên hỏa pháo lại càng không cần nói đến.
Nếu như tìm thợ rèn để chế tạo một bộ áo giáp như vậy, không biết là phải tốn bao nhiêu ngân lượng. Đại Minh hiện tại đã có quan hệ mậu dịch với phương Tây, không biết có thể mua được áo giáp này từ những thương nhân ở đó không, ngày mai nhất định phải ghi lại, cái này dùng làm gì. Vừa ngẫm nghĩ, Triệu Tiến đã chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Hà Thúy Hoa nấu thật nhiều thức ăn, nói hôm nay phải về nhà thân phụ mẫu nên làm sớm những món ăn này, đợi đến trưa cho phụ thân hoặc nhị thúc của Triệu Tiến hâm nóng lại ăn.
Thông thường thì về nhà cha mẹ đẻ đều mang theo con cái, tuy nhiên, Hà Thúy Hoa dường như đi làm việc gì đó, bởi vì Triệu Tiến phảng phất nhớ rằng, mỗi năm đều có vài lần như vậy. Triệu Chấn Đường sớm đã sắp xếp xong xuôi, xe ngựa cũng sớm đã tới ngoài cửa, chỉ chờ xuất phát.
Nói tới nhà cha mẹ đẻ của mẫu thân, trong đầu Triệu Tiến hiện lên hình ảnh của một lão giả mập mạp, đó là ngoại tổ phụ của hắn Hà Đồ Hộ, còn có một trung niên nhân trung hậu là cữu cữu của hắn. Mỗi lần hắn đến đều rất vui vẻ, ngoại tổ phụ đều lấy bã dầu cho hắn ăn.
Mặc dù được nhị thúc dùng dầu xoa bóp, nhưng chỗ bị Vương Triệu Tĩnh đánh trúng hôm qua vẫn còn hơi đau, lúc luyện võ mấy lần làm sai động tác. Triệu Chấn Hưng lập tức hiểu rõ nguyên nhân, lại xức dầu thuốc cho Triệu Tiến, rồi làm một vài động tác thả lỏng, việc luyện võ buổi sáng cũng sớm dừng lại.
Nếu không luyện võ, Triệu Chấn Hưng về phòng nghỉ ngơi, Triệu Tiến nhân cơ hội này vào cửa hàng, tới chỗ quầy, đem giấy bút giấu ở trong góc lấy ra, ghi lại những điều hôm qua nghĩ đến.
Giữa trưa trở về ăn cơm, Hà Thúy Hoa về nhà cha mẹ đẻ, Triệu Chấn Đường đi uống rượu với đồng liêu, Triệu Chấn Hưng đem đồ ăn hâm nóng lên, lại cho con khỉ ở bên ngoài ăn, hai chú cháu cùng nhau ăn cơm trưa. Triệu Tiến phát hiện con khỉ kia đối với phụ thân và thúc phụ mình đều ngoan ngoãn, thành thực vô cùng, duy chỉ có với mình là tỏ ra hoạt bát.
Đến khi Trần Thăng đến tìm, Triệu Tiến liền mặc vào bộ giáp trúc bảo hộ kia, cùng với mọi người đi tới bãi để hàng. Triệu Chấn Hưng đặc biệt dặn dò hắn không cần đi tỷ võ, tránh việc bị thương.
Ba người bạn đi trên đường rất chậm, bởi vì hai huynh đệ Trần Thăng và Trần Hồng vô cùng thích thú đối với bộ giáp trúc của Triệu Tiến, nói là hai mắt phát sáng, nước miếng chảy dài cũng không quá. Lúc ở Triệu gia còn tỏ ra thành thực một chút, lúc ra đường liền kêu Triệu Tiến cởi ra để bọn y mặc thử.
Nhưng bởi hình thể của hai người sai khác quá nhiều so với Triệu Tiến, Trần Thăng căn bản không chui vào được, chật vật nửa ngày đành phải buông ra. Trần Hồng vui vẻ đi lên mặc vào, kết quả lại quá lớn, thật giống như đeo một cái giỏ trúc lớn.
Nhìn bộ dáng thất vọng của hai huynh đệ, Triệu Tiến cười đem cách làm như thế nào, mặc vào ra sao nói cho hai người bọn họ biết. Hai huynh đệ lập tức hưng phấn lên rất nhiều. Đây cũng là Triệu Tiến suy xét chu toàn, bản thân hắn sớm đã tìm người thợ đan tre nứa kia làm qua một lần, đã có kinh nghiệm, làm lại đơn giản hơn rất nhiều.
