Chương 70: Cứ như vậy mà cho qua ư?
Nhìn thấy mẫu thân mình hai mắt toàn là tia máu, trên mặt đầy vẻ quan tâm lo lắng, Triệu Tiến hắng giọng một cái rồi liền giải thích rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra.
Điểm tâm đã hâm nóng mấy lần, nhìn thấy Triệu Tiến trở về bà vội vàng bưng lên, mà Mộc Thục Lan kinh hãi quá độ, cứ khóc suốt, vừa rồi khóc đến mệt lả, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc Triệu Tiến ăn cơm, Hà Thúy Hoa không hỏi nhiều, trong lòng Triệu Tiến có thể đoán được đại khái, mẫu thân mình cũng biết chút ít về những chuyện Mộc gia làm.
Bao chứa vàng bạc được Hà Thúy Hoa đặt ở trong phòng của Mộc Thục Lan, thấy vậy, Triệu Tiến càng vì hiểu lầm nhất thời của mình mà hổ thẹn.
Trong nhà không có việc gì gấp, Triệu Tiến không muốn chậm trễ việc luyện võ của mình. Cậu nói với mẫu thân một tiếng, xách trường mâu đi ra khỏi cửa, vừa đóng cửa lại, thì nhìn thấy một người bán hàng rong cầm trống lắc gánh một quang gánh đi ngang.
Hôm nay cậu rời nhà muộn hơn, mấy người Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng đều đang chờ ở đó, hiếm thấy cảnh mọi người vây quanh Vương Triệu Tĩnh, nghe cậu nói chuyện trên trời dưới biển. Vương Triệu Tĩnh nhìn thấy Triệu Tiến, lập tức vui mừng nói:
- Mọi người đi hỏi Triệu huynh xem, ta cũng chỉ nghe hộ viện nhà ta nói thôi, không bằng Triệu huynh đích thân nói.
Đám tiểu huynh đệ này lại vây quanh Triệu Tiến, trên mặt đều tỏ vẻ hưng phấn tò mò. Sáng hôm nay Vương Triệu Tĩnh nghe người trong nhà kể chuyện tối qua, đêm khuya gọi người, lại là hung án, còn biết Triệu Tiến và phụ thân đi, đến đây cậu liền kể cho mọi người nghe. Mấy chàng thanh niên này đúng là đang tuổi hiếu kỳ, nghe thế đều tò mò vô cùng, đều bảo Triệu Tiến kể tỉ mỉ.
Nghe đến đoạn phụ thân của Mộc Thục Lan bị giết, mọi người không còn hưng phấn như vậy nữa. Bạn bè sớm chiều chung đụng, đột nhiên trong nhà xảy ra chuyện thế này, mọi người có hơi thảng thốt, niềm hứng trí tò mò cũng không còn.
Vương Triệu Tĩnh mang theo mấy quyển sách như thường lệ, trước tiên cậu đi vào phòng đọc đọc viết viết một hồi, rồi mới đi ra luyện võ. Thời gian luyện võ của cậu ít hơn bọn Triệu Tiến mộtn ửa, vì còn phải chuẩn bị cho khoa cử, người gọi là văn võ song toàn chính là người như thế này.
Kỳ thực người luyện võ không nhiều, đám người còn lại cũng cũng chính là Trần Thăng, Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong, Thạch Mãn Cường đã bắt đầu phụ giúp việc nhà, không còn nhiều thời gian như vậy. Tỷ võ bãi chứa hàng xem như là nghỉ ngơi sau giờ cơm trưa, về phần ở trạch viện này chỉ có thể nói là ngẫu nhiên lộ diện một lần.
Mặc dù mọi người luyện đến xuất thần, nhưng không khí buổi sáng lại có chút buồn, lúc cơm ăn cơm trưa mọi người đã hẹn gặp mặt ở bãi chứa hàng, rồi ai tự về nhà nấy.
Cơm trưa đã chuẩn bị xong, nhưng Mộc Thục Lan vẫn còn ngây ngốc ở trong phòng không muốn ra ngoài. Hà Thúy Hoa đau xót thay cho cô bé, làm xong cơm trưa mang sang, ngồi đó khuyên giải, Triệu Chấn Đường và Triệu Tiến ăn rồi bà mới trở về.
