Chương 69: Một đêm
Sau khi Triệu Chấn Đường nhìn thấy thi thể, trái lại thở dài một hơi, im lặng một hồi rồi quay đầu nói:
- Việc đã đến nước này, làm phiền chư vị phái một người trở về quý phủ thông báo, những người khác ở lại làm chứng, sáng sớm mai sẽ đi nha môn báo quan.
Đám hộ viện tuy đều là hán tử tinh tráng, nhưng đột nhiên nhìn thấy người chết, cũng đều có hơi kinh hãi, bọn họ nghe sắp xếp như thế không dị nghị gì, ai nấy đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Triệu Chấn Đường sắp xếp xong mấy người này, xoay sang nói với Triệu Tiến:
- Tiểu Tiến, con quay về nghỉ ngơi đi... hay là ở lại đợi đến hừng đông đi!
Nói được một nửa y liền cảm thấy để Triệu Tiến trở về trong đêm khuya không an toàn, lập tức đổi chủ ý. Nói xong, Triệu Chấn Đường trực tiếp ngồi trên một cái ghế, giọng nói nghe có hơi mệt mỏi:
- Làm những chuyện như ông ta, sớm muộn gì cũng có ngày này.
Mặc dù cửa mở, nhưng bên trong lại không lạnh, bếp vẫn còn cháy. Mộc tiên sinh này có lẽ có người hầu hạ, nhưng người vừa chết, những kẻ khác toàn bộ không thấy đâu, quả thật cổ quái.
Đóng cửa, châm thêm củi vào trong bếp, lại đóng cửa thư phòng, mấy người buồn chán ngồi ở đó. Không bao lâu, mấy tên hộ viện của Vương gia đã ngủ gật gà, mí mắt Triệu Tiến cũng khép lại, nhưng vừa nghĩ thi thể đang ở sát vách, cảm thấy toàn thân lạnh toát, cũng chẳng ngủ được. Triệu Chấn Đường ngồi trên ghế của chính đường nhắm mắt lại. Ngoại trừ tiếng tí tách của bếp lửa ra, không còn động tĩnh nào khác.
Cứ yên tĩnh như vậy cho đến hừng đông, Triệu Chấn Đường lấy ra hai lượng bạc đưa cho một người trong đám hộ viện, khách khí nói:
- Tối hôm qua làm phiền các vị, giờ làm phiền giữ thêm nửa canh giờ, ta đi nha môn báo án gọi người đến.
Đám hộ viện của Vương gia nhún nhường, rồi cười tủm tỉm nhận lấy. Triệu Chấn Đường gọi Triệu Tiến vào trong thấp giọng dặn dò:
- Con ở lại đây trông chừng, đừng để bọn họ làm lộn xộn, vật có giá trị trong nhà ông ta hẳn không ít.
Triệu Tiến gật đầu trả lời. Triệu Chấn Đường mang đao xoay người đi ra cửa. Triệu Tiến phân vân, mở miệng gọi phụ thân mình, cũng thấp giọng nói:
- Cha, cha quen biết Mộc tiên sinh này, ông ta là giáo gì đó, nếu cha đi báo quan, tương lai có bị liên lụy không?
Nghe lời này của cậu, Triệu Chấn Đường không khỏi sửng sốt, sau đó cười vỗ vỗ lên vai Triệu Tiến, trầm giọng nói:
- Tiểu Tiến con đã trưởng thành rồi, không ngờ có thể suy tính chu toàn đến vậy.
- Con cũng đừng lo lắng. Mộc Ngô Sinh ông ta lúc trước lưu lạc đến khách điếm, không trả được tiền thuê phòng, vợ thì bệnh chết, ép đến mức ông ta phải bán đi Tiểu Lan, cha con không chịu được mới giúp một chút, còn cho ông ta mượn căn nhà cũ ở thành nam của nhà chúng ta. Quan hệ cách xa như vậy, hẳn sẽ không sao.
Triệu Chấn Đường giải thích mấy câu đã khiến Triệu Tiến yên tâm hơn, y lại vỗ vỗ lên vai Triệu Tiến, rồi mới đi.
