Chương 47: Tán thưởng.
- Ba ngày sau bần tăng sẽ tới lấy tiền. Tiền không có, liền bắt khuê nữ của ngươi trừ nợ. Khuê nữ nhà ngươi thoạt nhìn có duyên với phật, đi Vân Sơn Tự tu hành vài năm cũng đủ trả tiền cho ngươi rồi. - Như Ninh hòa thượng cười hắc hắc nói.
- Đại sư, bất kể thế nào cũng không...- Vừa nghe vậy, chưởng quỹ kia lập tức nóng nảy, muốn đi lên cầu xin liền bị đánh một cước, tức khắc co rúc ở chỗ đó không thể động đậy.
Hai huynh đệ Triệu Tiến và Trần Thăng nhìn thấy vậy thì trợn mắt há mồm. Lưu manh vô lại làm vậy là chuyện bình thưởng, không nghĩ tới hòa thượng cũng có cái dạng này. Với lại, Triệu Tiến đem lão hòa thượng này so sánh với Đồng Đầu thành nam, phát hiện Đồng Đầu thành nam kia còn hiền lành ôn hòa hơn nhiều.
Trong cửa hàng lúc này có ba người vừa chạy đến, một trong số đó là một cô bé gần giống Mộc Thục Lan bị hai người đem vào trong cửa hàng.
Trên đường phố cũng có những cửa hàng khác mở cửa, tuy nhiên vừa rồi có gây rối xảy ra trên đường, có mấy người làm thuê đi ra cửa thấy vậy liền rụt về lại. Trên đường có hai người đi đường cũng xoay lại nhìn trong nháy mắt liền ngoảnh đi, căn bản không ai dám quản.
Thấy một màn như vậy, hai huynh đệ Triệu Tiến và Trần Thăng không kìm nổi cước bộ nhanh hơn, không muốn nán lại nơi này. Sau khi đi qua con đường đấy, Trần Thăng mói nhỏ giọng nói:
- Thảo nào cha ta luôn nói không thể trêu vào hòa thượng ở Vân Sơn Tự.
Triệu Tiến cũng nghe cha mẹ đề cập qua Vân Sơn Tự vài lần, chỉ nói là hương khói rất thịnh, không nghĩ tới hoà thượng ở Vân Sơn Tự lại hoành hành ngang ngược đến nước này.
Đã từng chứng kiến uy phong của cha mình, cũng từng gặp loại người giang hồ như Đồng Đầu. Ngẫm lại thật không ngờ mấy tên hòa thượng không kiêng nể gì sổ sách cướp người trong thành Từ Châu, có thể đoán được thực lực của Vân Sơn Tự.
Chưa kịp nghĩ nhiều, nơi để hàng đã ở ngay trước mắt. Giương mắt vừa thấy, Triệu Tiến tức thời có chút kinh ngạc. Nơi để hàng nhiều hơn một phần ba so với lời người thiếu niên kể hôm qua.
An toàn. Nhìn qua có thể đánh, cho mình cơ hội nổi danh. Còn có thể nhìn thấy những nhân vật khác, chỗ như thế này, mọi người đương nhiên nguyện ý đến.
Những thiếu niên kia hôm qua sau khi về nhà đều một truyền mười, mười truyền một trăm. Trẻ con tán dóc vốn khoa trương sự việc, nơi đây càng bị khoe khoang trên trời dưới đất ai cũng biết. Tuy nhiên vào trời lạnh như lúc này có thể đi ra ngoài, gia cảnh thường thường còn có thể, nếu không thân thể cũng không đủ khỏe mạnh.
Rất xa đã có người thấy được Triệu Tiến, hạ giọng nói với nhau khiến tất cả mọi người đều nhìn qua. Khi nhìn thấy trúc giáp trên người Triệu Tiến, lập tức nhốn nháo lên, nhanh chân đi tới hướng này.
- Không ngờ ngươi có thể mang một bộ khôi giáp, không đúng, là làm bằng cây trúc hay sao?
- Chỗ nào làm nên thứ này, bao nhiêu tiền?
Vài thiếu niên có gia cảnh tốt mồm năm miệng mười hỏi, Vương Triệu Tĩnh đứng một bên cẩn thận nghe, mặc dù không nói gì nhưng trong lòng vẫn muốn biết.
Triệu Tiến có chú ý tới, hôm qua khi Đổng Băng Phong tới trên người cậu ta còn mặc bì giáp, trên tay cầm côn gỗ cùng hai gã thân binh ngồi ở ven đường xa xa, thỉnh thoảng có hướng qua đây nhìn mấy lần.
