Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 72: Lúc này mới biết thật lòng
Hai người đi đến bãi chứa hàng. Tuy rằng trời đã tối, nhưng ở đó vẫn còn không ít trẻ con đang chơi đùa. Nhìn thấy đám Triệu Tiến xuất hiện, không ít đứa đều cảm thấy kỳ quái, vì bình thường vào khoảng thời gian này, hai người họ căn bản sẽ không xuất hiện.
Triệu Tiến nhìn khắp bốn phía, bãi chứa hàng yên tĩnh đi không ít. Cậu cất cao giọng nói:
- Hiện tại ta sẽ đi từ phía đông Tiễn Tử Cổ đến Hắc Hổ Tài Thần miếu ở thành nam, các ngươi ai giúp ta đi tìm Trần Hồng, Tôn Đại Lôi, Đổng Băng Phong, Thạch Mãn Cường, và Cát Hương, thì sau khi tìm được bọn họ, thì bảo bọn họ cầm binh khí đi theo đường đó tìm ta, nói ta có việc quan trọng. Ai tìm được người, ngày mai sẽ cho người đó mười văn tiền và một cái bánh nướng vừng.
Vừa nói xong lời này, bãi chứa hàng lập tức yên tĩnh, Triệu Tiến lại cất giọng hô to:
- Có khi nào ta lừa gạt các ngươi chưa? Đi mau, đi muộn thì phần thưởng bị người khác lấy mất đấy!
Chưa kịp dứt lời, đã nghe tiếng dạ ran, đám trẻ con ở bãi chứa hàng tản ra chạy đi, đều đi tìm người mà mình biết.
Triệu Tiến dẫn Vương Triệu Tĩnh đi cùng, bước nhanh men theo con đường vừa nói lúc nãy, vừa đi vừa nói:
- Chúng ta ít người, kêu thêm mấy bằng hữu để đảm bảo.
Vương Triệu Tĩnh cũng đã bình tĩnh trở lại, một mặt bước nhanh đuổi theo, một mặt mỉm cười nói:
- Cách này của Triệu huynh thật sự là không làm chậm trễ thời gian.
Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh đi cũng không nhanh, cổng thành đã đóng, dù sao người vẫn ở trong thành, quá gấp gáp ngược lại không có tác dụng lớn.
Đi được một chút, thì Trần Thăng đã cầm đao chạy tới, chạy rất gấp, hơi thở cũng rất vững vàng, nhiều năm rèn luyện thân thể như vậy chung quy cũng có hiệu quả. Cậu cũng mặt đầy nghi hoặc, cậu biết Triệu Tiến làm việc ổn thỏa sẽ vô duyên vô cớ gọi cậu ra, nhưng vẫn muốn biết vì sao.
- Đợi mọi người tề tựu ta sẽ nói thêm, giờ cứ đi trước đi.
Triệu Tiến nói ngắn gọn.
Trần Thăng nhìn Vương Triệu Tĩnh, cũng nhin thấy trường kiếm trong tay Vương Triệu Tĩnh, cậu không nói chuyện, thần sắc thì lại có chút hưng phấn. Triệu Tiến trước giờ thận trong bảo mọi người cầm vũ khí đi theo, muốn làm gì, thật khiến người khác sốt ruột.
Lúc đi qua ngã tư, Thạch Mãn Cường và Cát Hương cũng đi theo tới. Người mà Triệu Tiến gọi cũng đã tề tựu. Để tiện bề luyện võ Đổng Băng Phong cũng ở trong thành, nơi cậu ở đến con đường này là xa nhất, nhưng Đổng Băng Phong lại đến sớm nhất, vì cậu cưỡi ngựa.
Trên người Tôn Đại Lôi và Đổng Băng Phong đều mặt bì giáp trên có khảm kim loại. Tôn Đại Lôi cầm búa, Đổng Băng Phong cầm trường mâu. So với vũ trang toàn bộ của họ, Thạch Mãn Cường và Cát Hương đều cầm mộc côn, nhưng trên hông lại đeo một thanh đoản đao khác.
Vừa đi vừa kể rõ tình hình, ánh mắt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.
- ... Nếu như ta nghĩ sai, đó há chẳng phải là khiến cho trưởng bối trong nha môn phí công. Chúng ta tự mình đi tìm thử trước, tốt nhất là không việc gì, chuyện này phải làm rõ mới yên tâm được.
