Chương 73 : Hỏi ra được
Nghe được câu này, Trần Nhị Cẩu sửng sốt, há hốc mồm không nói được gì cả. Triệu Tiến nhìn xem những hán tử thiếu niên xung quanh, ngẫm nghĩ lại lần nữa lời nói vừa rồi và nét mặt bây giờ của Lưu Dũng. Triệu Tiến lập tức có thể đoán được Trình Đồng Đầu kia khẳng định ở bên trong, tuy nhiên không tiếp tục nghĩ đến chuyện này.
Có mấy vấn đề chợt loé lên trong đầu Triệu Tiến. Đối đãi với mình như là một đứa trẻ sao? Hoặc là việc này rất phiền toái, ngay cả những nhà giàu nhỏ bên trong thành Từ Châu này của hắn cũng không dám đụng chạm đến? Đổi lại là phụ thân mình đến đây cầu xin có phải tốt hơn rồi không? Nhưng hắn rất nhanh liền huỷ bỏ ngay ý định cầu viện phụ thân. Phụ thân Triệu Chấn Đường không dễ dàng mới đè việc này xuống được, không thể gây thêm sức ép nữa.
Nhưng bên phía Trình Đồng Đầu rõ ràng có cách ngược lại không sẵn lòng giúp đỡ, Triệu Tiến nhìn hai mươi mấy hán tử dáng vẻ lưu manh cách đó không xa, trên người bọn chúng căng phồng lên, hẳn là giấu binh khí ngắn, Triệu Tiến thật không để những kẻ này vào trong mắt. Hắn và chúng bạn bên cạnh có thể dễ dàng đánh bại đối phương. Võ công trên sa trường so với đánh nhau đường phố này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, chẳng lẽ phải xông vào bức hỏi?
Triệu Tiến lại bác bỏ ý tưởng này, vậy rất phung phí thời gian, Trình Đồng Đầu kia thoái thác không nói càng thêm hỏng việc, hơn nữa còn có thể kéo thêm ra chuyện thị phi phiền toái khác.
- Trần Nhị Cẩu, huynh có phải biết cái gì đó đúng không?
Triệu Tiến ngẩng đầu hỏi.
Trần Nhị Cẩu lại ngơ ngẩn, vô ý quay đầu nhìn miếu thần tài đã treo đèn lồng lên, cười khan nói:
- Tiến thiếu gia, tiểu nhân đoán mò mấy câu mà thôi, trên thực tế cái gì cũng không biết.
Lưu Dũng ở một bên xấu hổ cúi đầu, Trần Thăng đứng ở sau lưng Triệu Tiến ngược lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Không cần nể mặt, Triệu Tiến không cần hỏi bọn chúng nữa, chúng ta quay về tìm người nhà đến giúp đỡ.
Lưu Dũng cúi đầu thấp hơn, Vương Triệu DĨnh lại giơ ngắt Trần Thăng một cái, Trần Thăng nhìn Triệu Tiến lại nhìn sang Vương Triệu Tĩnh, không có nói gì nữa.
Triệu Tiến nhìn bốn phía, xung quanh không có người ngoài, hắn nghiêm nghị mở miệng nói:
- Trần nhị ca, huynh có biết cái gì thì nói cho đệ biết, đệ tất có báo đáp, Triệu Tiến đệ làm việc, Trần nhị ca hẳn biết rõ.
Bây giờ Triệu Tiến đã cao hơn so với Trần Nhị Cẩu, lời nghiêm nghị này nói ra, Trần Nhị Cẩu sợ run cả người, liền vội vàng khoát tay nói:
- Đảm đương không nổi nhị ca này, Tiến thiếu gia đệ giết chết huynh đi…
Lời nói khách khí vô vị này theo ánh mắt bình tĩnh của Triệu Tiến càng ngày càng nhỏ, thời điểm năm năm trước Triệu Tiến vẫn còn nhỏ, Trần Nhị Cẩn đã bị hắn đánh cho một trận, sau đó mượn thế ép người, xém chút nữa bị ép đến đường cùng. Sau đó Triệu Tiến lại đưa tay ra giúp đỡ, khiến cho y có những ngày còn chưa đến nỗi nào như hôm nay.
Thủ đoạn bậc này đến nay Trần Nhị Cẩu còn nhớ rõ ràng, nghe đối phương trịnh trọng nói ra như một chuyện lạ, y không dám không trịnh trọng đáp lời.
Chần chừ trong chớp mắt, Trần Nhị Cẩu cười khan nói:
- Tiến thiếu gia, tiểu nhân thật không biết, bằng không ngày trước nóng vội, lệnh tôn thần thông quảng đại, có lẽ đợi chút nữa sẽ có tin tức đến đây!