Đừng thấy Đổng Băng Phong mặc bì giáp trên người, thế nhưng lại giương mắt nhìn qua bộ trúc giáp của Triệu Tiến, tuy rằng đơn giản nhưng có chút uy quyền, khiến cậu bé ham võ này vừa thấy liền cực kì thích.
Triệu Tiến cũng không đi khắp mọi nơi để hỏi han, chỉ nhờ vài người thân cận chỉ bảo đi làm trúc giáp này, liền đi tìm người làm.
Bộ giáp này là đồ phòng ngự, chính là vũ khí để luận võ. Những người khác bảo bộ giáp có tác dụng không lớn, nhưng khi mặc nó hắn có cảm giác uy phong, có thể đánh võ vật lộn mà không bị thương nặng.
- Chân ta còn chưa nhanh nhẹn lắm, hôm nay không thể tham gia luận võ rồi. Ta đến để bố trí bốc thẻ bài! - Triệu Tiến mở miệng nói.
Nghe hắn nói như vậy, Vương Triệu Tĩnh che ngực cười khổ nói:
- Ta hiện tại thở mạnh cũng thấy đau, hôm nay cũng đừng đánh nữa.
Thẻ bài gỗ hiện tại được cất trong hũ cùng với điểm tâm được đặt ở Trần gia bảo quản. Mỗi ngày Võ Đô đều đưa gia nô đến nơi này, vừa thấy Triệu Tiến ở đây, vài cậu nhóc còn nhỏ tuổi đã đem những vật này mang lên đặt trên đài.
Triệu Tiến vừa muốn sờ vào thẻ bài, Thạch Mãn Cường và Cát Hương đứng bên cạnh cười hì hì rồi lại cười, mỗi người một bên đem hai tay Triệu Tiến giơ lên, Lưu Dũng cúi xuống hô to:
- Ngày hôm qua đệ nhất danh là Triệu Tiến.
Phía dưới những thanh niên biết được Triệu Tiến là người trọng yếu ở nơi đây, càng lấy làm khâm phục sự dũng mãnh của hắn, cùng hô to:
- Triệu Tiến, uy vũ!
Liên tục hô ba lần, thân binh Đổng gia ngồi ở phía xa cũng bị kinh động, còn tưởng bên này xảy ra chuyện gì, cuống cuồng đứng lên quan sát.
Về phần Đổng Băng Phong mới tới nhìn thấy cảnh tượng này liền mang vẻ mặt hâm mộ, ai cũng đoán được trong lòng y đang nghĩ: Khi nào ta mới được như thế này.
Hai cường thủ Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh cần nghỉ ngơi, tương đương với tóp 8 bớt đi hai người, mọi người tức khắn đều hào hứng, bày tỏ ý muốn tham gia.
Hôm nay vào lúc bắt đầu tranh đoạt thẻ bài, thậm chí đã xảy ra đánh nhau, coi như đang ở vòng thứ nhất trước khi tiến hành đấu loại.
Đổng Băng Phong ngày hôm qua mặc dù thua, nhưng khả năng chen lấn không hề kém cỏi, rất nhanh liền chọn được một thẻ bài. Mặc khác không ngờ Triệu Tiến ngay sau đó liền cởi trúc giáp trên người tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn các các thanh niên tranh đấu với nhau. Vương Triệu Tĩnh cũng đã đi tới đứng ở một bên, ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Triệu huynh đệ sinh vào năm nào?
Vương Triệu Tĩnh mở miệng trước nói.
Triệu Tiến tính toán đôi chút rồi trả lời:
- Tháng hai năm hai tám, Vương huynh đệ là lúc nào?
- Không ngờ Triệu huynh đệ lớn hơn ta sáu tháng, về sau phải xưng hô là Triệu huynh rồi.
Vương Triệu Tĩnh cười tiếp lời nói.
Triệu Tiến gật đầu nói:
- Chúng ta là bạn tốt.
Trong lời nói có ý kết giao, Triệu Tiến đương nhiên có thể nghe ra. Mặc dù nói đối phương tuổi trẻ có tâm tư, nhưng ở tuổi này có thể biết đối nhân xử thế như vậy là khá lắm. Hơn nữa thái độ của vị phú gia công tử này so với ban đầu đã thay đổi rồi.
