Chương 50:. Ân uy.
Hôm nay Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh đều luận võ trận cuối. Trước trận đấu võ, Triệu Tiến ngóng nhìn ra phía đầu đường, tiểu cô nương vẫn chưa tới.
Đi tới nơi để hàng, số lượng thiếu niên nhiều đến mức có thể lấy biển người để hình dung. Có rất nhiều cậu nhóc tuổi còn nhỏ ngay từ đầu không nghĩ sẽ tham gia thi đấu, lại hưng phấn tìm chỗ ngồi xung quanh để chuẩn bị xem náo nhiệt.
Đệ đệ của Trần Thăng, Trần Hồng đối với cái tình cảnh này đã quen thuộc. Cậu không cần Triệu Tiến an bài, tự mình đi mời chào một thiếu niên làm trọng tài.
Lần luận võ này làm cho người ta vô cùng kinh ngạc. Tôn Đại Lôi một đường đánh tới trận chung kết, nguyên nhân là thiếu niên không dùng khí giới thì đánh không lại cậu, còn mấy cường thủ dùng khí giới lại không thích ứng được với vũ khí kia của Tôn Đại Lôi. Đại mập mạp khí lực mạnh mẽ phối hợp với đại chuỳ, rất nhiều người trực tiếp bị cậu nện gục xuống hoặc là té trên mặt đất. Ngay cả Trần Thăng đều là bị cây búa thật lớn kia đánh trúng ngực, lui vài bước trực tiếp ngã sấp xuống.
Triệu Tiến thi đấu cũng không dễ dàng. Hắn đánh ngã Đổng Băng Phong, sau đó tay không đánh Vương Triệu Tĩnh ngã xuống đất, lúc này mới chạm mặt Tôn Đại Lôi.
Trận chung kết ngược lại không khó. Triệu Tiến sau khi nhìn phương thức chiến đấu của đối phương liền quyết định du đấu. Nhưng hắn bị một ít phân tâm, cũng suýt nữa bị đối phương dùng binh khí đánh bại. Kẻ nào khinh thường Tôn Đại Lôi ngốc nghếch lập tức gặp xui xẻo. Chỉ cần ở trong phạm vi cận chiến của Tôn Đại Lôi, cậu liền phản ứng rất nhanh.
Tuy nhiên Triệu Tiến dùng hư chiêu, khiến động tác Tôn Đại Lôi thất bại. Hắn thừa cơ nhảy lên, trực tiếp đem cây gỗ ngáng ở tại giữa hai chân Tôn Đại Lôi, hung hăng chặn lại. Tôn Đại Lôi lập tức mất đi cân bằng, trực tiếp té lăn trên đất.
Triệu Tiến từng nhìn thấy Triệu Chấn Hưng biểu diễn động tác này, lần này vừa lúc lấy ra dùng, một kích liền thành công.
Tôn Đại Lôi khẽ lảo đảo, âm thanh ủng hộ lập tức vang lên. Tôn Đại Lôi mặc áo giáp uy phong, cầm trong tay binh khí to lớn, ở bên trong luận võ mấy ngày nay biểu hiện giống như quái vật, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Tiến không thể chiến thắng. Thắng lợi của Triệu Tiến thật giống như Võ Tòng đánh hổ. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đều không kìm nổi trầm trồ cất tiếng khen ngợi.
Còn không đợi Triệu Tiến phản ứng, Thạch Mãn Cường và Cát Hương liền cười ha hả xông lên, trực tiếp đem Triệu Tiến tung lên. Hai người bọn họ vừa hành động, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh cũng xông lên theo. Tôn Đại Lôi từ trên mặt đất đứng lên không tức giận, cũng cười đi tới. Lưu Dũng cũng đi đến, rất nhiều thiếu niên đều đi theo y.
Tất cả tung Triệu Tiến lên, hô to nói:
-Triệu Tiến, đệ nhất danh. Triệu Tiến, uy vũ!
Cả người ở giữa không trung được tung lên tung xuống, Triệu Tiến cũng cảm thấy hưng phấn. Hắn vung nắm tay thật mạnh, mặc kệ có thể lưu danh trong lịch sử hay không nhưng hiện tại cũng rất được, bản thân mình đã gặt hái được hữu nghị cùng rất nhiều bằng hữu huynh đệ.