Triệu Tiến nhìn chằm chằm Trần Nhị Cẩu nhìn thoáng qua một lát, xoay người rời đi, bạn bè bên cạnh hắn cũng đều đuổi theo. Lúc gần đi Trần Thăng lạnh lùng nhìn Lưu Dũng lần nữa nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
Lưu Dũng bị chửi cả mặt đỏ bùng, cổ họng nghẹn ứ hỏi Triệu Tiến:
- Triệu đại ca, đệ đi cùng với huynh nha.
- Lưu lại lăn theo chủ nhân của huynh đi!
Thạch Mãn Cường thô giọng nói, cũng quay đầu bước đi, Lưu Dũng vừa muốn nói chuyện, lại bị Trần Nhị Cẩu khèo một cái.
Bọn người Triệu Tiến từng người bước nhanh rời khỏi thành nam, đi ra một con đường lớn. Vương Triệu Tĩnh mới cúi đầu nói:
- Cái tên Đồng Đầu gì đó khẳng định ở phía trong, bọn họ khẳng định biết chút gì đó, chỉ là không nói.
- Mẹ nó, đêm nay trở về đệ sẽ nói với cha đệ, Trình Đồng Đầu này không cần sống ở trong thành nữa rồi.
Trần Thăng tức giận nghiến răng trèo trẹo.
Thạch Mãn Cường mới vừa rồi còn nói thay Lưu Dũng, nhưng bây giờ cảm thấy mặt mũi mình theo đó đã bị mất sạch, thanh âm buồn bã nói:
- Đệ thực nhìn lầm Lưu Dũng rồi.
- Triệu đại ca, sao… Làm sao bây giờ?
Tôn Đại Lôi cái tật nói lắp thuỷ chung không sửa được, một khi nóng vội càng lộ ra rõ hơn, y hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Triệu Tiến. Bây giờ ngoại trừ cầu cạnh trưởng bối các nhà, dường như không còn cách nào khác rồi.
Đúng lúc này, nghe được có người bước nhanh chạy tới, bây giờ các nơi khói bếp dựng lên, trên đường đã không còn người nào, mọi người quay nhìn, nhận ra không ngờ là Lưu Dũng chạy tới.
- Ngươi còn đi theo để làm gì?
Cát Hương vẻ mặt lạnh lùng hô to.
Triệu Tiến lại khoát tay chặn lại, dừng bước chân chờ đợi. Sau khi Lưu Dũng chạy đến trước, thở hổn hà hổn hển nói:
- Triệu đại ca, vừa rồi Trần nhị ca bảo tôi tới nói cho các huynh biết. Đi miếu Cửu Vĩ Nương Nương ở phía đông thành tìm chỗ đó, nếu như là bị bắt cóc, mười có đến tám chín phần ở nơi đó.
Trần nhị ca chính là Trần Nhị Cẩu, tất cả đều nghe rõ ràng, hoá ra giáp mặt không dám nói, phái riêng Lưu Dũng đến nói.
Miến Cửu Vĩ Nương Nương phía đông thành thực tế là ngôi miếu hoang trên bệ thờ hồ tiên, sớm đã không còn nhan khói. Bên trong không biết ai đang sống, tất cả đều rất quen thuộc đối với bên này của Từ Châu, tự nhiên biết địa phương này.
Triện Tiến gật đầu, vừa rồi lúc Trần Nhị Cẩu nói không biết gì hết đã ra hiệu bằng mắt cho hắn, lúc ấy hắn đã hiểu được ý của đối phương, quả nhiên, chưa có đi xa đã phái người đến báo tin.
- Huynh trở về nói với Trần Nhị Cẩu, đệ nói lời giữ lời, đệ ghi nhớ tấm ơn tình này của huynh ấy.
Triệu Tiến mở miệng nói.
Sau khi nói xong câu đó, Triệu Tiến nói với mọi người:
- Tất cả đi miếu Cửu Vĩ.
Lưu Dũng lúc chạy đến, phần eo giắt một cây rìu, vẻ mặt có vẻ muốn đi theo giúp đỡ. Sau khi Triệu Tiến nói ra những lời này, y chần chừ đứng tại chỗ nói, vẻ mặt ảm đảm, nhìn ánh mắt mọi người khá lạnh lùng, cảm giác mình bị các bằng hữu loại ra ngoài.
- Vẫn còn ở chỗ đấy làm cái gì, đi mau cho kịp!