- Chuyện của Mộc gia, người trong nha môn đều biết ít nhiều, nhưng không ai muốn bóc trần sự thật, để khỏi phải bị bề trên truy cứu, chuyện này có lẽ cứ thế mà bỏ qua.
Triệu Chấn Đường trầm giọng nói.
Vụ án giết người không tính là chuyện lớn, nhưng vụ án liên quan đến Bạch Liên giáo, Văn Hương giáo chẳng khác nào mưu nghịch tạo phản, cho dù có phá án, thì quan viên chủ chính địa phương cũng phải chịu liên lụy. Tri châu Từ Châu hiện giờ vẫn còn ở lại làm việc ba năm, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Người ở dưới lại càng có tâm tư này, trên dưới đồng lòng, lại được chỗ tốt, cũng đều mơ hồ mà trôi qua như vậy.
Cũng may Triệu Chấn Đường hiểu rõ tâm tư của mọi người, cẩn thận động tay chân một chút, biến vụ việc này trở thành vụ án hung sát.
Triệu Tiến có thể hiểu rõ, nếu lần này không có phụ thân mình động tay vào, thật sự điều tra ra Bạch Liên, Văn Hương, Mộc Thục Lan nhất định sẽ gặp phiền toái.
- Đợi Tiểu Lan phục hồi lại tinh thần, chỗ vàng bạc này để lại cho con bé. Mấy ngày nay thân thích bằng hữu nhà con bé có thể sẽ tìm đến nhà nhận người, đến lúc đó việc này hẳn là có thể kết thúc.
Triệu Chấn Đường cũng không có tâm trạng để ăn cơm, chỉ giao phó việc này.
Hà Thúy Hoa gật gật đầu, sau đó lại có chút không hiểu, liền hỏi:
- Bên chỗ Tiểu Lan thì chỉ có hai người gồm con bé và cha nó, lại nửa đêm chạy sang, thì thân thích bằng hữu của con bé có biết không?
- Sao không biết, trong nha môn tôi nói con gái của khổ chủ đang ở nhà ta, bà cũng không ngẫm lại thử nhà con bé làm gì, nhưng người đó sớm đã biết tin tức rồi.
Triệu Chấn Đường mất kiên nhẫn nói. Hà Thúy Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Triệu Tiến đã nghe Triệu Chấn Đường nói nhiều, biết nha môn Tri châu là một cái sàng, có tin tức gì cũng đều lộ ra, không ngờ thân thích bằng hữu của Mộc gia lại có thể nghe ngóng được tin tức từ bên đó. Văn Hương giáo này quả thật là thần thông quảng đại.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Tiến đi đến gian phòng của Mộc Thục Lan. Cậu đứng ở ngoài lên tiếng chào hỏi trước, sau khi nghe thấy bên trong có tiếng đáp trả yếu ớt, mới cất bước đi vào.
Cũng chưa đến sáu canh giờ, Mộc Thục Lan so với lúc gặp mặt đêm qua lại tiều tụy đi không ít, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, hai mặt toàn là tơ máu, nấp trong góc của lò sưởi, nhỏ giọng gọi câu “Tiểu Tiến ca ca”, cổ họng đã hoàn toàn khản đặc.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của cô bé, Triệu Tiến cảm thấy đau xót trong lòng, nhưng lúc này cậu lại không biết nói gì cho được, cuối cùng cũng nói:
- Có ta ở đây, muội đừng sợ.
Nghe thấy lời này của Triệu Tiến, Mộc Thục Lan ở đó ngây người một hồi, vùi đầu vào gối bật khóc. Hà Thúy Hoa đứng ngay bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc ở bên trong liền vội đi vào.
Trai gái ở ngoài chơi với nhau thì không vấn đề, nhưng một khi ở trong nhà thì phải để ý nam nữ thụ thụ bất thân. Hà Thúy Hoa lại rất chú ý điều này. Triệu Tiến đến thăm, bà còn phải ở ngoài xem chừng.