Chính lúc đang cao hứng bàn luận, lại nghe thấy phía trước một trận tranh cãi ồn ào, ầm ĩ liền lập tức nhìn sang.
Từ chỗ Triệu gia đến Trần gia không xa, bọn họ đều ở tại khu vực phía Bắc của thành Từ Châu, đây là khu của những người giàu có, việc buôn bán ở phụ cận cùng mười phần hưng thịnh. Con đường mà Triệu Tiến và huynh đệ Trần Thăng đang đứng, hai bên đều là cửa hàng, theo lẽ thường là rất náo nhiệt.
Chẳng qua hưng thịnh hay náo nhiệt đều là chuyện trước kia. Triệu Tiến nhớ mang máng, nơi này người đến người đi, cửa hàng hai bên đường đều mở cửa đón khách, hàng hóa rực rỡ muôn màu. Mấy năm trước, đại khái là từ sau khi thông dòng sông Ca như lời của các bậc trưởng bối, toàn thể Từ Châu đều đi xuống, con đường này cũng không may mắn hơn, từng nhà một đóng cửa, dừng việc kinh doanh, có người đi trấn Ngung Đầu Bi Châu.
Hiện tại, trên con đường này cũng còn 1/5 các cửa hàng đang sống dở chết dở mở ra, bình thường cực kỳ ế ẩm, người lớn nhìn thấy trong lòng đều không thoải mái, trẻ con thì lại không có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy nơi này có quá ít người liền biến thành thế giới của bọn chúng, có thể lớn tiếng chơi đùa, nói cười. Trên thực tế, mọi nơi trong thành Từ Châu đều như vậy.
Đường phố yên tĩnh, vắng lặng như vậy, đột nhiên xuất hiện âm thanh huyên nào, đương nhiên khiến người khác chú ý.
- Đại sư, đại sư, kính xin thư thả mấy ngày.
Giọng một người trung niên rất hoảng loạn, ở một nơi nào đó liên tục khẩn cầu.
- Thư thả cái đầu người, con mẹ ngươi rốt cuộc có trả hay không?
Lại nghe một âm thanh hùng hậu quát mắng. Trong cửa hàng vang lên tiếng đánh nhau, dường như có người ngăn cản, sau đó lại bị đánh vài cái.
Bọn Triệu Tiến nhìn thấy một người trung niên, bộ dáng như chưởng quỹ lảo đảo đi ra, đẩy cánh cửa rồi trực tiếp ngồi xuống đất, kế tiếp lại nhìn thấy một tiểu nhị đang ra sức liều mạng ở cửa, sau đó thân mình bắn mạnh đi, ngã lăn ra đất ôm bụng lăn lộn, xem ra nhất định là bị đá ra đây.
Nhìn hai người theo sau đi ra, Triệu Tiến và hai huynh đệ đều sửng sốt. Vừa mới nghe thấy hai tiếng “đại sư”, trong lòng đã cảm thấy buồn bực, hiện giờ mới biết là tại sao, hóa ra lại là hai tăng nhân.
Trong ấn tượng của bọn họ, hòa thượng đều là từ bi, thanh tịnh, nhưng hai gã đầu trọc trước mắt này lại hoàn toàn bất đồng, mười phần thô bạo, hung ác, mặt mũi bóng nhoáng.
Vừa nhìn thấy hai tên hòa thượng theo sau đi ra, người trung niên bộ dáng chưởng quỹ kia luống cuống không kịp đứng lên, quỳ bò tiến lên vài bước, vẻ mặt thê thảm khẩn cầu:
- Như Nan đại sư, tiền bạc của cửa hàng này đều nằm trong hàng hóa, thành Từ Châu hiện giờ vắng lặng như thế, thật sự việc buôn bán không tốt.
- Con mẹ nó, ai thèm nghe ngươi nói chứ.
Một tên hòa thượng tiến lên, giơ chân đáp ngã người trung niên, chân phải dẫm lên ngực nói:
- Thiếu nợ thì phải trả cả vốn lẫn lời, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi nói có trả hay không?
- Như Ninh đại sư, tiểu nhân ba ngày sau có thể thu về một khoản, nhưng quý tự trong lúc Trung thu tăng thêm lợi tức, hiện tại lãi mẹ đẻ lãi con, tiểu nhân thực sự còn chưa làm ra, có thể hay không….
Còn chưa nói hết, lại bị đá tiếp một cú quay cuồng, Như Nan hòa thượng kia chỉ vào mặt chưởng quỹ tức giận mắng:
- Kiếm tiền vì Phật tổ, ngươi còn dám cò kè mặc cả.
/214
|