Chương 49: Hiện thực cuộc sống.
Hai ngày sau, Triệu Tiến vẫn không thể lên lên đài tỷ võ được. Gân cốt hắn nội thương nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều, theo lời của Triệu Chấn Hưng, may mà bên cạnh Triệu Tiến có người am hiểu mọi việc, bằng không thương thế này mà để lâu không chữa, cứ như vậy sẽ biến chứng nặng hơn.
Vương Triệu Tĩnh bị thương cũng không nhẹ. Chẳng qua việc trị thương ở Vương gia phủ luôn sẵn sàng nên Vương Triệu Tĩnh khôi phục rất nhanh.
Hai ngày nay, Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh hễ gặp nhau là tán gẫu chuyện trò. Trần Thăng – một trong tám người trẻ tuổi thân cận cũng hay lui tới. Triệu Tiến thì không muốn nói chuyện chí hướng linh tinh, hơn nữa Vương Triệu Tĩnh lại nói chuyện hết sức văn nhã, trò chuyện mãi cũng mệt mỏi, nên mới cùng mấy người thân cận nói lại chuyện cũ.
Nhịp nhàng ăn khớp, càng nói lại càng hăng, mấy chuyện xưa cũ nhanh chóng hấp dẫn mấy người trẻ tuổi. Chuyện càng kể càng thêm hứng thú, nào là thần thoại, nào là hiệp nghĩa khiến cho người ta dâng trào nhiệt huyết, muốn ngừng cũng không được.
Cứ như vậy, mấy người trẻ tuổi lại cố ý thua, sợ bỏ lỡ mất chuyện hay, làm cho Triệu Tiến không dám kể chuyện dài dòng nữa, hơn nữa, cứ chăm chú quan sát trên trận luận võ, không làm cho chuyện xưa của mình bị quấy rầy.
Hôm nay là ngày mười ba tháng mười một, mới sáng sơm, Triệu Tiến đã dậy sớm chạy bộ, cảm thấy vết thương trên đùi của mình đã hoàn toàn khỏi hẳn. Trước khi ăn điểm tâm, Triệu Tiến sực nhớ đến một chuyện liền vội chạy về căn phòng của mình, đem hai trăm Văn Tân tiền cất trong tủ bỏ vào trong ngực.
Vừa đến nơi luyện võ, lại thấy tim heo xắt nhỏ gói trong giấy dầu, Triệu Chấn Hưng cười nói:
- Là do thợ đan tre nứa đưa tới, nói là sau khi làm cho con nguyên một bộ trúc giáp kia, mấy ngày nay buôn bán bận rộn vô cùng, người đến mua đều là những người giàu sang cả, kiếm được bội tiền khiến y buôn bán lời không ít. Năm nay năm này y cũng sống khá giả rồi. Con đã tìm việc làm ăn giúp y, dạy y làm bộ bảo vệ như thế nào, nên y cố tình tặng con để cảm tạ.
- Đợi đến buổi trưa, nhị thúc và cả nhà cháu cùng nhau ăn.
Triệu Tiến cười nói.
Triệu Chấn Hưng nhìn cán dài trong tay, chăm chú xem xét, rồi hỏi:
- Trúc giáp này nếu cháu dùng dầu ngâm qua là có thể tăng phòng ngự trên diện rộng, còn nếu được khảm ván gỗ và miếng sắt, thậm chí có thể phòng được cung tiễn. Thứ này so với áo giáp tốt hơn không ít, cháu không muốn giữ bí mật sao?
- Đây là cách tốt sao? Căn bản không thể phòng giáo đâm và hỏa khí, có lẽ là thiết giáp mới tốt.
Triệu Tiến thuận miệng trả lời.
Triệu Chấn Hưng lại tiếp tục trầm mặc, nhìn Triệu Tiến một hồ, tự nhiên nở nụ cười mỉm, gật đầu nói:
- Tiểu Tiến, chí hướng của cháu quả không nhỏ.
Triệu Tiến cười khan, trong lòng thầm chửi mình không tự kiểm soát được, càng ở lâu, tâm trí mình lại giống như một đứa con nít, dường như bị hoàn cảnh này đồng hóa rồi. Triệu Tiến tự bảo mình từ nay phải cẩn thận, trước khi nói điều gì phải ngẫm lại thật kỹ.