Phát hiện bên trong xảy ra tình huống như vậy, Hà Thúy Hoa lau khóe mắt, thấp giọng an ủi:
- Tiểu Lan à, đến chỗ của thẩm rồi thì đừng sợ nữa, nghe thúc thúc cháu nói, người thân của cháu sẽ lập tức đến đón cháu thôi, khi đó thì yên tâm rồi...
Đối với Mộc Thục Lan đang đau khổ cô đơn mà nói, lời thăm hỏi của Triệu Tiến và sự an ủi của Hà Thúy Hoa đã khiến cho cô bé thoải mái hơn một chút, cô bé liền òa lên khóc to.
Hà Thúy Hoa biết như thế này thì cô bé mới cởi bỏ được khúc mắc, sẽ không bị đau buồn quá độ mà tổn hại cơ thể.
Cục diện thế này, Triệu Tiến cũng không tiện tiếp tục ở lại nữa, sau khi chào hỏi Mộc Thục Lan một tiếng liền rời khỏi. Đột nhiên có nhiều sự việc không hiểu ra làm sao, cậu chỉ muốn thông qua luyện võ mà giải quyết nỗi ưu tư.
Đi trên đường, Triệu Tiến mới cảm thấy tâm tình mình tốt hơn một chút. Đã đến tiết khai xuân, vạn vật nảy nở, ngay cả thành Từ Châu cũng lộ vẻ suy tàn, sở dĩ có suy nghĩ này, là vì trên con đường toàn là những cửa hàng đóng cửa, người đi lại hơi nhiều hơn bình thường, xem cách ăn mặt và xem vẻ ngoài, có lẽ là thương nhân muốn có ý định với những căn tiệm đó.
Bình thường có lẽ Triệu Tiến sẽ chú ý nhiều, nhưng lúc trưa nhìn thấy bộ dạng của Mộc Thục Lan, khiến cậu căn bản không còn đủ tâm tình để chú ý, chỉ muốn mau chóng đi đến căn nhà của nhị thúc để lại và luyện võ.
Vừa qua giữa trưa, người biết tin tức không còn ít nữa, Vương gia sẽ có người bắn tin cho bọn họ, Trần gia bản thân là đầu mục của bộ khoái nha môn, tin tức càng thêm linh thông. Lúc Triệu Tiến đến, bọn họ đang khẽ bàn luận.
Nhưng cũng không có gì mới, chỉ là đã phát công văn truy bắt, kiểm tra nghiêm ngặt ở cổng thành, bộ khoái tuần thành, còn đưa ra mức thưởng mười lượng bạc, nếu như có người tố giác thì sẽ có bạc thưởng.
Tin tức Trần Thăng biết không dừng ở đây, nói có lẽ là do người quen xuống tay, còn có tin tức nói một đao đó đâm vừa chuẩn vừa độc, công phu của hung thủ quả không kém.
Nói xong, mọi người đều rất quan tâm đến tình hình của Mộc Thục Lan. Nghe Triệu Tiến kể lại, Vương Triệu Tĩnh gật đầu nói:
- Có lẽ là đã gỡ được khúc mắc, có thể khóc to ra thì tốt rồi.
Thư sinh thường hiểu cả y lý. Vương Triệu Tĩnh đọc sách nhiều, kiến thức cũng nhiều, có thể có phán đoán này cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng sau khi nói ra những lời này, Vương Triệu Tĩnh lại trầm tư, nói:
- Nghe lời nói của Triệu huynh, Mộc cô nương đã chạy đến giữa đêm khuya lạnh lẽo, lại còn bị kinh hãi như vậy, Triệu huynh vẫn phải nhắc nhở bá mẫu chuẩn bị chút thuốc, để đừng bị bệnh cấp đột ngột phát tác.
Đối phương có hảo ý, Triệu Tiến vội vàng đáp ứng, nhưng lúc luyện võ Triệu Tiến lại nghĩ, Mộc Thục Lan khóc thì đã khóc, hơn nữa còn thương tâm đến cực điểm, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là mệt mỏi, trạng thái bi thương quá mức để sụp đổ thì lại không nhìn ra.
Ngẫm nghĩ lại mấy năm nay, lúc mình luyện võ, Mộc Thục Lan cũng học cái gì đó, xem ra cô bé cũng không đơn giản chỉ là đứa con gái nhu nhược như vậy.
/214
|