Bối cảnh của Mộc Thục Lan mọi người đều biết rõ, có mấy lời không cần phải nói rõ ra.
Mọi người đều gật đầu. Triệu Tiến lại mở miệng nói:
- Hôm nay e rằng mọi người đều phải về muộn, ngày mai ta sẽ thay mọi người giải thích với cha mẹ.
Người trẻ tuổi khoảng tuổi này cầm binh khí đi ra khỏi cửa lúc trời sắp tối, phụ mẫu các nhà nhất định sẽ lo lắng, Triệu Tiến nói lời này cũng là giúp bọn họ xua tan đi nỗi băn khoăn.
Quả nhiên, sau khi nói xong câu này, không khí trở nên thoải mái hơn không ít, mọi người đều hi hi ha ha mấy câu.
Chưa đi được bao xa, Thạch Mãn Cường nhìn thấy cơ hội, tiến đến trước mặt Triệu Tiến nói:
- Triệu đại ca, chúng ta không gọi Tiểu Dũng sao?
Bình thường mọi người cùng nhau luyện võ chơi đùa, Lưu Dũng cũng xem như một thành viên của vòng tròn nhỏ này, nghe nói Triệu Tiến không gọi y, Thạch Mãn Cường cố ý hỏi một câu, cũng lo lắng Lưu Dũng bị bài xích, xa lạ với mọi người.
- Ngươi thật là tốt bụng.
Triệu Tiến dương nhiên hiểu suy nghĩ của tmc, cười nói, sau đó lại bổ sung thêm:
- Bây giờ chúng ta đi tìm hắn.
Nói xong, Triệu Tiến vỗ lên trán, nói với Đổng Băng Phong đứng đối diện:
- Băng Phong, ngươi cưỡi ngựa đi nhanh, đến Hắc Hổ Tài Thần miếu tìm Lưu Dũng, nói với hắn là chờ ở đó, nói ta có việc gấp sang tìm, nếu người không ở đó, ngươi bảo người gần đấy đi tìm giúp, nói là có việc quan trọng.
Thấy Triệu Tiến nói nghiêm túc, Đổng Băng Phong vội vàng thúc ngựa chạy về phía thành nam.
Mọi người cầm binh khí nhanh chân bước đi trên đường, đều bắt đầu có cảm giác hưng phấn mới mẻ, còn có người đang thấp giọng cười nói, nhưng nhìn thấy Triệu Tiến sắc mặt nghiêm túc đi phía trước, bọn họ cũng dần cảm thấy sự tình không đơn giản, cũng đều trở nên nghiêm nghị.
Cầm binh khí trong tay, nghiêm túc đi, vô hình trung có không khí hành quân, mỗi người bọn họ đều cảm thấy có một chút nhiệt huyết sôi trào không thể khống chế nổi.
Lúc đến Hắc Hổ Tài Thần miếu, trời đã tối sầm. Hắc Hổ Tài Thần miếu so với lúc Triệu Tiến lần đầu tiên đến đã mới hơn không ít. Chuyện năm tên lưu manh Trần Nhị Cẩu tuy rằng khiến Trình Đồng Đầu bị kinh hãi, nhưng sau đó quan hệ với Triệu Chấn Đường cũng kéo lại gần hơn không ít, làm ăn trên giang hồ cũng càng làm càng thuận lợi, cục diện đã thay đổi nhiều.
Lúc Triệu Tiến cách miếu thần tài còn có hai con đường, thì liền chú ý có trạm gác ngầm. Trời sắp tối, bảy tám người thanh niên cường tráng tay cầm binh khí bước nhanh tới, còn có người mặc giáp cưỡi ngựa, thanh thế này cũng có chút dọa người, tên canh gác nọ vội vàng chạy về báo tin.
Lúc đi đến trước miếu thần tài, xung quanh đã có hai mươi mấy người tụ tập, ai nấy vẻ mặt đều không tốt lành gì, hẳn là nhân mã mà Trình Đồng Đầu tạm thời triệu tập được.
Mà Lưu Dũng thì đang ở đó nhìn dáo dác xung quanh, tin tức của Đổng Băng Phong rõ ràng là đã thông tri đến rồi.
Nhìn thấy đám người Triệu Tiến ăn vận như vậy đi đến, Lưu Dũng cũng hoảng sợ, vội vàng nghênh đón. Triệu Tiến đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Chuyện của Bạch Liên giáo, Văn Hương giáo trong thành, các ngươi có biết không?
