Chương 48: Văn quý vì sao học võ.
Vương Triệu Tĩnh gật gật đầu. Trải qua vài ngày, y từ không phục đã biến thành thật tâm bái phục, ngôn ngữ và thái độ hiện tại so với trước đây cũng có nhiều thay đổi.
-Vương Triệu Tĩnh, nhà của cậu là thư hương môn đệ, có lời này ta nói chắc đắc tội người khác, học võ đối với cậu mà nói hẳn là chuyện thấp hèn đúng không, vậy sao của võ nghệ cậu tốt như vậy?
Đây là nghi vấnTriệu Tiến thắc mắc đã lâu.
Thời đại này địa vị văn nhân vô cùng cao, mà văn sĩ có công danh càng khó lường, về phần đậu Tiến sĩ, lại ở Đô Sát viện làm Ngự Sử thanh lưu, đã xem như trí thức lỗi lạc rồi. Môn đệ thanh quý như vậy, cho dù con cháu vô năng cũng muốn đốc xúc đọc sách, mà không phải học võ. Phải biết rằng coi như là thống soái - một cấp bậc cao nhất của võ tướng, ở trong mắt văn thần cũng bất quá chỉ là một con chó. Việc này quá đối lập, xuất thân tiến sĩ, con trai trưởng quan thanh lưu ở kinh thành lại học võ, nếu nói là kinh thế hãi tục cũng không quá đáng.
Hơn nữa qua tiếp xúc mấy ngày nay, Vương Triệu Tĩnh cũng không phải là cái loại con ông cháu cha vô năng. Y ở cái tuổi thiếu niên, không ngờ cũng có kiên nhẫn, bình tĩnh, trí tuệ, hơn nữa so với bạn cùng lứa tuổi mà nói, y ân tình tinh thục. Người như vậy khẳng định không phải vô năng đọc sách.
Kỳ thật Triệu Tiến sau khi hỏi ra vấn đề này, cũng hiểu được không ổn, này không phải là ngầm nói đối phương trên phương diện đọc sách thiên tư không đủ sao?
Lấy sự thông tuệ của Vương Triệu Tĩnh, đương nhiên nghe ra tầng ý tứ này. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên. Nếu y là người trưởng thành có thể sẽ nhịn xuống, nhất là thời điểm hiện tại lại đang muốn kết giao với đối phương, nhưng y lại đang ở vào cái tuổi tranh cường háo thắng, lúc này bị người xem nhẹ sao nhẫn nhịn được. Bèn cao giọng định giải thích, ngay vào lúc đó giữa sân luận võ đã đánh tới top mười sáu, bởi vì có không ít người mới đánh lên, âm thanh trầm trồ khen ngợi và khích lệ liên tục vang lên, căn bản không ai chú ý tới bên này.
- Gia phụ và người lớn trong nhà đều nói ta kế thừa nghiệp đèn sách, hiện tại đi thi học viện, nhất định có thể khảo trúng tú tài. Gia phụ còn nói ông ấy năm đó viết bài văn còn không bằng ta hiện tại, nói ta đợi vài năm, trúng cử cũng không khó.
Xem bộ dạng Vương Triệu Tĩnh nói kích động, hơn nữa đem cả phụ thân và người lớn ra, cũng không giống như là giả dối. Tuy nhiên Triệu Tiến với hệ thống khoa cử thời đại này cũng đại khái hiểu rõ, cửa ải phủ huyện thi học viện này không khó, có tài có quan hệ, giành được tú tài công danh không khó, nhưng tới cửa cử nhân kia thì không dễ dàng. Ngay cả loại gia đình võ phu Triệu Tiến đều từng nghe đến cách nói: "Kim cử nhân, ngân tiến sĩ". Ý muốn nói là kỳ thi đậu Cử nhân và thi đậu Tiến sĩ rất khó khăn.
Tú tài đông đúc, tỉ lệ trúng cử cũng rất nhỏ. Hơn mười vạn tú tài, một khoa lấy ngàn cử nhân, mà cử nhân tiến hành thi hội, sau đó thi đình thi đậu tiến sĩ, đồng tiến sĩ, mấy ngàn hoặc ngàn cử nhân lấy hơn trăm thậm chí mấy trăm tiến sĩ, tỷ lệ phần trăm thi đậu kỳ thi tú tài sẽ cao hơn so với kỳ thi đậu Cử nhân.