Không ngờ còn có chuyện xưa như vậy, Triệu Tiến suy nghĩ một hồi mới xoay người trở về. Cậu không biết lúc nào người của nha môn quay lại, liền lấy ra hai xâu tiền đồng bảo một tên hộ viện đi mua điểm tâm cho mọi người. Đám hộ viện nửa đêm phải đi ra giúp trong lòng chưa chắc đã chịu, nhưng thấy cha con Triệu Tiến đều hiểu chuyện như thế, liền khách khí không ít.
Người đi mua điểm tâm còn chưa trở lại, thì sai dịch của nha môn Tri châu đã đến, cũng là vì nể mặt Triệu Chấn Đường, bằng không sẽ không đến nhanh như vậy.
Bộ khoái, ngọ tác, còn có một thư lại của hình phòng, khám nghiệm tử thi. Mấy người đi xung quanh xem thử, rất nhanh đã đưa ra kết luận “Kẻ thù giết người”.
- ... vậy thì trở về bẩm minh thái tôn, phát ra công văn truy bắt, tập nã hung phạm...
Triệu Tiến nghe sự sắp xếp, nhìn hai dân tráng khiêng thi thể ra cửa. Triệu Tiến chỉ cảm thấy quái dị, không ngờ lại đơn giản thuận lợi như thế này.
Đám hộ viện chào một tiếng rồi trở về Vương gia. Viên thư lại hình phòng đi một vòng rồi cũng đi mất, bộ khoái và ngọ tác cười hi hi ha ha cũng không giành làm hết việc, trước khi đi, còn giao hai tờ giấy niêm phong cho Triệu Chấn Đường, cười nói:
- Phiền lão Triệu nhớ dán lên.
- Huynh đệ mấy bữa trưa ăn ít, tối có rượu ngon thịt ngon!
Triệu Chấn Đường cười đáp, tất cả đều cười vang.
Triệu Chấn Đường xoay người đóng cửa lại. Triệu Tiến đứng đó vẫn còn hơi thẩn thờ, không biết phải tiếp theo phải làm sao. Nụ cười trên mặt Triệu Chấn Đường đã không còn, y nói:
- Đừng có đứng đực mặt ra đó, theo ta vào căn phòng này lục soát, vàng bạc tiền tài đều phân ra một nửa.
Triệu Tiến vẫn không hiểu, theo tiềm thức mà làm theo, nhìn thấy phụ thân mình lục lọi quen đường quen lối, mọi ngóc ngách trong phòng ngoài phòng đều không bỏ qua, không bao lâu đã tìm được hai bao tiền vàng và mười mấy quan tiền đồng, tổng cộng khoảng chừng ba trăm bảy mươi lượng. Thời buổi này phú hộ bình thường đều sẽ không có nhiều của cải như vậy. Sau khi lục soát xong, Triệu Chấn Đường vẫn chưa dừng tay, còn tìm ra năm cuộn vải bông, hai cuộn tơ lụa.
- Cha, làm cái gì vậy?
Triệu Tiến hoàn toàn hồ đồ rồi, nhìn thế nào cũng giống như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
- Cha bao hết ngôi nhà này rồi, mấy thứ lục được đều lấy ba thành, đây là quy củ.
Triệu Chấn Đường vừa lục soát vừa giải thích.
Hóa ra bộ khoái nha môn làm việc, phá án là thứ yếu, phát tài mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Trong nhà Mộc gia sau cái chết không còn người nào, những thứ đáng giá trong nhà đều sẽ bị lục soát sạch sẽ, sau đó chia hết cho mọi người, án của ai phát hiện, nhà của ai lục soát, thì người đó có thể chiếm lấy ba thành.
Phụ thân mình đến, chẳng lẽ là vì kiếm tiền. Triệu Tiến vừa nghĩ vậy, lại nhìn thấy phụ thân mình còn rút chủy thủ vạch từng khe hở, quả thật là đào sâu ba thước. Triệu Tiến ho khan một tiếng. Phụ thân của Tiểu Lan chết bất đắc kỳ tử, cô bé đêm khuya chạy đến nương nhờ nhà mình, bây giờ lại làm chuyện như vậy, có phải là quá vô sỉ hay không.
Đang suy nghĩ có nên khuyên can hay không, thì bên chỗ Triệu Chấn Đường đã tìm được một vật. Lò sưởi quả thật có hai lớp tường , bên trong có mấy quyển sách cũ đã vàng, mấy bức hình vẽ, còn có mười mấy cái túi thơm các loại.
