Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 71: Người thân thích đến thật nhanh
Buổi chiều, Thạch Mãn Cường còn đến một lần. Tiệm rèn nhà cậu rất chiếu cố đến Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tình, Tôn Đại Lôi cùng mấy người bằng hữu gia cảnh khá giả khác, cũng đã lôi kéo được rất nhiều mối làm ăn. Việc buôn bán ở Từ Châu gặp khó khăn, nhưng sinh ý của nhà cậu thì lại trở nên tốt hơn không ít. Thạch Mãn Cường trước giờ đều rất cảm kích chuyện này, ngoài trừ duy trì tình bạn này, còn muốn làm cho bọn Triệu Tiến vài việc.
Lần này đến chính là vì chuyện chế tạo thiết giáp, giáp vải, tỏa tử giáp, lân giáp và sơn văn giáp đều không cho dân gian tự mình chế tạo, bị bắt được là trọng tội, nhưng cái loại công cụ bảo hộ giáp trúc mà Triệu Tiến thiết kế trông như thùng sắt thì không thuộc vào bất cứ loại nào, lò rèn có thể chế tạo.
Thạch Mãn Cường và phụ thân cậu muốn làm mấy bộ tặng không, nhưng lại bị Triệu Tiến từ chối, nói làm thì làm, cậu vẫn sẽ đem bạc ra mua.
Hơn nữa Thạch gia cũng phát hiện, dùng nan trúc kết thành công cụ bảo hộ khá đơn giản, nhưng khi thật sự chế tạo áo giáp theo cấu tạo này thì lại không dễ dàng, rất nhiều phương diện kết cấu hoàn toàn khác nhau, bắt buộc phải đến thỉnh giáo. Triệu Tiến đương nhiên biết thì sẽ nói, nhưng lần này điều Triệu Tiến nói lại không phải là giáp trúc, mà là bản giáp trong ký ức.
Bản giáp (giáp đúc từ nhiều tấm kim loại, bắt nguồn từ châu Âu), trường mâu, phương trận, trong trí nhớ của Triệu Tiến đều hỗ trợ lẫn nhau. Lúc bấy giờ trong xưởng chế tạo binh khí của châu Âu có thể sản xuất số lượng lớn, dùng máy chạy bằng sức nước để chế tạo thành phần của bản giáp, hiệu suất rất cao.
Nhưng sau khi nói ra những yêu cầu về các phương diện đối với bản giáp cho Thạch Mãn Cường nghe, Thạch Mãn Cường liền trợn mắt há hốc mồm, liên tục nói về rồi sẽ tính toán lại sau. Lúc cậu đến lần thứ hai thì mang bộ mặt đau khổ, hóa ra hai cha con cậu tính toán, lò rèn muốn tạo ra một bộ giáp trụ như thế, ít nhất phải ba mươi ngày, tiêu phí sẽ không ít hơn mười lăm lượng, giáp trụ như thế đừng nói là tặng người ta, cho dù là bán với giá mười lăm lượng một bộ, cửa tiệm nhà mình cũng không chống đỡ nổi.
Thạch Mãn Cường vốn dĩ cho rằng lần này mình sẽ mất thể diện, không ngờ Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng còn có Tôn Đại Lôi rất có hứng thú với cái này. Vương Triệu Tĩnh và Tôn Đại Lôi đều nói muốn mua một bộ, Trần Thăng không lấy ra được nhiều bạc như vậy, nhưng cũng rất động lòng.
Nhìn thấy trường diện này, Triệu Tiến trực tiếp định giá cho bộ khôi giáp này là hai mươi lượng, không thể để Thạch gia làm không công. Hai mươi lượng bạc đối với bình dân bá tánh mà nói thì là số tiền lớn, nhưng đối với con cháu nhà giàu có tiền bạc rộng rãi như Vương Triệu Tĩnh và Tôn Đại Lôi lại rất là đơn giản. Ngày hôm sau liền lấy ba mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc. Đổng Băng Phong biết chuyện này vào ngày thứ ba, cũng lấy bạc ra.
Trong nhà Trần Thăng tuy là có tiền, ngặt nỗi một là không giàu có như Vương gia và Đổng gia, hai là phụ mẫu ở bên cạnh, không giống như Tôn Đại Lôi có thể tiêu xài lung tung được, cho nên đang vội vội vàng vàng nghĩ cách, nghe nói đệ đệ Trần Hồng đã lấy ra năm lượng bạc để dành đem cho cậu.