Hơn nữa Vương Triệu Tĩnh năm đó ở kinh sư, là bắc Trực Lệ, bây giờ trở về Từ Châu, là nam Trực Lệ, nam bắc Trực Lệ là trung tâm thiên hạ, tú tài so với tỉnh khác phải nhiều hơn rất nhiều. Mạch văn Giang Nam lại cường thịnh, nhiều tú tài đến kỳ thi thi hương còn phải một lần dự tuyển nữa, có đốc học Ngự Sử chủ trì cuộc thi, qua cửa ải này, mới có tư cách thi cử nhân.
Tỉ lệ thấp như vậy, cuộc thi khó như vậy, lại còn nói có thể trúng cử, khẩu khí thật lớn, nếu bị những người khác nghe được, đại bộ phận bạn cùng lứa tuổi Triệu Tiến nghe không hiểu, mà người trưởng thành thì sẽ nghĩ đến đây là tiểu hài tử, không cho đó là thật.
Nhưng Triệu Tiến không cho là như vậy. Lấy Vương gia thư hương môn đệ như vậy, làm việc đều có chừng mực, đem con khen quá phận, đến lúc đó nếu như không có khảo trúng, vậy cũng sẽ lập tức biến thành truyện cười lớn trong giới sĩ lâm. Hơn nữa người Vương gia cũng không giống là dỗ hài tử, Vương Triệu Tĩnh đang còn tuổi lớn lên, dựa vào cái gì phải dỗ dành hắn nói có thể kỳ thi đậu Cử nhân? Nói như vậy, tất nhiên là có căn cứ.
Triệu Tiến như thoáng chút suy nghĩ gật đầu. Nhìn phản ứng của Triệu Tiến cũng không phải là có lệ, mà là một bộ dáng tin tưởng, Vương Triệu Tĩnh lúc này mới buông lỏng không ít. Xem ra y rất sợ người khác nói y học võ là vì không giỏi học văn.
- Kỳ thật ban đầu ta cũng cảm thấy kỳ quái. Nghe gia mẫu nói, gia phụ trước đây là tính toán để cho ta học văn đi theo con đường của ông ấy. Nhưng vào kinh năm thứ ba liền đổi chủ ý, nói để cho ta học võ. Rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, còn có rất nhiều người thăm nhà chúng ta tới khuyên ngăn, gia phụ thủy chung kiên trì. Cũng may, mấy năm nay tiểu đệ đọc sách và luyện võ đều không có chậm trễ, các trưởng bối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Triệu Tĩnh nói rõ chi tiết .
Một văn thần, còn là tiến sĩ xuất thân quan thanh lưu ở kinh thành, không ngờ nổi lên trong đầu ý niệm để hài tử nhà mình học võ, điều này thật đúng là kỳ quái.
Tuy nhiên Triệu Tiến vẫn cười nói :
-Vương Triệu Tĩnh ngươi thật đúng là văn võ song toàn.
- Quá khen, Triệu huynh quá khen.
Văn võ song toàn ở thời đại này là một trong những năng lực xuất sắc nhất, Vương Triệu Tĩnh sau khi nghe vậy hết sức phấn khởi.
Trên trận luận võ, Đổng Băng Phong đã đánh bại Tôn Đại Lôi, tiến vào bán kết. Chớ nhìn côn thuật của cậu ta thùng rỗng kêu to, nhưng ngày hôm qua hơn nửa là khinh địch, nếu cẩn thận ra chiêu, dựa vào thân thể và huấn luyện của cậu, thắng lợi cũng không khó. Một trận khác là Trần Thăng và Thạch Mãn Cường, Trần Thăng có phần thắng khoảng tám phần.
- Triệu huynh, tiểu đệ cảm thấy Triệu huynh trầm ổn thong dong, mưu lược xuất chúng, võ nghệ tốt như vậy. Tiểu đệ mạo muội nói một câu, cho dù là một địa phương như kinh thành, trong đám người cùng tuổi chúng ta, Triệu huynh cũng là hiếm thấy đấy.
Vương Triệu Tĩnh mở miệng khen Triệu Tiến.
Triệu Tiến không kìm nổi cười, lắc đầu nói:
- Chúng ta đều cùng một chỗ chơi, có gì mà mưu trí xuất chúng như ngươi nói chứ.
- Ừm, mấy thứ này ngẫm nghĩ thấy bên trong đều hàm chứa đạo lý, tiểu đệ trở về nhờ gia phụ giảng, gia phụ cũng kinh ngạc vô cùng.
Vương Triệu Tĩnh nói rất chân thành.
Giữa sân Đổng Băng Phong và Trần Thăng ở bán kết đều thắng lợi, chẳng qua Đổng Băng Phong bị Cát Hương đánh đập rất khó coi, cái mũi bị chảy máu rồi. Trần Thăng thì không có chuyện gì.