Triệu Tiến không kiên nhẫn quay đầu lại hô một tiếng, Lưu Dũng cả người run bắn, lập tức vẻ mặt ảm đạm biến thành kích động, bước nhanh đuổi theo.
Đến trong đội ngũ rồi, bị Thạch Mãn Cường đánh một quyền thật mạnh lảo đảo, bả vai tuy rằng đau, nhưng Lưu Dũng lại cười cực kỳ vui vẻ.
- … Năm ngày trước những giáo chúng thắp hương bên trong thành đột nhiên ngừng lại hết, các quản sự kia mỗi ngày đều ra khỏi thành, trước kia bọn họ đều ở trong thành.
- … Trước đó Vân Sơn Tự có người để lộ ra tin tức, hỏi thăm bối cảnh của tiểu Lan, đại ca huynh đánh người lần đó, Văn Hương giáo bên kia cũng ném ra lời độc ác, Vân Sơn Tự mới thu tay lại.
-… Bọn bắt cóc ở Từ Châu chúng ta không ít, tuy nhiên có bọn chuyên môn lừa bắt bán những cô gái dung mạo xinh đẹp ra ngoài, đều là bán đến Dương Châu, Nam Kinh và Tô Châu bên kia. Thậm chí có nữ quyến gia đình giàu có cũng gặp bàn tay dơ bẩn đó, ở trong thành này dám giơ tay với Triệu đại ca chắc cũng là những tên đó…
- … Trần nhị ca còn nói, nếu không phải đám người này, kính xin Triệu đại ca huynh mau chóng bảo với trưởng bối trong nhà ra tay…
Lưu Dũng vừa đi theo vừa nói, lời nói có chút rời rạc, rõ ràng đều là lời Trần Nhị Cẩu giải thích, những người xung quanh Triệu Tiến đều ngưng thần lắng nghe.
Vương Triệu Tĩnh trầm giọng mở miệng nói:
- Nói ra chuyện thật bẩn thỉu, sau khi đệ trở về nhà, vẫn luôn muốn kết giao với trụ trì Vân Sơn Tự. Tuy nhiên gia phụ nghe nói Vân Sơn Tự kia không sạch sẽ vẫn không còn để ý gì đến nữa. Nghe tôi tớ đất này trong nhà nói, trụ trì Vân Sơn Tự kia thích mấy đứa bé gái.
Triệu Tiến dừng bước, sau đó bước nhanh chân hơn rất nhiều, hắn đã có thể hiểu khái quát chân tướng chuyện này, Triệu Tiến bình thường quan sát chi tiết rất cẩn thận, có rất nhiều việc nhỏ vụn vặt bây giờ đều có thể nối kết với nhau rồi.
Trước kia đã nhìn thấy Như Nan, Như Ninh hoà thượng kia đi vào trong cửa hàng cưỡng đoạt đứa con gái nhỏ của chưởng quầy, nói muốn dẫn đến tu hành trong chùa. Lại thấy Như Nan hoà thượng này, có thể nhìn ra gã rõ ràng địa vị cao hơn rất nhiều, có lẽ cũng là vì tặng bé gái nhỏ kia lên mới có được chỗ tốt.
Sau cái ngày gặp gỡ Như Nan hoà thượng lần đó, những kẻ kia đều chú ý tới Mộc Thục Lan. Ngày thứ hai người Vân Sơn Tự đã tới đây theo dõi, rõ ràng có ý đồ bất chính, sau khi bị hắn đánh một trận đưa vào nha môn, Vân Sơn Tự lại bị phóng hoả, rõ ràng là người của Văn Hương giáo xuống tay độc ác. Sau khi trải qua lần đó, những kẻ có ý đồ đối với tiểu Lan cũng không dám càn quấy nữa.
Nhưng đêm qua thay đổi bất ngờ, phụ thân của Mộc Thục Lan chết đột ngột, người của Văn Hương giáo cũng biến mất không thấy tăm hơi. Có lẽ người Vân Sơn Tự thông qua con đường nào đó biết được tin tức, hoặc là thông qua người nha môn biết tin, bọn họ muốn có được Tiểu Lan đã lâu, có lẽ vẫn luôn ở bên ngoài theo dõi, nghe được cơ hội này, lập tức mướn người sang bắt cóc.
Bọn họ cũng biết thân phận của Mộc Thục Lan tế nhị, biết việc này sẽ không công khai ở trước quan phủ, chỉ đành ngầm đọ sức, với thế lực của Vân Sơn Tự, thực không cần quan tâm bên phía Triệu Chấn Đường.
- Có thể đã bị đưa ra ngoài thành hay không?
Triệu Tiến hỏi.
/214
|