Nhưng Triệu Chấn Hưng chỉ nói đến đây thôi, không hỏi gì thêm nữa. Cứ như vậy, cho đến khi luyện võ xong, đã trưa rồi, hai người bọn họ cầm bao thức ăn kia về nhà cùng ăn.
Lúc này Trần Thăng đến tìm Triệu Tiến. Con khỉ nhỏ trong nhà Triệu Tiến bị dọa phát sợ kêu loạn lên, chính bởi vì bộ trúc giáp uy phong mà Trần Thăng đang mặc trên người.
Vốn bộ của Triệu Tiến thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng so với Trần Thăng thì vẫn còn thô hơn rất nhiều. Ngay cả Triệu Chấn Đường và Triệu Chấn Hưng cũng phải lại xem. Quả thật bộ trúc giáp mà Trần Thăng mặc được phỏng theo kiểu giáp Sơn Văn. Vài chỗ còn giống như miếng hộ tâm và thú vân, hơn nữa còn chà cây trẩu, nhìn xa xa trông như áo giáp thật.
Nói tới lại thấy khéo, thời điểm cả đoàn bọn hắn đi vào con phố kia, lại bắt gặp hai hòa thượng mấy ngày hôm trước đã gặp. Tuy nhiên ngoại trừ Như Ninh và Như Nan ra, ở ngoài cửa còn có một chiếc kiệu đang đỗ, bên cạnh đó còn có cái bà tử.
Đột nhiên từ rất xe truyền đến tiếng khóc và tiếng chửi mắng, bốn thanh niên trai tráng mặc tăng bao màu đấy đang kéo một tiểu cô nương từ trong cửa hàng đi ra. Chạy theo phía sau là người nhà chưởng quầy đang la khóc om sòm, nhưng vừa đến gần một chút liền bị đám thanh niên quyền đấm cước đá.
Bọn chúng kéo tiểu cô nương kia vào cỗ kiệu rồi nâng kiệu lên, Như Ninh hòa thượng hung ác nói:
- Khóc cái gì, cho khuê nữ ngươi đi tu hành là phúc khí của nhà ngươi, Phật gia khai ân, bạc ngươi nợ, trước tháng ba sang năm trả hết là được rồi.
-…Vẫn còn muốn trả bạc, chẳng phải các ngươi đã bắt người trả nợ…
- Là bọn ta thêm cho ngươi bốn tháng có hiểu hay không, đây là ân đức đấy, hiểu chưa?
Như Nan hòa thượng đứng bên cạnh nói to.
Chưởng quầy kia thân mình run mạnh, ngã ngồi xuống đất, gia quyến lập tức nhào lên khóc lóc dậy trời.
Lần này trên đường ngay cả một người xem náo nhiệt cũng không có, chỉ có mấy người bọn Triệu Tiến, tiếng la tiếng khóc bọn hắn đều nghe rất rõ ràng. Như Ninh và Như Nan đều liếc mắt về hướng này, thấy đám thiếu niên thì khinh thường, nghênh ngang bỏ đi.
Giữa ban ngày ban mặt, lại dám cưỡng đoạt dân nữ, tình cảnh này khiến Triệu Tiến cũng thấy chấn động. Tiểu cô nương bị bắt đi kia không lớn hơn Mộc Thục Lan là bao, hắn thấy rất rõ ràng.
- Không nên dây vào, ngày đó ta có về hỏi cha ta, cha ta nói ngay cả Tri Châu cũng không dám quản chuyện của Vân Sơn Tự, hơn nữa hai chúng ta cũng không đánh lại bọn chúng.
Trần Thăng ở bên cạnh thấp giọng nói.
Trần Thăng còn tưởng rằng Triệu Tiến muốn là việc nghĩa, đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ khiến cho Triệu Tiến thấy tự xấu hổ, nghĩ thầm rằng, không ngờ mình trong mắt những người bạn này lại to lớn như vậy.