Lục soát được những thứ này, Triệu Chấn Đường mới thở phào nhẹ nhõm, ném mấy thứ này cho Triệu Tiến, nói:
- Thiêu hủy hết mấy thứ trong đây đi, toàn bộ đều đốt thành tro, đừng lưu lại chút gì.
Triệu Tiến đại khái đoán được dụng ý của phụ thân mình. Một mặt âm thầm làm chuyện xấu, một mặt đang cầm mấy thứ đó đem qua chỗ lò sưởi.
Lửa trong lò còn cháy, lúc ném sách vào Triệu Tiến đã nhìn qua, trên có viết các đề mục “Di Lặc kinh” “Liên Hoa kinh”. Mấy bức vẽ toàn là hình dạng thần ma cổ quái, trên túi thơm đều vẽ hình hoa sen, không ngờ còn thêu chữ “Vương”.
Mấy thứ này hẳn là có liên quan đến Bạch Liên Văn Hương giáo, phụ thân mình cố ý ở lại lục soát, có lẽ chính là để thiêu hủy mấy thứ này không còn dấu vết.
Đại tội mưu nghịch tạo phản, có một chút liên lụy cũng sẽ phiền phức to. Triệu Chấn Đường nói rất nhẹ nhàng, làm lại rất cẩn thận, không để cho người khác nắm được nhược điểm.
Lục soát từ trong ra ngoài một lần nữa, lại tìm thấy mấy quyển sách và mấy mươi bức vẽ, đều ném vào lò sưởi đốt sạch. Triệu Chấn Đường nghiêm mặt đi đến, mở miệng nói:
- Nếu còn giấu vật gì, lão tử cũng hết cách, lão tử của ngươi không tìm thấy, thì người khác cũng không tìm thấy.
Triệu Chấn Đường bình thường tùy tiện cẩu thả lại rất cẩn thận đối với chuyện này, còn đặc biệt mở lò sưởi ra nhìn thử vào bên trong, dùng móc sắt khơi tro tàn, nhìn thử có cháy sạch hết chưa.
Không chỉ là căn nhà này, Triệu Chấn Đường lại còn trèo tường sang kế bên, cũng chính là nơi Mộc Thục Lan ở, nhưng lần này không mất bao lâu đã trèo tường trở về, rồi trầm giọng nói:
- Trong lòng của ông ta vẫn còn khuê nữ này, nơi đó sạch sẽ vô cùng.
Triệu Chấn Đường tìm ra hai cái bao, chia tất cả vàng bạc trên bàn ra hai nửa, một nửa gói lại đưa cho Triệu Tiến, nói:
- Về nhà đưa cho mẹ con cất kỹ, nói là của người khác, đừng mở ra cũng đừng động vào.
Sau đó Triệu Chấn Đường gói kỹ số vàng bạc còn dư lại, đến cả tiền đồng và vải vóc cũng gói vào, lại nói:
- Ta phải đi sang nha môn, trở về đừng để Tiểu Lan ra khỏi cửa, để cô bé nghỉ ngơi thật tốt, bảo mẹ con chăm sóc cô bé nhiều hơn.
Triệu Tiến vội trả lời. Trải qua mấy ngày nay, cậu phát hiện mình căn bản không hiểu phụ thân. Vốn tưởng rằng phụ thân Triệu Chấn Đường tùy tiện cẩu thả là một người thô kệch, không ngờ làm việc lại tỉ mỉ chu toàn như vậy.
Ở trong phòng, y làm bột hồ đơn giản, trực tiếp dán giấy niêm phong lên cửa, sau đó trạch viện này liền trở thành chứng cứ, không được sự cho phép của quan phủ, không ai được tiến vào.
Đến lúc này, mặt trời cũng vừa ló dạng, người trên đường không nhiều. Triệu Tiến dùng trường mâu gánh cái bao trên vai, chân bước vội vã trở về nhà.
Cửa nhà vừa mở, xuyên qua bức tường, cậu nhìn thấy Hà Thúy Hoa vội vàng đi ra, nhìn thấy Triệu Tiến mới thở phào nhẹ nhõm, đứng đó oán giận nói:
- Con và cha con không biết đưa tin về, vẫn phải nhờ Triệu Tam hỏi thăm Vương gia mới biết là không sao.
/214
|