Thời điểm Vương Triệu Tĩnh vừa mới đến nơi này trao đổi hàng hóa, luôn có biểu hiện muốn giành phần thắng ở mọi nơi, cùng người khác bất đồng, còn có dụng ý mua chuộc lòng người. Là con cháu quan lớn trong kinh thành từng thấy nhiều tranh đấu trong nội bộ, khẳng định cậu ta có không ít tâm tư phức tạp. Vương Triệu Tĩnh làm ra được những chuyện này, quả thực là một thiếu niên tranh cường háo thắng có tính toán khác biệt.
Nghĩ đến đây, Triệu Tiến tự giễu mỉm cười. Mới có bấy nhiêu tuổi mà đã có tâm tư phức tạp như vậy, đơn giản một chút có phải tốt hơn không.
Vương Triệu Tĩnh sau khi nghe Triệu Tiến nói "Đều là bằng hữu", lập tức bắt đầu vui vẻ, tới gần một chút nói:
- Triệu huynh thực rất giỏi, tiểu đệ ở kinh thành cũng chưa thấy luận võ như vậy bao giờ. Tiểu đệ không hề thích thú khi ở đấy, không phải tự mình so sánh quan vị cao thấp với bề trên, nhưng họ chi tiêu thật hoang phí. Tiểu đệ cảm thấy rất bực mình khi phải theo chân bọn họ. cùng gia phụ đi đến nơi này, tuy rằng gia mẫu và di nương đều không vui vì cho rằng nơi đây không bằng chốn kinh sư, nhưng khi tới đây tiểu đệ cảm thấy rất mới mẻ, thiên địa rộng khắp...
Nghe đối phương thao thao bất tuyệt, Triệu Tiến có thể cảm giác đây là lời thật lòng của đối phương. Cái loại hoạt bát thiếu niên này ở kinh sư bị đè nén, đi tới nơi này liền hưng phấn, giãi bày rất rõ ràng.
- Triệu huynh, tại sao ngươi lại luận võ như thế này?
Vương Triệu Tĩnh cuối cùng hỏi vấn đề này.
Triệu Tiến nhìn đối phương, trên mặt thiếu niên kia chỉ có tò mò và ngây ngô. Triệu Tiến cười cười trả lời nói:
- Ta từ nhỏ không có huynh đệ, rất cô đơn, muốn kết giao nhiều bằng hữu. Ngươi xem, tổ chức luận võ, tất cả mọi người đều thân cận không ít.
Vương Triệu Tĩnh liên tục gật đầu, đồng ý nói:
- Hoàn toàn chính xác. nếu như không có luận võ như thế này, tiểu đệ và Triệu huynh, và Trần Thăng, còn có Tôn Đại Lôi, Thạch Mãn Cường, Cát Hương, Lưu Dũng đều không có cơ hội quen biết, chớ đừng nói chi là ở cùng một chỗ chiến đấu cao hứng như vậy. Triệu huynh thật có tài, có thể nghĩ được cái này, tiểu đệ vừa mới biết đến luận võ đã cảm thấy không tầm thường. Thẻ bài quy củ, phần thưởng quy củ, tất cả mọi thứ đều rất tuyệt.
Đừng xem Triệu Tiến cùng Trần Thăng chỉ là con cháu của nha dịch, hay là lao động ti tiện, mà Thạch Mãn Cường và đám người Cát Hương xem như là lương dân, nhưng so với địa vị chân thật trong xã hội cũng là một trời một vực.
Mà Triệu Tiến và Trần Thăng đem so sánh với Vương Triệu Tĩnh và Đổng Băng Phong lại kém rất xa, bình thường cha mẹ sẽ không cho những đứa con này lui tới với nhau.
Nhưng khi có hội luận võ này thì đã khác, chẳng khác nào bọn nhỏ tự đi chơi đùa, những người lớn cũng không quản quá nghiêm, kẻo người ta lại bảo nhà mình lòng dạ hẹp hòi.
Nguyên nhân là như thế mới có tình cảnh các thiếu niên ngang nhiên tỷ võ giành thắng lợi, mới có thể khiến công tử phú quý Vương Triệu Tĩnh này từ kinh đô trở về cảm thấy mới mẻ, cảm thấy sức sống tràn đầy.
Thấy thiếu niên khen ngợi xuất phát từ chân tâm, Triệu Tiến cũng có chút phơi phới, vò đầu nói:
- Ta cũng là vì cao hứng muốn vui chơi cùng mọi người, cùng học võ đọ sức với thanh niên trong vùng mà thôi.
Tuy cao hứng vui vẻ, nhưng khi đáp lời cũng phải đúng mực.
/214
|