Vốn dĩ đối với Thạch gia là chuyện khó xử, nhưng cứ như vậy, lại trở thành nguồn kiếm tiền. Một bộ áo giáp kiếm được năm lượng, đối với lò rèn cũng là mối làm ăn lớn, huống hồ là bốn bộ.
Thạch Mãn Cường cảm kích, nhưng cũng biết đây là do đám bằng hữu tín nhiệm, không dám có chút qua loa, trong quá trình chế tác giáp trụ, có vấn đề liền sang thỉnh giáo, nhưng Triệu Tiến cũng chỉ biết đại khái, rất nhiều thứ còn phải cần hai bên nghiên cứu, nhưng bản thân việc nghiên cứu cũng là lạc thú rồi.
Chủ thể của bản giáp là hai tấm sắt lớn, đặt ở trước ngực và sau lưng, hai tấm sắt này làm thế nào để nối lại, hai người thương cả nửa ngày trời, còn vẽ hình lên đất, sau đó mới định ra là đục lỗ ở rìa, dùng dây da nối liền hai tấm sắt, chỗ bả vai còn phải có thêm miếng lót vai nữa.
Bình thường Triệu Tiến và các bằng hữu luyện đến lúc trời tối mịt mới về, nhưng hôm nay có Mộc Thục Lan ở nhà, Triệu Tiến cảm thấy thấp thỏm, nên liền về sớm hơn bình thường một canh giờ. Cậu chào hỏi mọi người, nói hôm nay về trước.
Mọi người cũng hiểu vì sao Triệu Tiến đi về sớm, đều cười chào hỏi mấy câu, mấy người thân thiết còn bảo cậu gửi lời thăm hỏi Mộc Thục Lan. Mọi người cứ vậy mà giải tán.
Xách trường mâu đi một mạch về nhà, dưới con phố buôn bán vắng tanh, tất cả ai từng làm ăn cũng sẽ không chọn nơi có bầu không khí nặng nề như thế này. Tuy rằng thành Từ Châu gặp khó khăn, nhưng bên phía Hộ Bộ sơn là nơi tập trung quan viên phú hào, nơi đó cũng có mấy con phố phồn hoa. Triệu Tiến mãi suy nghĩ, đã về đến nhà.
Cậu đặt trường mâu trong sân, đẩy cửa vào nhà. Hà Thúy Hoa ở trong phòng ngủ thò đầu ra hỏi:
- Sao hôm nay con về sớm thế này.
- Mọi người đều nói tan sớm một chút. Tiểu Lan sao rồi?
Bình sứ được bọc trong vỏ bông, nước trà bên trong không quá nguội lạnh, Triệu Tiến bưng chén trà nhấp một ngụm sau đó hỏi.
Hà Thúy Hoa đi ra khỏi phòng, thở dài nói:
- Hồi chiều có mấy người thân thích của nhà Tiểu Lan, đã đón người đi rồi.
Người thân đón đi? Nhanh vậy? Tin tức của mấy người "thân thích" đó của Mộc gia còn linh thông hơn mình tưởng tượng. Triệu Tiến thuận miệng lại hỏi:
- Vậy bao tiền bạc kia đã lấy đi chưa?
- Đi rất gấp, không lấy.
- Có phải là mẹ không nói?
- Tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi xem mẹ ngươi là người thế nào, đi tham chút ít đồ đạc đó sao. Ta có nói với vị biểu thúc nhà Tiểu Lan đang vội vàng rằng lấy đồ về cho bọn họ, ông ta nói người thân chờ gặp mặt Tiểu Lan, trước không cần tiền. Con cũng biết đó, những người trong nhà Tiểu Lan không phải là lão bá tánh bình thường...
Hà Thúy Hoa đang nói luyên thuyên thì ngừng.
Không biết lúc nào có thể gặp lại, Triệu Tiến có chút buồn bã đặt chén trà xuống.
Chén trà vẫn chưa đặt xuống bàn, cơ thể của Triệu Tiến đột nhiên cứng đờ. Không đúng!
Mộc gia không giàu có như vậy, cái gì mà Bạch Liên giáo Văn Hương giáo cũng không có tiền như vậy, tài sản gần hai trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, người đón Mộc Thục Lan làm sao nói không cần là không cần cơ chứ?
Tối qua Mộc tiên bị người ta giết hại, hôm nay đã xác định là kẻ thù mưu sát, sẽ không có quan phủ tập nã truy bắt, "Thân bằng hảo hữu" của Mộc gia cũng chính là mấy người của Bạch Liên giáo, Văn Hương giáo có gì phải lo lắng sợ hãi vậy. Vì sao bọn họ là đến vội vàng như thế?