Giằng co nửa ngày mới thả Triệu Tiến để xuống, mọi người lại cười toe toét so sánh trúc giáp kia với nhau. Triệu Tiến cũng ngạc nhiên thán phục những ý tưởng sáng tạo của các thiếu niên, mình đề xuất là cái khung, không ngờ bọn họ có thể làm ra một trúc giáp uy phong như vậy.
Đang tán gẫu cao hứng, bên ngoài bỗng có tiếng người hô:
- Năm tạp chủng kia lại đến rồi.
Các thiếu niên đều nhìn về hướng bên kia. Đám thiếu niên không biết nặng nhẹ, nhìn thấy năm lưu manh này ngày ngày tự mình cúi đầu chịu nhục, thảm không thể thảm hơn, cũng theo đó mà khinh thị. Ngày hôm qua tại thời điểm lưu manh dập đầu, còn có người đánh bạo ném đất đá vào năm người kia. Bọn họ lại không nghĩ tới, đây là bọn lưu manh mà bình thường khi đi trên đường, bọn họ đều phải né tránh, hoặc là sợ tới mức cả người phát run.
Chỉ có đám người Triệu Tiến và Trần Thăng là bình thản, bọn họ dựa vào bản lãnh thật sự đã từng đánh thắng, đương nhiên là có tự tin này.
Vốn thời điểm năm tên lưu manh tự trừng phạt bản thân, Triệu Tiến liếc mắt một cái liền không để ý tới nữa. Lần này hắn lại cầm cái bao nặng chứa hai mươi mấy khối điểm tâm, đi đến gần năm tên lưu manh kia, khiến mấy thiếu niên sửng sốt, cũng đều đứng lên cùng đi theo qua.
Lúc năm tên lưu manh đang tự bạt tai, lại có thiếu niên cầm đá ném bọn họ, khiến năm tên lưu manh dường như đã chết lặng. Mặt bọn chúng đã sưng đến không nhìn ra bộ dáng, có mấy chỗ còn bầm đen, hiển hiên là đã tụ huyết, tổn thương càng thêm thương tổn.
Triệu Tiến đi đến trước mặt năm người kia, bên cạnh vẫn còn có đá ném lại đây, Triệu Tiến nhíu mày quay đầu lại nhìn. Không ít người nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lập tức không dám động thủ, nhưng cũng có vài người không có mắt còn muốn động thủ. Không đợi Triệu Tiến ra tiếng quát bảo ngưng lại, Lưu Dũng đã chạy tới, trực tiếp tát hai cái, rống lớn nói:
- Không thấy được Triệu đại ca ở phía trước sao?
Toàn trường lập tức an tĩnh lại.
Lưu Dũng hiểu chuyện như thế, Triệu Tiến ghi nhớ trong lòng, lạnh lùng đứng trước mặt năm tên lưu manh.
Bị Triệu Tiến lạnh lùng nhìn, phía sau lại có một thiếu niên cao lớn, năm tên lưu manh vốn đã đờ đẫn kia không khỏi sợ hãi, mấy cái tát vào mặt mình cũng bắt đầu tăng thêm lực. Tát xong, sau đó dập đầu, năm cái trán của chúng đều là vết thương, nếu không phải trời lạnh, sợ rằng cũng đã thối rữa rồi.
Triệu Tiến đứng ở nơi đó còn chưa lên tiếng, Trần Nhị Cẩu mắt tam giác rốt cục hơi luống cuống, vừa dập đầu vừa nói:
-Tiểu nhân đui mù, đắc tội thiếu gia, chúng tiểu nhân từ giờ cũng không dám ... ở lại Từ Châu nữa.
Đập đầu xong, năm lưu manh cố sức đứng lên. Bọn chúng thật sự không dám nhìn mặt Triệu Tiến, sợ tiếp xúc xúc phạm đối phương.
- Đợi một chút!
Triệu Tiến mở miệng.