Tất nhiên là không thể quản được, sáu hòa thượng trai tráng kia, còn mình chỉ có hai làm sao mà đánh thắng được. Hơn nữa, theo lời Trần Thăng nói quyền thế của Vân Sơn Tự làm cho hắn càng thêm kinh sợ. Tri Châu không dám quản, hoành hành Từ Châu, dây vào chính là uy phong thổ hào. Nếu mình dám động đến cũng chính là tự tìm phiền phức đến nhà, Triệu Tiến không phải là kẻ đột nhiên sục sôi nhiệt huyết mà đâm đầu vào đấy.
Hơn nữa, Triệu Tiến còn thấy rõ nhiều việc khác, hắn thấp giọng nói với Trần Thăng:
- Ngươi cũng đừng cảm thấy người nhà kia đáng thương, ngươi xem, có thể chưởng quỹ kia có ý muốn lấy con gái để trả nợ đấy.
Trần Thăng trợn hai mắt nhìn, Triệu Tiến vẫy tay ra hiệu đi tiếp, ra khỏi chỗ đó còn nói thêm:
- Cả nhà chưởng quỹ kia khóc trời đập đất, cũng không cướp người trở lại, bộ dạng bi thảm đấy rõ ràng là diễn cho hàng xóm xem. Lúc cuối cùng khi biết không thể gán nợ, mới tê liệt ngã xuống như vậy. Cho nên họ không đáng thương đâu, có đáng thương thì đáng thương cho cô nương kia.
- Làm sao ngươi thấy được? Ta không có để ý thấy.
Miệng Trần Thăng lúc này có thể nhét vừa một quả trứng gà, xem ra vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi quan sát kỹ là có thể thấy được.
Triệu Tiến cười cười giải thích. Kiếp trước từ cơ sở làm việc đến trung tầng, lại làm việc ở công tác đối ngoại, không có khả năng không thể quan sát được.
Nhưng Trần Thăng lại không chấp nhận lời giải thích này, cứ cho rằng Triệu Tiến thần cơ diệu toán, cứ bám theo Triệu Tiến đòi hắn dạy cho bằng được.
Đến nơi để hàng hóa, lại thấy một cảnh khiến cho Triệu Tiến hoảng sợ. Hơn mười thiếu niên mặc trúc giáp ở đó rêu rao, ngay cả Vương Triệu Tĩnh cũng làm một bộ, xem ra thiếu niên ham võ nghệ cũng không thể ngoại lệ.
Trần Thăng vốn cho rằng bộ của mình chính là tốt nhất, nhưng khi nhìn thấy Tôn Đại Lôi, lập tức rất khôngvui. Áo giáp trên người Tôn Đại Lôi là áo giáp theo kiểu Minh Quang giáp, lại được dùng da và vải dệt, trước ngực còn có hình sư tử lớn, uy phong lạ thường.
Triệu Tiến sở dĩ biết nhiều kiểu giáp như vậy là nhờ Triệu Chấn Hưng dạy bảo cả. Hắn biết áo giáp của tướng tá quân Minh có quy chế nhất định, nhưng quan trên phát xuống đều là làm ẩu, có điều kiện tự mình đặt mua một bộ, chủng loại phong phú.
- Giáp này lúc tỷ thí gây trở ngại lúc ra quyền, khi luận võ bằng khí giới thì mới dùng tới thức này.
Triệu Tiến nhắc nhở một câu, mười mấy người kia đều đồng loạt giơ mộc côn kích thước dài ngắn khác nhau lên không trung.
Có thể chuẩn bị cái này, đều là con cháu gia đình giàu có. Xem ra mọi người vẫn coi những thứ này là đùa vui, uy phong của mặc áo giáp so với rèn luyện và nhiều thứ khác quan trọng hơn nhiều.
Lúc nhìn thấy Tôn Đại Lôi giơ cao vũ khí, ai ai cũng đều trợn mắt há hốc mồm, thoạt nhìn thì thấy vũ khí này có hình thức như một đại chùy. Một cây gỗ dài sáu thước, mặt trên có bọc da và vải dày gắn với một đầu chùy. Thứ này cùng với thân hình lớn mập của Tôn Đại Lôi, trông thật uy phong lẫm liệt.
/214
|