Mộc tiên sinh kia nếu đã là Hội chủ đầu mục của Văn Hương giáo, bên cạnh không có một thủ hạ, cứ mãi co linh thế kia, lúc chết không ai quan tâm, sao nhanh như vậy đã có người đến hỏi một tiểu cô nương chưa đầy mười hai tuổi.
Triệu Tiến suy nghĩ trong đầu như điện xẹt, người bán hàng rong sáng sớm vừa ra cửa đã nhìn thấy, người bán hàng rong thường sẽ xuất hiện bên này, nhưng sẽ không sớm như thế. Giữa trưa trên con đường vẫn hay vắng tanh lại nhìn thấy mấy người, đã tĩnh mịch lâu như vậy, sao lại có thương nhân đến đây xem cửa hiệu.
Chỗ nào cũng không đúng! Mình lại không chú ý!
- Mẹ, bọn họ đưa Tiểu Lan đi bao lâu rồi?
Triệu Tiến vội vàng hỏi.
- Non nửa canh giờ, sắp ăn cơm tối rồi, con muốn làm gì?
Hà Thúy Hoa trả lời hai câu, thì nhìn thấy Triệu Tiến lao ra khỏi cửa.
- Có chuyện gấp!
Triệu Tiến hô to một câu, đi ra sân nhặt lấy thanh trường mâu, nhanh chân chạy ra ngoài, hông đến nửa canh giờ hẳn là chưa đi quá xa.
Sau khi xông ra khỏi cửa chưa được hai bước, Triệu Tiến liền dừng lại. Trên con phố trước cửa vắng ngắ, Tiểu Lan đi nơi nào, mình phải tìm thế nào, không có một chút đầu mối nào cả.
Buổi chiều tà đã bị tường thành che khuất, ánh tịch dương chiếu trên bầu trời, ráng chiều rực rỡ. Triệu Tiến liếc nhìn, trong lòng tính toán một chút, trước khi trời tối một canh giờ cổng thành sẽ đóng lại, hiện giờ là ban ngày đang trở nên dài hơn, thời gian đóng cổng vẫn chưa kịp thay đổi, nếu như Mộc Thục Lan bị đưa đi nửa canh giờ trước, có lẽ là chưa ra khỏi thành Từ Châu.
Triệu Tiến suy nghĩ một hồi, liền nhanh chân chạy về phía Vương gia gần đó. Không giống như tối hôm qua, cậu chào hỏi với người gác cổng, nói có việc muốn tìm Vương Triệu Tĩnh. Người gác cổng Vương gia biết đây là hảo hữu của công tử nhà mình, không dám chậm trễ, vội vàng đi thông báo.
Không lâu sau, Vương Triệu Tĩnh mặc thường phục đi ra, mang trên mặt vẻ nghi hoặc. Không chờ cậu mở miệng, Triệu Tiến đã kéo sang một bên hạ giọng nói:
- Ngươi quay về lấy binh khí, có chuyện gấp liên quan đến Tiểu Lan.
Vương Triệu Tĩnh sửng sốt, thấy Triệu Tiến nói rất nghiêm trọng, cũng không hỏi nhiều, xoay người chạy nhanh vào cửa, không lâu sau, cậu cầm kiếm nhanh chân đi ra.
- ... Ta cảm thấy không đúng. Có thể thật sự là người thân của cô bé đến đón, nhưng nhất định phải nhìn thấy người mới yên tâm, nói cách khác, đừng để hối hận không kịp...
Giữa đường Triệu Tiến trầm giọng kể.
- Triệu huynh, việc này mấy người chúng ta làm sao được? Ta về thỉnh gia phụ viết thiếp đến nha môn...
Vừa nghe đến đây, Vương Triệu Tĩnh liền vội vàng mở miệng nói.
- Không được, nhà Tiểu Lan làm gì, hẳn là trong lòng người đã biết rõ, chuyện này chỉ có thể để bản thân chúng ta điều tra, nếu bên phía nha môn nhúng ta, sẽ có rắc rối không cần thiết!
Triệu Tiến ngắt ngang, nói chắc như đinh đóng cột.
Vương Triệu Tĩnh giật mình, dừng bước. Với quyền thế và tin tức của Vương gia, bối cảnh của Mộc Thục Lan nhất định là đã nghe được, Vương Triệu Tĩnh cũng chần chù trong chốc lát, lập tức gật gật đầu, trầm mặc đuổi theo Triệu Tiến.
/214
|