Hắn vừa mới mở miệng, năm lưu manh kia đều sợ run cả người. Bọn họ đánh không lại Triệu Tiến, phụ thân của Triệu Tiến bọn họ càng không chọc nổi, hiện tại trong lòng sợ Triệu Tiến vô cùng. Mấy ngày nay chịu khổ đến cực điểm, bọn họ nghĩ thầm kế tiếp này không biết bọn họ còn bị hành hạ thành cái gì nữa.
Khiến năm lưu manh không nghĩ tới chính là, Triệu Tiến từ trong ngực lấy ra một xâu tiền đồng vứt trên mặt đất. Đây chính là hai trăm Văn Tân tiền, tiền này người nhà phú quý dùng để lì xì ngày Tết.
Tiền làm bằng da so với đồng tiền làm cẩu thả bằng vỏ sò khác còn đáng giá một chút. Hai trăm văn tiền có thể tương đương với ba trăm.
- Lấy đi mua một ít thuốc đi.
Triệu Tiến nói.
-Tiểu nhân…không dám.
- Không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy, mau cầm lấy!
Triệu Tiến cao giọng. Tên lưu manh cầm đầu thân mình run lên, vội vàng cầm lên.
- Vài ngày chưa ăn cơm rồi, cầm lấy ăn đi!
Này tên lưu manh này đều là rất bộ dáng yếu ớt, sức lực nói chuyện cũng không đủ, nhìn Triệu Tiến đem túi điểm tâm để ở trước mặt bọn họ, năm người đang đờ đẫn lập tức lộ ra thần sắc đói khát.
Mấy lưu manh từng đánh đám thiếu niên này phỏng chừng một khi đắc tội Trình Đồng Đầu, sẽ không thể sống an bình ở thành nam được nữa, cũng sẽ không đi lăn lộn trên đường phố, chỉ có thể chịu đói chịu khổ.
- Đa…đa tạ thiếu gia, đa...đa tạ!
Năm người kia kịp phản ứng, không kìm lòng nổi lại quỳ xuống dập đầu. Sau khi dập đầu, trực tiếp quỳ gối mở cái bao kia ra, năm người lập tức cầm từng miếng to bắt đầu ăn.
Năm tên lưu manh này ăn nhanh đến nghẹn ứ, nước mắt trào ra, bộ dáng thê thảm vô cùng. Các thiếu niên thấy được đều không nói gì. Nhưng bọn hắn đều rất hồ đồ, hoàn toàn không biết Triệu Tiến đang muốn làm gì..
Hơn hai mươi khối điểm tâm bị bọn họ nhanh chóng ăn hết, Triệu Tiến quay đầu lại nói:
- Điểm tâm còn lại theo quy củ hôm qua chia hết. Nhị Hồng đi phân chia đi!
Trần Hồng vui vẻ đáp ứng. Những thiếu niên khác lập tức bị hấp dẫn. Ngược lại mấy người bên cạnh Triệu Tiến không hề bị tác động, hiện tại điểm tâm đối với bọn họ không có hấp dẫn quá lớn. Điều bọn họ cảm thấy hứng thú chính là Triệu Tiến muốn làm gì.
Vốn kia năm lưu manh ăn xong nên rời khỏi, nhưng hôm nay đến đây vô tình đã bị Triệu Tiến trấn trụ, nói chuyện làm việc đều phải nhìn ánh mắt của thiếu niên này.
Những người khác đều lũ lượt bỏ đi ăn điểm tâm. Bên chỗ Triệu Tiến liền an tĩnh đi nhiều, đến giờ hắn mới mở miệng hỏi:
- Vừa rồi các ngươi nói kế tiếp sẽ ra khỏi thành, không ở lại Từ Châu nữa?
Nghe được câu này, năm tên lưu manh thần sắc đờ đẫn rốt cục thay đổi, lộ ra vẻ mặt khổ sở. Còn có người nước mắt trực tiếp chảy ra. Người ở thời đại này, nếu xa xứ sẽ không thể sống nổi.
- Đồng đại ca đã phát ra hiệu lệnh. Chúng tiểu nhân năm ngày sau sẽ phải ra khỏi thành, bằng không sẽ không được sống.
Một tên lưu manh nơm nớp lo sợ nói.
Triệu Tiến trầm ngâm một lúc, rồi mở miệng nói:
- Các ngươi đi theo ta.
/214
|