Vấn đề này hỏi quá trực tiếp, Lưu Dũng cả người run lên, liền lắc đầu nói:
- Mấy người thắp hương gần nhà ta thì ta biết, còn nơi khác thì không biết.
Nói xong, Lưu Dũng kề sát vào hạ giọng nói:
- Triệu đại ca, kỳ thực huynh có thể hỏi thử Tiểu Lan, có lẽ cô bé biết.
- Tiểu Lan không thấy đâu nữa...
Triệu Tiến cau mày, kể giản lược sự tình lại một lần.
Lưu Dũng giật mình kinh hãi, lập tức gãi đầu, hạ giọng nói:
- Triệu đại ca, tin tức của ta cũng không xem là nhiều, đại đương gia của chúng ta nhất định biết được.
Triệu Tiến gật đầu. Lưu Dũng đã bắt đầu lăn lộn giang hồ, loại người đi trên con đường này như bọn họ, đối với gió thổi cỏ lay trong thành nhất định biết rõ. Cậu tìm đến Lưu Dũng cũng là vì mục đích này, đương nhiên, nếu Lưu Dũng không biết, cậu phải đi tìm Trình Đồng Đầu.
- Làm phiền ngươi đi bẩm báo một chút.
Triệu Tiến nói. Lưu Dũng gật đầu, xoay người đi vào, vừa cử động thì bị Triệu Tiến gọi lại dặn một câu:
- Nhớ nói với đương gia các ngươi về thân phận của gia đình Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng.
Mặt mũi của phụ thân nhà mình cũng đủ lớn, nhưng Vương gia kia đã là cao quý nhất Từ Châu, thế lực trong nha môn của nhà Trần Thăng càng lớn hơn, hai người này có thể ép người.
Lưu Dũng gật gật đầu, bước nhanh đi vào, từ nơi khác lại có một người đi tới, từ xa đã chắp tay chào hỏi, thì ra là Trần Nhị Cẩu, một trong năm tên lưu manh năm xưa. Vì năm đó có biến chuyển như vậy, hiện giờ Trần Nhị Cẩu cũng là đầu mục một mình đảm đương một phía dưới trướng Trình Đồng Đầu.
Trần Nhị Cẩu khách khí với Triệu Tiến vô cùng, sau khi ra lễ gặp mặt liền đi đến trước mặt hỏi:
- Tiến thiếu gia, lần này đến có gì căn dặn?
Triệu Tiến kể lại chuyện hồi chiều, Trần Nhị Cẩu nghe xong liền sững sờ, xoa cằm nói:
- Đây giống như thủ đoạn của bọn bắt cóc.
- Bắt cóc?
Triệu Tiến hỏi ngược lại một câu. Phán đoán này càng thêm gay go. Con gái tuổi này bị bắt cóc, kết cục có tám chín phần mười là bị bán vào nhà thổ.
- Thân thích nhà mình đón người, nhất định phải mang hành lý tiền tài đi theo, bọn bắt cóc đắc thủ thì có tiền, đương nhiên sẽ không để ý cái này.
Trần Nhị Cẩu là người từng trải giang hồ, nghe ngóng nhiều từ nhiều con đường, phân tích của y so với Lưu Dũng hợp lý hơn nhiều.
Vừa nghe đến đây, Triệu Tiến càng nghiêm nghị, cậu dứt khoát nói càng giản lược hơn, ví như nói người bán hàng rong kia, ví như nói người trên con đường nọ, Trần Nhị Cẩu dừng động tác tay, ghé sát vào nói:
- Đây là trường diện đi trước dò đường, e là việc lão gia đi làm việc và thiếu gia đi luyện võ đều bị chúng theo dõi, sao đó mới gạt người đi.
Nói đến đây, Trần Nhị Cẩu lắc đầu nói:
- Đám bắt cóc có thể có công phu thế này... phải nói là tướng mạo của Mộc tiểu thư cũng đáng phải làm vậy...
Trần Nhị Cẩu dường như nhớ đến gì đó, lúc này Lưu Dũng từ trong Hắc Hổ Tài Thần miếu đi ra, sắc mặt rất khó coi, đi đến trước mặt Triệu Tiến liền ngập ngừng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Triệu đại ca, đại đương gia của chúng ta không ở đây, nói là giữa trưa đã đi ra ngoài thành rồi.
/214
|