- Triệu huynh, chí hướng của ngươi là gì?
Vương Triệu Tĩnh đột nhiên hỏi ra vấn đề này. Giờ phút này mọi chú ý của Triệu Tiến đặt ở trường luận võ, theo bản năng trả lời nói:
- Làm cho mình không ngừng trở nên mạnh mẽ, lưu danh sử sách.
Giữa sân hai người vẫn là dùng khí giới, nhưng ưu thế của Trần Thăng vẫn lớn hơn, một bước liền lấn đến trước mặt. Triệu Tiến đột nhiên cảm thấy không đúng, giống như người bên cạnh quá an tĩnh, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Vương Triệu Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ và kính nể nhìn qua. Triệu Tiến ngẩn người, chẳng lẽ mình nói sai nói cái gì rồi.
- Triệu huynh quả nhiên lòng có chí lớn, tự thân tôi luyện, nhất định sẽ lưu danh sử sách, rất giỏi!
Vương Triệu Tĩnh nghiêm túc nói.
Triệu Tiến ho khan. Thật sự là hắn nghĩ như vậy, hơn nữa cũng không sợ nói ra, nhưng bị người khác sùng kính đánh giá như thế lại khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng.
- Thời điểm tiểu đệ vừa mới đến bên này, cảm thấy tất cả mọi người không bằng mình, ăn vài lần thua. Sau khi trở về, gia phụ mới nói, trong lùm cỏ cũng có long xà, không thể tự cao tự đại. Nghe được lời Triệu huynh mới nói rồi, tiểu đệ mới hoàn toàn tin.
- Chúng ta đều là bằng hữu, ngươi khen ta như vậy, sao thấy xa lạ.
Triệu Tiến cười vỗ vỗ bờ vai của Vương Triệu Tĩnh.
Nghe Triệu Tiến lại nhấn mạnh "đều là bằng hữu", Vương Triệu Tĩnh gật đầu thật mạnh.
Giữa sân bộc phát ra một trận ủng hộ. Sau khi Trần Thăng dùng đoản côn đánh lên trường côn của Đổng Băng Phong, trường côn, liền trực tiếp nhún vai đem đối phương đánh ngã, đạt được thắng lợi.
Cho đến lúc này, Mộc Thục Lan cũng không xuất hiện. Nhưng thật ra năm tên lưu manh mặt sưng kia xuất hiện, tự tát mình, đập đủ đầu rời khỏi.
Không giống người khác, đứng thứ nhất trong cuộc luận võ là Trần Thăng. Y đối với mấy khối điểm tâm này cũng không cảm thấy hứng thú. Sau khi thấy biểu hiện của Triệu Tiến, y cũng muốn noi theo, trước tiên nhường đệ đệ mình lấy đủ, sau lại để những người thân cận lấy đi, những thứ còn lại cũng phân cho toàn trường.
Hành vi khẳng khái của y khiến các thiếu niên rất hưng phấn. Đổng Băng Phong cũng đi theo cầm hai khối ăn, hương vị ngọt ngào. Triệu Tiến đại khái đi đứng, so với ngày hôm qua cảm giác tốt không ít, ngày mai hoặc là ngày mốt là có thể lên sân đấu rồi.
- Triệu Tiến, ta đỡ ngươi trở về, dù sao cũng tiện đường.
Trần Thăng mở miệng nói.
Nhìn Vương Triệu Tĩnh và Triệu Tiến chuyện trò vui vẻ, trong lòng Trần Thăng không quá thoải mái, nghĩ thầm rằng ta là bằng hữu tốt nhất của Triệu Tiến, ngươi là một người mới tới thân thiết như vậy là sao.
Đi đường kỳ thật vẫn rất ổn, cũng không cần dìu, chẳng qua này trời lạnh không hoạt động, trên người rất lạnh. Trên đường trò chuyện phiếm, Trần Thăng nói cũng là về luận võ:
- Cái tên mới tới Đổng Băng Phong kia trên thực tế rất lợi hại. Y căn bản là thiếu luận võ, cho nên không biết đánh như thế nào. Bộ hoa tiêu quy hoa tiêu gì đó nếu dùng đúng cách cũng rất mạnh.
- Ngươi có thấy hai người đi theo y không? Hai người nọ có lẽ là sư phụ y, thoạt nhìn họ cũng hẳn là hiểu biết vũ kỹ trên chiến trận.
Triệu Tiến cũng đem quan sát của mình nêu ra.
/214
|